Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

chương 59: chương 59

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngươi nói bậy!”

Một tiếng thét chói tai đánh gãy bầu không khí giương cung bạt kiếm nơi này.

Khanh Linh quay đầu lại, chợt thấy cung nhân kia bị đá một cước té ngã trên đất, mà lúc này thân thể hợp nhất giữa ca ca và tỷ tỷ lại bày ra vẻ mặt hoang đường: “Cho đến nay Cam Lạc vẫn luôn lớn mạnh, phụ hoàng đối xử với chúng ta tốt như vậy, sao có thể làm ra chuyện này được!”

Bọn họ bắt một cung nhân khác qua, lần này không cần Khanh Linh phải ra tay, ngược lại bọn họ đã tự tiêu trừ chú thuật trên người cung nhân kia: “Ngươi nói xem!”

Cố Vọng kéo ống tay áo Khanh Linh, nghiêng đầu cười hết sức tùy ý: “Hay là để ta nói nhé?”

Bọn họ giận dữ quay đầu: “Đồ tiểu tiện nhân, câm miệng!”

Cố Vọng giật giật Khanh Linh, ấm ức nói: “Bọn họ mắng ta kìa.”

Khanh Linh: “…”

Mặc dù đã sớm biết rõ tính tình của Cố Vọng ra sao, nhưng nhìn gương mặt có vẻ ngây thơ của hắn lúc này, thậm chí trên mặt còn có miệng vết thương, Khanh Linh thật sự không nhẫn tâm được.

Nếu bây giờ đã biết hai người này đã chết, vậy thì dễ giải quyết rồi.

Khanh Linh vẽ một cái quỷ ấn khảm vào mi tâm của bọn họ: “Nói năng lỗ mãng, nên phạt.”

Quỷ ấn ở mi tâm bọn họ lờ mờ sáng lên, sau đó lại biến mất không dấu vết.

Lúc bọn họ muốn tiếp tục thốt ra những lời khó nghe, quanh người chợt cảm thấy như bị đốt cháy, đau đớn khó nhịn.

“Không phải như thế.” Đến nay bọn họ vẫn không muốn tin tưởng, Cam Lạc phồn vinh lúc trước sao lại thành ra dáng vẻ này.

“Thế thì là dạng gì?” Cố Vọng cười xấu xa nói: “Các ngươi tưởng ai cũng giống như các ngươi sao? Các ngươi bị nhốt ở trong cung này cả ngày, cẩm y ngọc thực, vạn người xum xoe, đương nhiên không biết bên ngoài là dáng vẻ gì.”

Hắn chậm rãi cười nói: “Thật ra, thứ mà cả ngày các ngươi ăn uống, tất cả đều là máu và thịt của cung nhân bên ngoài này.”

“Ngươi!”

Cố Vọng coi như không thấy vẻ mặt vặn vẹo của bọn họ, chỉ vào cung nhân đang mỉm cười cứng nhắc kia châm biếm:

“Bọn họ chỉ cần chọc giận các ngươi thì sẽ chịu hình phạt treo cổ, các ngươi cho rằng đối diện với các ngươi bọn họ có cười nổi không? Bọn họ còn hận không thể nhai nát các ngươi rồi nuốt xuống!”

“Chơi vui không?” Cố Vọng chạm vào vết thương trên mặt, cười híp mắt nói: “Các ngươi và một đám cương thi mặt cười hận không thể giết chết các ngươi trăm nghìn lần cùng nhau sống mấy trăm năm cơ đấy.”

Khanh Linh rũ mắt, Cố Vọng đang bày ra gương mặt ngây thơ vô hại, nhưng lại cười nói những lời ác độc nhất.

Tên này đúng là độc miệng.

Hai người kia sắp sửa bị lời nói của Cố Vọng bức điên, lại thêm hai hồn phách cung nhân đã khôi phục lại bình thường, mặt mũi đầy dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Bọn họ nhất thời không đứng vững được nữa mà ngồi liệt trên mặt đất: “Aaaaaaaa!”

“Thất đệ.” Bọn họ như đang muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, nhìn về phía Lâm Ngân Chi: “Không phải như thế đâu, ngươi cũng biết mà đúng không? Lúc trước Cam Lạc chúng ta là dáng vẻ gì?”

Khanh Linh nghĩ thầm, Lâm Ngân Chi và Cố Vọng là cùng một mẹ sinh ra, nhưng đãi ngộ lúc đó lại hoàn toàn khác biệt, sao y có thể lĩnh hội được chứ?

Ngoài dự liệu, Lâm Ngân Chi lại không lộ ra quá nhiều cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn cung nhân trên mặt đất.

“Đúng như lời bọn họ nói.” Giọng điệu y lạnh lùng: “Nước Cam Lạc đã sớm là cái vỏ rỗng, đi đến hôm nay là chuyện tất nhiên.”

Không biết tại sao, Khanh Linh cứ cảm thấy lúc Lâm Ngân Chi nói ra câu này giọng điệu còn lạnh hơn cả lúc bình thường mấy phần.

Hai người ngồi liệt trên mặt đất đã hoàn toàn mất đi giọng nói.

Đây là Lâm Ngân Chi, trước đây là tiểu hoàng tử được sủng ái nhất trong cung.

Ai nấy đều cực kỳ hâm mộ, nhưng ngay cả y cũng nói như vậy.

Người trên mặt đất lẩm bẩm: “Nhưng nó vẫn là nước Cam Lạc mà.”

“Cho nên mới nói, đã hoài niệm như thế, vì sao không đi cùng nó chứ.” Cố Vọng thả tay Khanh Linh ra, đi lên phía trước, nhẹ giọng mê hoặc: “Tội gì cứ phải trông chừng ảo cảnh giả dối này.”

“Ngươi thì hiểu…”

Lời còn chưa dứt, cảm giác nóng rực của phong ấn do Quỷ chủ áp chế lại nổi lên, bọn họ đành phải sửa miệng lại: “Ngươi là người của Ma Tộc, dù sao điều này cũng là sự thật!”

“Ngươi từ nhỏ đã là một…”

Âm thanh tự động biến mất.

Có điều lần này Cố Vọng lại nói tiếp lời bọn họ: “Là một con quái vật, ác quỷ, ma quỷ? Đã bao nhiêu năm rồi, có thể đổi qua từ khác được không?”

“Có điều ngươi nói cũng đúng.” Cố Vọng chắp tay ra sau lưng, đứng trước mặt hai người chậm rãi nói: “Bây giờ ác quỷ muốn tới lấy mạng của ngươi đây, chuẩn bị xong chưa?”

“Ngươi đừng có nằm mơ!” Bọn họ nhìn sang Lâm Ngân Chi: “Thất đệ, Hồn Châu ở ngay trong cơ thể chúng ta, không phải đệ muốn giết hắn sao, tới đây đi.”

Khanh Linh nhíu mày.

Nếu đã biết đây không phải lỗi của hắn, vì sao vẫn còn cố chấp muốn giết chết hắn như vậy?

Không được, mặc kệ hạt châu này có thật sự giết chết được Cố Vọng hay không, tuyệt đối cũng không thể rơi vào tay Lâm Ngân Chi.

Cô còn chưa kịp ra tay đã thấy Cố Vọng đột nhiên vươn tay ra, kéo người nọ lên ném qua một bên, khinh miệt nói: “Ở ngay trước mặt ta mà dám nói ra mấy lời này sao?”

