Chuyện phát sinh sau đó, bởi vì thuốc, Quý Thính đã không còn nhớ rõ, chỉ biết Thân Đồ Xuyên giúp cô cởi bỏ vòng trói tay, mà chính mình thì nói rất nhiều thứ ngày thường sẽ không nói, làm rất nhiều chuyện ngày thường sẽ không làm, cuối cùng trực tiếp mà ngất đi.
Tỉnh lại lần nữa, trời vẫn còn tối, cô sửng sốt hồi lâu, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đã ngủ một mạch hai giờ? Quý Thính giật mình động động ngón tay, ngắm đến Thân Đồ Xuyên còn ngủ bên cạnh, lập tức cong lên khóe môi.
Người đàn ông này thoạt nhìn rất lợi hại, không nghĩ tới còn không bằng chính mình, ít nhất hiện tại cô đã tỉnh, mà anh ấy còn ngủ mê.
Đắc ý không tới hai phút, Quý Thính liền nhìn đến đồng hồ điện tử trên tường, tổng lại, cô không phải chỉ ngủ một lát đã tỉnh, mà là đã ngủ hơn giờ. Khó trách đói đến như vậy.
Quý Thính mặt khổ xuống, quá đau, chỗ nào cũng đều là đau, động ngón tay một chút cũng không thoải mái, người này còn không biết xấu hổ nói cái gì mà yêu cô, nào có người nào đối với người yêu mà ra tay tàn nhẫn như vậy. Quý Thính hoài nghi có phải anh mượn cơ hội báo thù riêng hay không.
Quý Thính trong lòng tuy rằng oán giận, nhưng lúc muốn đi toilet vẫn là không bỏ được, không muốn đánh thức anh mà chính mình cắn răng chống lại, giây phút đứng dậy, cô đau đến muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn nhịn xuống không hé răng, từng bước một dịch về hướng toilet.
Đỡ giường đi về phía trước, Quý Thính thấy được trên bàn có thuốc mỡ, là loại dùng cho phụ nữ, nhìn thấy nắp đã vặn ra, hẳn là Thân Đồ Xuyên trong lúc cô hôn mê đã giúp cô bôi thuốc. Còn bôi như thế nào, Quý Thính có chút quẫn bách dời mắt đi, tỏ vẻ cô cũng không muốn biết.
Chờ tới khi vào toilet, trên người cô đã ra một tầng mồ hôi, chân cẳng cũng mềm đến phát run, lại nhìn gương mặt của mình trong gương, mặt trắng bệch đến giống như quỷ, không có chút huyết sắc nào.
Nghĩ đến thuốc kia là Dung Tinh vốn dĩ muốn dùng trên người Lý Thác, Quý Thính nhịn không được run lên một chút, cô nương kia đối với chính mình cũng thật đủ tâm tàn nhẫn. May mắn cô ấy không làm, nếu không lấy thể lực của nam chính trong tiểu thuyết, phỏng chừng cô ấy không sống được tới khi tổ chức hôn lễ.
Quý Thính nghĩ đến mình thảm đến như vậy còn nhọc lòng người khác, không khỏi cười khổ một tiếng. Cô ngồi ở trên bồn cầu phát ngốc một lát, bất tri bất giác ngủ đi, ngủ đến không thoải mái lại trượt xuống sàn nhà ngủ tiếp.
Cô thật sự quá mệt mỏi, hai mươi mấy giờ liên tục hoàn toàn hôn mê không bổ sung thể lực, hiện tại cô chỉ muốn tiếp tục ngủ.
Khi sắp ngủ, cô mơ hồ nghe được phía ngoài toilet phát ra một tiếng đồ vật rơi xuống đất, sau đó là Thân Đồ Xuyên lạnh giọng gọi mình. Thần trí đã mau chóng mơ hồ, nghe được thanh âm hung hãn của anh, Quý Thính theo bản năng run lên một chút, muốn há miệng ra trả lời nhưng lại phát hiện mình không phát ra được thanh âm gì, cô dứt khoát ngủ tiếp.
Sàn nhà so sánh với giường nệm, độ thoải mái hoàn toàn kém hẳn, Quý Thính một giấc ngủ này thật khó chịu, chỉ ngủ không bao lâu liền tỉnh. Cô mở to mắt, nhìn đến bên ngoài tựa hồ tờ mờ sáng, liền đỡ bồn cầu đứng lên, sờ sờ cánh tay lạnh lẽo, không khỏi cười khổ một tiếng.
Cô cũng quá thảm đi! Thế mà lại ngủ trong toilet, hơn nữa Thân Đồ Xuyên còn không tới tìm cô.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên một tia sấm sét nổ lên, tiếp theo là mưa to tầm tã, càng phù hợp với tâm tình nát bét của cô. Quý Thính buông tiếng thở dài, chậm rãi đi ra ngoài toilet, kết quả vừa ra khỏi cửa liền phát hiện không thấy Thân Đồ Xuyên đâu.
Nhìn thời gian, còn chưa đến giờ, lúc này anh ấy đi đâu? Quý Thính nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, trở về nằm yên lặng chờ anh trở về.
Kết quả đợi hơn hai giờ cũng không thấy người đâu, lúc này Quý Thính một chút buồn ngủ cũng không có, dần dần bắt đầu lo lắng lên. Cô đột nhiên nhớ lại lúc mình sắp ngủ trong toilet tựa hồ có nghe anh kêu tên của mình, sau đó hình như còn có tiếng mở cửa phòng.
... Anh ấy không phải mở mắt không thấy mình cho nên cho rằng cô đã chạy đi?
Quý Thính trong lòng cả kinh, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lập tức chạy nhanh mặc thêm quần áo, khập khiễng đi ra ngoài.
Xuống lầu lúc này đối với cô thật khó khăn, nhưng cô vẫn chịu đựng đau, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài, chờ đi đến cổng lớn, không chút nghĩ ngợi mở cửa ra, lập tức một bọc gió mưa tạt ào vào người cô, trong nháy mắt Quý Thính bị xối ướt nhẹp.
