Tú bà vừa muốn hành lễ, nghe vậy kinh hô một tiếng, ý thức được chính mình thất lễ, có chút ngượng ngùng "Điện hạ, này, này Thân Đồ công tử..."
"Nhìn không ra tới bổn cung hôm nay chính là mang đủ bạc lại đây." Quý Thính cũng không thèm nhìn tới bà ta, khom lưng đỡ Thân Đồ Xuyên lên.
Tú bà nháy mắt liền đã hiểu, kinh ngạc rất nhiều, cuống quít chúc mừng Quý Thính: "Điện hạ cũng thật khó lường, tuy là Thân Đồ công tử người như long như phượng, cũng quỳ gối dưới chân điện hạ, thảo dân chúc mừng điện hạ có được người yêu như vậy."
Thân Đồ Xuyên nghe bà ta nói như thế, đáy mắt hiện lên một tia khuất nhục.
Quý Thính tùy tay ném cho bà ta một túi tiền nặng trĩu, xoay người nhìn Thân Đồ Xuyên: "Đồ vật của chàng do Phong Nguyệt Lâu mua cho thì bỏ đi, ngoài ra chàng còn hành lý gì cần thu nhập hay không?"
"Thảo dân đã sớm cô độc một mình." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt trả lời, ánh mắt lại quét mấy lần ở túi tiền trên tay tú bà.
Quý Thính gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, chúng ta đi thôi."
"Tuân lệnh."
Hai người nói xong, cũng không ai để ý tới tú bà, một trước một sau đi ra ngoài Phong Nguyệt Lâu.
Xe ngựa dừng trước cổng lớn, Phù Vân và Chử Yến đã chờ đền phiền, vừa nhìn thấy Quý Thính ra tới lập tức liền tới đón, không đợi bọn họ nói chuyện, Quý Thính đã nói trước: "Vốn dĩ chỉ là lại đây đưa phong thư, không nghĩ tới còn thu hoạch được nhiều hơn, Thân Đồ công tử nguyện ý trở về cùng với chúng ta."
Chử Yến nháy mắt liền đã hiểu, Phù Vân ngốc một chút, cũng thực mau hiểu được, lập tức phối hợp theo: "Thiệt hay giả, hắn không phải nói không đi phủ công chúa của chúng ta sao, như thế nào lại đột nhiên muốn đi?"
"Không có gì đột nhiên, về sau chính là người một nhà, phải ở chung cho thật tốt, nghe được không?" Quý Thính làm bộ làm tịch huấn đạo Phù Vân.
Phù Vân còn chưa nói chuyện, Thân Đồ Xuyên vừa đi tới liền nhìn màn diễn này của chủ tớ một cái, chậm rãi mở miệng: "Xác thật đột nhiên, nếu không phải nhờ công chúa mỗi ngày đều mang theo một túi bạc lớn, chỉ sợ thảo dân hôm nay thật vô pháp ra khỏi Phong Nguyệt Lâu."
Nếu không phải làm tốt chuyện chuẩn bị chuộc người, chỉ đưa phong thư thì tại sao lại mang một số lượng bạc không nhỏ như vậy, hắn vừa rồi là có bao nhiêu ngốc mới có thể cho rằng Quý Thính không biết nội dung thư.
Quý Thính "..." Cô như thế nào lại quên mất việc này.
Không khí đột nhiên xấu hổ lên.
Thời khắc mấu chốt, còn phải dựa khốc ca mở miệng: "Chuộc ra tới là được, nói chuyện khác còn có ý nghĩa gì, nhanh nhanh trở về, Mục Dữ Chi còn chờ ở nhà."
Vì thế đoàn người thuận thế đều lên xe ngựa, hướng về phủ công chúa.
Trên xe ngựa, Thân Đồ Xuyên trước sau không có biểu tình gì, Chử Yến ôm đao cũng ở một bên phóng khí lạnh, Quý Thính và Phù Vân kẹp ở giữa hai người, không biết vì sao cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể cúi đầu ăn điểm tâm.
Lỗ tai Thân Đồ Xuyên trước sau tràn ngập răng rắc răng rắc tiếng nhai, rốt cuộc không thể nhịn được nữa nhìn qua, chỉ thấy người vừa rồi còn ra vẻ muôn vàn đại công chúa, giờ phút này giống như con hamster chưa no, trong miệng phình phình đồ ăn.
