Khanh Linh nghe xong lời Thanh Tả nói, phản ứng đầu tiên của cô chính là: Người này có bị bệnh không, nếu không sao lại đưa ra yêu cầu hoang đường vô lý đến như vậy?
Khanh Linh không hề suy nghĩ: “Ta từ chối.”
Nam tử áo đen bỗng nhiên trầm mặc, hơi cúi đầu nhẹ giọng lặp lại: “Từ chối?”
Hắn ta đi về phía trước một bước, lạnh giọng nói: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp hắn?”
Không biết vì sao, Khanh Linh nghe ra mấy phần ý tứ nguy hiểm ẩn chứa trong đó.
Cô thông qua lớp mặt nạ của người trước mặt muốn nhìn vào mắt hắn ta, nhưng lại không có cách nào nhìn rõ.
Khanh Linh cong mắt, nhẹ nhàng cười hỏi: “Vì sao ngươi lại cảm thấy nếu ta muốn gặp hắn thì chỉ có một cách như vậy?”
Thanh Tả không trả lời ngay, hắn ta rũ mắt, tầm mắt dừng trên người Khanh Linh, một lát sau như cảm thấy hứng thú, cao giọng hỏi: “Ví dụ như?”
Ví dụ như cô có thể trực tiếp bày ra thân phận Quỷ chủ của mình, bảo người của Ma Giới giao Cố Vọng ra đây.
Thế nhưng cách này không thể nghi ngờ là cực kỳ mạo hiểm.
Cố Vọng đột nhiên tỉnh dậy rồi biến mất, cô lại từ Đinh U Trạch đột ngột tới đây, một mình lẻ loi, nếu xảy ra xung đột với Ma Giới mà lại ở trên địa bàn của người khác, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Cho nên cô mới lùi lại đi tìm cách khác, lựa chọn Thanh Tả.
Địa vị của Thanh Tả ở Ma giới không thấp, điều này nằm ở chỗ Khố Di gọi hắn ta là đại nhân.
Hơn nữa hắn ta còn có thể sử dụng U Minh Sáo của thiếu chủ Ma Tộc bọn họ, điểm này có thể nói lên được.
Còn nữa, nếu như về sau Cố Vọng lựa chọn Thanh Tả, vậy thì ít nhiều gì Khanh Linh vẫn có thể hợp tác với hắn ta một chút, cho nên cô mới không hạ tử thủ, chỉ hơi uy hiếp hắn ta.
Có điều Khanh Linh thật không ngờ Thanh Tả lại đưa ra yêu cầu kiểu này.
Những suy nghĩ này, Khanh Linh đương nhiên sẽ không nói cho Thanh Tả biết, vì chuyện này có khác gì việc tiết lộ bí mật của bản thân cho người khác biết đâu chứ.
Khanh Linh lắc đầu nói: “Nếu ta đã từ chối ngươi, vậy ta cần gì phải nói cho ngươi biết?”
Cô nói xong, Thanh Tả ở trước mặt lập tức bật cười, giọng nói hơi khàn lộ ra một chút hứng thú.
Trong lòng Khanh Linh hơi xao động, chợt ngước mắt lên nhìn Thanh Tả.
Thanh Tả vẫn đang cười, Khanh Linh nhân cơ hội này một lần nữa ra tay.
Nếu không thể hợp tác bằng lời nói thì chỉ có thể dùng vũ lực để hợp tác.
Lần này cô không chừa cho Thanh Tả bất kỳ đường lui nào, vì để tránh hắn ta gọi người, Khanh Linh thẳng tay chế trụ cổ họng của Thanh Tả.
Đầu ngón tay hướng vào trong nhẹ nhàng dẫn dắt, quỷ khí cũng theo đó siết chặt: “Bây giờ ngươi còn muốn nói điều kiện với ta nữa không?”
Trong khi nói chuyện, quỷ khí của cô cũng bắt đầu lan rộng ra, quấn chặt lấy Thanh Tả.
Một bàn tay Thanh Tả giữ chặt quỷ khí trên cổ, giúp cho bản thân có chút không gian thở dốc, sau đó giơ tay lên.
Ngay lúc Khanh Linh cho rằng hắn muốn ra tay thì Thanh Tả lại tháo chiếc mặt nạ kia xuống.
Vậy mà hắn ta lại không hề đánh trả.
