Quý Thính đầu óc trống rỗng, trong chớp mắt cô trấn định lại, giúp cậu kéo kéo lưng quần lên phía trên, ra vẻ như đang giúp cậu thay quần áo: "Không được cậu cho phép đã giúp cậu thay quần áo, xin lỗi!"
Thân Đồ Xuyên giống như một con thú nhỏ bị thương, yên lặng nắm lưng quần mình nhìn chằm chằm Quý Thính, đầy vẻ đề phòng. Rốt cuộc vẫn còn là một thiếu niên, chưa trưởng thành lại có tâm cơ thâm trầm đại ác, hận ý đối với thế giới này cậu không hề có ý che dấu.
Bất quá có biểu lộ ra ngoài đã là rất tốt, so với trước kia ở ngõ nhỏ tràn ngập bộ dáng đầy tử khí. Quý Thính làm bộ như chính mình cái gì cũng không thấy, giúp cậu từng tí từng tí, ôn hòa: "Cái này là dịch dinh dưỡng, tốt cho cơ thể của cậu, tôi vừa rồi cũng có mua cháo thịt nạc, cậu ăn một chút đi."
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, rõ ràng cảm giác được cơ thể mình đã được rửa sạch sẽ, cũng đã thay quần áo mới. Vải mới mềm mại chạm vào cơ thể thanh tân, trong nháy mắt cậu có loại cảm giác như được sống lại. Lần đầu tiên cậu nhìn đến cô gái trước mặt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt minh diễm sạch sẽ một lát, rồi đột nhiên rút đi kim châm trên mu bàn tay.
Quý Thính hoảng sợ, vội vàng đè tay cậu lại, thiếu niên thân thể còn suy yếu ánh mắt trong nháy mắt hung ác lên.
"Tôi sẽ không tổn thương cậu, nếu cậu không thích tôi sẽ nhờ y tá tới giúp cậu rút ra, nhưng cậu không thể tự mình rút, biết không?" Quý Thính nhỏ giọng thương lương với cậu, đôi tay chân thật lại đáng tin ấn lên người cậu.
Thân Đồ Xuyên giãy giụa hai cái nhưng mau chóng bị kiệt sức không còn lực, chỉ có đôi mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thính, hiển nhiên biểu lộ sự chán ghét người xa lạ này quản đến việc của mình.
Quý Thính cũng không để ý bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, ngược lại cô cười tủm tỉm đối diện với cô. Đôi mắt Thân Đồ Xuyên có chút nội liễm, khóe mắt hơi hơi nhọn, nhìn ra rất có khí thế, tuy rằng hiện tại còn chưa hoàn toàn nảy nở nhưng cũng có thể nghĩ đến mười năm sau khi hắn hắc hóa sẽ trở thành phong tư yểu điệu như thế nào.
Tiểu bằng hữu đẹp như vậy, vận mệnh lại nhấp nhô như vậy, Quý Thính lý giải được oán niệm của người đọc là từ đâu mà tới.
Đang lúc Quý Thính thất thần ngoài cửa có tiếng gõ cửa, cô trả lời, sau đó đã ngửi được mùi hương của cháo, là cơm hộp cô đặt đã được giao đến. Cháo được người giao để lên trên bàn, Quý Thính đang muốn đi lấy, đột nhiên chú ý tới ánh mắt Thân Đồ Xuyên, cô lập tức không đứng dậy mà một bàn tay ấn cổ tay của cậu, một bàn tay bấm vào nút đèn gọi người.
Thân Đồ Xuyên bị Quý Thính nhìn thấu, ánh mắt lạnh thêm một phần, cậu đơn giản nhắm mắt lại không nhìn cô nữa. Mắt không thấy tâm không phiền.
Y tá đến thật mau, nghe được bọn họ muốn lấy ra kim châm từ bình dinh dưỡng thì không quá tán đồng, nhưng do bọn họ kiên trì đành phải giúp hỗ trợ rút kim ra.
Rút kim ra xong, Quý Thính mới buông tay cậu, quay đầu lại mở hộp cháo ra, dùng muỗng quấy nhẹ cho cháo nguội. Quý Thính vừa quấy cháo vừa nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên, thấy cậu giống như quyết tâm không phản ứng đến mình, cô liền yên lặng đem cháo tới gần cậu một chút, còn cố ý hướng tới hướng của cậu mà quạt gió thổi hơi.