Tương phản quá lớn, Thân Đồ Xuyên dừng một chút, còn chưa mở miệng, một đạo ánh sáng đã chiếu vào mắt, ánh mắt sắc bén của Thân Đồ Xuyên nhìn qua, chỉ thấy đao Chử Yến đã tuốt ra khỏi vỏ một chút, mới vừa rồi là ánh sáng phản chiếu từ lưỡi đao.
Chử Yến mặt vô biểu tình, đôi mắt trừng trừng ra vẻ, ngươi nên thành thật một chút.
Thân Đồ Xuyên trào phúng mím môi một chút, mấy người đàn ông này thật đáng buồn, ủy khuất dưới người, đắm mình trụy lạc, lại còn cảm thấy đàn ông trên đời là giống như bọn họ, cam nguyện làm sủng vật cho nữ nhân.
Quý Thính đối với hai người giằng co không biết một chút nào, chờ tới phủ công chúa, mới vừa xuống xe ngựa liền ợ lên một tiếng, Mục Dữ Chi đang chờ ở cửa ánh mắt trở nên thật nguy hiểm: "Dữ Chi tựa hồ đã nói với điện hạ, không nên ăn quá nhiều điểm tâm."
"Ta đây quá đói." Quý Thính nghiêm trang.
Mục Dữ Chi liếc cô một cái: "Từ hôm nay trong vòng một tháng, trên xe ngựa của điện hạ không cần chuẩn bị mấy thứ này."
"Tuân lệnh." Nha hoàn lập tức uốn gối.
Quý Thính không nói gì liếc hắn một cái, nhận mệnh không có cãi cọ. Nhân gia là kim chủ, tranh cái gì mà tranh.
Mục Dữ Chi khẽ cười một tiếng, ánh mắt dừng ở phía sau trên người Thân Đồ Xuyên: "Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Thân Đồ công tử."
"Vị này chính là như sấm bên tai Mục công tử." Ngôn ngữ Thân Đồ Xuyên cũng mang theo nhiều phần châm chọc.
Quý Thính trong nháy mắt liền nghe ra hai người như đang phát ra tia lửa, cô nhanh chóng đẩy Mục Dữ Chi hướng vào bên trong viện: "Chàng chờ chúng ta lâu như vậy hẳn là còn chưa dùng bữa, nhanh nhanh đi ăn một chút gì đi."
"Không vội, trước an bài chỗ cho Thân Đồ công tử mới được."
"Để ta an bài đi, chàng đi ăn trước đi." Quý Thính lấy lòng nhìn hắn, Thân Đồ Xuyên phía sau cô nhíu mày lại một chút.
Nụ cười trên mặt Mục Dữ Chi phai nhạt một phân: "Điện hạ quên là đã đáp ứng với ta, để ta an bài cho Thân Đồ công tử."
Quý Thính cười mỉa, nghĩ thầm đương nhiên không quên, chỉ là sợ hắn làm khó dễ Thân Đồ Xuyên, cuối cùng ân tình của cô đối với hắn cũng biến thành thù hận.
Mục Dữ Chi liếc mắt một cái liền hiểu được tâm tư của cô, khẽ cười một tiếng: "Điện hạ yên tâm, ta cũng không định khó xử hắn, không bằng an bài biệt viện phía bắc cho hắn là tốt rồi."
"Phía bắc?" Quý Thính kinh ngạc, kia chính là biệt viện lớn nhất trong phủ. "Chàng bỏ được sao?"
"Có gì mà phải luyến tiếc, ta chỉ là không muốn hắn ở gần ta quá." Mục Dữ Chi đường đường chính chính.
Hắn trụ Nam Uyển, nếu Thân Đồ Xuyên ở bắc viện, xác thật là xa, Quý Thính vừa nghe hắn nói lời này tự nhiên đồng ý ngay.
"Điện hạ đi ngủ một lát đi, nếu nàng còn không đói bụng, hôm nay cơm trưa sẽ chậm lại một canh giờ." Mục Dữ Chi ý cười thâm một tầng.