Khanh Linh giật mình, thân thể Cố Vọng nhỏ như vậy, lấy đâu ra khí lực lớn đến thế?

“Không phải ngươi thích Thất đệ sao?” Cố Vọng lại lần nữa đi qua: “Đã như vậy, ta đây sẽ tiễn hắn đi cùng các ngươi, tránh cho các ngươi cô đơn.”

Ngay lúc Cố Vọng muốn tới gần hai người kia một lần nữa, bóng dáng Lâm Ngân Chi đã chắn trước mặt hai người đó.

Khanh Linh còn đang suy nghĩ hai đứa nhóc này đánh nhau bằng cách nào, lại thấy hai cái bóng một đỏ một trắng từ trong thân thể của bọn họ bay ra.

Chỉ lờ mờ thấy hai hư ảnh, còn lại không thấy rõ mặt mũi.

Hư ảnh kia vừa xuất hiện đã lập tức quấn vào nhau, kiếm quang và Phật quang giao thoa, hoàn toàn không phân biệt rõ ai là ai.

Khanh Linh thấy thế, nhanh chóng bay qua đó.

Người trên mặt đất nhìn thấy cô nhưng cũng không bài xích lắm, chỉ hơi né tránh: “Quỷ chủ.”

Dứt lời, giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó, hai mắt lập tức sáng lên: “Đúng, ngươi là Quỷ chủ, ngươi chắc chắn không chỉ có một viên Hồn Châu!”

Khanh Linh: “?”

Bọn họ đang nói gì vậy, sao cô nghe không hiểu?

Nghe được giọng nói này, hai người vốn còn đang đánh nhau đồng thời dừng lại, ánh mắt mọi người đều rơi vào người Khanh Linh.

“Năm đó chính là ngươi đã tặng Hồn Châu cho chúng ta!”

Không phải ta, ta không có, ngươi đừng có nói bừa vậy chứ.

Khanh Linh có thể khẳng định, nhân vật mà quan chấp sự sắp xếp tuyệt đối không có bất kỳ can thiệp gì vào nội dung cốt truyện, huống chi đây còn là tình tiết vở kịch mà nhân vật chính cần phải trải qua.

Cho nên, tại sao cô lại xuyên qua vào đúng thời khắc mấu chốt trên kịch bản bị một cái BUG lớn như vậy!

Chắc chắn là sai ở đâu rồi.

Hồn Cố Vọng đã quay về trong thân thể, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “A Linh?”

Khanh Linh nhanh chóng bình tĩnh lại, lần nữa xác nhận với bọn họ: “Ta tặng sao?”

Bọn họ gật đầu: “Trên đời này còn ai có thể hiểu hồn hơn Quỷ chủ đây.”

Khanh Linh: “…”

Bên kia còn có kẻ tự phân hồn phách của mình ra đi nấu cơm ăn nữa đấy.

Ánh mắt Lâm Ngân Chi thâm thúy: “Ở chỗ Khanh cô nương có Hồn Châu sao?”

Khanh Linh từng dốc ngược nhẫn trữ vật của mình ra, nhưng chưa từng thấy qua loại đồ vật này.

Cô thành thực lắc đầu: “Thật sự không có.”

Nhưng hai kẻ này có thể hạ chú thuật lên hồn phách của cung nhân, khống chế bọn họ, đây cũng là Quỷ đạo.

Lẽ nào trước kia thân thể này thật sự đã trải qua chuyện này? Sao Thư Nhất lại không nhắc tới chuyện quan trọng như vậy với cô?

Khanh Linh hơi trầm ngâm, bình tĩnh nói: “Ta không nhớ rõ.”

Thấy thế, thân thể kết hợp kia tuyệt vọng bật cười hai tiếng: “Đã tới nước này rồi, Thất đệ, nếu vậy đệ giết bọn ta đi, Hồn Châu cho đệ, đệ giết chết hắn!”

Dứt lời, hắn ta nhảy khỏi mặt đất, lần nữa xông thẳng về phía Lâm Ngân Chi, nhưng mới được nửa đường đã bị thứ gì đó giữ lại.

Bọn họ quay đầu, đầu ngón tay Khanh Linh đang quấn một sợi quỷ khí trực tiếp kéo bọn họ về.

Khanh Linh chậm rãi dùng quỷ khí trói chặt bọn họ, nói: “Đồ của ta, sao phải đưa cho người khác chứ?”

Còn muốn dùng để giết Cố Vọng nữa?

Vô lý.

“Quỷ chủ, ngươi và Ma Tộc là đồng bọn, chẳng lẽ ngươi muốn giúp hắn sao?”

Khanh Linh như có điều suy nghĩ: viên Hồn Châu này là cô cho, lại còn có thể ngưng tụ hồn phách của hai người này vào cùng một chỗ, vậy thì liệu cô có thể lấy hạt châu này ra, để cho hai người này tách ra được không?

Như thế cô cũng không cần dẫn theo hai người này, hoặc là giết chết bọn họ thì hạt châu này cũng sẽ không rơi vào tay hai người Cố Vọng hoặc Lâm Ngân Chi.

“Ngươi nói đúng được một nửa.” Khanh Linh nói: “Ta và hắn quả thật là đồng bọn, nhưng hạt châu này chỉ có ta muốn.”

Khanh Linh giống như mở ra mạch suy nghĩ mới gì đó, ánh mắt cô hơi phát sáng, giọng điệu ôn hòa nói: “Nếu đã là của ta, vậy ta lấy về là chuyện đương nhiên, không phải sao?”

Cố Vọng chăm chú nhìn Khanh Linh, cười khẽ: “A Linh cần hạt châu này để làm gì?”

Khanh Linh hỏi lại: “Vậy còn ngươi? Ngươi cần hạt châu này để làm gì?”

“Hắn muốn làm gì ta, ta đương nhiên phải hoàn trả lại.”

Điều mà hắn nói chính là Lâm Ngân Chi muốn giết hắn.

Cố Vọng đã từng nói, hắn biết Lâm Ngân Chi này giết không chết được, nhưng bây giờ nghe giọng điệu đó, hình như thật sự có thể giết chết được y.

Khanh Linh quay đầu nhìn người đang bị trói chặt, Hồn Châu này rốt cuộc là thứ gì?

Cố Vọng kiên nhẫn hỏi: “Cho nên? A Linh muốn thứ này để làm gì?”

Khanh Linh: “Tò mò, muốn nhìn thử xem.”

Mọi người: “…”

Người ta muốn giành lấy để tàn sát lẫn nhau, ngươi lại vì tò mò muốn nhìn thử xem?

Cố Vọng rất có kiên nhẫn thương lượng với cô: “Vậy ngươi nhìn xong cho ta mượn dùng được không?”

Vừa mở miệng đã muốn cướp đoạt?

Khanh Linh ngạc nhiên nhìn hắn, chẳng lẽ vì đây là hồn thiện của hắn nên mới có thể nói chuyện dễ nghe như vậy?

Khanh Linh không đồng ý trước: “Ta muốn xem xong rồi nói.”

Cố Vọng sảng khoái đồng ý: “Được.”

Hắn nói xong thì thành thật lui sang một bên, không có ý định nhúng tay vào.

Còn lại Lâm Ngân Chi vẫn không nói gì, hai người này hiếm khi nhất trí với nhau, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác của Khanh Linh.