Ma quỷ cũng có bản năng ăn uống, huống chi cậu chỉ là một thiếu niên, Quý Thính nhìn thấy rõ ràng yết hầu cậu giật giật, đáy mắt cô không nhịn được hiện lên một tia ý cười. Cậu hẳn là đã đói đến cực hạn, nếu không cũng sẽ không vì bảo vệ một miếng bánh mà đến muốn bỏ mạng.
Trong nguyên văn đoạn tình tiết này là thời gian Thân Đồ Xuyên bị dày vò nhất trong cuộc đời, nghĩ đến anh em phản bội, chân trái bị phế, sở hữu tích tụ chẳng còn gì, còn tốn tiền thuốc men, đói bụng đã vài ngày, sau rốt cuộc bỏ xuống tôn nghiêm mà đi nhặt chai nước phế liệu, cuối cùng bán được mớ phế phẩm kia mà mua một cái bánh.
Mà cái bánh kia, lúc này bị ném ở đống rác trong hẻm nhỏ.
Ngoài phòng bệnh, tầng mây dày nặng đột nhiên truyền đến một tiếng sấm vang, mưa to rốt cuộc đã tới. Quý Thính thử thử độ ấm của cháo, xác định đã có thể ăn, cô không đùa cậu nữa, múc một muỗng đưa đến bên môi người thiếu niên.
"Ăn chút đi, tôi đã đánh mất cái bánh của cậu, cái này là bồi thường lại." Lúc đút cháo, Quý Thính không quên đến lòng tự trọng của thiếu niên, nhưng mà cậu nhắm chặt môi, chẳng sợ trong cổ họng không khống chế được bản năng, nuốt một cái, cũng nhất định không chịu ăn dù một ngụm.
Quý Thính cũng không rút muỗng về mà kiên định đặt bên môi cậu, chỉ chốc lát sau, thiếu niên cố chấp giả bộ ngủ rốt cuộc không kiên nhẫn mở mắt, nói câu đầu tiên với cô: "Cút!"
Tuy rằng chỉ có một từ nhưng so với trước kia trầm mặc thật quá tốt. Nụ cười trên mặt Quý Thính càng rạng rỡ: "Ăn chút đi, không thì cháo mau lạnh."
"Tôi bảo cô cút đi." Thân Đồ Xuyên bị cô kích đến giọng khàn khàn, có ý như muốn liều mạng với cô.
Nếu là trong thế giới hiện thực, cậu nhỏ nào dám đối xử với cô như vậy, phỏng chừng Quý Thính đã đá người xuống đất. Đáng tiếc đối diện với cô hiện tại là đối tượng công lược, nếu tùy tâm giáo huấn, chỉ sợ đời này cô không được quay về nhà.
Trong lòng Quý Thính hít sâu mấy cái để bình phục cảm xúc, nụ cười trên mặt bất biến: "Được, tôi có thể đi, nhưng cậu phải ăn cháo trước đã, nếu không tôi sẽ không đi."
Cô nói xong thì đem cháo đặt ở chỗ Thân Đồ Xuyên có thể lấy được, chính mình thối lui đến ven tường, dựa vào tường nhàn tản khoanh tay đứng nhìn cậu, quyết tâm rõ ràng cho thấy cậu không ăn thì mình không rời đi.
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia chán ghét, phản ứng đầu tiên chính là đánh đổ chén cháo, nhưng lúc này cậu chẳng những không có sức lực, mà khi ánh mắt dừng ở giọt dầu điểm điểm, cùng hành lá và rau thơm, cùng thịt nạc điểm xuyết trong chén cháo, thân thể đói mềm làm cậu không thể làm ra việc lãng phí.
"Ăn đi, cậu ăn xong tôi lập tức đi." Quý Thính bổ sung một câu.
Thân Đồ Xuyên âm trầm nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng bưng cháo lên, tuy rằng cháo này ăn vào cảm thấy thật khuất nhục, nhưng khi muỗng cháo ấm áp tiến vào thực quản, động tác của cậu thật không tiền đồ mà bất giác nhanh hơn. Quý Thính thấy cậu rốt cuộc chịu ăn, nhẹ nhàng thở ra đồng thời lập tức xoay người đi ra ngoài, thứ nhất là làm theo lời hứa, thứ hai là đi tìm bác sĩ hỏi một chút chuyện chân giả.
Tuy rằng chuyện chân trái cậu bị cắt đã thành kết cục đã định, Quý Thính vẫn muốn tận lực làm cho cậu có một nhân sinh đàng hoàng, trong đó việc có chân giả là không thể thiếu.