Quý Thính còn có chút không yên tâm, quay đầu nhìn thấy nha hoàn mình phái đi cách đây mấy ngày đã trở lại, vì thế cô gật gật đầu quay về phòng ngủ.
Phù Vân cũng đã sớm trốn, Chử Yến liếc Thân Đồ Xuyên một cái, xụ mặt rời đi, trong viện to lớn như vậy lập tức chỉ còn hai người Mục Dữ Chi và Thân Đồ Xuyên.
"Thân Đồ công tử, mời." Mục Dữ Chi mỉm cười làm tư thế mời.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh cùng hắn đi về phía trước, Mục Dữ Chi giống như cùng hắn quen biết đã lâu, trò chuyện thật tự nhiên: "Như vậy kế hoạch của điện hạ công tử cũng đã biết, vì để an toàn chỉ có thể mời công tử ở đây mấy ngày, nếu công tử không muốn ra cửa, sau này ở biệt viện dùng bữa đi, Dữ Chi sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng."
Thân Đồ Xuyên trào phúng cong môi: "Đa tạ Mục công tử." Hắn vốn là không muốn có quá nhiều liên lụy đến những người này, nếu có thể trực tiếp đóng cửa không gặp, như vậy là tốt nhất.
Mục Dữ Chi tựa hồ đã sớm dự đoán được hắn sẽ đáp ứng, trên mặt tươi cười càng thêm ôn hòa, tới khi hai người đến chỗ Bắc viện đã có hơn mười nha hoàn và sai vặt ở nơi đó vẩy nước quét nhà, hiển nhiên là đã được chuẩn bị từ sáng.
Nhớ tới Quý Thính giả gà giả vịt nói chỉ là truyền tin cho hắn mới tới Phong Nguyệt Lâu, Thân Đồ Xuyên không biết vì sao lại muốn cười một chút, lúc hắn ý thức được điểm này, khuôn mặt lập tức căng thẳng lên.
Mục Dữ Chi vung tay lên, nha hoàn sai vặt đều đi xuống, Mục Dữ Chi mỉm cười nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, điện hạ là tâm tính còn trẻ con, ngẫu nhiên sẽ để bụng món đồ chơi mình không chiếm được, nhưng không có nghĩa là nàng thật sự là thích, nếu Thân Đồ công tử chướng mắt phủ công chúa thì ít tiếp xúc với điện hạ, cũng đỡ cho nhau phiền toái."
"Mục công tử yên tâm, không phải người nào đều nguyện ý làm món đồ chơi." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt mở miệng.
Mục Dữ Chi cười khẽ: "Cũng đúng, ít nhất phải là con nhà lành mới có tư cách làm món đồ chơi."
Thân Đồ Xuyên ánh mắt bỗng nhiên sắc bén.
Mục Dữ Chi sắc mặt bất biến: "Thân Đồ công tử cảm thấy người khác nói Mục mỗ nói như vậy là một loại nhục nhã, Mục mỗ lại không cảm thấy như vậy, nếu ghét nhau như chó với mèo vậy không cần lại nhìn nhau, nhưng thỉnh công tử minh bạch một chút, điện hạ là ân nhân cứu cả nhà ngươi, nhờ công tử về sau đối với công chúa người ân nhân này có điểm khách khí một chút."
"Đã cứu cả nhà ta?" Thân Đồ Xuyên mày nhăn lại.
Mục Dữ Chi đáy mắt toát ra một tia châm chọc: "Như thế nào, điện hạ không nói với ngươi sao, nhưng cho dù điện hạ không nói, Thân Đồ công tử trong lòng cũng nên rõ ràng, Thân Đồ thừa tướng có bao nhiêu người gai mắt, nếu điện hạ không để Chử Yến hộ tống một đường, ngươi thật cảm thấy bọn họ có thể bình an tới nơi hay sao?"
Thân Đồ Xuyên ngẩn ra một chút, hắn mấy ngày nay thân ở Phong Nguyệt Lâu, thân và tâm đều phải chịu dày vò thật lớn, lại vẫn luôn lo lắng cho cha mẹ, đầu óc đã sớm mệt mỏi bất kham, loại chuyện sớm nên biết được này, hắn thế mà chưa bao giờ nghĩ tới.