Lần này, cả khuôn mặt của Thanh Tả đều lộ ra, hai mắt chăm chú nhìn thẳng, thở gấp hai hơi rồi nói: “Khanh Linh cô nương, ta đã nói rõ rằng mời Cố Vọng tới đây là để làm khách, sao cô nương cứ thấp thỏm lo lắng, không tiếc nổi lên xung đột với Ma Tộc chúng ta chỉ vì muốn đi tìm hắn?”
Ánh mắt hắn ta rất chân thật, khóa chặt lấy Khanh Linh: “Hay là nói, cô nương biết hắn tới chỗ này sẽ xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Mặc kệ các ngươi để hắn tới đây là vì cái gì, chuyện này không hề liên quan đến việc ta muốn gặp hắn.” Khanh Linh không bị lời nói của Thanh Tả làm phân tâm, đảo khách thành chủ hỏi: “Hay là nói, các ngươi sợ ta tìm thấy hắn như vậy, có phải vì các ngươi muốn làm gì hắn hay không?”
Ánh mắt Thanh Tả trở nên sâu thẳm, không hề thấy vẻ chật vật hít thở không thông gì cả, nhỏ giọng thì thào: “Ồ, quả nhiên thông minh.”
Khanh Linh nghe không hiểu hắn ta đang nói gì, ngay lúc cô định dùng sức siết chặt, Thanh Tả đột nhiên “khụ” hai tiếng nói: “Được, ta đưa ngươi đi.”
Hắn ta trở tay kéo quỷ khí của Khanh Linh ra, kéo về phía trước một chút, để dành ra khe hở nói chuyện, nhưng vẫn không hề ra tay với cô.
“Hắn quả thực đang ở Ma Cung, nhưng tình hình không được tốt lắm.” Thanh Tả nói: “Nếu ngươi đi, nói không chừng cũng có đi mà không có về.”
“Như vậy ngươi còn muốn đi nữa không?”
Khanh Linh nói: “Đó là chuyện của ta.”
Thanh Tả cụp mắt xuống, thả tay ra tùy ý để cho cô nắm, cong môi cười: “Được, ta dẫn ngươi đi.”
“Có điều sau khi cô nương đi vào, là phúc hay họa phải xem chính bản thân ngươi.” Thanh Tả mỉm cười: “Cho nên mới nói, sao ngươi lại không đồng ý với ta nhỉ? Ta sẽ thay ngươi đưa hắn ra ngoài...”
Khanh Linh không thèm nghe hắn ta nói hết, nhấc tay kéo quỷ khí về phía trước, sắc mặt Thanh Tả bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ lên, giống như chịu thua: “Được, ta không nói nữa.”
Để bảo đảm an toàn, Khanh Linh nhấc tay in một cái Quỷ Ấn của Quỷ chủ lên mi tâm Thanh Tả.
Thanh Tả hơi híp mắt: “Ngươi rất không tin tưởng ta nhỉ.”
Nghe có vẻ không tức giận bao nhiêu, thoạt nhìn còn giống như muốn cười.
Có Quỷ ấn gia trì, Khanh Linh không tiếp tục gò bó cử động của hắn ta nữa, bình tĩnh nói: “Ngoài bản thân ta ra, ta không tin bất kỳ ai.”
Thanh Tả xoay nhẹ cổ tay vừa rồi bị quỷ khí của cô khống chế, cười nói: “Rất tốt.”
“Có điều, Khanh Linh cô nương có nên cải trang một chút không?” Hắn ta mở lòng bàn tay ra, cái mặt nạ kia xuất hiện: “Nếu ta đưa ngươi vào như thế này, dù ta có chín cái đầu cũng không đủ để Ma chủ và Thiếu chủ chém.”
Khanh Linh đã có chuẩn bị từ sớm.
Lúc còn ở trên Ma Điêu cô đã cân nhắc xem cách nào vừa ít tổn thất lại có thể tiếp cận được Cố Vọng, dịch dung là bài bản đáng tin cậy nhất trong đó.
Dù sao Quỷ Chủ thông thạo nhất chính là ẩn giấu thân mình, nếu như dịch dung thì cảm giác tồn tại sẽ giảm thấp một chút, người khác sẽ rất khó phát hiện.
Cô nhìn vào mắt Thanh Tả, nhưng không nhận lấy mặt nạ của hắn ta, cũng không biết trên cái mặt nạ này có cạm bẫy gì hay không.
Khanh Linh nhanh chóng dựa vào những đặc thù của Quỷ Tu đã quan sát được trong trí nhớ, tự mình đổi một bộ y phục, cả người mặc đồ đen, trên cổ có thêm mấy đường Ma văn.