Khanh Linh không thèm bận tâm hai hồn phách này về sau sẽ thế nào, cô chỉ để ý đến chuyện thu hồi hạt châu của mình, những việc còn lại để cho Lâm Ngân Chi và Cố Vọng tự mình quyết định.

Hai người dưới đất cũng không ngờ cuối cùng sẽ là cục diện thế này, Quỷ chủ tự tay thu hồi đồ vật của mình.

Nhưng Quỷ chủ và Ma Tộc kia là đồng bọn, nếu như lấy được Hồn Châu, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Ngay lúc Khanh Linh sắp sửa ra tay, cả Hoàng thành đột nhiên rung lắc dữ dội, như muốn sụp xuống.

Nét mặt Cố Vọng bỗng nhiên trầm xuống, lập tức giữ chặt tay Khanh Linh lại.

Dường như hắn có nói gì đó nhưng Khanh Linh không nghe được, cô bị một chùm tia sáng chói mắt làm mắt híp lại.

Chờ đến khi tầm mắt lần nữa rõ ràng, Khanh Linh lại phát hiện bản thân đã trở lại lúc bắt đầu ảo cảnh này, vẫn là vườn hoa kia, vẫn là những cung nhân đó.

Bên trong đình là Lâm Ngân Chi đang viết chữ.

Mà Tam hoàng tử và Tam công chúa cũng đang dẫn người chạy tới đây.

Có điều lần này khác biệt, biểu cảm trên mặt Tam hoàng tử và Tam công chúa đã đổi thành lo lắng, bọn họ vội vàng chạy về phía Lâm Ngân Chi: “Thất đệ!”

Lâm Ngân Chi cũng sớm buông bút xuống.

Y đứng dậy nhìn hai người đang đi tới, mặt mày khẽ thay đổi: “Tam ca, Tam tỷ tỷ.”

Tam hoàng tử liếc mắt nhìn hai bên, căng thẳng hỏi: “Ma Tộc đó đâu rồi! Quỷ chủ đâu!”

Lúc này Khanh Linh mới phát hiện mình vẫn là trạng thái hư thể, bọn họ không nhìn thấy mình.

Lâm Ngân Chi đáp: “Hắn đang ở trong lãnh cung.”

“Quỷ chủ là đồng bọn của hắn, các ngươi tuyệt đối không được giao Hồn Châu ra.”

Giọng điệu này.

Khanh Linh không nhịn được muốn nhìn xem biểu cảm của Lâm Ngân Chi, nhưng lại không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù người khác không nhìn thấy cô thì cô cũng vẫn phải ẩn giấu cảm giác tồn tại của mình, chậm rãi di chuyển qua đó.

“Sao lại như thế?” Tam công chúa hỏi: “Ở đây là đâu?”

Khanh Linh: “?”

Nơi này không phải là ảo cảnh của các ngươi sao?

Lâm Ngân Chi đáp: “Đây là ảo cảnh ta thiết lập ra để cứu các ngươi.”

Tam hoàng tử và Tam công chúa đồng loạt sửng sốt, ngơ ngác.

Khanh Linh cũng nghĩ không ra.

Cứu… Lâm Ngân Chi cũng muốn Hồn Châu, hay là nói lòng chính nghĩa của y đã khiến y hối hận, không muốn giết chết ca ca tỷ tỷ của mình để lấy hạt châu kia?

“Thất đệ…”

Hắn ta còn chưa dứt lời, Lâm Ngân Chi đã quay đầu lại nói: “Hồn Châu tuyệt đối không thể đưa cho Lâm Ngân Chi ở ngoài kia.”

Khanh Linh: “…”

Tam hoàng tử và Tam công chúa: “?”

Trên mặt bọn họ đều xuất hiện vẻ mờ mịt, hoàn toàn là dáng vẻ ngươi đang nói gì vậy, sao chúng ta nghe không hiểu.

Tam hoàng tử hỏi: “Đệ đang nói gì vậy?”

Lâm Ngân Chi trầm giọng nói: “Người ở bên ngoài kia thật sự không phải ta.”

Lâm Ngân Chi thấy huynh trưởng và tỷ tỷ của mình vẫn còn mờ mịt, đành phải bắt đầu giải thích: “Thật ra năm đó lúc trong cung gặp chuyện không may, ta cũng giống như mọi người chết ở bên trong trận chiến loạn kia.”

Đã chết rồi… Thư Nhất đã từng nói Lâm Ngân Chi chết qua một lần, chẳng lẽ người này chính là một Lâm Ngân Chi khác?

Khanh Linh nghe bên kia truyền đến hai tiếng hét kinh hãi: “Cái gì?”

“Nhưng thân thể của ta lại bị người có dã tâm đoạt xá.” Giọng Lâm Ngân Chi ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Cho nên người đó không phải là ta, các ngươi không được phép tin tưởng hắn!”

Tam hoàng tử và Tam công chúa cùng nhau lùi về phía sau, bắt đầu cảnh giác: “Vậy ngươi có cách gì chứng minh ngươi chính là Thất đệ thật không?”

Lâm Ngân Chi thở dài: “Tam ca, Tam tỷ tỷ, sinh nhật hằng năm của các ngươi ta đều tặng hạ lễ, ta còn nhớ rất rõ.”

Nghe Lâm Ngân Chi liệt kê chi tiết từng món hạ lễ kia, Khanh Linh cũng dần dần kinh ngạc, mỗi một sự kiện y đều nhớ kỹ, không giống như đang giả vờ.

Cho nên, đây chính là Lâm Ngân Chi khác mà Thư Nhất đã nói sao?

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tam hoàng tử và Tam công chúa đã hoàn toàn tin tưởng y: “Bây giờ bọn họ đều muốn mạng của bọn ta.”

“Thất đệ.” Tam công chúa có chút thương tâm: “Bọn ta cũng không muốn đâu, nhưng bọn ta vốn là hồn phách, cái mạng này cũng là do Quỷ chủ tặng cho, bọn ta đấu không lại nàng ấy.”

Lâm Ngân Chi im lặng một thoáng rồi hỏi: “Các ngươi thật sự muốn báo thù cho nước Cam Lạc?”

Hai đứa trẻ trước mặt hơi sửng sốt.

Nói thế nào thì bọn họ chỉ mới mười tuổi đã chết, tuy những năm gần đây sau khi hợp thể cũng có lớn thêm, nhưng vẫn luôn tách rời khỏi ngoại giới, không hiểu biết gì về mối quan hệ giữa người với người.

Cho nên bọn họ mới bị Cố Vọng ép đến nóng nảy, lúc này mới tỉnh táo lại không ít.

Lại nói, nước Cam Lạc xác thực không phải vì kẻ ở trong lãnh cung kia mà diệt quốc.

“Mọi người ở ẩn đã lâu, lại không biết Cố Vọng…” Lâm Ngân Chi dừng một chút rồi nói: “Chính là Lục đệ, hắn không chỉ là Ma Tộc mà còn là con của Thiếu chủ ma Giới, thực lực không thể khinh thường.”

“Nếu để mặc cho hắn tiếp tục như thế, nhất định sẽ gây hại cho muôn dân bá tánh.”

“Muôn dân bá tánh?”

Tam hoàng tử và Tam công chúa bị nhốt trong cung lâu năm sao có thể hiểu được mấy từ này, bấy giờ lập tức choáng váng.