Mà ngay cả thư tựa hồ cũng có đề qua trên đường cũng không thái bình như vậy, chỉ là cha hắn sợ hắn lo lắng nên chỉ nói lược qua, mà chính hắn vẫn chỉ nghĩ đến chuyện phải đi vào phủ công chúa trong lúc nhất thời cũng xem nhẹ chuyện này.
"Thân Đồ công tử là người thông minh, chuyện dư thừa ta không nói nhiều, thỉnh công tử chính mình ngẫm lại cho rõ ràng." Mục Dữ Chi nói xong, vung ống tay áo lên, rời đi.
Thân Đồ Xuyên đứng sững ở viện, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt mỹ diễm của Quý Thính.
"Hắt xì."
"Điện hạ là bị bệnh." Nha hoàn vẻ mặt lo lắng nhìn Quý Thính.
Quý Thính lúc lắc: "Một là bị mắng hai mới là cảm mạo, đây là có người đang mắng bổn cung."
"Điện hạ nói đùa, trong thiên hạ nào có dám mắng công chúa." Nha hoàn nở nụ cười.
Còn có thể có ai, Thân Đồ Xuyên chứ gì. Quý Thính hừ nhẹ một tiếng nằm xuống: "Ngươi đi ra ngoài trước, ta ngủ một lát."
"Nô tỳ cáo lui." Nha hoàn nói xong, liền xoay người rời đi.
Quý Thính nhìn nha hoàn rời đi, nhớ tới lời cô ta vừa nói với mình, mặt mày thả lỏng một chút.
Các người Phù Vân lúc trước gặp gỡ tương tự đều là do ở tuyệt cảnh được đại công chúa cứu, cho nên nhiều năm như vậy giống như người nhà ở chung với nhau, cho nên Quý Thính đoán không tồi, bọn họ ba người đối mặt Thân Đồ Xuyên thật đúng là tâm thái mẹ chồng.
Quý Thính bật cười, thoải mái ôm chăn, chỉ cảm thấy tương lai một mảnh sáng rỡ. Hiện tại nam phụ đã được cứu, cha mẹ hắn cũng đã bình an đến nơi, cho nên không cần nam phụ sẽ tái sinh hận ý, chỉ cần qua một thời gian đem người tiễn đi, cô sẽ có thể không kiêng nể gì mà hưởng thụ cuộc sống.
Đến lúc đó mang theo xâu tiền của mình cùng bảo tiêu, đi dạo một vòng ở trong nước Thiên Khải đi, cô thật rất muốn đi du lịch. Quý Thính đã quyết định chủ ý, tâm tình càng không tồi, đang định ngủ một lát rồi dậy ăn cơm, đột nhiên nghe được bên ngoài có thanh âm đào đất đá.
Cô nghi hoặc, mang giày vào đi ra cửa, vừa mở liền thấy được Phù Vân đang ở bên ngoài đào đào.
"Trời nóng như thế này ngươi không nghỉ trưa, chạy đến trong viện của ta làm gì?" Quý Thính một trận vô ngữ.
Phù Vân ngẩng đầu nhìn về phía cô, xoa xoa mồ hôi trên đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Điện hạ, vừa rồi ta nhìn sách dạy phương pháp làm suối nước nóng, ta tới làm cho nàng một cái."
"Cảm ơn, không cần." Quý Thính nhìn mặt đất bằng phẳng giờ phút này bị hắn đào lên gồ ghề lồi lõm, quyết đoán cự tuyệt.
Phù Vân không cao hứng: "Điện hạ, nàng không tin ta phải không?"
Quý Thính buồn ngủ ngáp một cái: "Không phải không tin, chỉ là ta không cần."
"Như thế nào sẽ không cần, có thể thoải mái hơn so với thau tắm nhiều." Phù Vân đã quyết định, chín trâu cũng không lay chuyển được.
Quý Thính dừng một chút, đành phải từ bỏ giảng đạo lý với hắn: "Chính là ngươi đào ở bên ngoài thật ảnh hưởng đến ta nghỉ ngơi, ngươi cũng không muốn ta ngủ không tốt chứ!"
Phù Vân nghĩ cũng đúng, lập tức thu xẻng: "Vậy cũng được, ta đi nơi khác đào cho nàng."
