Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không biết tại sao, Khanh Linh luôn cảm thấy đều là lời từ trong miệng Cố Vọng thốt ra, nhưng lại có một loại hương vị khác.

Cô bỏ xuống nghi ngờ lung tung lộn xộn, hỏi: “Vậy thì phải nói thế nào?”

“Một thanh kiếm mà thôi.” Cố Vọng giơ thanh kiếm kia lên, ánh sáng lạnh ở trên thân kiếm chiếu vào đáy mắt của hắn, hắn khẽ xùy một tiếng: “Không phải ta cũng sử dụng thân thể của hắn rất tốt đó sao?”

Lời của Cố Vọng vừa dứt, kiếm trên tay hắn lập tức “ông ông” rung lên, hắn khẽ cười búng nhẹ xuống thân kiếm: “Ngươi xem, còn có thể cộng hưởng với ta đây này.”

Khanh Linh ngạc nhiên: …thật đấy à.

Cố Vọng nhìn thấy ánh mắt thoáng giật mình của cô, ý cười càng lúc càng rõ: “Nói không chừng nếu có một ngày ta dùng đến thân thể của ngươi, ta cũng có thể đóng vai ngươi rất tốt.”

Nói xong, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy rất có hứng thú, hơi thích thú hỏi: “Có muốn thử một lần không?”

Đây là ý tưởng điên rồ gì vậy!

Nếu như Cố Vọng sử dụng thân thể của mình… Khanh Linh vừa nghĩ tới trường hợp kia đã lập tức nổi da gà đầy người. Cô im lặng lùi về phía sau một bước, không nóng không lạnh lắc đầu: “Không muốn lắm.”

“Vậy thì đáng tiếc thật.” Cố Vọng cảm thấy tiếc nuối: “Ta vẫn còn khá tò mò về Tiểu Quỷ Chủ.”

Khanh Linh buồn bực nhìn hắn: “Ta thì có gì để tò mò chứ?”

“Nhiều lắm.” Cố Vọng cười như không cười nhìn cô: “Trước đây nghe nói Quỷ Chủ ở Cấm Nhai hằng năm đều quy ẩn ở trong Quỷ Giới không thích lộ diện, nhưng bây giờ gặp được A Linh, dường như cũng không phải như thế.”

Khanh Linh thoáng khựng lại, tin là thật đáp: “Bởi vì trước kia chưa gặp được ngươi.”

Trong lòng cô thầm than: Nếu như không có Cố Vọng thì cũng không cần làm nhiệm vụ, ai còn nghĩ đến chuyện chạy khắp nơi trời Nam đất Bắc cơ chứ? Ăn rồi ngủ không phải ngon hơn sao?

Ánh mắt Cố Vọng lại trở nên kỳ dị, giống như là bị nghẹn lại, sau một hồi lâu mới khô khan ừm một tiếng.

Khanh Linh không biết hắn lại bị làm sao nữa, cô nhìn màu sắc bầu trời đã sắp sửa tối xuống: “Chúng ta quay về được chưa?”

Một lát sau, Cố Vọng không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Thế là Khanh Linh quay người, theo hướng ban đầu quay trở về.

Đi được hai bước, bước chân cô đột nhiên dừng lại, hơi phản ứng lại. Chẳng lẽ vừa rồi Cố Vọng nói mấy lời kia là đang nghi ngờ cô sao?

Không phải nhân viên chấp sự đã nói thân phận của nhân vật này rất ngoài lề, nên sẽ không sụp đổ thiết lập sao?

Khanh Linh hỏi dò: “Trước đây ngươi có từng nghe qua những chuyện có liên quan tới ta chưa?”

“Sao?” Cố Vọng cong môi, giống như rất nghiêm túc nhớ lại một chút, thở dài nói: “Không nhiều, chỉ một cái tên mà thôi.”

Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy à.”

Cố Vọng nhìn một bên gò má cô: “Sao vậy?”

“Tai nghe là giả.” Khanh Linh cười nhẹ, ôn hòa nói: “Ta cho rằng mắt thấy mới là thật, tự mình nhìn thấy mới là thật, ngươi không nên biết ta qua miệng của kẻ khác.”

Lúc này mà không tẩy não thì còn phải đợi tới lúc nào nữa.