Quý Thính rùng mình một cái, cắn răng đi ra sân viện, lúc trước tầng tầng lớp lớp bảo vệ, hiện giờ chỉ có một người ở đó, nhìn thấy Quý Thính, sắc mặt anh ta biến đổi, vội vàng chạy tới giúp cô bung dù: "Phu nhân đi đâu vậy? Tiên sinh đi tìm cô."
... Quả nhiên là như vậy, Quý Thính há miệng thở dốc, bảo vệ hiểu được ý cô: "Được rồi, tôi sẽ liên hệ với tiên sinh, cô trở lại phòng đi, coi chừng sinh bệnh." Nói xong, anh ta liền móc di động ra gọi cho Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính nhìn anh ta đã bấm số gọi, lập tức giơ tay muốn lấy điện thoại, mưa to rơi xuống thanh âm rất lớn, nhưng lỗ tai Quý Thính để sát di động, trong nháy mắt chỉ cảm thấy cả thế giới đều an tĩnh, an tĩnh đến cô có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở của Thân Đồ Xuyên.
"Tiểu Xuyên......" Quý Thính mở miệng chính là âm thanh nghẹn ngào khô ráp, giọng nói cũng làm cô đau đớn, nhưng cô gắng gượng như không biết đau, nỗ lực phát âm ra từng chữ rõ ràng, "Em không có đi, em ở nhà, vừa rồi... em ở trong toilet ngủ."
Cô nói xong, thế giới giống như được kéo dài ra, không biết qua bao lâu, trong điện thoại truyền ra thanh âm run rẩy của Thân Đồ Xuyên: "... Tốt, anh sẽ trở về ngay, anh trở về tìm em."
"Tốt." Quý Thính nói xong điện thoại, cảm ơn người bảo vệ, sau đó kéo tấm thân đau đớn về phòng.
Lúc này quần áo đã ướt đẫm, trán giống như cũng bắt đầu nóng lên, Quý Thính cả người lại đau lại lười, nhưng cũng tự giác đi thay quần áo, lại chủ động uống thuốc hạ sốt và đau họng.
Cô vừa muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cửa đã bị phá mở, một thân ảnh ướt dầm dề vọt tiến vào, ôm cô vào trong lòng ngực, áo ngủ khô ráo ấm áp trong nháy mắt lại trở nên ẩm ướt.
... Thật tốt, quần áo vừa thay xong.
"Anh cho rằng em đã đi..." Thân Đồ Xuyên giọng khàn khàn nói, cho tới bây giờ, thanh âm còn mang theo chút run rẩy không khống chế được, rõ ràng là nhân vật lợi hại như vậy, nhưng vào giờ phút này không khác gì người thiếu niên mười năm trước bị người khi dễ.
Tuyệt vọng như nhau, không tìm thấy phương hướng như nhau.
Quý Thính dừng một chút, bất đắc dĩ ôm lấy anh: "Em nói sẽ không đi, anh không thể tin em được hay sao?"
Thân Đồ Xuyên không nói, chỉ là cánh tay ôm cô càng thêm chặt. Quý Thính biết được khúc mắc của anh, ôn nhu vỗ vỗ sau lưng, như đối với đứa trẻ nằm thấy ác mộng, cô nỗ lực nói cho anh biết, những thứ anh lo lắng đều chỉ là mộng mà thôi.
Không biết ôm bao lâu, Thân Đồ Xuyên rốt cuộc buông lỏng cô ra, nhìn trên mặt cô đỏ hồng, chân mày anh cau lại: "Em phát sốt?"
"Chắc vậy, em vừa mới uống thuốc xong." Anh buông tay ra, Quý Thính thiếu chút nữa té ngã xuống mặt đất, cô đi nhanh tới giường ngồi xuống.
Thân Đồ Xuyên không yên tâm liếc nhìn cô một cái: "Anh đi kêu bác sĩ."
"Em đã uống thuốc xong, ngủ tiếp một chút thì tốt rồi, anh cũng lại đây nghỉ ngơi đi." Quý Thính giữ chặt tay anh, thấy mày anh còn nhăn lại, hạ giọng mềm mại nói, "Anh ở lại với em nhé."
Mặc dù thanh âm cô vẫn còn khô khan nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn chịu ăn bộ dáng này, nghe cô như vậy, bất đắc dĩ nhìn nhìn, sau một hồi giằng co thấy trên mặt cô lộ ra vẻ mệt mỏi mới chịu đáp ứng.
Quý Thính thấy anh chịu nghe lời, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: "Mau đi thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh giống em."
"Được." Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái thật sâu, sau đó như đã xác định cô vẫn ở đó, anh mới xoay người đi về hướng phòng giữ quần áo.
Quý Thính nhìn bóng dáng anh có chút xóc nảy, đôi mày dần dần nhíu lại, trong lúc anh đi thay quần áo, mình cũng thay một bộ áo ngủ mới, nghĩ nghĩ lại đem thùng thuốc ra.
Khi Thân Đồ Xuyên trở lại mép giường liền thấy cô cầm thùng thuốc ngồi đó, biểu tình lập tức xuất hiện vẻ né tránh: "Không phải em muốn nghỉ ngơi sao?"
"Trước khi nghỉ ngơi cũng phải nhìn xem vết thương của anh." Quý Thính không cao hứng nhìn, vừa rồi lúc anh vào cửa chạy hơi nhanh, cô không phát hiện chuyện gì không đúng, vừa rồi anh xoay người đi thay quần áo, nhìn ra được chân anh tựa hồ không có lực.
Thân Đồ Xuyên đứng ở tại chỗ không chịu động, Quý Thính biểu tình càng ngày càng lạnh, người này càng không muốn mình xem, cô càng có thể đoán được vết thương có bao nhiêu trầm trọng.
Thật tức giận, dùng quyền lực của người lớn uy hiếp trẻ con: "Một, hai,..."
Không chờ đến ba, Thân Đồ Xuyên liền ngoan ngoãn ngồi xuống, dưới ánh đèn vén ống quần lên.