"Ngoan," Quý Thính cười tủm tỉm gật đầu, "Cố lên, ta xem trọng ngươi."
Được Quý Thính cổ vũ Phù Vân cao hứng phấn chấn đi rồi, Quý Thính lúc này mới lười biếng trở về phòng ngủ.
Tỉnh lại là nửa canh giờ sau, lúc dùng bữa cũng không gặp Thân Đồ Xuyên, Mục Dữ Chi nói hắn không muốn dùng bữa chung với bọn họ, Quý Thính bĩu môi, tùy hắn.
Không thấy mặt cũng tốt, dù sao cũng không cần thiết, vì thế Quý Thính không hỏi lại nữa.
Sau đó mấy người tựa hồ cũng giống như trước khi Thân Đồ Xuyên đến, rốt cuộc hắn ở biệt viện đóng cửa không ra, Quý Thính chỉ gọi người cẩn thận hầu hạ, vì tránh cho tình ngay lý gian, cô cũng không đi gặp hắn làm gì.
Cô bình thản như vậy, Chử Yến và Mục Dữ Chi rất vừa lòng, vì thế y phục trang sức mới cho Quý Thính càng ngày càng nhiều, còn có nhiều thứ binh khí hiếm lại làm đồ chơi.
Quý Thính đối với hành vi của bọn họ thì dở khóc dở cười, nhưng cô cũng không giải thích gì, chỉ đem thu tất cả đồ vật. Bất quá mấy ngày nay tính ra cũng không tốt lắm, bởi vì Phù Vân tên kia cả ngày không thấy đâu, cô một mình tại đây không có giải trí gì thật sự là quá nhàm chán.
Cũng may mấy ngày này thật mau đã kết thúc, buổi tối hôm đó, Phù Vân thần thần bí bí tìm được cô: "Điện hạ, suối nước nóng của nàng ta đã chế tạo xong."
"Cái gì suối nước nóng?" Quý Thính trong nháy mắt mê mang.
Phù Vân không nghĩ tới cô thế mà đã quên, nhất thời giận sôi máu: "Tự nhiên là ta vất vả tạo suối nước nóng cho nàng."
"A a nhớ rồi, chúng ta đi xem đi." Quý Thính vội vàng trấn an hắn.
Phù Vân lúc này mới hừ nhẹ một tiếng, dẫn cô đi đến chỗ suối nước nóng. Lần này hắn cố ý đào một cái ao trong viện không có người ở, Quý Thính đi theo hắn vào trong viện liền nhìn thấy ở giữa mảnh đất trống xuất hiện một cái ao.
Phía trong ao hoàn toàn được lót đá, bởi vậy nước được rót vào thật trong, không có chút bùn sa nào.
Quý Thính có chút kinh ngạc, cô cho rằng cậu nhỏ này chỉ đào cho mình một cái hố đất, không nghĩ tới hắn làm ra được giống như một cái hồ.
"Như thế nào?" Phù Vân vẻ mặt kiêu ngạo.
Quý Thính lập tức tán thưởng: "Làm được thật tốt, vừa thấy là biết ngươi đã bỏ ra rất nhiều công phu." Cô nói xong ngồi xổm xuống sờ sờ nước trong hồ, ừ quả nhiên là lạnh.
"Ao này nuôi cá cũng không tồi." Quý Thính sợ hắn kêu mình biểu diễn tắm suối nước nóng ngay tại chỗ, cô nhịn không được khụ một tiếng.
Phù Vân liếc cô một cái: "Đây là chuẩn bị cho công chúa điện hạ, con cá nào có thể hưởng thụ."
Quý Thính vừa muốn nói chuyện, hắn liền vỗ tay vài cái, trong phòng bếp lập tức có người khiêng một lu đầy đá nóng lại đây, dùng cặp gắp than gắp từng cục đá bỏ vào hồ, mặt nước phẳng lặng lập tức xuất hiện bọt nước sủi lên, thật mau nước cũng ấm lên, có người khác lại thả cánh hoa vào trong nước.
Còn có thể như vậy, Quý Thính lần đầu tiên bội phục Phù Vân.