Cố Vọng nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong mắt cô, vừa lanh lợi vừa khôn khéo, hắn cười khẽ hai tiếng: “Biết rồi.”

Cố Vọng khiêm tốn thỉnh giáo: “Ý của ngươi là, ta cần phải nhìn thấy ngươi lẫn ở chung với ngươi mới có thể hiểu rõ đúng không?”

Khanh Linh gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Cố Vọng ý tứ sâu xa nhướng mày: “Thì ra là thế, thụ giáo.”

Khanh Linh nhận được câu trả lời, cũng thoáng yên tâm trở lại, bước chân đi lên phía trước cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Cố Vọng không nhanh không chậm đi theo sau lưng cô, ánh mắt dừng ở sau cần cổ cô, im lặng cười cười.

Đi được một đoạn đường, Khanh Linh càng ngày càng cảm thấy không đúng, lúc đi đến đúng là chỗ này không sai, nhưng sao lại vòng trở về chỗ này rồi?

Bởi vì trong lòng luôn nhớ kỹ kịch bản ở Đinh U Trạch, nên dọc con đường này Khanh Linh vẫn luôn hết sức cảnh giác, tình huống lúc này giống như là quỷ đánh tường đi lòng vòng vậy, khiến cho cô không khỏi ngừng lại: “Chờ một chút đã.”

Cố Vọng theo lời cô dừng lại, vẻ mặt không đổi: “Sao vậy?”

Khanh Linh giơ tay lên, quỷ khí ở đầu ngón tay lập tức trôi dạt khuếch tán ra bốn phương tám hướng, điều này nói rõ không có trận pháp hoặc thứ gì đó ngăn cản.

Tống Đoan đã từng nói địa hình của Đinh U Trạch này rất phức tạp, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ bị lạc phương hướng, chẳng lẽ thật sự lạc đường rồi sao?

Cho tới tận lúc này đều là cô dẫn đường, nghĩ đến điều này, cô hơi ngượng ngùng sờ lên cái mũi, khẽ mím môi nói: “Thật có lỗi, hình như ta đi nhầm đường rồi.”

Hiếm khi thấy được loại biểu cảm này trên mặt Tiểu Quỷ Chủ, Cố Vọng cảm thấy mới mẻ, đáy mắt hắn có ý cười lướt qua, trầm ngâm cất tiếng: “Hình như là vậy.”

Khanh Linh rất biết tùy cơ ứng biến, cô nhớ không được thì lập tức chủ động lui lại: “Hay là ngươi tới dẫn đường đi.”

“Ta cũng không biết rõ đâu.” Cố Vọng khoanh tay, vẫn không nhúc nhích, cực kỳ khó xử nói: “Đường này không phải là đi theo ngươi tới đây à? A Linh nhớ lại một chút được không?”

Nếu như tìm Cố Vọng thì còn đỡ, trên người cô có Phật châu mà hắn đưa cho, quỷ khí có thể dựa vào cái này để dẫn đường.

Nhưng lúc này ở bên kia là đám người Tống Đoan, trên người cô lại không có tín vật gì của bọn họ.

Khanh Linh xác thực bắt đầu suy tư, bỗng nhiên ánh mắt cô sáng lên: “Ngươi có tín vật gì của Cổ Vũ Yên không?”

Cố Vọng cảm thấy buồn cười: “Sao ngươi lại cho rằng ta sẽ có?”

Khanh Linh đột nhiên phản ứng lại, lần trước ở Thần Cảnh Lâm Ngân Chi đã nói y không có tín vật của sư muội, nhưng y có ngọc truyền âm.

Hả? Nhưng mà Cố Vọng làm sao biết được?

Mắt thấy lúc này trời đã sắp tối, Khanh Linh tạm thời không suy nghĩ nhiều như vậy: “Ngọc truyền âm của Vân Cửu Phong đâu? Có thể dùng thử thứ kia xem sao.”

Cố Vọng mặt không đổi sắc nói: “Ta không biết cách sử dụng.”

Khanh Linh: “?”

Ngươi ngay cả bản mệnh kiếm của người ta còn có thể dùng được, vậy mà một miếng ngọc truyền âm lại không biết sử dụng sao?

Ánh mắt cô âm u, hiển nhiên là không tin Cố Vọng.