Tới lúc mặt vết thương đầy huyết nhục mơ hồ lộ ra, hốc mắt Quý Thính đỏ lên, cô chỉ nghĩ anh bị thương nặng, lại không nghĩ tới nặng như vậy, thậm chí có chỗ thịt đã thành lầy lội.
"Sao lại bị thương đến như vậy?" Giọng Quý Thính phát ra từng âm, đau đớn.
Thân Đồ Xuyên không biết vì sao lại không dám đối diện với cô: "Anh đi ra ngoài hơi gấp, không mang vào đúng cách..."
Lời còn chưa nói xong, trên đầu liền bị ăn một quyền, tuy rằng không đau nhưng cũng làm anh sửng sốt hồi lâu. Sống đến lớn như thế này, đây là lần đầu tiên anh bị đánh kiểu không ác ý này.
Quý Thính tức giận nhìn anh: "Nhìn không thấy em sao không đi tìm xem? Anh có phải cố ý bị thương thành như vậy để em áy náy?"
"...... Nhỏ giọng thôi, chú ý giọng nói của em." Thân Đồ Xuyên mở miệng, mang theo một tia cẩn thận.
"Câm miệng!"
Quý Thính tức giận trừng anh một cái, Thân Đồ Xuyên lập tức câm miệng, để cô tùy ý bôi thuốc cho mình.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở đan xen, Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu chậm rãi nói: "Nhớ rõ mười năm trước chúng ta lần đó cãi nhau cũng giống như hiện tại."
Cũng là mưa to, cũng là bị thương, cũng là lẫn nhau thỏa hiệp, cuối cùng chỉ còn lại có đau lòng.
Quý Thính biết anh nói chính là lúc mình bị bắt gặp lén liên hệ Lý Thác, sau đó còn rời nhà bỏ đi hai ngày, nghĩ đến khi thiếu niên rõ ràng anh muốn hòa hảo, lại càng muốn cấp cho mình bậc thang, khóe môi cô cong cong lên nụ cười.
Xử lý xong miệng vết thương, trời đã hoàn toàn sáng mà hai người cũng đã mệt mỏi đến cực hạn, trong tiếng mưa rơi hai người ôm nhau ngủ, trên mặt vẫn chưa bình tĩnh lại.
......
Quý Thính bệnh tới nhanh rời đi chậm, chờ đến khi hoàn toàn khỏe trở lại đã là một tuần sau. Một tuần này cô lại khôi phục cuộc sống như lúc mới xuyên tuyến thời gian, tuy rằng vẫn không ra khỏi cửa nhưng không giống như lúc trước bị trói.
Chân Thân Đồ Xuyên cũng tốt hơn nhiều, nhưng tốc độ khôi phục không theo kịp Quý Thính, vì thế vài lần muốn mang lại chân giả đều bị Quý Thính không cho.
"Anh như vậy không chăm sóc em được." Thân Đồ Xuyên nhấp môi, vì chuyện này mà rất không cao hứng.
Quý Thính nhàn nhàn liếc anh một cái: "Em đã hoàn toàn khỏe lại, không cần anh chăm sóc."
Thân Đồ Xuyên không nói, trầm khuôn mặt ngồi bên cạnh cô, hồi lâu đột nhiên hỏi: "Em hiện tại đã hoàn toàn khỏe lại?"
"Phải, thật sự khỏe." Bị bệnh một tuần, hiện tại tinh thần hoàn toàn khôi phục, miễn bàn có bao nhiêu vui sướng.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, duỗi tay ra đem người đẩy ngã.
Quý Thính: "?"
Chờ đến khi trên mặt đất ném xuống một đống quần áo, Quý Thính mới nhắm mắt thầm mắt, người này thời gian này quản mình thật nghiêm, hợp lại lý do là đều nghĩ đến những việc này. Bất quá nhìn thấy cái bớt màu sắc càng nhạt đi, cô quyết định không chấp nhặt.
Thuyền nhỏ ê ê a a phiêu đãng trên nước, mặt nước nghênh ngang đón gió xuân.
Mãi cho đến khi sắc trời thật muộn, hai người mới hoàn toàn nghỉ ngơi, Quý Thính mệt đến không nhấc nổi một ngón tay, đang muốn ngủ thì thấy anh lấy ra cái vòng tay quen thuộc, lập tức trừng mắt: "Anh dám!"
"Thân thể em đã khôi phục." Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính lộn nhào muốn trốn, kết quả trực tiếp ngã trên mặt đất, cô kêu lên một tiếng, dứt khoát ngồi bất động trên đất: "Em mệt chết mệt sống hầu hạ anh xong, anh liền đối với em như vậy?"
"Là anh hầu hạ em," Thân Đồ Xuyên cường điệu, "Em rõ ràng thực thích."
Quý Thính mặt bừng đỏ, thẹn quá thành giận nói: "Ai nói em thích! Em một chút đều không thích."
"Vậy em là giả vờ?" Thân Đồ Xuyên sắc mặt xoát lạnh xuống.
Quý Thính sửng sốt, thấy anh trở nên tức giận, cô không khỏi vô ngữ chớp mắt một cái: "... Em thẹn thùng, anh nhìn không ra sao?" Nói chuyện với thẳng nam phải nói trực tiếp, bằng không cũng không biết anh ta sẽ hiểu lầm tới cái đại dương nào.
"Không phải giả vờ thì tốt." Sắc mặt Thân Đồ Xuyên hòa hoãn lại, cầm vòng tay, nghiêm túc tham khảo với cô, "Vậy em nói cho anh biết, vì sao em không muốn mang?"
"... Ai sẽ thích chính mình bị hạn chế tự do? Trừ bỏ những phụ nữ trẻ em bị lừa bán bị nhốt lại, anh có gặp qua ai đối với vợ chồng mình như vậy?" Quý Thính không vui nhìn anh.
Nghe được hai từ vợ chồng, biểu tình Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích.
"Hơn nữa chúng ta đã làm nhiều lần như vậy, không lần nào thấy anh phòng ngừa gì cả, nếu có con, về sau con sẽ nghĩ như thế nào? Nếu con nghĩ chúng ta như vậy là bình thường, sau này gặp người con gái mình thích cũng sẽ đem người ta nhốt lại?"