Cô đi đến khoa hồi phục hỏi thăm, nghe bác sĩ tư vấn đến được kết luận là, càng quý càng tốt. Trước mắt thích hợp với người trẻ tuổi như Thân Đồ Xuyên là một loại tay chân giả vừa mới được phát triển giới thiệu ở trong nước, trọng lượng nhẹ, khớp xương linh hoạt, tuy rằng không thể so với người bình thường nhưng khả năng giống như bình thường là lớn nhất.
Mà giá cũng khá đẹp.
Thân phận Quý Thính ở thế giới này chỉ là một người qua đường Giáp vô cùng bình phàm, toàn bộ tài sản cũng chỉ có một căn hộ nhỏ hai phòng cùng với mười vạn tiền tiết kiệm, số tiền này là do hệ thống trợ cấp, nếu không thì cô cũng chẳng có gì.
Mua chân tay giả xong, chỉ sợ cô cũng chỉ còn lại mấy ngàn đồng. Quý Thính tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn là quyết định cô muốn đồ tốt, nhưng tạm thời còn không cần phải dự định, vì thuyết phục Thân Đồ Xuyên chịu trang bị cũng phải mất một thời gian.
Tâm tình nghĩ đến sắp phá sản hơi bị ảo não, Quý Thính đi ra khỏi khoa hồi phục, đột nhiên nghĩ đến Thân Đồ Xuyên giống như còn chưa biết tên của mình.
Cô cười nhạt một tiếng, buồn cười vỗ vỗ đầu, đi từ từ về hướng phòng bệnh, khi tới cửa liền thấy y tá đang đợi. Quý Thính dừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia ảo não.
"Cô là người nhà người bệnh phải không? Người bệnh đâu? Cậu ta phải được truyền dịch." Y tá nhìn thấy cô thì lập tức hỏi.
Quý Thính đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua, chỉ thấy cửa sổ mở rộng, bức màn bị gió bên ngoài thổi đến bay lật phật, bên ngoài mưa to đã bắn vào phòng làm ướt hơn phân nửa sàn nhà. Cô hẳn là phải hiểu, tiểu tử kia hiện tại chính là người điên, sao có thể an ổn mà ở trong bệnh viện.
"Xin lỗi y tá, đứa nhỏ này giận dỗi với tôi, hẳn là bỏ chạy rồi." Quý Thính vừa xin lỗi, vừa đi lấy áo mưa. Cô hàn huyên khá lâu với bác sĩ, phỏng chừng tiểu hỗn đản kia đã về tới nhà.
Y tá nhăn mày lại: "Quả thực hồ nháo, nhiệt độ cơ thể cậu ta vừa mới hạ, lại đi xối một trận mưa, là muốn bị viêm phổi hay sao?"
"Tôi hiện tại đi tìm cậu ấy ngay, làm phiền cô." Quý Thính mặc áo mưa vào vội vã chạy ra bên ngoài, vọt vào màn mưa, Quý Thính quay đầu lại nhìn thoáng qua, may mắn phòng của Thân Đồ Xuyên ở tầng trệt, bằng không thân thể kia bị ngã thì không chừng đến chân còn lại cũng phải cần đến chân tay giả.
Quý Thính đến ven đường đón một chung cư taxi, đưa địa chỉ cho tài xế, khi chiếc xe chậm rãi nhập vào dòng xe cộ, cô mới sâu kín buông tiếng thở dài. Trong nguyên văn Thân Đồ Xuyên bị ngộ độc thức ăn được đưa vào bệnh viện, nhưng sau khi tỉnh lại do không có tiền trả, cậu liền trốn đi.
Hiện tại cũng là chuồn đi, cho nên cô suy đoán giống như trong nguyên văn là cậu chạy về phòng trọ của mình. Nghĩ đến tao ngộ kế tiếp của Thân Đồ Xuyên, Quý Thính nhíu nhíu mày.
Nếu dựa vào nguyên văn, Thân Đồ Xuyên trở về chỗ trọ phát hiện chủ nhà đã ném toàn bộ đồ vật của cậu ra ngoài, di vật duy nhất mẹ cậu để lại, là một con hổ ngồi bông bà tự may cũng bị ném vào cống thoát nước. Kích thích trong khoảng thời gian này bị nâng lên tới đỉnh điểm, cậu liền xông đến tìm chủ nhà đòi mạng, lại bị người nhà chủ nhà đánh cho bầm dập.
Mất đi di vật, lại bị đánh như chó hoang làm khát vọng của Thân Đồ Xuyên hoàn toàn vặn vẹo, cậu đem toàn bộ chuyện mình trải qua quy tội cho Lý Thác, từ đây bắt đầu đi vào con đường trả thù.