Bị cô nhìn như vậy, Cố Vọng rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười thành tiếng. Hắn mở bàn tay ra, một miếng ngọc truyền âm màu trắng lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

Khanh Linh để ý, ánh mắt Cố Vọng đột nhiên hơi nheo lại, cô theo bản năng hỏi: “Sao vậy?”

Cố Vọng cong môi cười: “Sợ là vô dụng rồi.”

Khanh Linh đưa tay ra chạm nhẹ vào miếng ngọc truyền âm ở trong tay Cố Vọng, trong nháy mắt đã nhận ra sự khác biệt. Miếng ngọc truyền âm lúc này giống hệt như một cái ngọc bài bình thường, không có bất kỳ linh khí gì xung quanh, như vậy làm sao mà truyền âm được?

Giọng điệu Cố Vọng chứa ý giễu cợt: “Xem ra thật sự có người làm việc trái với lương tâm.”

Người mà Cố Vọng vừa nói làm chuyện trái với lương tâm chính là… Cổ Vũ Yên ư.

Trước đó lúc ở Hoài Thành, ngọc truyền âm ở trên người của Lâm Ngân Chỉ vẫn còn bình thường, thời gian này người có khả năng chạm vào Lâm Ngân Chi xác thực chỉ có Cổ Vũ Yên là khả năng lớn nhất.

Nhưng nàng ta là nữ chính, vì sao lại muốn đánh tráo ngọc truyền âm của Lâm Ngân Chi?

Khanh Linh trăm mối không có lời giải thích: “Thật sự là nàng ta?”

“Nhìn thử chẳng phải sẽ biết sao.” Cố Vọng tiện tay ném miếng ngọc truyền âm kia vào trong bụi cỏ bên cạnh, sửa sang lại vạt áo một chút, ý vị sâu xa khó hiểu cười nói: “Cứ coi như là… thu hoạch bất ngờ đi.”

Khanh Linh: “Nhìn thế nào?”

Ánh mắt Cố Vọng dừng trên người cô, thoạt nhìn không mấy hăng hái, ngay cả giọng điệu cũng có một chút bực bội: “Không phải Lâm Ngân Chi đã tặng ngươi một miếng ngọc truyền âm à?”

Khanh Linh sửng sốt.

Lúc ở Hoài Thành, bấy giờ Lâm Ngân Chi vì lo lắng cho cô nên đã đưa tới một miếng ngọc truyền âm, vừa vặn lúc đó Cố Vọng xuất hiện, hắn vậy mà thấy hết rồi sao?

Khanh Linh lục lọi bên trong nhẫn trữ vật, cuối cùng tìm được miếng ngọc truyền âm đã bị cô lãng quên kia.

Cái này không giống với cái bị Cố Vọng ném xuống, trên ngọc truyền âm của Khanh Linh mơ hồ có bạch quang chuyển động, nhìn sơ có vẻ bình thường.

Khanh Linh vừa muốn hành động, lại nghe Cố Vọng nói: “Nếu như ngọc truyền âm của Vân Cửu Phong tìm người thì sẽ có phản ứng.”

Quả nhiên vẫn là đồ của bản thân đáng tin cậy nhất, Khanh Linh nhanh chóng dùng quỷ khí quấn quanh phía trên ngọc truyền âm, nhẹ nhàng mở miệng: “Đi.”

Quỷ khí lập tức phân tán, mở rộng ra các hướng.

Cố Vọng vỗ tay khen ngợi, cười nói: “May là nhờ có A Linh.”

Khanh Linh vui vẻ tiếp nhận: “Đừng khách sáo.”

Như là nhớ ra điều gì đó, Khanh Linh lại tìm ra một miếng ngọc truyền âm khác.

Cố Vọng nheo mắt nhìn động tác của cô.

Tiểu Quỷ Chủ nhẹ nhàng ấn lên phía trên ngọc truyền âm, bên kia nhanh chóng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Khanh Linh?”

Đường cong nơi khóe miệng của Cố Vọng hơi thu lại, hắn nghiêng đầu, con ngươi đen không hề chớp nhìn cô.

Khanh Linh hỏi: “Tống Đoan, Cổ Vũ Yên và ngươi ở chung một chỗ đúng không?”

“Không có ở đây.” Tống Đoan nhanh chóng trả lời: “Nàng ta nói lo lắng cho Lâm huynh, nói muốn đi tìm các người, vẫn chưa tìm được sao?”