Thân Đồ Xuyên nghĩ nghĩ: "Cũng không có gì không thể."
"Vậy nếu sinh con gái thì sao? Anh muốn con bị đàn ông khác nhốt lại, sau đó đời này cũng không thấy được mặt con?"
"Không được!" Thân Đồ Xuyên không chút nghĩ ngợi trả lời.
A, đúng là đàn ông cẩu. Quý Thính hơi hơi mỉm cười: "Cho nên, anh không thể làm ra tấm gương như vậy, hơn nữa anh nghĩ lại đi, em trở về lâu như vậy, có nghĩ tới chuyện rời đi sao?"
Thân Đồ Xuyên còn chưa trả lời, cô đã cầm tay anh, nhìn anh chân thành tha thiết nói: "Tiểu Xuyên, em muốn ở cùng với anh cả đời."
Làm như bị chữ cả đời xúc động, Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc toát ra một chút bất an: "Thật sự?"
"Thật sự." Quý Thính lẳng lặng đối diện với Thân Đồ Xuyên, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nói như vậy có vẻ thật tình hay không.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt, sau một lúc lâu thu lại mấy thứ kia, Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, khen thưởng cho anh một cái hôn.
"Nhưng đừng tưởng rằng anh không cột là em có thể đi." Thân Đồ Xuyên không yên tâm, cường điệu một câu.
Quý Thính bóp bóp mặt anh: "An tâm an tâm, có anh ở đây, em không đi đâu cả."
Thân Đồ Xuyên banh mặt, cân nhắc có cần thay đổi phương thức uy hiếp hay không, ít nhất có thể dọa đến Quý Thính, kết quả chưa nghĩ ra được phương pháp, mặt đã bị nhéo lần, nào còn bộ dáng nghiêm túc gì.
Chuyện này cứ như vậy mà giải quyết, không còn trói buộc, Quý Thính vẫn như trước suốt ngày ở trong nhà, không có ý tứ gì muốn ra cửa. Thân Đồ Xuyên cảnh giác mấy ngày, rốt cuộc yên lòng, nhưng vẫn giống như lúc trước đem công việc về nhà làm, dành nhiều thời gian ở chung với cô.
Tuổi trẻ lại mới nếm thử chuyện nam nữa, ở nhà chuyện có thể làm cùng nhau chỉ có chuyện này là hứng thú nhất, Thân Đồ Xuyên thật thích, sau khi cố kỵ cho thân thể Quý Thính được hai ngày, phát hiện được năng lực thừa nhận của cô còn cường hơn mình tưởng, vì thế anh hoàn toàn buông thả.
Quý Thính tuy rằng mệt, nhưng nhìn thấy cái bớt càng ngày càng nhạt màu, thật mau sẽ khôi phục như mười năm trước lúc cô đi mua đồ ăn, cô càng mười phần động lực mà mỗi lần đều tận lực phối hợp.
Chỉ là, sau khi bớt chuyển thành màu hồng lại không tiếp tục thay đổi nữa. Quý Thính biết đó là bởi vì Thân Đồ Xuyên vẫn không có cảm giác an toàn với đoạn quan hệ này.
Nhưng việc này cũng không phải cô có thể khống chế được, cô đã đem phạm vi hoạt động của mình nhốt kín lại, anh vẫn bất an, có thể thấy được chuyện này chỉ vẫn là bản thân Thân Đồ Xuyên mới tự khắc phục được.
Nhưng mà, cô vẫn có thể thúc đẩy một phen. Quý Thính nghĩ nghĩ, một buổi tối nọ, khi súc vào trong lòng ngực anh, cô hỏi: "Sắp tới sinh nhật anh rồi?"
Thân Đồ Xuyên đột nhiên cứng người lại, ngữ khí không tốt lắm hỏi lại: "Em hỏi cái này làm gì?"
"Còn có thể làm gì, em muốn tổ chức sinh nhật cho anh, đến lúc đó gọi Lý Thác và Dung Tinh, cùng nhau tới đây chúc mừng một chút, thế nào?" Quý Thính thử.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, trực tiếp ngồi dậy, nhìn cô chằm chằm, đôi mắt nghiêm túc nói: "Anh chán ghét ăn sinh nhật."
...... Quả nhiên, chuyện mình biến mất lúc anh mười tám tuổi đã để lại bóng ma tâm lý quá sâu, Quý Thính thở dài một tiếng, an ủi xoa xoa đầu anh.
Ngay cả khi cô không nói gì nữa, tâm tình Thân Đồ Xuyên vẫn không tốt, anh đứng dậy trở về phòng mình. Đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài như vậy hai người phân phòng ngủ.
Buổi tối hôm sau, Thân Đồ Xuyên đã trở lại cùng phòng. Quý Thính giả vờ không biết anh tức giận, coi như giận dỗi đã không phát sinh qua.
Tới gần cuối năm, công ty Thân Đồ Xuyên bắt đầu bận rộn, ban ngày đa số thời gian là Quý Thính ở nhà một mình, nhưng cô vẫn không cảm thấy nhàm chán, bởi vì cô cả ngày nhốt mình trong phòng bếp, chỉ buổi tối khi Thân Đồ Xuyên trở về mới nghỉ ngơi.
"Em gần đây ăn rất nhiều đồ ngọt?" Thân Đồ Xuyên ngửi được mùi bơ trên tóc cô, nhíu mày.
Quý Thính biểu tình hoảng loạn: "Không, không có, có thể là đổi hương vị sữa tắm mới."
Thân Đồ Xuyên ánh mắt tối sầm xuống, bởi vì anh biết rõ ràng sữa tắm cô không có đổi qua. Vì để biết tại sao cô nói dối, sáng sớm hôm sau anh như thường đi ra cửa, sau đó nửa giờ quay trở lại, nghe tiếng động trong phòng bếp, đi vào liền thấy Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc đang viết chữ trên bánh kem.
"Em đang làm gì?" Giọng Thân Đồ Xuyên vang lên, Quý Thính sợ tới mức tay run lên, trên bánh là bốn chữ sinh nhật vui vẻ bằng chocolate có điểm hoa, Thân Đồ Xuyên bước tới, nhìn tới bánh kem, sắc mặt đen lại, "Anh đã nói không muốn sinh nhật, em coi lời anh như gió thoảng qua tai có phải không?"