Thanh Tả trố mắt nhìn Khanh Linh ở trước mặt hắn ta thay đổi giả dạng thành một người khác, hắn ta hơi nheo mắt, ánh mắt dừng trên Ma văn ở trên cổ Khanh Linh.
Nước da của cô trắng nõn, Ma văn kia nhìn lướt qua càng thêm lóa mắt, cũng rất ngứa mắt.
Không ngờ sự quan sát của cô ngược lại rất tỉ mỉ.
Thanh Tả: “Đeo mặt nạ này lên có thể khiến ngươi nhiễm ma khí, sẽ khó bị phát hiện hơn.”
Mặt nạ người sói này coi bộ cũng rất quỷ dị.
“Chẳng lẽ ngươi không phải là người của Ma tộc?” Khanh Linh vô thức hỏi: “Sao còn phải đeo cái này?”
Thanh Tả nhún vai: “Ma khí thôi, không phải càng nhiều càng tốt ư?”
“Quỷ ấn của ngươi còn đang ở trong thân thể ta, ngươi còn lo lắng ta làm gì ngươi sao?”
Khanh Linh suy nghĩ, điều này quả thật cũng đúng, cho nên cô mới cầm mặt nạ trong tay Thanh Tả qua, tự mình đeo lên.
Khoảnh khắc khi cô đeo lên, đột nhiên phát hiện những thứ trước mắt đều thay đổi, ban đầu Ma Cung này đứng sừng sững ở đỉnh núi, rộng rãi xa hoa.
Trên thực tế, nó cũng bị một đám sương mù đen hình tròn bao quanh, thoạt nhìn nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, trong đó lại có thêm một ít con đường nhỏ ban đầu không thể nhìn thấy.
“Là thứ tốt đó.” Thanh Tả nhẹ giọng nói: “Ngươi là khách quý của ta, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Mấy lời kiểu này đi lừa quỷ thì còn được.
Giọng điệu Khanh Linh cứng nhắc: “Vậy sao còn phải ép ta ra tay với ngươi.”
“Trời đất chứng giám.” Thanh Tả cười nói: “Đây là do đại công tử dặn dò.”
Khanh Linh: “?”
“Đại công tử vốn không cho ta đưa ngươi đi vào.” Lúc này Thanh Tả ngược lại rất thành thật: “Ta ở Đinh U Trạch đã ngăn cản ngươi một lần, mới vừa rồi lại ngăn cản thêm lần thứ hai.”
“Nhưng hình như đại công tử cũng đã đoán được.” Hắn ta quay đầu, hơi mỉm cười, như là lặp lại lời nói của Cố Vọng: “Cố Vọng nói, nếu như có lần thứ ba, vậy thì cứ để cho Khanh Linh cô nương đi vào.”
“Đại công tử nói quá tam ba bận, Khanh Linh cô nương có tình cảm sâu đậm với ngài ấy, chắc hẳn cuối cùng cũng cản không được, vậy thì cứ thỏa mãn nguyện vọng cho cô nương đi.”
Vẻ mặt của Khanh Linh phút chốc dại ra: “Tình cảm sâu đậm?”
Lời này xác thực rất giống Cố Vọng nói, nhưng sao nghe giọng điệu cứ như hắn đang ở bên trong ung dung chờ đợi vậy?
Thanh Tả tặc lưỡi thở dài: “Xem ra quả nhiên đại công tử nói đúng, Khanh Linh cô nương xác thực có tình cảm sâu đậm với ngài ấy.”
Thanh Tả này đúng là giống y như Cố Vọng, hắn ta còn có khả năng học theo toàn bộ giọng điệu của Cố Vọng.
Khanh Linh quay đầu lại nhìn Thanh Tả, bỗng thấy khuôn mặt ban đầu của Thanh Tả hơi mơ hồ, đúng là có chút không nhìn rõ được khuôn mặt ban đầu của hắn ta.
Gương mặt vẫn luôn mơ hồ không rõ của Thanh Tả, ngũ quan tựa như đang biến đổi, dần dần trở nên hơi quen thuộc.
Cô hỏi: “Mặt của ngươi…”
Thanh Tả khẽ sờ lên mặt mình, gương mặt kia lập tức khôi phục lại nguyên dạng: “Mặt nạ này có thể nhìn thấy Ma Giới chân thực nhất, ma khí trên người ta nặng, e là Khanh Linh cô nương không nhìn rõ được ta đúng không?”
