Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

chương 120: tg 8 (2): không dễ để tiểu xuyên sống sót sau hai tập phim mạt thế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếng kêu thảm thiết cơ hồ muốn phá tan cả trường tựa hồ là tín hiệu bắt đầu, sau khi tín hiệu kết thúc, an tĩnh được vài giây, sau đó tiếng kêu càng mãnh liệt hơn cùng với tiếng khóc truyền đến, âm thanh vang lên cách khu lớp học một khoảng nên bị tiếng gió che lấp một ít, nghe không được rõ ràng lắm.

Nhưng mặc dù không rõ ràng, khủng hoảng trong thanh âm này lại vô cùng chắc chắn.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Thân Đồ Xuyên có chút bất an.

Quý Thính nuốt nước miếng: "...... Chắc vậy." Cmn, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi mạt thế đến sao cô vẫn khẩn trương như thế?

"Hình như là từ ký túc xá bên kia." Thân Đồ Xuyên nói, đi đến bên cửa sổ, hướng về bên kia muốn nhìn rõ hơn, đáng tiếc lúc này tuyết rơi quá nhiều, bông tuyết nho nhỏ chặn hơn nửa tầm mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cửa ký túc xá tựa hồ có người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, nhưng càng nhiều người tụ lại ở hàng hiên bên trong, liều mạng đập cánh cửa khóa.

"Vì sao cửa không mở?" Nhìn thấy cảnh bên khu ký túc xá, Quý Thính vẻ mặt nghiêm trọng đi đến bên cạnh Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên mím môi: "Còn chưa tới giờ mở cửa, hôm nay là tôi nhờ quản lý mở cửa sớm lúc tới chỗ cậu, có lẽ là sau khi tôi đi ra, quản lý đã đóng cửa lại."

Quý Thính bừng tỉnh, đồng thời toát mồ hôi.

Nguyên văn nam phụ thỉnh thoảng bị mất ngủ nên dậy sớm, hiện tại khi cô xuyên vào làm ảnh hưởng đến cốt truyện một chút, biến thành cậu vì giúp cô xách va ly mới ra sớm, nhưng mặc kệ do nguyên nhân gì, khi cô không can thiệp vào cốt truyện, nam phụ cũng sẽ ra khỏi cánh cửa kia.

...... Nhưng cô thì khác, bởi vì sóng thây ma không có thời gian cụ thể khi nào nó bùng nổ, cô chỉ có thể bị động mà chờ đợi, bởi vì cô không chịu khống chế bởi cốt truyện, mỗi việc cô trải qua đều là tự nhiên phát sinh. Nói cách khác, nếu sáng nay không phải cô mất ngủ, rất có thể cô vẫn còn ngủ trong ký túc xá, nói không chừng giờ phút này đang bị đám thây ma bùng nổ trong ký túc xá chết.

Tưởng tượng sáng nay cho dù cô rửa mặt thay đồ gây ra tiếng động thế nào cũng không thể đánh thức bạn cùng phòng, Quý Thính nghĩ lại mà sợ.

"Không thấy khói, hẳn là không phải cháy, cho nên đã xảy ra chuyện gì khiến cho mọi thứ rối loạn như vậy?" Thân Đồ Xuyên nói, xoay người muốn đi ra ngoài, kết quả bị Quý Thính giữ chặt lại, cậu ngạc nhiên nhìn cô.

Quý Thính cười gượng một tiếng: "Bên kia nhìn loạn quá, cậu đi qua kia vạn nhất có nguy hiểm thì làm sao, trước gọi điện báo nguy đi."

Thân Đồ Xuyên nghe cũng có lý, móc điện thoại ra gọi, nhưng gọi vài lần đều không có tín hiệu, đang muốn đi ra ngoài, một nam sinh nghiêng ngả lảo đảo tiến vào, vừa nhìn thấy họ đầu tiên là hoảng sợ, sau đó nhận ra hai người là bình thường, vội vàng khóa trái cửa lại.

"Triệu Hằng, làm sao vậy?" Thân Đồ Xuyên thấy bạn cùng lớp, lập tức tiến lên, "Cậu từ bên ký túc xá tới? Đã xảy ra chuyện gì, vì sao ồn ào như vậy?"