“Còn có kẻ đã đoạt xá ta nữa.” Lâm Ngân Chi nói: “Không thể giữ lại bọn họ dù chỉ một người.”

“Tam ca, Tam tỷ tỷ.” Ánh mắt Lâm Ngân Chi kiên định: “Bây giờ chỉ có Hồn Châu của hai người mới có thể cứu được muôn dân bá tánh.”

Tam hoàng tử và Tam công chúa đưa mắt nhìn nhau, nhất thời sợ đến mức không biết phải nói gì.

So với vẻ điềm tĩnh của Lâm Ngân Chi, hai đứa nhỏ này lại lộ vẻ cực kỳ luống cuống: “Vậy chúng ta… nên làm sao bây giờ?”

Lần này Lâm Ngân Chi im lặng hơi lâu.

Loại im lặng này khiến Tam hoàng tử và Tam công chúa từ từ hiểu ra: “Cho nên, cũng là muốn mạng của bọn ta đúng không?”

“Không phải.” Lâm Ngân Chi đáp: “Ta có thể lấy Hồn Châu từ trong cơ thể hai người ra, nhưng như thế thì ảo cảnh này sẽ mờ đi rồi biến mất theo hồn phách của hai người.”

Cuối cùng cũng trốn không khỏi sự biến mất hoàn toàn, có gì khác với đã chết đâu chứ.

Khanh Linh nhíu mày: Lâm Ngân Chi này có bản lĩnh thế sao? Y cũng có thể lấy Hồn Châu ra?

Hay là sau khi y chết đã trở thành một Quỷ Tu, tu vi còn không thấp.

Nhưng Quỷ Tu chính là lấy Quỷ hồn tu luyện, cũng không phải quỷ thật sự.

Đây lại là vì sao?

Bên trong đình nhỏ im lặng hồi lâu.

Lâm Ngân Chi không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở: “Tam ca, Tam tỷ tỷ, ảo cảnh này của ta không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”

Tam công chúa nháy mắt bật khóc.

Tam hoàng tử lại nói: “Được.”

“Thất đệ, chúng ta vốn chỉ giữ được Hoàng thành hư vô mờ mịt này thôi, nhưng bây giờ cũng là giả.” Tam hoàng tử cười khổ: “Một khi đã như vậy, không bằng cứu những muôn dân bá tánh đó.”

Vẻ mặt Lâm Ngân Chi nặng nề: “Tam ca.”

Tam công chúa vùi đầu vào bả vai Tam hoàng tử khóc đến ruột gan quặn thắt: “Thất đệ, đệ nhất định phải lập cho chúng ta một bài vị, ngày sau đưa chúng ta ra ngoài nhiều một chút.”

“Chúng ta bị vây trong cung này mấy trăm năm, chưa từng thấy thứ gì ở bên ngoài.”

Lâm Ngân Chi có chút xúc động: “Được.”

Lời của y vừa dứt, tiếng khóc của Tam công chúa cũng ngừng lại, hai người đó lại lần nữa hợp thể.

Giọng nam nữ không phân biệt nói: “Thất đệ, đệ ra tay đi.”

Khanh Linh phát hiện, lúc này Lâm Ngân Chi và Cố Vọng ban đầu không thấy đâu, cho dù ở lãnh cung thì hiện tại cũng nên chạy tới đây rồi chứ.

Còn có một khả năng nữa chính là, bọn họ không thể xuất hiện ở đây, hoặc là không có ở nơi này.

Lâm Ngân Chi này muốn đồng thời diệt trừ hai người.

Điều này không phải không có khả năng.

Vì vậy trong khoảnh khắc y giơ tay lên, Khanh Linh chợt hiện thân, đầu ngón tay vẽ ra một cái Quỷ ấn, lập tức đánh lên hai thân thể đang hợp nhất.

Sắc mặt Lâm Ngân Chi thay đổi: “Ai?”

Sau khi Quỷ ấn kia đánh trúng hai thân thể hợp nhất, quỷ khí của Khanh Linh quấn quanh rồi tức thì kéo bọn họ qua đây.

Lâm Ngân Chi cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt y ngạc nhiên: “Quỷ chủ?”

Dường như y không ngờ tới Khanh Linh cũng sẽ ở đây.

Nơi này là ảo cảnh của y, bọn họ đều là hồn phách tiến vào ảo cảnh, nếu như muốn tiến vào thì chính là trạng thái đồng cảm, chỉ có thể bị vây ở một góc nhỏ bên kia.

Nhưng vì sao Quỷ chủ…

Y mở to hai mắt: “Không phải hồn phách của ngươi tiến vào sao?”

Khanh Linh đưa tay đặt lên mi tâm hai thân thể hợp nhất đang bị trói chặt: “Ngươi quên rồi sao, ta là Quỷ chủ.”

Hư thể của cô tương đương với bản thể.

“Đây là đồ của ta, muốn lấy thì cũng phải hỏi qua ta đã.” Khanh Linh bỗng nhiên ấn một cái vào mi tâm Tam hoàng tử và Tam công chúa, miệng bọn họ nháy mắt mở ra.

Hồn Châu bị phun ra.

Vẻ mặt Lâm Ngân Chi thay đổi, xông về phía cô.

Khanh Linh lập tức cất kỹ hồn châu, cho một đám quỷ khí chặn ngang đường đi của y.

Cô nhìn tiểu đồng bảy tuổi, hỏi: “Ngươi là Lâm Ngân Chi?”

Lâm Ngân Chi không trả lời.

Khanh Linh còn muốn hỏi tiếp, nhưng lúc này ảo cảnh như bị thứ gì đó đánh trúng, bắt đầu từ từ sụp đổ.

Mà Lâm Ngân Chi ở trước mặt cô cũng đột nhiên biến mất không dấu vết.

Trước mắt Khanh Linh nhoáng một cái, vừa nhấc mí mắt đã nhìn thấy con ngươi đỏ rực âm u của Cố Vọng.

Cô có chút sửng sốt: “Cố Vọng?”

Cố Vọng ừ một tiếng, đột nhiên đưa một tay ra, Khanh Linh nghe được một tiếng hét thảm.

Cô quay đầu sang, bây giờ Tam hoàng tử và Tam công chúa đã tách ra chỉ là hồn phách, bị một vệt Kim quang chèn ép trên mặt đất.

Giọng Cố Vọng trầm thấp: “Muốn chết như thế nào?”

Khanh Linh phát hiện, nơi này chính là tòa cung điện trong hoang mạc trước đó, cô không còn ở trong ảo cảnh nữa!

Cô đè tay Cố Vọng lại: “Không phải bọn họ.”

Cố Vọng: “Sao?”

Khanh Linh nhìn vào mắt hắn, đột nhiên bừng tỉnh, cũng không biết sợi hồn mà Cố Vọng bảo cô phải mang về kia đang ở đâu.

“Ngươi…”

Cố Vọng như biết được cô đang suy nghĩ gì, đáp: “Đã trở lại rồi.”

Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra.

Con ngươi của Cố Vọng từ từ khôi phục lại màu đen, hỏi: “Bọn họ đã đưa ngươi đi đâu?”

Khanh Linh lắc đầu: “Không phải bọn họ.”

“Cái gì?”

“Ta rơi vào một ảo cảnh.” Khanh Linh kể lại đoạn hội thoại mà cô nghe được ở bên trong, nhìn hai đứa nhỏ bị đè ép không dậy nổi, cô đại khái đã biết được tâm tính của hai người này thế nào.