“Chưa.” Khanh Linh ngước mắt, chống lại ánh nhìn của Cố Vọng, hỏi tiếp: “Nhưng mà địa hình Đinh U Trạch phức tạp như vậy, có phải nàng ta đã bị lạc đường rồi không?”

“Không đâu.” Tống Đoan cực kỳ quả quyết: “Nàng ta nói nàng ta có ngọc truyền âm của Vân Cửu Phong, có thể tìm được người cùng môn phái, chắc là sẽ nhanh tìm tới thôi. Trời sắp tối rồi, các ngươi mau quay lại đi.”

Khanh Linh: “Ừ.”

Cô buông ngọc truyền âm ra, khẽ nhíu mày: “Nàng ta đang nói dối.”

Cố Vọng thu mắt, ừ một tiếng, nhìn sơ có vẻ không được vui cho lắm.

Khanh Linh hơi không yên tâm, bây giờ trùng hợp đang ở Đinh U Trạch, không biết Cổ Vũ Yên có liên quan gì tới kịch bản sắp xảy ra hay không?

Lúc này, quỷ khí mà cô thả ra đã có một tia nhẹ nhàng quay về. Khanh Linh hoàn hồn: “Tìm được rồi, chúng ta có đi không?”

Cố Vọng gật đầu.

Khanh Linh lập tức đổi hướng, vừa đi vừa không quên dặn dò: “Ngươi cẩn thận mọi chuyện.”

Cố Vọng cong môi: “Thật sự lo lắng cho ta à.”

Khanh Linh nghi ngờ: “Ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi.”

“Thật không?” Giọng điệu Cố Vọng hờ hững, thoạt nhìn không mấy bận tâm, chỉ là khẽ liếc mắt nhìn miếng ngọc truyền âm ở trong tay cô: “Nhìn không ra, A Linh sắp trở thành người thu thập ngọc truyền âm rồi cơ đấy.”

Khanh Linh: “?”

Sao cô nghe có chút quái gở thế nhỉ.

Khanh Linh cúi đầu nhìn ngọc truyền âm của Nam Sở Môn ở trong tay mình, chớp mắt mấy cái: “Cái này là lần trước lúc Tống Đoan mượn Tiểu Kim Uyên đã đưa cho ta, không phải ngươi cũng có mặt ở đó sao?”

Cố Vọng dừng một chút, ấn đường hơi nhíu lại, dời tầm mắt đi: “Không nhớ rõ.”

“Lâm Ngân Chi không đưa ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi ngược lại nhớ rất rõ.” Khan Linh nhỏ giọng nói: “Đưa ở ngay trước mặt ngươi thì ngươi ngược lại không nhớ.”

Cố Vọng nghe được cô nhỏ giọng oán giận, bèn mỉm cười, đưa tay nâng cằm cô xoay về phía mình, trong con ngươi lạnh lùng xen lẫn ý cười trêu tức đánh giá cô: “Ngạc nhiên thật, A Linh vậy mà cũng biết hờn dỗi.”

Khanh Linh né khỏi tay hắn, vuốt vuốt cằm mình: “Ta cũng là người.”

Cố Vọng nửa thật nửa giả vuốt ve dưới đầu ngón tay, thấp giọng nói: “Ngươi không nói thì ta còn tưởng ngươi không phải ấy chứ.”

Bước chân Khanh Linh hơi ngừng lại, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bèn đổi sang cái khác: “Với lại ngọc truyền âm của ai thì cũng đâu liên quan đến việc quan tâm ngươi?”

“Thế nào là không có liên quan?” Cố Vọng kéo dài giọng: “Ta muốn xác thực xem ngươi chỉ quan tâm mỗi mình ta hay là còn quan tâm người khác nữa.”

Khanh Linh quay đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì?”

Cố Vọng che giấu một tia u ám trong mắt, hơi cúi người, trong giọng nói chứa chút nguy hiểm: “Không phải chưa hiểu rõ ta sao, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết một chút.”

“Ta không chỉ ghi thù, mà còn hẹp hòi nữa.”

Khanh Linh: “Ta biết.”

Chuyện hẹp hòi này, cô đã biết từ lâu.

