Cô ta rốt cuộc là ai? Cô ta hiện giờ đang ở đâu? Mỗi ngày trong ngục giam của Tông Lữ Vấn, kẻ mặc áo tù – Tông Lữ Khải chỉ có thể tự hỏi những câu vô vị ấy để giết thời gian.
Những người anh gặp suốt mấy ngày qua chỉ có bà lão đưa cơm, kế nữa là Tông Lữ Vấn. Mỗi lần gặp anh, hắn ta đều buông những lời lẽ khiêu khích, thế nhưng anh cũng chẳng để trong lòng.
Nơi giam cầm anh thực quá tĩnh lặng. Ngày ấy, do Anh Hồng Húc Nhật cùng Lam Nhãn Tình làm phản, Lai Tân không kịp thoát thân nên cũng bị bắt vào đây. Thế nhưng, sau đó Tông Lữ Khải cũng không thấy anh ta hay những phạm nhân khác. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng chịu bất kì hình phạt nào, Tông Lữ Khải cảm thấy có thể do Tông Lữ Vấn niệm tình huynh đệ khi xưa, hoặc là bởi vì hiện anh ta không còn ngồi vững trên vương vị ấy, nếu ra tay động thủ sẽ vướng vào phiền toái không cần thiết. Mỗi lần Tông Lữ Vấn ghé ngang, đều rất nhanh chóng rời đi, tựa hồ như lần nào cũng có chuyện rất gấp.
Lại cũng có những khi Tông Lữ Khải nhớ đến Lai Tân. Anh hi vọng Tông Lữ Vấn sẽ niệm tình quân thần mà không giết anh ta, nếu không Lai Tân nhất định không còn đường sống. Nếu vương vị vẫn nằm chắc trong tay Tông Lữ Vấn, lòng anh dù đau xót, nhưng anh hiểu rằng chuyện thương tâm kia hẳn là không thể trách khỏi.
Trong nhà giam phía bên kia, Lai Tân mỗi ngày đều gặp Tông Lữ Vấn, thậm chí so với Tông Lữ Khải, anh còn được đãi ngộ tốt hơn.
“Ngươi nghĩ thế nào?” Tông Lư Vấn cười hỏi.
“Cái gì thế nào?” Lai Tân tỏ vẻ không hiểu.
“Hèm, tất nhiên là chuyện chúng ta lại cùng hợp tác rồi.” Trên mặt Tông Lữ Vấn lộ ra vẻ nham hiểm.
Lai Tân làm bộ nghĩ ngợi, rồi buông lời “nịnh nọt”: “Ngài sao lại muốn thu nhận lại kẻ phản bội như tôi chứ? Bên người ngài hẳn lắm kẻ không những trung thành mà còn tận tâm tận lực vì ngài sao?
Tông Lữ Vấn bốc hỏa, nhưng vẫn nén giận nói: “Bởi bên người ta thiếu những kẻ thông minh lại có khả năng như ngươi, ngươi nói xem có phải không?”
Lai Tân cười lớn: “Nói phải, nói hay lắm! Tông Lữ Vấn à, quả nhiên ngài vì cái vương vị ấy mà có thể nói ra cả những lời này.”
Sắc mặt Tông Lữ Vấn trầm xuống, trấn định nói: “Ngươi đang nói cái gì, Lai Tân?”
Lai Tân vẫn cười lớn: “Tôi đang nói cái gì người hiểu rõ nhất chính là ngài đó.”
Tông Lữ Vấn lộ vẻ hung hác: “Ngươi đã nói đến nước này ta cũng nói thẳng, ngươi giúp hay không giúp?”
“Không giúp!”
“Được. Vậy ta và ngươi một phen sống mai. Người thắng tùy ý xử lý kẻ bại trận. Kẻ thua cuộc phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của người thắng.”
“Ha ha, được.”
oo
Bên ngoài nhà giam của Tông Lữ Vấn có một cô gái nhất thời ngây dại. . . . Sao lại có thể đẹp đến vậy ~
oo
Có thể nói Lai Tân chính là đệ nhất cao thủ chuyên sử dụng ám khí của Âm Tinh Vân, trong khi kẻ thách đấu – Tông Lữ Vấn kia trên giang hồ chỉ là một tiểu bối vô danh, nói cho dễ nghe thì thật giống như nghé con mới sinh chẳng sợ oai hùm, độc miệng thì đây chính là loại ngu si không biết tự lượng sức, khó nghe hơn chút nữa thì tên tháchd đấu kia chẳng khác nào muốn làm bạn cùng Diêm Vương.
Nhưng ở bên này, trong lòng Lai Tân “khí thế ngút trời” đang rất lo lắng. Về trí anh không bằng Lam Nhãn Tình, hiện tại anh rất cần sự giúp đỡ của anh ta.
Giải quyết Tông Lữ Vấn chỉ là chuyện cỏn con, nhưng nếu hắn ta chết đi mà bản thân không thể làm “Vương”, vị trí này đương nhiên thuộc về Tông Lữ Khải, Nhưng nếu Tông Lữ Khãi đã. . . Lai Tâm quả thực không dám nghĩ thêm.
Hơn nữa, dù cho Tông Lữ Khải còn sống, nếu anh giết được Tông Lữ Vấn, không cần nói đến tay chân của hắn ta, chỉ những kẻ trong nhà giam này thôi cùng xông lên, thì ám khí của anh cũng chẳng thể làm được gì. Dù gì anh cũng chưa đạt tới cảnh giới “lấy thiên nhiên làm ám khí” như trong truyền thuyết.
Nếu. . . anh giả thua? Tuyệt đối không được, nói vậy cuối cùng chính bản thân anh sẽ là người chết không minh bạch.
Nếu. . . anh giả chết? . . . Lai Tân không biết nói gì, chuyện này quả có thể làm, nhưng chỉ sợ sau đó Tông Lữ vấn vì rửa hận mà chém thêm một đao thì cái mạng nhỏ này của anh coi như xong. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn cũng chẳng phải người thông minh đến thế, cùng lắm cũng chỉ đem anh quăng xuống sông, lại vừa hay khả năng bơi lội của anh không tồi. Quyết định vậy đi, giả chết!
Lai Tân một lòng vĩ nghĩa hy sinh, trường kiếm của Tông Lữ Vân vun vún lao tới trong nháy mắt, anh xoay người “đâm vào” kiếm.
Lai Tân nằm “chết” trên mặt đất nửa ngày Tông Lữ Vấn mới kịp phản ứng, dùng chân huých huých vài cái, rồi reo lên như bao đứa trẻ khác: “Hắn chết rồi, hắn chết rồi!”
Lai Tân trong lòng không ngừng chửi rủa. . . . Chuyện tiếp theo chẳng sai biệt so với những gì anh đã dự liệu, anh bị ném xuống sông. . . .