Người nguyện ý vì muôn dân bá tánh mà bỏ qua hồn phách sẽ không xấu xa được, nhưng cũng không phải người tốt lành gì.

Cố Vọng thu tay lại, mím chặt môi dưới, cụp mắt lãnh đạm nói: “Ngươi muốn cứu bọn họ?”

“A Linh, vừa rồi chính hai người này luôn miệng đòi giết ta.”

“Không phải.” Lúc này Khanh Linh phát hiện mình vẫn đang nằm trong lồng ngực hắn, vội vàng đứng lên.

Cố Vọng nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Khanh Linh đi tới trước mặt hai người nọ, nói: “Các ngươi cũng biết đó, bây giờ hồn của các ngươi không ổn định, hồn ở trong ảo cảnh mà các ngươi tạo ra cũng đã tiêu tán.”

Tam hoàng tử không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi muốn đi theo hắn cùng gây hại cho muôn dân bá tánh sao?”

Cố Vọng nghe nói như thế, có chút hào hứng đi qua, từ trên cao nhìn xuống hắn ta: “Ngươi nghe ai nói vậy?”

Tam công chúa hùng hổ nói: “Ngươi quan tâm làm gì! Khi còn bé đã là ma, lớn lên cũng vậy! Ngươi cũng nên chết ở trong chiến loạn kia cùng với Thất đệ!”

Con ngươi của Cố Vọng trở nên rét lạnh, lệ khí quanh người bỗng dưng bùng phát: “Ngươi nói cái gì?”

Tam công chúa lập tức rụt lại sau lưng ca ca của mình.

Tam hoàng tử lên tiếng: “Đã như vậy, muốn chém muốn giết muốn róc thịt cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.”

Khanh Linh đè cổ tay Cố Vọng lại, nói với bọn họ: “Không giết ngươi.”

“Nếu các ngươi đã muốn đồng hành cùng cố quốc, ta sẽ để cho các ngươi tiếp tục đồng hành.”

Cô nhấc tay lên kết một cái Quỷ ấn ở mi tâm Tam hoàng tử và Tam công chúa.

Ánh sáng đỏ chợt lóe, hồn phách hai người đột nhiên tiêu thất.

Cố Vọng nhớ rõ khi còn ở Hoài Thành, Tiểu Quỷ Chủ ở trong trạng thái đồng cảm với Tiêu Nguyệt, khổ sở ngóng trông như vậy nhưng vẫn không hề nhúng tay quản tới chuyện gì.

Lúc này Khanh Linh ngược lại ra tay, Cố Vọng có hơi tò mò: “Ngươi đưa bọn họ đi đâu rồi?”

Khanh Linh bình tĩnh trả lời: “Ảo cảnh của bọn họ.”

Cố Vọng cảm thấy bất ngờ: “Chỗ đó lúc này chính là thành trống, tử khí quấn quanh.”

Xem ra Hồn Châu đã bị lấy ra, nếu không bọn họ cũng sẽ không mang theo dáng vẻ này xuất hiện ở đây.

Cho nên những hồn phách ở trong ảo cảnh đương nhiên cũng sẽ nương theo chú thuật tiêu tán, những huyễn tượng tốt đẹp kia đều sẽ biến mất, nơi đó sẽ là dáng vẻ chân thật nhất của hoàng cung Cam Lạc vào năm đó.

“Bọn họ ép buộc cầm tù những hồn phách đó mấy trăm năm.” Khanh Linh nói: “Bây giờ cũng nên gieo gió gặt bão.

Huống chi, trong lòng bọn họ đều là cố quốc.”

Cô rũ mắt nhìn xuống: “Một khi đã như vậy, thế thì cứ ở lại nơi đó đi, có lẽ cũng không phải chuyện xấu.”

Cố Vọng nói: “Nhưng cũng không phải chuyện tốt.”

Quả đúng là như vậy, bọn họ sẽ mãi mãi chịu đựng sự cô độc và tịch liêu, cả những chân tướng tàn khốc kia nữa.

Khanh Linh không lên tiếng.

Quỷ ấn của cô cũng không phải là vĩnh viễn, chỉ là lâu như những hồn phách cung nhân này mà thôi.

Đến lúc đó, hai người này vẫn có thể lựa chọn có muốn rời khỏi ảo cảnh hay không.

Chỉ cần rời đi thì bọn họ cũng cùng nhau biến mất chung với ảo cảnh.

Nếu như không rời đi thì đó cũng là do bọn họ lựa chọn.

Cố Vọng không nghe được câu trả lời của cô, tiếp tục nói: “Hình như A Linh hơi thay đổi rồi.”

Khanh Linh ngỡ ngàng.

Cố Vọng dường như rất vui vẻ, cúi đầu nhìn cô, đưa tay chạm nhẹ vào đuôi mắt cô: “Trước kia nơi này rất trống rỗng, bây giờ đã không còn như vậy nữa.”

Bắt đầu từ khi nào vậy?

Hình như là từ sau khi đi qua Ma Thành, Cố Vọng cảm thấy như vậy rất tốt, hắn rất thích.

Cô rất trống rỗng sao?

Cho tới bây giờ Khanh Linh chưa từng cảm thấy như vậy, cô chỉ là không để ý thứ gì quá nhiều thôi.

Cố Vọng nhìn vẻ mặt mê man của cô, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: “A Linh có lấy được Hồn Châu chưa?”

Khanh Linh gật đầu, cô nhớ Cố Vọng đã từng nói, chuyện của Lâm Ngân Chi cô sẽ đạt được kết quả ở bên trong lần thí luyện này.

Chẳng lẽ là kết quả này?

Nhưng nhìn vẻ mặt Cố Vọng, ảo cảnh này xuất hiện cũng là thứ hắn không ngờ đến, nếu không cũng sẽ không có dáng vẻ như vừa rồi.

Vậy thứ mà Cố Vọng muốn nói, còn có gì nữa?

“Ngươi nói chỉ cần ta vào được thì có thể nói cho ta biết bí mật.” Khanh Linh hỏi: “Bí mật kia là gì?”

Cố Vọng nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cô, cười nói: “Còn chưa tới lúc ra ngoài mà, không vội.”

Hắn lần Phật châu trong tay, hỏi: “A Linh đã rơi vào một ảo cảnh đúng không?”

Khanh Linh thoáng khựng lại, gật đầu.

“Nhìn thấy gì rồi?”

Thấy được một Lâm Ngân Chi khác, nhưng lời này lại không thể nói.

Khanh Linh nhớ tới lời của Cố Vọng, đáp: “Chờ ngươi thực hiện lời hứa rồi ta nói sau.”

Cố Vọng cười khẽ: “Được.”

Khanh Linh hỏi: “Bây giờ muốn đi đâu?”

Cố Vọng quét mắt nhìn bão cát điên cuồng bên ngoài, không chút để ý đáp: “A Linh chỉ một hướng đi, chúng ta ra ngoài.”

Khanh Linh: “…”

“Sao thế?”

Khanh Linh có chút ngạc nhiên: “Ra ngoài?”

“Nếu không thì sao?” Cố Vọng ra vẻ ghét bỏ: “Cái nơi quỷ quái này, ai nguyện ý nán lại đây chứ.”