Trước đó bởi vì tên Quỷ Tu nọ thu dư linh thạch của Cố Vọng, hắn đã chặt đứt tay đứt chân người ta, không lưu lại cái xác nguyên vẹn, cô đã sớm được chứng kiến qua.

Cố Vọng hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ngươi biết?”

Khanh Linh chậm rãi nói: “Không phải bởi vì linh thạch cho nên ngươi mới giết tên Quỷ Tu kia sao?”

Bước chân Cố Vọng hơi khựng lại, nhớ tới mấy tên Quỷ Tu mà hắn đã giết, bỗng dưng bật cười thành tiếng: “Bởi vì linh thạch?”

Khanh Linh: “Bộ không phải sao?”

Lúc cô hỏi ra miệng xong, đột nhiên nghi ngờ, sao Cố Vọng lại biết tên Quỷ Tu kia thu dư linh thạch của hắn?

Tầm mắt Cố Vọng nhẹ nhàng đảo qua ánh mắt Khanh Linh, hắn không thiếu chút linh thạch kia, cũng lười bởi vì loại chuyện nhỏ này mà đi tìm phiền phức cho bản thân.

Ngày đó là sao ấy nhỉ? Chỉ là trùng hợp nhìn thấy cái tên không biết sống chết gì đó còn muốn tiếp tục lừa gạt nha đầu ngốc này, mà nha đầu ngốc này còn thành thật định bù tiền thay hắn, nên hắn cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.

Cố Vọng cười cười: “Cứ xem là như vậy đi.”

Cố Vọng vừa nói xong lời này, đột nhiên dừng bước.

Hắn hơi ngước mắt lên, ánh mắt nhanh chóng lạnh xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy đâu.

Cổ tay Khanh Linh bị cảm giác ấm áp bao trùm lên.

Cố Vọng kéo cô lại gần, lách mình trốn sang một bên khác, cúi người nói nhỏ vào tai cô: “Suỵt!”

Quỷ khí dẫn đường cũng dừng lại, đầu ngón tay Khanh Linh hơi nhúc nhích, yên lặng đánh tan quỷ khí, xuyên qua bụi cây đang ẩn mình, chợt thấy cách đó không xa có một nữ tử mặc y phục trắng đang đứng. Không phải Cổ Vũ Yên thì là ai?

Cổ Vũ Yên nghiêng người, một tay cầm kiếm một tay cầm một cái bình ngọc, tiếp theo rót thứ gì đó ở trong bình xuống mặt đất.

Cố Vọng nhìn động tác của nàng ta, mày nhíu lại.

Khanh Linh sợ lên tiếng sẽ bị nghe thấy, đành phải quay đầu lại, mở miệng phát âm từng chữ, không tiếng động hỏi: “Đó gì cái gì?”

Cô sợ Cố Vọng đọc không hiểu, cố ý làm động tác chậm lại.

Cố Vọng rũ mắt suy nghĩ, ánh mắt dán chặt lên bờ môi hé ra rồi đóng lại của cô.

Tiểu Quỷ Chủ là Quỷ Tu, màu da lâu dài đều là màu trắng như tuyết, thế nhưng màu môi lại đỏ thẫm, cũng chính là vì chênh lệch kiểu này, màu môi mới càng đặc biệt rực rỡ chói mắt.

Khanh Linh không nhận được câu trả lời, trong con ngươi đơn thuần nhiều hơn một chút nghi ngờ, nhận thấy Cố Vọng còn đang nắm cổ tay mình, cô giật nhẹ.

Ánh mắt Cố Vọng chăm chú, sau khi hoàn hồn lại, đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ một cái lên cổ tay đang lắc lư của cô, vẫn rất nhỏ.

Hắn hơi quay đầu đi, nhìn vành tai xinh xắn của cô, tiến tới nói nhỏ: “Mỹ Xà Hương.”

Khanh Linh càng thêm mù mịt, đó là cái gì?

Hơi thở của Cố Vọng rất chậm, bản thể của hắn cũng giống như Khanh Linh, khắp người đều lạnh như băng, nhưng sau khi sử dụng thân thể của Lâm Ngân Chi thì lại có độ ấm.

Phả lên lỗ tai của Khanh Linh làm cô hơi mất tự nhiên, giơ tay lên muốn vò lỗ tai lại bị Cố Vọng đè xuống.