"Quái vật...... Quái vật......" Sắc mặt Triệu Hằng tái nhợt, run run rẩy rẩy nói không ra lời.

Thân Đồ Xuyên và Quý Thính liếc nhau, cầm ly đi đến chỗ máy lọc nước hứng ly nước ấm đưa cho Triệu Hằng: "Cái gì quái vật? Cậu uống miếng nước trước, bình tĩnh lại rồi từ từ nói."

Triệu Hằng run tay ôm ly nước, nhiệt độ từ ly nước truyền đến trên người, cuối cùng phục hồi tinh thần lại một chút, vẻ mặt kích động, nói: "Những người trong ký túc xá đều biến thành quái vật! Chúng ta phải nhanh trốn đi mới được!"

"Có ý gì? Lúc tôi mới đi ra ban nãy mọi người còn đang ngủ say, vì sao lại đột nhiên biến thành quái vật?" Thân Đồ Xuyên khó hiểu.

Triệu Hằng nhớ tới một màn bố vừa rồi, không khỏi nuốt nước miếng: "Tôi cũng không biết, vừa rồi chuông báo đánh thức vang lên, mấy người trong phòng đều chưa tỉnh, tôi đi gọi họ dậy, kết quả vừa mở chăn ra liền thấy, thấy..."

"Thấy cái gì? Cậu nhanh lên." Tuy rằng biết được lời kịch là gì, nhưng nhìn thấy cậu ta lắp bắp như vậy, Quý Thính không nhịn được, sốt ruột. Không sai, Triệu Hằng này chính là một trong những người trong tương lai sẽ đẩy một nhà Thân Đồ Xuyên vào đàn thây ma.

"Thấy trên người họ nổi lên màu xanh trắng, mặt mũi vặn vẹo, nhìn thấy tôi thì muốn cắn, tôi sợ quá chạy ra ngoài, còn chưa xuống lầu được đã nhìn thấy có người đã bị cắn, người bị cắn cũng trở nên điên giống những người kia, rồi lại tiếp tục đi cắn những người thường." Triệu Hằng thở còn khó khăn, "Tôi chạy trốn thật mau, những quái vật đó không đuổi theo tôi, nhưng còn rất nhiều người chưa chạy kịp..."

Nhớ tới những người bình thường ngã xuống bên người mình, Triệu Hằng như muốn khóc, cả người muốn điên lên.

Quý Thính lạnh lùng nhìn người trước mắt, tuy rằng giờ phút này còn như một học sinh cao trung bình thường, sẽ đối với bạn bè bất hạnh mà cảm thấy thống khổ áy náy bi thương, nhưng không bao lâu, hắn ta sẽ vì sinh tồn của chính mình mà tự thân đoạt lấy sinh mệnh của người khác.

Thân Đồ Xuyên vỗ bả vai Triệu Hằng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, rốt cuộc những chuyện Triệu Hằng vừa kể đối với cậu thật quá huyền huyễn, chẳng sợ tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, cậu vẫn như cũ không quá tin tưởng... Quái vật, lại là quái vật nhanh chóng truyền lây bệnh, sao nghe không thấy chân thật chút nào?

Theo bản năng cậu nhìn về phía Quý Thính, lại nhìn thoáng qua hướng cửa. Quý Thính nhìn cậu gật đầu, hai người muốn dịch đi hai bước sang bên cạnh, kết quả vừa mới động, Triệu Hằng đã khẩn trương lên: "Các người đi đâu?"

"Không biết khu trường học có quái vật như cậu nói không, chúng tôi đi ra ngoài xem, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ mau quay trở lại." Quý Thính tùy tiện tìm một cái lý do.

Đối diện với đôi mắt ôn nhu của Quý Thính, Triệu Hằng không khỏi ấp úng gật đầu, sau đó có chút cẩn thận mở miệng: "Vậy các người nhanh trở về nha, tôi một mình thật sợ."

Thân Đồ Xuyên an ủi cười cười: "Đã biết."