Quý Thính bộ dáng bị dọa đến, trong tay cầm chocolate không biết làm sao, nhìn anh, Thân Đồ Xuyên trong đầu hiện lên đủ loại bất kham ngày xưa, cuối cùng chỉ còn lại hình ảnh một thanh niên vừa mới thành niên, ngồi ở bàn ăn, bướng bỉnh chờ đợi.
Đầu óc Thân Đồ Xuyên hoàn toàn bị hỏng mất, không chút nghĩ ngợi ném bánh kem xuống mặt đất, cái bánh kem đã làm xong trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm ngọt, Thân Đồ Xuyên hơi hơi thở dốc, mắt lạnh nhìn Quý Thính. Quý Thính trầm mặc hồi lâu, cuối cùng yên lặng ngồi xuống thu dọn, sau một lúc mới nhàn nhạt mở miệng: "Đây là thành quả em học một tuần mới làm được."
Thân Đồ Xuyên đầu ngón tay run lên, lạnh nhạt quay mặt đi.
Quý Thính tự giễu cười: "Nguyên lai anh vẫn còn ghi hận em, em nỗ lực đền bù như vậy, nguyên lai trong lòng anh vẫn là hận em."
Thân Đồ Xuyên hầu kết giật giật, cuối cùng không nói gì.
Quý Thính thừa lúc anh không nhìn tới, bĩu môi, đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt: "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đừng tra tấn nhau nữa, chia tay đi."
Vừa rồi còn trầm mặc Thân Đồ Xuyên đột nhiên nhìn về phía cô: "Em nói cái gì?"
"Chia tay đi, quan hệ chúng ta căn bản là không bình thường, em mệt mỏi..."
Quý Thính còn chưa dứt lời, đã bị anh nắm bả vai, sức anh quá lớn làm cô cau mày hừ một tiếng. Thân Đồ Xuyên cười lạnh: "Quý Thính, chỉ sợ là em hiểu lầm, quan hệ chúng ta như thế nào, trước nay đều không phải chỉ có em quyết định, em thật khi dễ anh vẫn là phế vật năm xưa phải dựa vào em mới có thể sống sót sao?"
Quý Thính trào phúng cười: "Cho nên? Anh muốn làm gì?"
Thân Đồ Xuyên thật tức giận, lệ khí cuồn cuộn trong tâm hướng ra ngoài, anh nhìn chằm chằm Quý Thính một lúc lâu, cuối cùng kéo tay cô đi nhanh về phía phòng ngủ.
Quý Thính ẩn ẩn đoán được anh muốn làm cái gì, cũng không quá mức hoảng loạn, chỉ là vẫn như cũ mở miệng kích thích: "Thân Đồ Xuyên anh nhu nhược như vậy sao, cũng chỉ có thể sử dụng phương thức yếu đuối này lưu lại em, nhưng mà em nói cho anh biết, lần này em sẽ không thỏa hiệp, nếu anh không thể cho em đủ tôn trọng, chúng ta chia tay!"
"Em nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"
Thân Đồ Xuyên ném cô lên giường, sẵn lúc cô chưa kịp ngồi dậy, lại ngựa quen đường cũ đem vòng tay trói vào cổ tay, cô một lần nữa mất đi tự do.
Quý Thính lạnh mặt nhìn anh trói mình, chờ anh cột chắc, lắc lắc vòng tay, vòng tay và dây xích chạm vào nhau phát ra thanh âm thanh thúy.
"Anh cũng chỉ có tiền đồ như vậy thôi." Đây là lời cuối cùng Quý Thính nói với anh.
Cô tựa hồ quyết tâm không muốn phản ứng lại, mặc kệ là anh nói chuyện với cô cũng vậy, bưng trà rót nước cho mình cũng vậy, Quý Thính đều đem coi anh như không khí, thậm chí còn bắt đầu tuyệt thực.
Thân Đồ Xuyên giống như bị đặt trên lò nướng thật dày vò, nhưng cố tình không nề hà tới cô nửa phần, chỉ biết đảo quanh người cô, dùng đủ loại uy hiếp và bức bách, nhưng lúc này không có chút tác dụng nào.
"Anh nói cho em biết, nếu em không ăn, về sau cũng đừng muốn ăn!" Thân Đồ Xuyên đỏ mắt, rống giận lên.
...... Nói ra rất khí phách, nếu thật sự có tiền đồ vậy đừng lộ ra biểu tình muốn khóc nha. Quý Thính nhìn vẻ mặt anh thì thập phần đau lòng, nhưng vì để mau chóng giải trừ hận ý trong lòng anh, cô chỉ có thể căng da đầu diễn tiếp.
Không sai, chuyện này từ lúc bắt đầu chính là diễn, cái bánh kem kia cũng là cô cố ý lộ ra sơ hở để anh thấy, chính là để nháo lên một trận này. Trong lòng cô rõ ràng, Thân Đồ Xuyên tuy rằng đã không còn để ý đến lúc trước cô rời đi, nhưng điều đó không đại biểu trong lòng anh có cảm giác an toàn.
Tâm bệnh thì cần tâm dược, điểm này từ chỗ anh không muốn cô làm chuyện kia có thể nhìn ra được, cho nên cô cần thiết phải cho anh một lần sinh nhật, lặp lại cảnh tượng năm đó, nhưng thay đổi kết cục cuối cùng, để anh biết rõ ràng, lịch sử sẽ không lặp lại, cô cũng sẽ không tái hiện chuyện trước kia mà rời đi.
Mà muốn thương lượng với anh, khẳng định anh sẽ không đồng ý tổ chức sinh nhật, cho nên cô dứt khoát chọn loại phương thức kịch liệt này. Quý Thính tin tưởng anh sẽ thỏa hiệp, chỉ là quá trình có khả năng sẽ kéo dài hơi lâu một chút.
Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên hai mắt đỏ bừng, trong lòng làm tốt chuẩn bị sẽ trường kỳ tranh đấu, nhưng mà sau hai bữa tuyệt thực, Thân Đồ Xuyên đột nhiên bình tĩnh lại, ngồi ở một bên mà lẳng lặng nhìn cô.
Trong lòng Quý Thính như nổi da gà lên, có loại dự cảm không tốt nhưng cũng không muốn nói gì.
"Em thật muốn đi?" Thanh âm Thân Đồ Xuyên khàn khàn, đáy mắt chỉ một mảnh đen nhánh.
Quý Thính yên lặng không nói gì.
"Chỉ vì một cái bánh kem mà em muốn rời khỏi anh, quan hệ của chúng ta đã đến tình trạng như đi trên băng mỏng như thế này, em còn muốn anh tin tưởng em?" Giọng Thân Đồ Xuyên tràn ngập trào phúng.
Quý Thính nhàn nhạt nhìn về phía anh: "Là anh vũ nhục hảo ý của em, chẳng lẽ em không nên tức giận?"
"Nói đi, em nghĩ muốn cái gì?" Thân Đồ Xuyên rũ mắt.
Quý Thính cảm thấy đã đến thời cơ, vì thế lần đầu tiên mở miệng: "Em chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho anh."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, khóe miệng gợi lên một nụ cười đầy nghiền ngẫm: "Nếu anh không đồng ý đâu? Có phải em tính cả đời đều không muốn nói chuyện với anh?"
Quý Thính không trả lời, nghĩ thầm, vậy kiên trì đến khi anh đồng ý. Thân Đồ Xuyên nhìn đôi mắt thanh triệt của cô, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng nhìn mình như thế này, trong lòng đột nhiên bình tĩnh như chưa từng có: "Được, anh đồng ý với em, chúng ta tổ chức sinh nhật."
Quý Thính được anh đồng ý, trong lòng lại không cảm thấy dễ chịu, rất muốn nói cho anh thôi bỏ đi. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, chỉ vươn tay ra ôm lấy anh.
......
Ngày sinh nhật Thân Đồ Xuyên, Quý Thính mời Lý Thác cùng Dung Tinh tới, Lý Thác và Thân Đồ Xuyên ở phòng bếp bận rộn, Quý Thính và Dung Tinh ở phòng khách nói chuyện phiếm.
"Hai người cãi nhau?" Dung Tinh nhỏ giọng hỏi, hôm nay cô cảm giác được quan hệ bọn họ không được đúng lắm.
Quý Thính nhún nhún vai không nói gì, trong lòng kỳ thật cũng giống Dung Tinh, thật nghi hoặc. Mới đầu cô cho rằng Thân Đồ Xuyên là bị chính mình buộc thỏa hiệp cho nên không cao hứng, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ lại không giống như không cao hứng mà là không cảm xúc.
Đúng, chính là loại cái gì cảm xúc cũng không có, quá mức bình tĩnh, ngược lại thấy như không bình thường.
"Có chuyện gì phải giải quyết cho tốt đi, đừng cãi nhau như vậy, hai người thật vất vả mới được ở bên nhau, hẳn là nên quý trọng chứ." Dung Tinh ôn nhu khuyên bảo.
Quý Thính cười cười, nghĩ nghĩ nói: "Xe cô ở gara đúng không?"
"Phải."
"Tôi có thể mượn được không? Tôi muốn ra ngoài mua ít đồ," Quý Thính dừng một chút, bổ sung, "Coi như nhận lỗi với Thân Đồ Xuyên."
Dung Tinh vừa nghe lập tức đem chìa khóa đưa cho cô: "Vậy cô chạy nhanh đi."
Quý Thính cầm chìa khóa, trước khi đi không quên dặn dò: "Bọn họ nếu có hỏi, cô cứ trực tiếp nói cho bọn họ tôi đi ra ngoài, một lát sẽ trở về."
"Được."
Gara ở gần cửa sau, bên kia cơ bản không có người gác, Quý Thính thuận lợi tìm được xe của Lý Thác, trực tiếp lái ra ngoài.
Đúng như cô nghĩ, bảo vệ đã quen xe Lý Thác ra vào, bởi vậy chỉ nhìn xa xa thoáng qua rồi cho đi. Quý Thính khẩn trương đến ra mồ hôi, mãi cho đến khi cô chạy ra rất xa mới hoàn toàn yên lòng.
Cô chuẩn bị giống như mười năm trước đi ra ngoài mua đồ ăn, sau đó giống như đã từng hứa hẹn, đem tất cả những tiếc nuối trước đây đền bù lại, hơn nữa dùng hành động thực tế chứng minh, cô ngay cả khi đi ra ngoài cũng sẽ như những ngày trước, đúng hạn quay trở lại bên người anh.
Quý Thính nghĩ đến thật tốt, không ngờ ở siêu thị mua đồ ăn xong lại gặp hai đám người ẩu đả, là một chứng nhân tại hiện trường mặc cho cô giải thích như thế nào, cuối cùng vẫn bị đưa tới cục cảnh sát.
Bên này ở biệt thự đồ ăn đã bày xong lên bàn, Quý Thính cũng còn chưa trở về, Thân Đồ Xuyên nhìn đến vị trí trống không, chết lặng.
"Ừm... Quý Thính cô ấy đi ra ngoài mua lễ vật cho anh, sẽ mau quay trở lại." Dung Tinh vốn dĩ muốn chờ anh hỏi đến mới nói, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, cô nhịn không được nên nói ra trước.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt: "Ừ, ăn cơm đi."
Ba người ăn bữa cơm sinh nhật thật áp lực, cuối cùng Lý Thác nhịn không được hỏi: "Xe tôi có định vị, không bằng chúng ta tìm xem cô ấy đang ở đâu."
"Không cần." Thân Đồ Xuyên cự tuyệt, bộ dáng không muốn giao lưu với bất cứ người nào.
Lý Thác và Dung Tinh liếc nhau, đành phải rời đi trước.
Ngồi lên xe tài xế mở cửa cho mình, Dung Tinh cẩn thận hỏi: "Có phải em làm sai không?"