“Lúc Huyễn Linh Xà lột da đều sẽ hạ xuống loại mùi hương này.” Một bàn tay của Cố Vọng nắm chặt cổ tay cô, một bàn tay khác đè lại cái tay đang giơ lên của cô, ở bên tai cô nói tiếp: “Nếu như Huyễn Linh Xà ngửi được mùi này, nó sẽ cho rằng chỗ này là hang ổ an toàn, có lẽ sẽ hiện hình.”

Khanh Linh nghe xong tâm tư bỗng chốc bay xa: Cổ Vũ Yên làm như vậy là muốn dụ Huyễn Linh Xà đến đúng không?

Cố Vọng dùng động tác này, gần như là nhốt Khanh Linh ở trước người.

Nhìn Tiểu Quỷ Chủ chìm vào suy ngẫm, hắn cong môi, bất ngờ phát hiện bản thân dường như cũng không bài xích loại tiếp xúc này, vậy cũng không hẳn là không có khả năng cho cô thỏa mãn một chút ngon ngọt.

Câu cá cũng cần phải thả mồi mà.

Hai người kẻ nghĩ Nam người nghĩ Bắc, chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ một bên khác truyền đến.

Vẻ mặt Cố Vọng lạnh xuống, hơi giương mắt, chỉ thấy một cái lùm cây ở đầu khác đang động đậy, mà thứ gì đó đang động đậy thì lại không nhìn rõ được hình dáng.

Một lát sau, thứ đó rời khỏi bụi cây kia, rồi lại biến đổi màu sắc thành cùng màu với thân cây, đang từ từ di chuyển tới bên này.

Khanh Linh cũng nghe thấy tiếng động này, cô nhanh chóng hoàn hồn, chăm chú liếc mắt nhìn sang. Huyễn Linh Xà biết che giấu thân mình, thì ra là kiểu này, không khác tắc kè hoa bao nhiêu.

Lúc này lực chú ý của Cố Vọng không đặt ở trên người cô nữa, cô nhanh chóng giãy tay mình ra, giơ tay lên ngăn ở trước người Cố Vọng, mà bản thân thì lại tiến lên phía trước nửa bước, chặn hắn lại.

Tiểu Quỷ Chủ ngược lại mỗi thời mỗi khắc đều nhớ kỹ phải bảo vệ hắn.

Cố Vọng cong môi, vậy thì cứ thỏa mãn niềm vui này của cô đi.

Huyền Linh Xà nhanh chóng đến gần Cổ Vũ Yên, Cổ Vũ Yên đã có chuẩn bị từ lâu, nàng ta rút kiếm ra đứng ở một bên, vẻ mặt quả quyết.

Trong chớp mắt khi con rắn sắp sửa tới gần nàng ta, Cổ Vũ Yên phi thân lên, một tấm bùa chú đáp lên mặt đất, đánh thẳng về phía Huyễn Linh Xà, trong nháy mắt tấm bùa chú đã đánh lên thân con rắn kia. Huyễn Linh Xà đột nhiên gào lên một tiếng, sau đó thân thể của nó đột nhiên biến mất không thấy đâu.

Khanh Linh: “?”

Cố Vọng lại không cảm thấy bất ngờ: “Còn đang ở gần đây.”

Hắn vừa nói xong, trên mặt đất đột nhiên có thêm rất nhiều tro bụi gây nhiễu loạn tầm nhìn, một cái đuôi rắn thật lớn, có thể sánh ngang với một cái thắt lưng thô to của người trưởng thành đột nhiên từ phía trong bay ra, đánh tới Cổ Vũ Yên.

Cổ Vũ Yên nhanh chóng né tránh, sau đó cầm kiếm bắt đầu đánh nhau với nó.

Khanh Linh hơi không nắm chắc chủ kiến: Cổ Vũ Yên đến là để tìm Huyễn Linh Xà hay là đến tìm Lâm Ngân Chi? Có nên giúp hay không đây?

Thế nhưng Cố Vọng ở bên cạnh lại thản nhiên nói: “Không cần gấp.”

Khanh Linh: “Gì cơ?”

Nhưng ngay sau đó cô lập tức biết được, Cổ Vũ Yên đã sớm bố trí cạm bẫy, nơi này đã sớm bày trí trận pháp, cho nên lúc một kiếm kia đâm vào trên đuôi Huyễn Linh Xà, nàng ta mới đột nhiên tránh đi.