Phù Vân thử một chút nước ấm, kêu những người đó đi xuống, lúc này mới nói với Quý Thính: "Điện hạ chơi đi, nếu nước lạnh, nha hoàn sẽ thêm đá nóng vào, nàng không cần lo lắng." Hắn nói xong liền xoay người đi.
"À được." Quý Thính vẻ mặt mộng bức nhìn họ rời đi, sau đó nhìn về phía hồ nước nóng hầm hập trước mặt mình, chớp chớp mắt rồi bắt đầu cởi quần áo.
Cởi ra cho đến khi chỉ còn một cái yếm nhỏ, Quý Thính vui sướng nhảy vào trong nước, kết quả lúc nhảy không cẩn thận cũng kéo quần áo theo.
"..." Cho nên vừa rồi cô cởi quần áo ra để làm gì?
"Vừa lúc xiêm y này nên đem đi giặt, đa tạ điện hạ giúp đỡ làm ướt chúng." Nha hoàn vuốt mông ngựa.
Quý Thính bất đắc dĩ liếc cô ta một cái, cái loại chuyện mất mặt này, cố tình lại bị cái miệng rộng nhất này nhìn thấy được. Quý Thính lập tức nói: "Không cho phép nói cho người khác biết, bằng không ai nấy còn tưởng rằng bổn cung có bao nhiêu ngốc."
"Đây là tự nhiên, nô tỳ đi theo điện hạ lớn lên, nhân phẩm của nô tỳ, điện hạ hẳn là biết đến." Nha hoàn nghiêm túc trả lời.
Đương nhiên đã biết, trong nhà bao nhiêu bát quái đều là từ ngươi mà nghe được.
"Điện hạ đừng lo lắng, nô tỳ đi cho lấy cho ngài một bộ mới." Nha hoàn cười vớt xiêm y ra.
Quý Thính khụ một tiếng, sờ sờ nước thấy còn nóng, tới lúc nước lạnh cũng còn một khoảng thời gian, cô gật gật đầu: "Ngươi đi đi, bổn cung một người ở chỗ này là được."
"Tuân lệnh."
Nha hoàn cầm y phục ướt rời đi, Quý Thính thấy trong viện chỉ còn lại một mình mình, lập tức vui sướng lăn lăn trong nước ấm.
Cô chơi một hồi, mệt thì nằm xuống một cạnh hồ, cảm khái tới Phù Vân đầu dưa chuyện khác làm không được, chuyện hưởng lạc thật ra lại làm rất tốt, chờ sau này phải hướng và bồi dưỡng hắn đi theo nghiệp giải trí mới được.
Bóng đêm có chút lạnh, nước cũng bắt đầu lạnh theo, Quý Thính ngâm nước đến chân đã nhũn ra, luyến tiếc nhưng cũng phải rời đi, vì thế đứng dậy đi đến chỗ lu đá.
Thân Đồ Xuyên ban đêm ngủ không được đi ra ngoài biệt viện tản bộ, đột nhiên nghe được trong viện cách vách có thanh âm sột soạt, chân mày lập tức nhíu lại.
Hắn ở chỗ này một thời gian, cách vách vẫn không có người trụ, mấy ngày nay thiếu niên bên người đại công chúa tuy rằng thường đến đây nhưng cũng chỉ là ban ngày, buổi tối trước nay chưa từng tới, mà khi tới thì động tĩnh cũng không nhỏ như vậy.
Chẳng lẽ là kẻ trộm?
Thân Đồ Xuyên ánh mắt sắc bén lên, bước vọt tới ven tường, dẫm lên cành khô ven tường, nhảy qua, trực tiếp dừng lại ở trong biệt viện cách vách, vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
"..."
"..."
Dưới ánh trăng cô chỉ che đậy một mảnh mỏng, sợi tóc đen nhánh rũ xuống, nhu thuận dán trên người ướt dầm dề, mỹ diễm đến yêu nghiệt.
Bùm một tiếng, Quý Thính làm rớt cái kẹp đá vào trong nước, cô sợ tới mức kinh hô một tiếng, chân trượt một cái, trong nháy mắt rơi vào trong nước.
Thân Đồ Xuyên lúc này mới hoàn hồn, đột nhiên xoay người, mặt hướng vách tường, bả vai cương cứng, nói: "Thảo dân tưởng kẻ cắp nên định tới bắt, lại không nghĩ đến là mạo phạm điện hạ."