Nói xong hai người cùng nhau đi ra ngoài, im lặng đi tới chỗ cuối hành lang, Thân Đồ Xuyên mới xoay người nhìn Quý Thính, châm chước hỏi: "Cậu cảm thấy cậu ta nói là thật chăng?"

"Cậu ta không cần thiết nói dối." Quý Thính chớp chớp mắt.

Thân Đồ Xuyên mím mím môi, sau một hồi, cậu thở dài: "Không phải tôi hoài nghi cậu ấy nói dối, mà là cảm thấy chuyện cậu ấy nói không phải thật sự."

Lời này sao nghe ra lại có vẻ mâu thuẫn? Quý Thính cũng không nóng nảy, chỉ an tĩnh nhìn, chờ cậu nói cho xong hết.

Thân Đồ Xuyên hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng: "Tôi hoài nghi bên ký túc xá bị xuất hiện ảo giác tập thể cho nên mới tạo thành khủng hoảng lớn như vậy."

"...... Nhiều người như vậy đều xuất hiện ảo giác sao?" Quý Thính không nghĩ tới cậu kêu mình riêng ra ngoài là để nói chuyện này, càng không nghĩ tới Triệu Hằng đã nói cặn kẽ tỉ mỉ như vậy mà Thân Đồ Xuyên còn tìm ra được giải thích theo khoa học.

Thân Đồ Xuyên vô cùng nghiêm túc: "Cậu đừng có không tin, trước kia từng có trường hợp giống như vậy, người ở cùng hoàn cảnh tiếp thu thôi miên, rất có thể xuất hiện ảo giác đồng dạng như vậy... Tuy rằng chuyện này rất ít, nhưng nghe ra lại có sức thuyết phục hơn bảo rằng bạn học đều biến thành quái vật."

"A, cậu cho rằng như vậy sao......" Quý Thính cười, ánh mắt nhìn cậu giống như đang xem phim kinh dị mà nhìn nhân vật đầu tiên bị chết.

Lại một tiếng thét chói tai vang lên, Thân Đồ Xuyên nhăn mày thật sâu: "Không được, phải mau chóng báo nguy mới được, nếu không như vậy đi xuống sẽ ra vấn đề lớn."

Cậu nói xong, muốn đi xuống lầu, Quý Thính vội vàng túm chặt cánh tay: "Cậu đi đâu?"

"Di động không có tín hiệu, tôi đi kêu xe ra ngoài báo nguy." Thân Đồ Xuyên nghiêm túc trả lời.

Khóe miệng Quý Thính hơi trễ xuống: "...... Tôi nghĩ thôi đi, nếu Triệu Hằng nói là sự thật, vậy chẳng phải lúc này cậu đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm hay sao, nghĩ xem, trước khi cậu ra khỏi trường phải đi qua sân thể dục và nhà ăn, rủi bị quái vật cắn thì sao?"

"Sao lại thế," Tuy rằng nghiêm trang, nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn bị bộ dáng nghiêm trọng của Quý Thính chọc cười, cười xong thì an ủi, "Không có quái vật gì đâu, cậu tin tôi đi."

Cậu còn chưa dứt lời, tiếng kêu sinh long hoạt hổ thật thảm thiết từ xa tới gần, sau đó là tiếng bước chân lộn xộn, Quý Thính theo bản năng kéo Thân Đồ Xuyên muốn chạy, sau đó nghĩ tiếng bước chân nhanh như thế không giống như thây ma, cô mới miễn cưỡng dừng lại. Mới vừa dừng, hai học sinh cao cao chạy tới, cuốn theo một trận gió.

"Hai người còn thất thần làm gì? Còn không mau chạy a a a a a a a có cương thi!!!" Đi đầu là Tiền Bằng, bạn cùng lớp, nhìn thấy Quý Thính và Thân Đồ Xuyên thì vừa chạy vừa nhắc nhở kêu quỷ, phía sau cậu là Tôn Lăng trên người dính đầy máu, chạy lên nhìn thật bố.

Bọn họ chạy đi nhanh như chớp, Quý Thính lập tức nhìn Thân Đồ Xuyên: "Cậu còn cảm thấy là ảo giác hay sao?" Vết máu trên người Tôn Lăng, cậu ta nhìn thấy tận mắt nhìn thấy rồi chứ?