Trận pháp nháy mắt bao vây Huyễn Linh Xà ở bên trong.

Mặc dù Khanh Linh không hiểu, nhưng cũng có thể nhìn ra trận pháp này là một Tử Trận, hoàn toàn khác với cái ở trong hang rắn.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát sau, bão cát lập tức ổn định lại, thân mình Huyễn Linh Xà cũng lộ ra, là một con rắn khổng lồ màu xanh, mắt đỏ. Cổ Vũ Yên đứng ở bên cạnh nó có vẻ nhỏ yếu, giống như chỉ cần một ngụm là nuốt chửng.

Nhưng nàng ta vẫn cầm kiếm lên, chuẩn xác đâm trúng bảy tất rắn, nhanh chóng mổ bụng rắn ra.

Khanh Linh mở to hai mắt: Chẳng lẽ nàng ta muốn lấy xà đan?

Vậy nên nàng ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn giúp đỡ thôi sao?

Suy nghĩ này vừa dâng lên trong đầu, Khanh Linh lập tức trông thấy xà đan bị Cổ Vũ Yên mổ ra, nàng ta cầm ở trong tay nhìn một lát, mỉm cười, sau đó nháy mắt bóp nát xà đan.

Khanh Linh: “…”

Cô không khỏi đứng thẳng người lên, Cổ Vũ Yên bóp nát xà đan rồi! Vậy thì Cố Vọng phải làm sao bây giờ?

Ngay lúc Khanh Linh chuẩn bị đi ra ngoài, Cố Vọng lại đè bả vai cô xuống: “Gấp cái gì?”

Khanh Linh nhíu mày: “Xà đan của ngươi.”

Cố Vọng nhìn biểu cảm không vui của cô, cười khẽ, sờ lên búi tóc của cô: “Ai nói phải là Xà Đan của Huyễn Linh Xà thì mới được?”

Khanh Linh: “Hả?”

Cố Vọng nhìn có vẻ không hề tức giận, cũng không sốt ruột: “Nếu như Huyễn Linh Xà dễ chết như vậy thì Huyễn Linh xà đan đã sớm không còn rồi.”

“Bình thường rất thông minh, sao lúc này lại ngốc như vậy.” Tâm trạng Cố Vọng nhìn sơ có vẻ không tệ: “A Linh, quan tâm quá sẽ bị loạn.”

Cổ Vũ Yên ở đầu bên kia hủy đi xà đan xong, lập tức cảm thấy thỏa mãn.

Cố Vọng chìa tay về phía Khanh Linh: “Ngọc truyền âm của Vân Cửu Phong đâu?”

Khanh Linh lấy ngọc truyền âm ra.

Sau khi Cố Vọng nhận lấy, nhẹ nhàng đặt ở bên môi, thản nhiên gọi đầu bên kia: “Sư muội.”

Giọng điệu lãnh đạm, chỉ có Khanh Linh nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn mới biết rõ nơi đáy mắt của hắn thoáng qua một chút xấu xa.

Động tác của Cổ Vũ Yên bất chợt ngừng lại, vẻ mặt nàng ta bất thình lình thay đổi, không thể tin nhìn miếng ngọc truyền âm của mình, cả người nháy mắt cứng lại.

Cố Vọng cũng không gấp, gọi một tiếng xong thì không nói nữa.

Qua một hồi, Cổ Vũ Yên mới đáp: “Sư huynh?”

Trong giọng nói nghe không ra chỗ nào kỳ lạ.

“Tống Đoan nói ngươi đi ra ngoài tìm ta.” Cố Vọng chậm rãi trách mắng: “Lỗ mãng!”

Cổ Vũ Yên còn chưa trả lời, Cố Vọng đã cắt ngang nàng ta: “Huyễn Linh Xà sắp quay về rồi, mau tới.”

Nói xong, năm ngón tay hắn nhẹ nhàng khép lại, ngọc truyền âm kia trong nháy mắt hóa thành bột phấn ở trong tay hắn.

Mà Cổ Vũ Yên ở cách đó không xa mặt cắt không còn giọt máu, nàng ta nhấc tay vẽ một tấm bùa chú lên trên ngọc truyền âm, ngọc truyền âm lại không hề có phản ứng.