Hiện tại cốt truyện không biết đã phát triển đến bước nào, chỉ hy vọng chính mình có thể tới kịp, đem cứu thiếu niên ra tới. Quý Thính nhìn trời mưa to bên ngoài, trong lòng trầm xuống tới tột bực.
Gần đến ngõ hẻm chỗ ở Thân Đồ Xuyên, phía trước đột nhiên kẹt xe, Quý Thính lập tức xuống xe đi bộ. Bên trong ngõ hẻm, Thân Đồ Xuyên ghé vào cống thoát nước, quần áo mới trên người đã trở thành dơ hầy, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào ống thoát nước, hận ý ở đáy mắt cơ hồ muốn đem chính mình xuyên vào trong ống.
Người đàn ông mập mạp phía sau còn cười lạnh: "Không trả nổi tiền thuê nhà thì cút đi cho sớm, còn phiền toái ta đây thu thập đồ vật cho cậu, thật là đen đủi."
Người nhà của người đàn ông cũng chanh chua châm chọc lên, vài người mắng mỏ thật khó nghe, tùy ý cười nhạo.
Tiếng mưa rơi rất lớn, thanh âm dơ bẩn cũng rất lớn, Thân Đồ Xuyên lại chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của chính mình. Mặt thật lạnh bò lên từ trên mặt đất, cậu thê lương hét lớn một tiếng, chống quải trượng về phía người đàn ông.
Người đàn ông hoảng sợ, theo bản năng đạp ra một chân, Thân Đồ Xuyên bị đá ra, cùng lúc dùng hết toàn lực đem quải trượng quét qua, bị đánh vào đầu người đàn ông lập tức ôm đầu che lại.
Thân Đồ Xuyên hung hăng bị ngã trên mặt đất, gương mặt tuấn tú bị tẩm ở nước bẩn, cậu giãy giụa muốn đi giết người đàn ông. Người đàn ông mập kêu thê thảm, nhìn lòng bàn tay đầy máu thì giận dữ, lập tức xông tới giơ lên nắm tay.
Quý Thính vừa đến thấy được một màn này, không chút nghĩ ngợi tiến lên bổ nhào vào trên người Thân Đồ Xuyên, nắm tay dừng lại ở trên lưng cô một quyền, cô cảm thấy phổi mình như bị đấm ra ngoài. Đồng tử Thân Đồ Xuyên hơi co lại, chinh lăng nhìn khuôn mặt Quý Thính bị đau đến vặn vẹo.
Không nghĩ tới đột nhiên có người tới, người đàn ông theo bản năng ngừng lại. Quý Thính chịu đựng đau nhức phía sau ôm lấy Thân Đồ Xuyên, lại ngẩng đầu nhìn người đó, đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm ông ta: "Ông lại động thủ, xem tôi có báo nguy cho ông đi tù hay không!"
"Đi tù? Là cậu ta động tay trước, muốn đi cũng là cậu ta đi!" Người đàn ông ôm đầu, bại hoại nói, "Hôm nay các người không bồi tiền thuốc men cho tôi, tôi khiến cho các người đi tù cả!"
"Vậy báo nguy đi, dù sao nơi này có camera, những hình ảnh vừa rồi bảo đảm đã quay vào hết." Quý Thính cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét một vòng đến đồ đạc rơi tan tác đằng sau Thân Đồ Xuyên, "Ông phá hư tài sản cá nhân, còn động thủ với phụ nữ và trẻ vị thành niên, hết thảy đều có chứng cứ."
"Vậy sao?" Người đàn ông rất vô lại, hiển nhiên biết điểm này tính ra không đáng kể chút nào, không làm gì được ông ta. Bất quá nhìn tới cậu thiếu niên trong lòng Quý Thính, sắc mặt như quỷ, nói không chừng sắp chết đến nơi, vẫn là không nên dính đến bọn họ thì tốt hơn.
Ông ta nhìn nhìn người thân, những người đó lập tức lôi kéo: "Thôi đi, so đo với con nít làm gì, đi đi đi uống rượu."
Người đàn ông lập tức theo bậc thang mấy người này đưa ra mà hùng hổ định đi, Quý Thính lạnh giọng gọi lại: "Đứng lại."
"Cô còn muốn làm gì? Hôm nay là tôi từ ái thả cho các người đi, các người tốt nhất cút xa đi một chút." Ông ta không kiên nhẫn.
Quý Thính khinh miệt liếc ông ta một cái: "Tiền thuốc men cho tôi và em trai hai ngàn, đưa đây!"