Phía sau chỉ có tiếng nước, Quý Thính vẫn chưa trả lời hắn.
Thân Đồ Xuyên mím môi, trong đầu một màn mới vừa rồi hắn vứt đi không được, "Thảo dân thật là vô tình mạo phạm, nếu công chúa điện hạ tức giận, thảo dân nguyện lãnh bất cứ trừng phạt nào."
Vẫn chỉ có tiếng nước, Thân Đồ Xuyên chau mày, suy tư nên xin lỗi như thế nào, lại đột nhiên cảm giác không đúng lắm, hắn quay đầu lại xem, chỉ thấy Quý Thính té vào trong nước, mặt nghẹn đến mức sắp tím lên, sức đôi bàn chân cũng càng ngày càng nhỏ.
Hắn kinh ngạc trong chớp mắt rồi vọt vào trong nước vớt người ra, thấy cô đã sắp muốn hôn mê, Thân Đồ Xuyên không rảnh lo nhiều hơn, ôm Quý Thính lên phía trên, còn mình ngồi trong nước đem người đặt trên đùi. một tay nâng eo, một tay nhấn khoang bụng, cho đến khi Quý Thính phun ra một ngụm nước, lúc này Thân Đồ Xuyên mới nhẹ nhàng thở ra.
Quý Thính theo bản năng ôm lấy cổ hắn, dán vào ngực hắn khụ khụ đến kinh thiên động địa, hoàn toàn không ý thức được thân thể hắn vì thế mà cương lên một chút.
"Công chúa nếu không có việc gì, xin buông thảo dân ra."
Thanh âm thanh lãnh vang lên, Quý Thính mê mang nhìn hắn, khóe mắt bởi vì rơi lệ mà đỏ lên một chút, thiếu một phần thịnh khí, nhiều một phần thanh thuần cùng quyến rũ.
Thanh thuần cùng quyến rũ, vốn nên là tương phản từ ngữ, lại đồng thời thể hiện ở trên người Quý Thính lúc này.
Hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cái cây trước mặt, không dám cúi đầu đối diện với Quý Thính.
Quý Thính dần dần thanh tỉnh, lúc này mới ý thức được tư thế hai người có bao nhiêu ái muội, hoang mang rối loạn từ trên người hắn trườn ra ngoài, ngâm mình vào trong nước, cô còn không quên giải thích: "Ta, ta không phải cố ý chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm."
Thân Đồ Xuyên không nghĩ tới câu đầu tiên của cô lại là nói chuyện này, trong lòng không biết vì sao có chút không vui, nhưng hắn vẫn là bộ dáng thanh lãnh kia: "Thảo dân biết, không dám hiểu lầm."
Quý Thính cười mỉa: "Biết thì tốt rồi, biết thì tốt rồi."
"Điện hạ, nô tỳ cầm cho ngài kiện xiêm y Mục công tử vừa mua cho ngài đây."
Thanh âm của nha hoàn từ xa xa truyền đến, Quý Thính trong lòng cả kinh, một bên ấn Thân Đồ Xuyên vào trong nước, một bên trách mắng nha hoàn còn chưa kịp tới gần: "Không cho phép nhúc nhích."
Nha hoàn sợ tới mức lập tức không dám động.
Thân Đồ Xuyên "..."
"Đừng lên tiếng, nha hoàn này của ta nói rất nhiều, bị nàng ta nhìn thấy thì thật không giải thích được." Quý Thính liều mạng ấn hắn xuống.
Thân Đồ Xuyên nghe vậy lập tức không hề giãy giụa, chỉ là mở to mắt nhìn đến cặp chân thon dài trước mặt thì ngẩn ra một chút, sau đó vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng vẫn luôn mặc niệm phi lễ chớ coi.
"Ai nói gì rất nhiều, điện hạ nói chuyện với nô tỳ sao?" Nha hoàn đứng từ xa hỏi.
Quý Thính khóe miệng nhếch nhếch, vừa muốn nghĩ đến lý do giải thích lại cảm giác được chân mình bị hôn một cái, cô cúi đầu liền nhìn thấy được Thân Đồ Xuyên ghé vào đùi mình.
"..." Là trùng hợp đi...