Nhưng ngươi vào đây chưa làm được gì hết mà?

Đợi chút, hình như Cố Vọng muốn làm gì đấy nhưng lại bị cô ngăn cản.

Là Hồn Châu!

Hắn muốn Hồn Châu này, dùng thứ này để giết chết Lâm Ngân Chi.

Hình như Lâm Ngân Chi cũng nghĩ như vậy.

Khanh Linh nhớ rõ ở bên trong ảo cảnh, lúc Cố Vọng trông thấy Lâm Ngân Chi đã nói một câu “quả nhiên”.

Hắn dường như không hề bất ngờ về chuyện Lâm Ngân Chi sẽ xuất hiện ở đâu.

Thế sao bọn họ lại biết ở đây có Hồn Châu?

Khanh Linh còn tự tặng đồ gì đó mà ngay cả cô cũng không biết.

Cố Vọng quay người gác khuỷu tay lên tường thành, chống cằm ngoái lại nhìn cô: “Nghĩ gì thế?”

Khanh Linh: “Ta đang nghĩ xem ngươi rốt cuộc đang muốn cái gì?”

Cố Vọng nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào người cô, chậm rãi nói: “Thứ ta muốn rất ít.”

Dừng một chút, giọng nói kia cuốn theo gió yên bình thổi vào tai, chứa đựng ý cười như có như không: “Tất cả đều ở trên người A Linh.”

Quả nhiên là viên Hồn Châu kia.

Hai người về tới hoang mạc, vừa xuống tới Cố Vọng đã đưa qua một vật.

Khanh Linh rũ mắt nhìn, là một mặt gương mang phong cách cổ xưa, ở trên mặt có khắc hoa văn phức tạp.

Cô hỏi: “Đây là cái gì?”

“Huyền Thiên Kính.” Cố Vọng dựng đứng cái gương kia lên, chiếu vào mặt Khanh Linh: “Không phải A Linh muốn sao?”

Trước đó Khanh Linh cũng chỉ vô tình nhắc đến, cô ngẩn người: “Ta nói là cho ngươi.”

“Ta không cần.” Cố Vọng nhét cái gương vào trong lòng cô, lười biếng nói: “A Linh cảm thấy thứ gì tốt thì cứ nói cho ta, ta sẽ tìm tới cho ngươi.”

Khanh Linh ôm cái gương.

Đây vốn là đồ của Lâm Ngân Chi, vậy mà lúc này lại bị Cố Vọng lấy đưa cho cô.

“Ngươi làm sao mà có được?”

Cố Vọng nhếch môi: “Cung điện kia chỉ lớn bằng một chấm nhỏ.”

Khanh Linh không biết là lúc ấy chỉ có cô và hai người kia cùng biến mất.

Cố Vọng ở bên ngoài thậm chí còn không thèm quan tâm đến Thư Nhất, trực tiếp dùng bản thể xông vào, lật ngược cái ảo cảnh bên trong.

Về sau ảo cảnh biến thành dáng vẻ ban đầu, Cố Vọng mới tìm được vết nứt của ảo cảnh, trực tiếp đánh nát ảo cảnh.

Khanh Linh vẫn không nhận cái Huyền Thiên Kính kia, cô dùng hai tay đưa cho Cố Vọng: “Ngươi giữ đi.”

Cố Vọng khẽ nhíu mày, không hài lòng lắm: “Ngươi không cần sao?”

Khan Linh lắc đầu: “Thứ này vốn nên là của ngươi.”

Cố Vọng dừng bước, chợt hỏi: “Còn nhớ linh thạch mà ngươi đã cầm về từ chỗ Quỷ Tu kia không?”

Hắn vừa nói như vậy, Khanh Linh lập tức nhớ tới chuyện Cố Vọng không thèm chớp mắt đã bóp nát những linh thạch kia, cô mơ màng gật đầu.

Cố Vọng chỉ vào Huyền Thiên Kính trong ngực cô: “Cho nên thứ gì mà ta đã đưa cho người khác, nếu lại cầm về thì chính là kết cục như thế.”

Ngụ ý, hắn muốn phá hủy thứ này.

Khanh Linh: “…”

Cô mang vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Vọng, ngươi hổ báo thế sao?

Cái Huyền Thiên Kính này biết bao nhiêu người muốn có, vậy mà ngươi lại muốn hủy nó?

Cô thở dài: “Cái này trợ giúp tu hành, ta lấy cũng vô dụng.”

“Sao lại vô dụng?”

“Ta là Quỷ Tu.” Khanh Linh ngẫm nghĩ, lại không nóng không lạnh bổ sung: “Còn là Quỷ chủ.”

Đến điểm là dừng, cô im lặng nhìn Cố Vọng.

Cố Vọng bị ánh mắt của cô làm vui vẻ, hắn bật cười một lúc mới dừng lại, xoa nhẹ đầu cô: “Có phải A Linh cảm thấy bây giờ ta quá yếu, nên cần dùng đến?”

Nếu không thì sao? Bây giờ người vẫn chưa phải là Ma chủ sau này, còn chịu nhiều tổn thương như vậy.

Cố Vọng như cảm thấy lời này thật sự buồn cười, hắn bật cười thành tiếng: “Thì ra là thế.”

“Ta không có ý khác.” Khanh Linh đáp: “Ngươi phải trở nên mạnh mẽ hơn, nếu như sau này ta còn ở đây thì ngươi cũng phải tự bảo vệ mình.”

Chứ không phải bị người ta mắng là quay đầu lại tìm cô.

Cố Vọng thu lại ý cười.

Hắn cụp mắt nhìn Khanh Linh: “Vì sao lại không còn ở đây?”

Khanh Linh thở dài: “Ta chỉ lấy ví dụ thôi.”

“Vậy sao?” Cố Vọng thu tay lại, cất bước đi về phía trước, đầu cũng không thèm quay lại: “Đã như thế, vậy thì chờ tới lúc ngươi sắp đi rồi hẵng đưa lại cho ta.”

Nhìn hắn thế nào cũng không có ý định nhận lại, Khanh Linh đành phải cất gương vào trước, cũng có thể, sau này trước khi đi… lại đưa cho hắn vậy.

——

Hoang mạc này vẫn mênh mông vô bờ, cũng không biết những đệ tử tiến vào thí luyện kia đã đi đâu, lối ra ở chỗ nào.

Cố Vọng thoạt nhìn như đang đi lung tung không mục đích, giống như lúc trước ở Đinh U Trạch hắn dẫn cô ra ngoài tìm Huyền Linh Xà, kết quả cũng dẫn cô đi vòng vo cả buổi ở bên ngoài, như đang dạo chơi.

Nhưng có vẻ hắn đã trở nên ít nói, mà Khanh Linh vốn cũng không phải người nói nhiều, chỉ nhớ rõ sứ mệnh của mình, im lặng đi theo bên cạnh hắn, chờ xem đến lúc nào thì Thư Nhất mới đến đây tìm mình.

Bởi vậy, nhìn từ góc độ này Cố Vọng như không mấy hào hứng.

Rất kỳ lạ.

Khanh Linh còn đang suy nghĩ, lại trông thấy có người ngự kiếm từ nơi xa bay tới, cuối cùng cũng nhìn thấy ai đó rồi.

Cố Vọng cũng dừng bước chân đi loanh quanh lại, híp mắt nhìn về phía người tới.

“Linh Linh.”