"Không liên quan đến em, chúng ta đi tìm Quý Thính trước, sau đó hỏi tình huống một chút rồi nói." Lý Thác ôn hòa an ủi.
Dung Tinh gật gật đầu, hai người tìm định vị xe, tìm tới siêu thị bên kia. Vừa đến liền nghe đến chuyện ẩu đả, Lý Thác nhìn đến xe không một bóng người, trực giác liên hệ việc này có khả năng quan hệ tới Quý Thính, vì thế hai người cùng đi đến cục cảnh sát, không nghĩ tới đúng thật là nhìn thấy Quý Thính.
Quý Thính nhìn thấy bọn họ, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, dăm ba câu giải thích chuyện đã xảy ra. Lý Thác muốn gọi Thân Đồ Xuyên đến, Quý Thính cự tuyệt: "Anh nói cho anh ấy biết đã gặp tôi, nói anh ấy ở nhà chờ, chuyện khác tôi tự mình giải thích."
Nếu không phải sợ Thân Đồ Xuyên giống như lần trước điên cuồng đi tìm, cô thật không muốn báo trước chút nào, rốt cuộc chính mình chủ động về và để Lý Thác gọi điện thoại trước, hiệu quả là hoàn toàn bất đồng.
Lý Thác đáp ứng, lập tức gọi cho Thân Đồ Xuyên, nhưng mà anh gọi mấy lần đều không gọi được, bên kia không nhấc máy, Lý Thác chỉ có thể bảo Quý Thính đi về trước.
Vừa ra khỏi cục cảnh sát, Quý Thính tạm biệt hai người bọn họ, xách theo giỏ rau gọi xe về nhà, trải qua lăn lộn như vậy, vốn dĩ có thể ăn cơm trưa, hiện giờ đã mau chạng vạng.
Xe taxi dừng ở trước sân, Quý Thính xách giỏ rau xuống xe, chậm rãi đi về hướng nhà, vừa vào sân liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên hai mắt vô thần ngồi ở cửa bậc thang trước cửa biệt thự, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì.
Lại tựa hồ cái gì cũng không chờ, chỉ là đang tiêu hóa một kết cục nào đó đã sớm dự đoán.
...... Năm đó anh ấy cũng là như vậy chờ mình sao? Quý Thính trong lòng đau xót, cắn môi đi đến trước mặt Thân Đồ Xuyên.
Cho đến khi một bóng đen phủ xuống người, Thân Đồ Xuyên mới trì độn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt, mắt đột nhiên đỏ ửng lên.
"Anh cho rằng em đã đi." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói ra sự thật anh nhận định.
Quý Thính nhấp môi: "Vì sao lần này không đi tìm em?"
"Tìm trở về, em muốn chạy vẫn là sẽ chạy đi." Thân Đồ Xuyên không hề phập phồng mở miệng, từ lần này Quý Thính giận dỗi anh đã thấy rõ, chính mình căn bản không lay chuyển được cô, chỉ cần cô muốn rời đi, mặc kệ là bảo vệ hay xiềng xích gì đều không thể vây khốn cô ấy.
Từ thời khắc để cô ở đầu quả tim, anh đành trở thành con dê bị người ta xâu xé, tương lai vận mệnh tốt hay xấu toàn là từ Quý Thính quyết định, buồn cười là, anh đã từng cảm thấy chính mình có thể chủ động nhân sinh của mình.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên minh bạch được ý tưởng của anh.
"Em đi mua đồ ăn, mua nguyên liệu nấu món anh thích," thanh âm cô có chút nghẹn ngào, "Mười năm trước em cũng là đi mua những món này, vốn dĩ muốn làm cơm sinh nhật cho anh, nhưng cuối cùng không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa mở mắt chính là đã mười năm sau."
"Tiểu Xuyên, mặc kệ anh tin hay không, lúc trước không phải là em đào tẩu, nếu có thể, em chỉ nghĩ lúc ấy có thể thuận lợi về đến nhà, nấu cho anh những món anh thích."
Thân Đồ Xuyên ngơ ngẩn nhìn cô, sau một lúc lâu đột nhiên ôm lấy cô, mặt chôn ở trên người cô thật lâu không động. Tuy rằng mặc đồ khá dày nhưng Quý Thính vẫn cảm giác được nước mắt của anh.
Anh khóc không tiếng động, tựa hồ còn đang tiêu hóa một nỗi sợ hãi nào đó, Quý Thính không chịu được nhìn thấy Thân Đồ Xuyên khóc như vậy, vì thế nâng mặt anh lên, đau lòng nhìn đôi mắt đỏ bừng: "Chúng ta vào nhà được không?"
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, bắt lấy ống tay áo cô, yên lặng đi theo phía sau, Quý Thính vừa giải thích vì sao muộn như vậy mới trở về vừa đi hướng phòng bếp: "Lần này em tự chủ trương tổ chức sinh nhật cho anh, anh chắc thật tức giận, em xin lỗi, chỉ là em quá muốn đền bù lúc trước cho nên mới không nói đạo lý như vậy, anh đừng giận em, có được không?"
Thân Đồ Xuyên rầu rĩ lên tiếng, phát tiết cảm xúc xong mới hậu tri hậu giác cảm giác được mất mặt. Cũng may Quý Thính cũng không chê cười, trong bếp lấy đồ vật đã mua ra, phân loại rồi bắt đầu rửa, Thân Đồ Xuyên ở bên cạnh nhìn nhìn một lát sau chủ động tiến lên hỗ trợ.
Hai người bận rộn trong bếp, giống như buổi sáng không ai nói chuyện nhưng không khí lại trở nên ấm áp lạ thường. Thân Đồ Xuyên tay làm việc nhưng ánh mắt vẫn theo đuổi bóng dáng Quý Thính, chỉ là lúc này bất an dường như đã giảm đi một ít.
Hôm nay cô ấy rời đi là có quyền lựa chọn, nhưng cô ấy vẫn đã trở lại, không phải sao?
Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong cong lên một chút, lúc cô muốn xào rau thì chủ động đi lấy nồi, đến cuối cùng bốn món đồ ăn một canh vẫn là xem như anh làm cả.