"Đương nhiên là ảo giác, vừa rồi Triệu Hằng nói là quái vật, Tiền Bằng thì nói cái gì cương thi, xem ra bọn họ ảo giác cũng không hoàn toàn giống nhau." Thân Đồ Xuyên vẫn như cũ vô cùng thiên chân.

...... Thật sự, cậu ta có thể sống đến khi cùng ba mẹ đi ra ngoài lưu lạc thật không dễ dàng. Quý Thính cảm thấy đau đầu, cô phát hiện hiện tại chuyện mấu chốt nhất không phải là thoát khỏi ba người bạn học kia, mà là làm sao để Thân Đồ Xuyên nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, bằng không người này cứ khăng khăng muốn ra cổng trường, cô khẳng định không ngăn được cậu ta.

Quý Thính đang muốn mở miệng, một trận tiếng vang kỳ quái truyền đến từ dưới lầu, thanh âm này có chút giống tiếng bước chân, lại giống thứ gì đang kéo lên trên mặt đất.

Quý Thính vẫn đang tự hỏi nên thuyết phục Thân Đồ Xuyên thế nào nên chưa để ý tới thang lầu phía sau, đến khi một tiếng gào rống vang lên, cô trong nháy mắt được Thân Đồ Xuyên kéo về phía sau, đồng thời nhìn ra được tình huống trước mắt. Một "người" đang bò lên lầu, người này khớp xương vặn vẹo, gương mặt đầy máu me, tuy rằng mắt mở trợn tròn, nhưng tròng mắt đã biến thành màu xám trắng, tựa hồ không nhìn thấy được gì, nhưng cái mũi còn có thể dùng, vừa ngửi ngửi khí vị của họ, vừa bò về hướng hai người.

Quý Thính tuy rằng có đọc miêu tả trong sách về thây ma, nhưng lần đầu tiên thấy con thây ma sống sờ sờ như vậy, hình tượng bố cách xa với cô tưởng tượng ——

Thứ trên mặt đất đã không tính là người, cẳng chân nó tựa hồ bị chặt đứt, giờ phút này dùng đầu gối và đôi tay di chuyển, quần hoàn toàn bị mài mòn, đầu gối cũng lộ ra gân xương trăng trắng, khuôn mặt tựa hồ bị gặm qua, lúc này đầy máu thịt, nhận thấy được hai người sống thì nhe ra cái hàm chỉ có lợi màu đen.

Trên người nó rõ ràng còn mặc đồng phục học sinh giống họ.

Quý Thính nhịn không được nôn khan một tiếng, tiếng vang kích thích hung tính thây ma, nó gào rống phác nhanh lại. Thân Đồ Xuyên run lên một chút, cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần từ một màn trước mắt, bắt lấy tay Quý Thính xoay người chạy.

Hai người chạy một hơi tới trước cửa phòng học, đẩy cửa nhưng không mở được, trong lòng Quý Thính trầm xuống. Đám mắc dịch kia đóng cửa cũng không sao, nhưng cái valy của cô còn ở bên trong nha!

Nhìn thây ma càng lúc càng tới gần, Quý Thính cắn răng: "Đi thôi, đi phòng khác trốn."

Vừa dứt lời, cửa liền mở ra, Triệu Hằng vẻ mặt khẩn trương nhô đầu ra, nhìn thấy thây ma chạy tới, theo bản năng, quỷ rống quỷ gào mà kêu lên: "Mau mau mau đi vào a a a a muốn tới đây!"

Quý Thính không nghĩ tới bọn họ sẽ mở cửa, mới vừa chần chờ đã bị Thân Đồ Xuyên đẩy vào, cửa trong nháy mắt được khóa trái lại. Thây ma bên ngoài phẫn nộ gào rống, đập cửa muốn vọt vào, trong phòng học năm người ngừng thở, cứng còng nhìn cánh cửa bị đập rung rung.

Không biết qua bao lâu, thây ma bên ngoài ngừng nghỉ, mọi nơi rốt cuộc an tĩnh lại. Tiền Bằng nhẹ nhàng thở ra, vô lực ngã trên mặt đất, hai mắt thất thần: "Đây tột cùng là chuyện như thế nào, rốt cuộc sao lại thế này......"