Người tới đúng là Thư Nhất, hắn đang đứng trên thân kiếm, vừa mở miệng đã nói: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Không phải Tiên tôn nên giám sát thí luyện của đệ tử các môn phái sao? Sao lại có lòng đến đây vậy.”

Cố Vọng đi về phía trước nửa bước, chắn ở trước mặt Khanh Linh: “Ngươi không biết ở trong thí luyện cần phải giữ khoảng cách với đồ đệ của mình ư? Tránh để cho người ta bàn tán, lại nói ngươi làm việc thiên vị.”

Thư Nhất cũng không thèm đáp lại hắn.

Mới vừa rồi hai người còn giương cung bạt kiếm, gần như sắp sửa đánh nhau, nhưng Lâm Ngân Chi ở bên kia đã xảy ra chuyện, Thư Nhất không thể không chạy đi trước.

Bây giờ mới có thể đuổi tới đây.

Khanh Linh từ sau lưng Cố Vọng ló đầu ra, chống lại ánh mắt Thư Nhất.

Thư Nhất im lặng gật đầu với cô.

Đúng lúc Khanh Linh cũng đang muốn kể chuyện ở trong ảo cảnh cho hắn nghe, bèn nói: “Bây giờ luôn sao?”

“Đúng.”

Thế là Khanh Linh từ sau lưng Cố Vọng bước ra, đi lên phía trước.

Cố Vọng ở sau lưng cô cúi đầu gọi một tiếng: “A Linh.”

Khanh Linh quay đầu lại: “Lát nữa ta sẽ trở về.”

Cố Vọng cười cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cô: “Ta biết, chỉ bảo ngươi cẩn thận một chút.”

Khanh Linh cảm thấy hắn nói lời này có chút quái quái, nhưng xuất phát từ tâm lý cẩn thận, cô lập tức gật đầu, theo Thư Nhất rời đi.

Cố Vọng đứng lại tại chỗ, bão cát cuồng loạn thổi tung y phục đỏ của hắn.

Mà hắn lại không hề nhúc nhích, chỉ cầm một viên Phật châu lên, ngắm nghía ở trước mặt nửa ngày, chợt nhỏ giọng nói: “Ngược lại là một cách hay.”

Khanh Linh theo Thư Nhất đi ra xa, nghiêm túc nghe xem hắn muốn nói gì.

Thư Nhất lại đột nhiên hỏi: “Khoảng cách đến nội dung kịch bản cuối cùng không còn xa nữa đúng không?”

Khanh Linh ‘vâng’ một tiếng: “Sau khi lần thí luyện này kết thúc sẽ đến nó.”

Sau lần thí luyện này kết thúc chính là tình tiết Cố Vọng rơi vào khe nứt kỳ dị, chỉ cần ngăn cản một bước này.

Trong nguyên văn, Cố Vọng cũng ở tại nơi này hoàn toàn nhập ma.

Nếu như ngăn được lần này, nhiệm của Khanh Linh coi như hoàn thành.

Thư Nhất gật đầu, nói: “Lần này, để ta thay cô đi.”

Khanh Linh có chút kinh ngạc: “Sao cơ?”

Thư Nhất dịu dàng nói: “Chỉ còn một tình tiết kịch bản cuối cùng, không phải chỉ cần ngăn hắn rơi vào khe nứt kỳ dị là được rồi sao?”

Khanh Linh trầm mặc: “Nhưng đây là nhiệm vụ của tôi mà.”

Thư Nhất vốn định kể lại cảnh ban nãy gặp được Cố Vọng, nhưng tên Cố Vọng này tính tình gian manh, nói ra rồi lỡ bị hắn bịp bợm cho qua, Khanh Linh lại để tâm nhiều hơn thì không chừng trong lúc quan trọng sẽ bị ảnh hưởng.

Thư Nhất nhìn cô, nhớ tới lúc mới gặp Khanh Linh, cô bình tĩnh đứng ở nơi đó, lời nói khiến cho Chủ Thần và mọi người không biết nên khóc hay nên cười.

Thế nhưng trong số những người đi vào tổng cục, chỉ có cô là khác biệt.

Không biết Thư Nhất đã ở tổng cục chờ đợi bao lâu, chỉ có một mình Khanh Linh là như thế, cô chính là người đặc biệt nhất trong số những người có vô số oán niệm mỗi ngày kia.

Cô dường như đã quên đi những thứ trước kia ở trên tư liệu, chỉ yên lặng làm một người không buồn không lo.

Hắn cứ nhịn không được muốn đi theo quan sát cô, nhưng cô luôn mang dáng vẻ này, ai cũng không đến gần được, lại luôn làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta tò mò, làm cho người ta muốn quan tâm chăm sóc.

Hắn đưa nhiệm vụ cho cô làm, đơn giản là muốn để cô mượn nhiệm vụ thả lỏng bản thân, nhưng chưa từng nghĩ lần này lại mở ra thêm nhiều phiền phức.

Điều càng khiến hắn có cảm giác nguy cơ chính là, Khanh Linh ở đây đã thay đổi, cô có cảm xúc.

Nghĩ tới đây, Thư Nhất khẽ nhíu mày rồi nói tiếp: “Ta biết là nhiệm vụ của cô, nhưng cũng là trách nhiệm của ta.

Chỗ khe nứt kỳ dị đó quá nguy hiểm, lần này ta đang ở đây, để ta đi thay cô.”

Khanh linh lắc đầu: “Cảm ơn, nhưng tôi vẫn muốn tự mình làm.”

Điều này cô đã đồng ý với Cố Vọng, đã móc ngoéo cũng đã đánh cược.

Thư Nhất trầm mặc giây lát: “Ta có thể biết nguyên nhân được không?”

“Tôi đã đồng ý với hắn.” Khanh Linh thành thật nói: “Chuyện đã đồng ý thì phải làm được.”

Thư Nhất nghe xong giải thích này thì mỉm cười: “Cũng được.”

Khanh Linh khó hiểu: “Chẳng lẽ quan chấp sự tìm tôi chỉ là vì chuyện này?”

Đặt ở tình huống trước mắt, chuyện này chắc hẳn không phải là chuyện quan trọng.

“Đương nhiên không phải.” Thư Nhất mỉm cười lắc đầu: “Ta biết đại khái đã xảy ra lỗi gì rồi.”

“Gì cơ?”

Thư Nhất nói: “Ta đã quan sát Lâm Ngân Chi ở trong lần thí luyện này, hắn có mục đích.”

“Sau khi tiến vào thí luyện, hắn khác với những người khác, đi hướng nào hay nên làm gì hắn đều rất rõ ràng, tựa như đã từng tới rồi vậy.

Nhưng cô cũng biết đó, chẳng phải thí luyện này chỉ mới mở ra lần đầu tiên sao?”

“Trong kịch bản, hắn lạc vào ảo cảnh, gặp huynh đệ tỷ muội cố quốc, nhận được chiếu cố, cũng đạt được bí bảo bên trong ảo cảnh.”

“Lần này, hắn lại không phải đi nhầm.” Thư Nhất nói: “Là hắn chạy thẳng vào ảo cảnh.”

Cho nên Lâm Ngân Chi đã biết nơi này sẽ có thứ gì.

Hơn nữa y còn biết trên người hai kẻ đó có Hồn Châu.