"Cô còn đòi tiền?!" Hắn giận dữ, vừa nói vừa muốn đi.
Quý Thính xuy một tiếng: "Ông có thể đi, nhưng phòng này còn ở được, ông đoán ông ném đi đồ của khách, còn động thủ đánh người, chuyện này người khác biết được, còn có người dám thuê phòng của ông không?"
"Cô uy hiếp tôi?" Người đàn ông lại muốn động thủ, nhưng người mang giày sợ người chân trần, hắn sợ hai người đi ra ngoài làm bại hoại thanh danh của hắn, đành phải nghe theo lời khuyên bảo của người thân, vừa nói lời thô tục vừa đếm tiền, cuối cùng cũng đủ hai ngàn.
Lúc đưa cho Quý Thính, cô mặt lạnh xuống, không lấy: "Thiếu một ngàn."
"Không thiếu, đây là hai ngàn." Giận dữ, thịt mỡ trên mặt người đàn ông run run.
Khóe môi Quý Thính gợi lên: "Vừa rồi ông mắng mười câu thô tục, một câu một trăm."
"Đàn bà thối, cô không cần quá phận!" Người đàn ông bực đến mức muốn đánh, bị người thân kéo trở về.
Quý Thính liếc hắn một cái: "Một ngàn mốt, nói thêm một câu nữa, tôi một xu tiền cũng không lấy, nhưng phòng này ba năm ông đừng nghĩ có thể cho thuê, chị em tôi chết ở chỗ này cũng không làm cho ông được tốt!"
Người đàn ông sửng sốt, nhìn đến cô đôi mắt sáng ngời mạnh mẽ, đột nhiên ý thức được cô nói là thật, chính mình lúc này thật đã đụng tới chó điên. Hắn không dám mắng nữa, nghẹn khí lại đi mượn một ngàn mốt, đem tiền ném lên người Thân Đồ Xuyên, sau đó mang theo thân thích xoay người đi.
Những người này biến mất ở chỗ ngoặt, bả vai Quý Thính mới thả lỏng lại, cuốn cuốn tiền bỏ vào trong túi, thấy Thân Đồ Xuyên còn nhìn mình chằm chằm, cô ngượng ngùng giải thích: "Loại người này đôi mắt để ý đến tiền nhiều nhất, nếu không hố tiền của hắn làm cho hắn đau lòng, có khi hắn lại nghĩ đến cách trả thù. Đi thôi, chúng ta quay trở về bệnh viện."
May cô tới kịp thời, bằng không tiểu hỗn đản này bị đánh thê thê thảm thảm trong mưa một đêm, tới mệnh cũng phỏng chừng mất đi một nửa. Nghĩ đến trong nguyên văn cậu bị đánh đến thê lương, cô không tự giác ôm chặt một chút, lỗ tai Thân Đồ Xuyên dán vào ngực của cô, nghe được nhịp tim đập kịch liệt, đột nhiên cậu ý thức được cô còn đang sợ hãi.
Ôm cậu được vài giây, Quý Thính buông ra, đi đến chỗ cống thoát nước vừa rồi cậu vừa rồi nằm bò ở đó, ra vẻ không có việc gì, hỏi: "Lúc tôi tới thấy cậu ở chỗ này, có phải rớt đồ xuống đây không? Cậu chờ tôi một chút."
Cô nói xong liền đưa bàn tay trắng nõn nâng lên hàng rào sắt, tay kia duỗi vào phía trong xem. Đồ dơ và nước mưa cùng rác rưởi lên men hòa vào nhau, lúc cô cúi đầu, đôi mắt cay đến thiếu chút nữa không mở ra được, may mắn loại ống thoát nước này loại cũ không đóng kín quá, bên trong cũng không sâu, nếu không cô không phải bị khí độc chết thì cũng bị đuối chết.
Thấy được tình huống bên trong, Quý Thính không chút do dự hướng vào, một tia chớp lóe lên chiếu sáng ngõ nhỏ, Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn miệng cống thoát nước, hồi lâu sau Quý Thính từ từ bò ra, vẻ mặt ghê tởm như muốn phun, nhưng nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, trong nháy mắt cô lại trở nên ôn nhu.
Đôi mắt cười cười cong cong, hề hề cầm thú bông dơ lên, nghiêng đầu hỏi: "Nơi này chỉ có cái này nhìn có vẻ sạch sẽ thôi, là của cậu sao?"
Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên giật giật, trái tim sớm đã như tro tàn đột nhiên run lên một chút.