"...... Không biết, quản lý bị cắn, cửa ký túc xá không kịp mở ra, rất nhiều người không thể chạy ra, phỏng chừng, phỏng chừng cũng sẽ không ra được." Tôn Lăng nhìn máu trên người, nhịn không được nức nở lên.

Cậu ta vừa mới bắt đầu khóc, bên ngoài truyền ngay đến tiếng thây ma tông cửa, Tôn Lăng sợ tới mức lập tức nín ngay, nước mắt còn rưng rưng ở khóe mắt, nhìn thật đáng thương. Tiền Bằng đi đến bên người Tôn Lăng, vươn tay ra ôm lấy cậu ta, Triệu Hằng ngây người nửa ngày cũng đi tới ôm, ba người ôm nhau thật chặt, lặng lẽ khóc, vì thế giới đột biến, cũng vì mất đi thầy bạn.

Sắc mặt Thân Đồ Xuyên trắng bệch, sau đó đi đến bên họ, giọng khô khốc: "Đừng khóc......"

Vừa nói xong mấy chữ này, cậu chợt im bặt, bởi vì bị Triệu Hằng kéo qua, bốn thanh niên cao lớn cứ như vậy ôm nhau thật chặt.

Quý Thính an tĩnh nhìn một màn trước mắt, tâm tình thật phức tạp. Trong sách đám người nam phụ trốn trong trường gần ba ngày mới được cha mẹ tiếp tới, mà trong ba ngày này họ hẳn là sống nương tựa lẫn nhau, nếu đã có giao tình nương tựa như vậy, vì sao cuối cùng vẫn không thắng nổi nhân tính ác độc mà tự mình phá hủy cả một nhà Thân Đồ Xuyên?

Trong phòng học không có âm thanh gì, tiếng tông cửa cũng biến mất, Quý Thính nhìn qua phần kính nho nhỏ phía trên cửa, xác định thây ma đã đi, cô mới quay vào lại phòng học, đi quanh một vòng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt dừng lại ở TV ngay chỗ bảng đen.

Cô đi đến mở TV, quả nhiên trong TV đang truyền phát tin có liên quan đến thây ma, bốn nam sinh nghe được từ "thây ma" thì sửng sốt, quay sang nhìn. Quý Thính sợ kéo thây ma tới, vì thế vặn âm thanh thật nhỏ, chỉ có đứng sát bên cạnh mới nghe được, bốn người kia lập tức không rảnh thương cảm tiếp mà tiến tới cùng nghe.

Tin tức nói virus thây ma sinh ra là do ô nhiễm môi trường trầm trọng, cùng với sáu tháng khí hậu dị thường, hệ thống miễn dịch của con người đã phải chịu tới cực hạn, rốt cuộc ngày hôm nay dồn lại mà bùng nổ. Cả thế giới rơi vào hỗn loạn.

Lúc nhìn thấy trên tin tức đám thây ma không chỉ giới hạn trong phạm vi trường học, sắc mặt mọi người đều thay đổi, Thân Đồ Xuyên càng xoay người muốn rời đi, bị Quý Thính kéo lại: "Cậu đi đâu?"

"...... Về nhà, xem cha mẹ tôi." Thân Đồ Xuyên sắc mặt tái nhợt.

Quý Thính lạnh mặt: "Không nghe tin tức nói sao? Hiện tại bên ngoài cũng giống vậy, nếu đi ra ngoài, cậu xác định có thể tồn tại về tới nhà?"

"Nhưng mà......"

"Cậu bình tĩnh lại trước," Quý Thính kéo mặt Thân Đồ Xuyên tới đối diện với mình, lúc cậu nhìn mình thì giọng cô nhẹ nhàng, "Cha mẹ cậu làm việc gì?"

"Ba tôi là quân nhân... Mẹ tôi mở một công ty bảo an." Thân Đồ Xuyên cố gắng trấn định, sống trấn định mưới tám năm, lần đầu tiên cậu cảm thấy thấp thỏm lo âu.