“Cũng bình thường thôi.” Hắn ta đi lên phía trước vài bước, nghiêng đầu nói: “Chúng ta đi.”
Khanh Linh dõi theo bóng lưng hắn ta, im lặng một lúc rồi đi theo.
Khanh Linh đi theo phía sau Thanh Tả, trên đường đi nhìn rõ rất nhiều gương mặt của Ma Tu, nhưng hắc khí xoay xung quanh những người này lại quá nặng, nếu phải so sánh thì ở trên người Thanh Tả nhạt hơn rất nhiều, càng giống như… bị lây dính từ bên ngoài.
Một đường thông suốt tiến vào Ma Cung, Ma Cung nhìn từ bên ngoài rất lớn, nhưng bên trong lại giống mê cung hơn, xa xa một cánh cửa, lại còn phải đi lòng vòng rẽ qua rẽ lại.
Những thứ này mắt thường vốn không nhìn thấy được, nếu không phải Khanh Linh đang đeo mặt nạ, e là muốn đi tới cũng phải rất lâu.
Thanh Tả thật sự là đang giúp cô.
Xem ra lúc này Cố Vọng đã có liên hệ với Thanh Tả, hơn nữa Thanh Tả rất có khả năng là nội ứng của Cố Vọng.
Khanh Linh nhớ tới mấy lời lệch lạc không ngay thẳng của Thanh Tả ban nãy, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc hắn ở trong đó có ổn không?”
Sao cô nghe cứ như là đang đi nghỉ phép.
Ánh mắt Thanh Tả sầm xuống: “Không ổn lắm.”
Khanh Linh nhìn vẻ mặt hắn ta, nhíu mày.
Thanh Tả nghiêng đầu sang trái, cụp mắt, tầm mắt dừng trên khóe môi đang mím chặt của cô, nhếch môi nói: “Lúc trước không phải ta đã nói rồi sao, Khanh Linh cô nương đang hối hận đấy à?”
Khanh Linh lắc đầu, cất bước nhanh hơn: “Chúng ta đi nhanh lên đi, ta sợ hắn bị thương.”
Bước chân Thanh Tả hơi khựng lại.
Khanh Linh không chú ý đến những thứ này, cô đang nghĩ, cô vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy đến, như vậy ít nhất Cố Vọng sẽ không giống như trong sách, chịu khổ lâu như vậy mới có thể trốn thoát.
Cô nhìn những con đường này, cũng không quên lặng lẽ lưu lại dấu vết dọc đường, tránh cho lát nữa lúc đi ra không tìm thấy đường, mặt nạ này khẳng định không thể đeo đi.
Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, một sợi quỷ khí chậm rãi đến gần, đây là một trong số những sợi mà lúc trước cô để lại trên người Lâm Ngân Chi.
Xác định Lâm Ngân Chi vẫn còn cách nơi này rất xa, nói cách khác, cái vị gọi là Thiếu chủ kia tạm thời còn xa, cô muốn nắm chắc thời gian.
Băng qua mấy đại điện lớn ở Ma Cung, Khanh Linh được Thanh Tả dẫn đến trước một căn phòng tối, phòng tối kia có không ít Ma Tu canh gác.
Chúng Ma Tu nhìn thấy Thanh Tả, dồn dập cúi đầu: “Thanh Tả đại nhân.”
“Ừm.” Vẻ mặt Thanh Tả không chút cảm xúc, lúc này ngược lại hắn ta có mấy phần dáng vẻ trầm tĩnh của cấp trên: “Ta đến thăm Đại công tử.”
Ma Tu canh cửa hơi khó xử: “Thế nhưng Thiếu chủ nói...”
Thanh Tả ngước mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi là Ma Sứ hay ta là Ma Sứ?”
Ma Tu cúi đầu: “Đương nhiên là đại nhân ngài.”
Uy áp xung quanh Thanh Tả bỗng chốc giáng xuống: “Thiếu chủ đã đến Ma Cung rồi, ta tới để xem tình trạng hiện tại của Đại công tử ra sao, chẳng lẽ không được ư?”
Lưng của Ma Tu khom xuống đến mức chỉ còn mấy độ, toát mồ hôi lạnh: “Đương nhiên là được!”
Gã lập tức mở cửa phòng tối ra.
Khanh Linh không nhịn được khâm phục quyền hành của Thanh Tả ở Ma Giới, nhưng lại thắc mắc, nếu như Thanh Tả lợi hại như vậy, thoạt nhìn còn có quan hệ với Cố Vọng, vậy vì sao hắn ta không trực tiếp cứu Cố Vọng ra?