Thư Nhất nói xong, vẻ mặt nặng nề: “Hơn nữa mới vừa rồi, ta lại lần nữa cảm ứng được nơi này có hai Lâm Ngân Chi.”

“Trong đó có một Lâm Ngân Chi tan biến, Lâm Ngân Chi này từ trong ảo cảnh đi ra.”

Nếu như quan chấp sự đã tra ra được chân tướng, đương nhiên sẽ đem theo năng lực đặc thù của hắn qua đây.

Hắn đã phát giác ra được thì phải là thật.

Khanh Linh nhớ đến người ở bên trong ảo cảnh kia, mở miệng nói: “Tôi đã gặp được Lâm Ngân Chi khác ở trong ảo cảnh.”

Thư Nhất phút chốc ngẩn ra: “Cái gì?”

Khanh Linh thuật lại một lần chuyện gặp được Lâm Ngân Chi kia.

Thư Nhất nghe xong lập tức nhíu mày: “Người nọ nói chính là đoạt xá?”

Khanh Linh gật đầu.

Thư Nhất: “Nhưng Lâm Ngân Chi này cũng là nhân vật chính thật.”

Chỉ là không tồn tại tình huống đoạt xá.

Nhưng nếu Thư Nhất đã cảm ứng được hai nhân vật chính tồn tại cùng một lúc, Lâm Ngân Chi trong ảo cảnh lại còn biết được chính xác quá khứ và hiểu rõ về thân thế của Cố Vọng như vậy, đương nhiên cũng không làm giả được.

“Có lẽ…” Thư Nhất nói: “Bọn họ quả thật là cùng một người.

Chẳng qua một người là ở đời trước, một người là ở đời này.”

Khanh Linh sửng sốt.

“Sách sẽ tự động sửa chữa thông tin sai sót, nhưng cũng kiểm tra đo lường được Lâm Ngân Chi xác thực đã từng chết qua một lần, như vậy nếu là Lâm Ngân Chi đời này thì đúng thực đã chết.”

“Nhưng vì sửa chữa lỗ hổng này nên lại phải cứu sống hắn, nếu như lần này đã sống lại, vậy thì Lâm Ngân Chi mang theo ký ức của quá khứ đang ở đâu?”

“Thế giới trong mỗi quyển sách, chỉ cần là chết thì chính là tuần hoàn vô hạn.” Thư Nhất nói: “Nhưng quyển sách này xảy ra lỗ hổng lớn như vậy, không phải không có khả năng xuất hiện tình huống các nhân vật chính thức tỉnh ý thức.”

Khanh Linh hỏi: “Vậy vì sao lại có đến hai Lâm Ngân Chi, vì sao kẻ đã chết kia lại trở về?”

Thư Nhất: “Bởi vì thân thể của hắn không có chết.”

“Hoặc là vì lực lượng của sách vốn muốn cứu sống hắn, nhưng lại vô tình kéo theo cả ký ức gộp cùng một chỗ.”

Những lời Thư Nhất nói chưa hẳn không có lý.

Khanh Linh đột nhiên nhớ tới vì sao bây giờ Lâm Ngân Chi lại nhằm vào Cố Vọng như vậy.

Chẳng lẽ y biết Cố Vọng về sau sẽ hắc hóa?

Cho nên y đúng là mang theo ký ức, có phải là Lâm Ngân Chi của quá khứ không?

Vậy thì Cố Vọng ở đâu?

Nghĩ đến đây, Khanh Linh bỗng dưng có thêm một suy đoán khác, Cố Vọng tham gia vào thí luyện lần này cũng là vì tình thế bắt buộc.

Lúc ở Ma Giới hắn đã sớm biết được âm mưu của Ninh Chiêu.

Vậy thì, liệu có phải hắn cũng mang theo trí nhớ trước đây không?

Hắn nói, hắn muốn sống.

Lúc này, mi mắt Khanh Linh bỗng nhiên run rẩy.

Thư Nhất thấy cô mất tập trung, cất tiếng gọi cô: “Linh Linh?”

Khanh Linh bỗng nhiên hoàn hồn, vâng một tiếng: “Lần này ra ngoài, tôi muốn biết hắn sẽ nói gì với tôi.”

Hiển nhiên Thư Nhất cũng nhớ chuyện này, hắn gật đầu: “Nếu thật sự giống như những gì chúng ta đã nghĩ, vậy thì chuyện này sẽ dễ giải quyết.”

Giải quyết thế nào đây?

“Đưa Lâm Ngân Chi có ký ức về, định dạng thanh trừ ký ức.” Thư Nhất nói: “Kể từ đó, hai Lâm Ngân Chi sẽ không có xung đột.”

Định dạng…

Khanh Linh im lặng gật đầu: “Vậy tôi về trước.”

“Linh Linh.” Thư Nhất vỗ nhẹ vào bả vai cô, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần kéo qua tình tiết cốt truyện ở khe nứt kỳ dị thì hắn sẽ không nhập ma, cô sẽ thành công, ta đưa cô quay về tổng cục.”

“Về sau, nếu như cô không muốn làm nhiệm vụ nữa thì ta sẽ xin Chủ Thần cho cô đến làm quan chấp sự.”

Khanh Linh có chút không yên lòng, đối với cô mà nói, có làm nhiệm vụ hay không hay có làm quan chấp sự hay không đều không quá quan trọng, hoặc là nói tất cả đều như nhau.

“Cảm ơn.” Khanh Linh đáp: “Nhưng tạm thời tôi chưa muốn cân nhắc chuyện này.”

Vẻ mặt Thư Nhất lạnh đi một chút: “Ừm, làm xong nhiệm vụ trước là được.”

Khanh Linh lễ phép nói lời tạm biệt với hắn, quay về không bao xa đã thấy Cố Vọng vẫn đứng ở chỗ cũ đợi cô.

Hắn cúi thấp đầu đứng trong gió, trên tay đang cầm thứ gì đó, cô đơn lẻ bóng.

Cho tới bây giờ hắn đều một mình.

Nghĩ tới đây, Khanh Linh nhẹ giọng thở dài, đi tới: “Cố Vọng.”

Cố Vọng không nhúc nhích.

Khanh Linh nghi ngờ, lại gọi tiếp một tiếng nữa: “Cố Vọng?”

Tay Cố Vọng hơi nhấc lên, lúc này Khanh Linh mới nhìn thấy, thứ hắn đang cầm trong tay chính là một viên Phật châu, hắn thường xuyên cầm Phật châu.

Giọng hắn rất nhẹ: “Về rồi à?”

Khanh Linh “ừ” một tiếng.

Cố Vọng quay người lại, hắn nhẹ nhàng nắm vuốt cổ tay mình, ngước mắt lên: “Về rồi thì tốt.”

Trong con ngươi màu đen kia tựa như cất giấu gió lốc gào thét còn dữ dội hơn cả bão cát điên cuồng, lại giống như một loại vực sâu yên tĩnh.

Khanh Linh cảm thấy khí tức quanh người hắn đột nhiên không quá thích hợp: “Ngươi làm sao vậy?”

Cô chỉ mới rời đi chốc lát thôi mà.

“Không sao cả.” Cố Vọng cong môi cười, sửa lại ống tay áo nhăn nhúm ở cổ tay mình, nói: “Phát hiện ra một chuyện vui nên thất thần một lát.”

Hắn cười khẽ hỏi: “Bây giờ A Linh muốn đi đâu?”.

Truyện Chữ Hay