Quý Thính trấn an: "Cha mẹ cậu rất giỏi, họ càng có năng lực tự bảo vệ mình tốt hơn nhiều so với cậu, đúng không?"

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn Quý Thính, gật đầu. Tuy rằng thế giới này Quý Thính chưa ở chung quá lâu với nam phụ, nhưng cô hiểu "Thân Đồ Xuyên", cho nên biết chắc hiện tại cậu đã bị mình thuyết phục.

Thân Đồ Xuyên mới vừa bình tĩnh lại, Tôn Lăng lại nhỏ giọng nức nở lên: "Cha mẹ tôi tuổi lớn, họ không có năng lực tự bảo vệ mình..."

Cậu vừa nói ra, Tiền Bằng và Triệu Hằng cũng đỏ mắt, như muốn khóc. Mặc dù không lâu sau họ sẽ trở thành còn tệ hơn cầm thú, nhưng hiện tại cả đám chỉ là những thiếu niên choai choai, trong lòng nhớ tới cha mẹ khi tai nạn ập đến.

Quý Thính không có cha mẹ, nhưng cũng có thể hiểu được, cô yên lặng đi sang một bên, cho họ chút thời gian ổn định cảm xúc.

Mặc dù lo lắng người nhà, hiện giờ họ không có năng lực trở về, chỉ có thể làm như trong tin tức nhắc nhở, trốn tại chỗ chờ đợi cứu viện.

"Trong phòng học chỉ có nước, nếu chúng ta lưu lại đây, sẽ bị chết đói sao?" Tôn Lăng nghẹn ngào hỏi.

Vấn đề này vừa được đặt ra, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng, Quý Thính liếc nhìn cái valy trong một góc, mở miệng: "Không chỉ là vấn đề chết đói, khu trường học ngoại trừ khu ký túc xá, bên ngoài là nơi dân cư dày đặc nhất, đương nhiên người bị cảm nhiễm cũng sẽ rất nhiều, cho nên chúng ta cần thiết phải đi."

"Đi đâu?" Triệu Hằng lập tức hỏi.

"Thư viện." Quý Thính không chút do dự trả lời, trong sách cha mẹ nam phụ tới thư viện đầu tiên, nếu bọn họ ngay lúc đầu đã chờ ở thư viện, như vậy có thể gặp nhau sớm được cả 10 tiếng.

Nói xong, không thấy ai mở miệng, Quý Thính lại nói tiếp: "Bình thường thư viện mở cửa lúc 9 giờ, hiện giờ bên kia người còn ít, thây ma cũng bởi vậy sẽ ít hơn, hơn nữa chỗ đó gần cửa sau trường học, một khi có cứu viện sẽ được cứu trước tiên, các cậu nghĩ sao?"

Cô vừa nói như vậy, đám người Triệu Hằng cũng đồng ý, vừa định gật đầu lại nghe Thân Đồ Xuyên nói một câu: "Không được."

Quý Thính và mấy người Triệu Hằng nhìn Thân Đồ Xuyên, cậu nói: "Hiện tại các nơi đều hỗn loạn, cảnh sát khẳng định không đủ người, cũng không biết khi nào mới có thể đến cứu viện, trong thư viện không có đồ ăn, chúng ta ở đó mặc dù an toàn, không có đồ ăn sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất, cho nên tốt nhất nên đi siêu thị."

"Thân Đồ Xuyên nói cũng có lý." Tiền Bằng nhỏ giọng nói thầm một câu.

Quý Thính không nghĩ tới Thân Đồ Xuyên sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất, nhưng ở tình huống nếu không biết gì cả, đề nghị của cậu không thể nghi ngờ là đáng tin nhất, rốt cuộc thủ ở siêu thị cũng có nghĩa là có được tự tin ——

Đáng tiếc bọn họ thông minh, người khác cũng không ngốc, dựa theo cốt truyện, giờ phút này siêu thị đã bị tranh đoạt quá một lần, thức ăn nước uống dư lại vốn dĩ đã bị ít đi, sau đó còn bị học sinh khóa lại từ bên trong. Cho nên lúc này khi họ đi qua cũng chỉ là một chuyến tay không.