Khanh Linh sờ lên Chuông Ngưng Hồn ở trên cổ mình, đây là linh khí của Cố Vọng, có khí tức của hắn.
Cô lặng lẽ dùng quỷ khí quấn lên chuông, luồn vào thông qua cánh cửa đang mở.
Sau khi cửa mở ra, Thanh Tả đi trước một bước tiến vào, cùng lúc đó, quỷ khí mà Khanh Linh thả ra cũng quay trở lại.
Điều này chứng tỏ Cố Vọng thực sự đang ở bên trong.
Khanh Linh theo Thanh Tả vào trong, cánh cửa sau lưng cũng theo đó đóng lại.
Khanh Linh thấy trước mặt xuất hiện một cái hắc động rất lớn, trên hắc động có dây xích gia cố, là một cái trận pháp.
Thanh Tả đứng ở cửa động: “Đại công tử đang ở phía dưới.”
Khanh Linh thả mắt nhìn xuống, một mảnh đen như mực, liếc mắt nhìn sơ cơ bản không nhìn đến đầu bên kia.
Cô hỏi: “Phía dưới là nơi nào?”
Thanh Tả: “Đó đáy Tam Giới Sơn của Ma Giới.”
Khanh Linh: “Tam Giới Sơn?”
“Chính là ngọn núi ở dưới Ma Cung này.” Đáy mắt Thanh Tả lộ ra cảm xúc khó hiểu.
Khanh Linh hơi ngẩn ra, cho nên ý nói Cố Vọng bị đè ở dưới Ma Cung, ở Tam Giới Sơn cao vút trong mây này sao?
Cái động này cho cô cảm giác cực kỳ không tốt, thậm chí còn tệ hơn cả khí tức âm u lạnh lẽo ở Quỷ Giới.
Khanh Linh nhíu mày hỏi: “Xuống bằng cách nào?”
Thanh Tả hơi nhướng mày: “Đương nhiên là nhảy xuống.”
Từ trên đỉnh núi nhảy xuống chân núi á?
Khanh Linh hơi giật mình.
Thanh Tả nhỏ giọng nói: “Đáy Tam Giới Sơn giống như địa ngục vô biên.
Nó được người của Ma giới coi là khe nứt kỳ dị thứ hai.”
“Đi xuống đó thật ra cũng không khác đi xuống địa ngục là bao.” Đáy mắt hắn ta xẹt qua một tia u ám, quay đầu lại hỏi: “Khanh Linh cô nương sợ rồi sao?”
Khanh Linh lắc đầu.
Cô ngay cả chết cũng đã chết qua, còn có thứ gì có thể đáng sợ hơn cái chết nữa.
Thanh Tả nhẹ nhàng mỉm cười, duỗi tay về phía Khanh Linh, làm một động tác mời: “Vậy chúng ta đi xuống thôi.”
Không biết vì sao, Khanh Linh luôn cảm thấy hơi thở của Thanh Tả lúc này đã tiết chế rất nhiều, trên người hắn ta nhiều hơn một chút mùi vị thần bí khó nói.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu |||||
Khuôn mặt Thanh Tả lại bắt đầu mơ hồ, Khanh Linh cảm giác ngũ quan hắn ta lại bắt đầu thay đổi.
Thanh Tả không nhận được câu trả lời, lại gọi thêm một tiếng: “Khanh Linh cô nương?”
Khanh Linh tỉnh táo lại, tránh khỏi tay hắn ta, khẽ lắc đầu nói: “Ta có thể tự mình đi xuống.”
Cô nói xong, dưới lòng bàn chân lót một đám sương mù, trong nháy mắt từ cửa động nhảy xuống.
Tốc độ nhanh đến nỗi tay của Thanh Tả thậm chí còn chưa kịp thu lại.
Biểu cảm trên mặt Thanh Tả gần như lập tức thay đổi, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Khanh Linh nhảy xuống rồi mất hút ở trong bóng tối, tay từ từ siết chặt thành quyền.
Sau đó Thanh Tả cũng theo sát phía sau, nhảy xuống.
“A Linh, đây là do ngươi tự chọn.” Hắn ta nhìn một bóng dáng khác của mình ở phía dưới, trong màu mắt lờ mờ phiếm đỏ, cúi đầu trầm giọng nói:
“Nếu ngươi đã muốn cùng ta xuống địa ngục, vậy thì đừng nghĩ tới việc đi lên.”
Bất kể ngươi đến cùng là ai.
—Hết chương —.