"Đã nói để em nấu, anh không có việc gì vậy cần mẫn quá làm gì." Quý Thính vừa bưng đồ ăn lên, vừa oán giận.
Thân Đồ Xuyên nhìn cô, giúp cô múc chút canh: "Anh thích nấu cơm, không được sao?"
"Được được được, từ nay về sau đều để anh nấu." Quý Thính buồn cười nói.
Thân Đồ Xuyên nghe được hai chữ "về sau" trong lòng thật vui vẻ, gắp cho cô chút đồ ăn để vào trong chén, Quý Thính thấy thế lễ thượng vãng lai, đem cánh gà lớn nhất cho anh, hai người gắp qua gắp lại đồ ăn, cuối cùng đều no căng.
Sau khi ăn xong, Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên rửa chén, đột nhiên hỏi một câu: "Anh còn nhớ rõ năm ấy mười tám tuổi, nguyện vọng của anh là cái gì không?"
Thân Đồ Xuyên tay chựng lại.
Quý Thính trong thanh âm mang theo ý cười: "Tuy rằng hiện tại đã cho rất nhiều lần, nhưng vẫn là muốn làm lễ vật tặng cho anh, cũng không biết anh có ghét bỏ hay không......"
Vừa dứt lời, cô đã bị khiêng đi phòng ngủ.
............ Phú cường dân chủ hài hòa............
Quý Thính lười nhác gối lên cánh tay Thân Đồ Xuyên, đột nhiên có chút tò mò: "Anh hiện tại còn sợ em rời đi không?"
"Sợ."
"......" Như thế nào vẫn còn không có cảm giác an toàn?
"Nhưng mà không vấn đề gì, ngay cả có một ngày em phải rời khỏi cũng không sao," Thân Đồ Xuyên thần sắc ôn nhu, khuôn mặt đầy nét thoải mái, "Anh không sở hữu được em, nhưng anh có thể vẫn luôn chờ đợi em, nếu em có thể trở lại một lần, vậy cũng có thể trở lại lần thứ hai lần thứ ba, cả đời ngắn ngủi, anh nguyện ý vẫn luôn chờ em."
Từ lúc bắt đầu anh đã thua, sở dĩ thời gian dài sống thống khổ như vậy, đơn giản là không chịu thừa nhận được đoạn cảm tình này, chính mình từ đầu tới đuôi đều ở vào trạng thái bị động.
Hiện tại anh đã tiếp nhận được hiện thực.
Mũi Quý Thính nghẹn lại, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Cô che dấu mà ngồi dậy, chỉ thấy Thân Đồ Xuyên thành kính nhìn mình: "Nhưng nếu có một ngày em phải rời đi, em có thể nói cho anh một tiếng không, đừng làm anh lo lắng."
Anh đã hạ mình xuống thật thấp, trái tim Quý Thính như bị bóp nghẹt. Hai người đối diện nhau không biết bao lâu, Quý Thính trịnh trọng gật đầu, Thân Đồ Xuyên như trút được gánh nặng, anh cười, giống như cậu thiếu niên mười năm trước.
Quý Thính còn đang định nói cái gì, không khí bốn phía đột nhiên giống như đọng lại, nụ cười Thân Đồ Xuyên cũng lặng đi. Quý Thính sửng sốt, trong đầu nhắc nhở oán niệm người đọc giảm đi %, cô mới biết được mình đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.
...... Liền như vậy là thành công?
Thân thể cô dần trở nên trong suốt, cô mím môi, hôn lên trán Thân Đồ Xuyên một chút, ôn nhu mỉm cười, thực hiện lời vừa hứa: "Em đi đây, mong cho cuộc sống của anh về sau đều bình an trôi chảy, còn nữa, đừng chờ em."
Vừa dứt lời, thân ảnh của cô hoàn toàn biến mất.
Không khí lại lần nữa chuyển động lên, lông mi Thân Đồ Xuyên khẽ run, duỗi tay xốc chăn trên người ra, lộ ra chân trái hoàn hảo. Đừng nói chân trái bị cắt đi đã trở nên như bình thường, ngay cả những vết thương cũ trên người giờ phút này cũng hoàn toàn biến mất.
Gương mặt Thân Đồ Xuyên không biểu tình gì, anh đứng lên, tựa hồ đối với việc Quý Thính biến mất cũng không kinh ngạc, chỉ đứng ở mép giường nhìn chằm chằm khăn trải giường dúm dó, dường như đã thay đổi thành một người khác, đáy mắt tràn đầy không vui cùng hờ hững.
Anh xác thật là một người khác.
Anh tên thật tuy rằng cũng là Thân Đồ Xuyên, lại không phải nam phụ của quyển sách này mà là một tác giả ở cuộc sống thật, mấy năm trước tâm lý xảy ra một chút vấn đề, vì thế viết ra một ít sách để phát tiết cảm xúc.
Không nghĩ tới có một ngày anh bị một thứ kêu là người đọc oán niệm kéo vào trong sách của mình, bị phong bế ký ức của thế giới hiện tại, thay thế cho nhân vật nam phụ bị nhục thê thảm dưới ngòi bút của mình.
Trong quá trình này, mỗi khi thế giới thay đổi sẽ khôi phục ký ức, chờ đến tiến vào thế giới tiếp theo sẽ lần nữa lại bị phong bế, cho đến khi thế giới toàn bộ thế giới hoàn thành thì mới có thể trở lại thế giới hiện thực.
Chỉ là, anh không nghĩ tới, người đọc oán niệm đưa anh vào trong sách, lại xuất hiện thêm một nhân vật gọi là người cứu vớt, một bên trừng phạt nguyên tác giả là anh, một bên lại cấp cho một người cứu vớt làm thay đổi nhân sinh của nam phụ.
Người cứu vớt......
Khăn trải giường còn giữ dấu vết hoan ái, nhưng trong phòng lại không có hương vị của người phụ nữ kia, ánh mắt Thân Đồ Xuyên ám ám, mười giây sau biến mất tại chỗ.
Thế giới thứ hai: Thiếu gia hào môn nghèo túng