Nhưng mấy thứ này Quý Thính không thể nói, nếu không cô không biết phải giải thích như thế nào, trầm ngâm một lát, cô nhìn Thân Đồ Xuyên: "Vậy làm theo như cậu nói."

Dù sao siêu thị là ở giữa khu dạy học và thư viện, cho nên cũng không tính là đường vòng.

"...... Được." Thân Đồ Xuyên thấy Quý Thính không phản đối nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Thương lượng đã xong, mấy người nhìn ra bên ngoài, xác định không có ai thì mở cửa đi ra ngoài ngay, kết quả mới đi được một bước đã nghe được đằng sau truyền đến tiếng bánh xe, bốn nam sinh lập tức quay đầu lại.

Quý Thính: "...... Tôi xách cái valy."

"Đã khi nào rồi mà cậu còn lấy valy, sẽ dẫn thây ma tới!" Tôn Lăng nhỏ giọng kháng nghị.

Quý Thính ngượng ngùng cười, xách valy lên: "Tôi không gây ra tiếng động."

"Vậy cậu sẽ chạy không nhanh, cậu muốn bị một cái valy liên lụy hay sao..."

"Không sao, tôi giúp cô ấy," Thân Đồ Xuyên nói xong, đi qua tiếp lấy valy từ trong tay Quý Thính, sau đó nhìn Tôn Lăng xin lỗi cười cười, "Sẽ không ảnh hưởng gì."

Tôn Lăng vốn dĩ cũng có ý quan tâm, thấy họ khăng khăng như vậy, lại nghĩ đồ vật là di vật của cha mẹ Quý Thính, cậu không nói gì thêm ngoài lầm bầm một vài câu.

Thân Đồ Xuyên và Quý Thính ban nãy vì xách valy nên đi sau cùng, đi tới một hồi lại trở thành hai người là người mở đường, ba người kia đã lui về phía sau, giờ phút này mặt mày khẩn trương nhìn đông nhìn tây.

Quý Thính: "......"

Năm người ba sau hai trước tiếp tục đi, vượt qua đoạn hành lang dài tới cửa thang lầu. Cẩn thận nghe ngóng động tĩnh dưới lầu, xác định không có tiếng vang nào mới từ từ đi xuống, mới vừa đi xuống được vài bậc thang, phía sau truyền tới một tiếng gào rống, là con thây ma vừa rồi muốn tông cửa vào.

Tôn Lăng không nghĩ tới mình đi cuối cùng lại có thể đụng phải thây ma, lập tức hoảng sợ hét lớn một tiếng, Quý Thính muốn ngăn cản thì đã chậm, dưới lầu bắt đầu truyền đến tiếng gào rống cũng giống như thế.

Quý Thính thầm mắng một tiếng, kéo Thân Đồ Xuyên chạy đi, ba người kia cũng chạy sát theo, con thây ma ban đầu truy theo họ là bò sát, cho nên dễ dàng bị họ ném lại ở phía sau.

Cả đám thay đổi một đường khác xuống lầu, bởi vì đám thây ma bị hấp dẫn đến phía thang lầu ban nãy, bọn họ được thuận lợi chạy xuống, nhưng đến lầu một, còn chưa kịp đứng nghỉ ngơi, một con thây ma tứ chi hoàn hảo đột nhiên xông ra từ sau một cây cột, đánh tới chỗ Quý Thính.

Thân Đồ Xuyên hét lớn một tiếng: "Cẩn thận!" Giây tiếp theo kéo Quý Thính đến phía sau, không chút nghĩ ngợi dùng cái valy chắn lại.

Thây ma nhào vào cái valy, móng tay biến đen chộp tới Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên bị bắt buông tay ra, cái valy nặng trĩu rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn.

Không đợi Thân Đồ Xuyên đi nhặt, đám thây ma ban nãy ở cửa đằng kia đã vọt lại, Thân Đồ Xuyên còn muốn đi nhặt cái valy, Quý Thính cắn môi, kéo cậu chạy nhanh ra ngoài, cái valy bị vứt bỏ lẻ loi ở lại.

+

Mà lúc này, ba người kia đã chạy ra khỏi khu dạy học.

Truyện Chữ Hay