Cố Vọng đã phá hủy ngọc truyền âm, sao có thể phản ứng được.

Khanh Linh nhìn Cổ Vũ Yên gần như là một khắc cũng không dừng lại, lập tức vọt trở về.

Sau khi bóng dáng nàng ta biến mất, Cố Vọng mới lười biếng nói: “Chúng ta cũng trở về thôi.”

Khanh Linh rất muốn biết sau khi Cổ Vũ Yên trở về sẽ làm cái gì, lập tức muốn nhấc chân lên đuổi theo.

Lúc này lại đột nhiên nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên, cô phản ứng cực nhanh cúi đầu xuống, chỉ thấy một khối gì đó trong suốt như nước đột nhiên từ dưới đất xông lên.

Con ngươi cô hơi co lại, dùng một tay đẩy Cố Vọng ra.

Cùng lúc đó, cái thứ trong suốt kia cũng đã ngưng tụ lại thành dáng vẻ một con rắn xù xì lớn cỡ cổ tay, cái miệng đỏ như máu mở ra.

Cổ chân Khanh Linh tê rần, một thanh kiếm xuyên qua không khí lao đến, đâm thẳng tới chỗ con rắn, con rắn kia lại hóa thành dáng vẻ trong suốt biến mất.

Cố Vọng ngồi xổm ở trước mặt Khanh Linh, nắn bóp cổ chân cho cô, gắt gao nhìn chằm chằm vào dấu răng rắn trên cổ chân cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thấy ngươi thật sự là điên rồi.”

Khanh Linh lo con rắn sẽ ngóc đầu trở lại, thúc giục hắn: “Nhanh…”

Lời còn chưa nói xong, ánh mắt cô đã trở nên mơ hồ, tiếp theo tinh thần thoáng cái hoảng loạn, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ, đợi đến khi cô một lần nữa tập trung tư tưởng thì phát hiện bản thân đang đứng trước một miếng bánh kem khổng lồ trắng như tuyết.

Khanh Linh dùng sức mở to hai mắt, mặt mũi đầy vẻ mừng rỡ, bánh kem lớn như vậy sao?

Xuyên sách tới đây đã lâu, Khanh Linh quả thực lâu lắm rồi không được ăn bánh kem, cho dù là mùi vị lạ lùng quái gở kia ở tổng cục thì cô cũng rất hoài niệm.

Khanh Linh không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười: “Thơm quá đi.”

Động tác của Cố Vọng ngừng lại, ngẩng đầu lên: “Ngươi nói cái gì?”

Hả?

Bánh kem còn biết nói chuyện nữa ư?

Khanh Linh vô thức nhìn chằm chằm vào chỗ vừa phát ra tiếng nói, bánh ngọt thành tinh, không được rồi, thành tinh thì sẽ biết chạy.

Cô dùng một tay bịt kín miệng cái bánh ngọt, hơi khẩn trương: “Suỵt! Ngươi không thể nói chuyện.”

Sắc mặt Cố Vọng thay đổi, độc rắn của Huyễn Linh Xà tạo ra ảo ảnh, sau khi cắn người, người này trước hết sẽ xuất hiện ảo giác, chờ độc tố lan ra toàn thân thì sẽ chết trong ảo giác, cũng có người gọi Huyễn Linh Xà là Cực Lạc Xà.

Dù sao chết ở trong ảo giác đẹp nhất của mình cũng là chuyện mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.

Cố Vọng cau mày nhìn Tiểu Quỷ Chủ đang bịt miệng mình, này là đã bước vào ảo ảnh rồi sao.

Hắn kéo tay Khanh Linh xuống: “Ngươi nhìn thấy cái gì rồi?”

Sao lại giống giọng của Cố Vọng quá vậy?

Khanh Linh khẽ nhíu mày: “Cố Vọng, đừng nói chuyện.”

Cô kiên nhẫn bịt kín miệng cái bánh ngọt, cười hết sức thỏa mãn: “Ta rất nhớ ngươi.”

Màu con ngươi Cố Vọng sẫm xuống.

Khanh Linh tìm một cái vị trí thuận tiện hạ miệng, cắn xuống một miếng: “Chờ ta ăn ngươi trước đã.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Tử: Ngươi thèm khát ta đến nước này cơ à?

Truyện Chữ Hay