Thực lực vốn có không được coi là nhiều, có điều lại tạo ra hậu quả làm kinh sợ lòng người. Bởi vì một thân phận tiểu nhân đặt ở đó, thực lực của mười một người này đặt ở đó? Cái chết của họ có thể so với cái chết ngàn vạn, cái chết của bọn họ so với cái chết trăm vạn còn có sức chấn động hơn.
Ba người tồn tại đỉnh cao nhất của Bất Diệt Hoàng Triều ngồi ở đó, bọn họ đã từng nắm giữ sự sống chết của vô số người, lúc này trong lòng họ vô cùng bàng hoàng do dự, tràn ngập sự kinh hãi và khổ sở khó mà dùng lời nói để biểu đạt. Bọn họ trước nay chưa từng cảm thấy cái chết kề cận mình gần đến như vậy.
Nếu như bọn họ biết đám cường giả Hoàng Cực Tông này khi đối mặt với Bạch Khởi lại có kết quả như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không trở mặt với Bạch Khởi, nếu như bọn họ biết mình chắc chắn sẽ đối mặt với thất bại, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không trở mặt với Bạch Khởi, nếu bọn họ biết mình bị đẩy vào tuyệt cảnh như vậy, bọn họ thà chết cũng không làm như vậy.
Nhưng trên thế giới này không có ‘nếu như’ nhiều như vậy. Bọn họ đã làm, bọn họ đã hoàn toàn trở mặt với Bạch Khởi, đã chọc thủng lớp ngăn cách vốn đã mỏng như cánh ve giữa Đế Quốc và Bạch Khởi rồi. Sau khi chọc thủng lớp ngăn cách này, bọn họ đã không còn khả năng để quay đầu lại nữa rồi. Bọn họ không chết thì là Bạch Khởi chết, kết cục hình như sớm đã quyết định rồi, bất cứ ai cũng không có cách nào thay đổi.
Yên lặng đến đáng sợ. Trong căn phòng, bốn người nhìn nhau, thứ duy nhất không giống chính là trong ánh mắt Bạch Khởi chứa đầy sự khinh bỉ và coi thường, còn ba người còn lại, trong mắt lại tràn đầy sự sợ hãi.
- Bây giờ các ngươi còn muốn giết ta không?
Bạch Khởi là người đầu tiên phá vỡ cái không khí yên lặng đó, nhẹ nhàng mở miệng nói. Ngữ khí đó đem đến cho người ta cảm giác giống như một con mèo đang đùa bỡn với ba con chuột đang kề cận cái chết, khiến cho người ta bị đè nặng vô cùng.
Bọn họ muốn giết Bạch Khởi không? Muốn, đương nhiên muốn, có điều bọn họ không có cái cơ hội này, bởi vì kết quả đã quyết định rồi, trước một thực lực tuyệt đối, bọn họ không có bất kỳ một khả năng phản kháng nào. Lời đến miệng nhưng bọn họ lại nói không ra, không hề nghi ngờ rằng Lý Tự Minh và Lý Tầm Hoan đều muốn nói ra lời này, nhưng đáng tiếc là cuối cùng bọn họ vẫn chưa có đủ can đảm.
Hoàng Đế Lý Tự Minh cho dù là sắp kề cận cái chết, sắp đi đến cuối của cuộc đời, trong khi thực sự đối mặt với cái chết cũng không có sự thản nhiên và dũng khí như trước đây. Dù sao cũng đều sợ chết, cho dù là Lý Tự Minh một đời kiêu hùng cũng không ngoại lệ.
Liếm đôi môi khô khốc của mình một chút, Tể Tướng Bối Tát Ni đứng bên cạnh Lý Tự Minh đột nhiên có động tĩnh. Hắn đi đến bên cạnh Lý Tầm Hoan, nhân lúc vị Thái Tử Điện Hạ này không chú ý, liền đâm vào tim đối phương từ phía sau. Khi hắn rút ra, máu tươi nóng hổi như suối nước phun chảy khắp người hắn.
Lý Tầm Hoan không ngờ kết quả lại như vậy, Bối Tát Ni lại ra tay giết hắn, khi sắp chết trừng to mắt, nhưng một lời cũng không nói hết rồi không cam tâm ngã xuống.
- Ngươi ngươi... Ngươi... Bối Tát Ni, ngươi dám giết con trai ta... Ngươi, ngươi dám phản bội ta!!
Lý Tự Minh gào thét ầm ĩ lên, kéo cái thân thể yếu ớt đó đứng dậy, chỉ vào Bối Tát Ni nói. Hắn thế nào cũng không ngờ được rằng trong lúc nguy hiểm nhất, Gia chủ Lan Lăng Gia, thủ hạ thân tín nhất của mình, Tể Tướng Bối Tát Ni lại có thể phản bội mình, đích thân bất thình lình giết chết con trai mình ngay trước mặt mình.
- Xin lỗi, Bệ Hạ, tôi không còn lựa chọn nào khác. Các người không chết, ta sẽ không thể sống. Ta có thể chết, nhưng là Lan Lăng Gia không thể bị diệt. Vì Lan Lăng Gia, ta đành phải làm như vậy.
Bối Tát Ni nheo mắt lại, lạnh lùng nói, ánh mắt vô cùng phức tạp. Có thể thấy, hắn cũng trải qua một sự đấu tranh mạnh mẽ mới đưa ra sự lựa chọn như vậy.
- Ngươi...
Lý Tự Minh khi chưa nói hết câu thứ hai, con dao gắm lóe sáng trong tay Bối Tát Ni đã xuyên qua cổ của hắn. Vị Hoàng Đế Bệ Hạ này của Bất Diệt Hoàng Triều, Lý Tự Minh, Đại Đế Lý Tự Minh, vị Hoàng Đế từng đưa Vương Quốc trở thành Đế Quốc, vị Hoàng Đế mở rộng lãnh thổ Đế Quốc của mình... Lại hạ tấm màn che cuộc đời mình, trong thời khắc cuối cùng lại chết trong tay kẻ tín nhiệm nhất của mình.
Hoàng Đế và Thái Tử của Đế Quốc đều chết trong tay Tể Tướng, có thể nói đây là sự châm biếm lớn nhất từ trước tới nay trong lịch sử, thế nhưng điều này đã thực sự xảy ra rồi. Hơn nữa, còn xảy ra ngay trước mặt Bạch Khởi, tất cả đều là sự thực... Máu tươi chính là sự chứng minh tốt nhất.
Đối với mọi chuyện xảy ra trước mắt, Bạch Khởi có thể ngăn cản, nhưng cuối cùng Bạch Khởi cũng không ra tay. Hắn và Đế Quốc đã đi đến biên giới vách đá, buộc phải xuất hiện trong tình trạng đối lập nhau. Hắn và Lý Tầm Hoan, còn cả Lý Tự Minh, hai bên chắc chắn một bên phải chết. Rõ ràng Bạch Khởi không cam tâm bó tay chịu trói, như vậy kẻ bị chết chỉ có thể là Lý Tự Minh và Lý Tầm Hoan.
Nói thật, để Bạch Khởi tự mình ra tay, nói thế nào vẫn có chút không đành lòng, bây giờ Tể Tướng đã làm thay mình rồi, đó đương nhiên là việc tốt, Bạch Khởi không có lý do để ngăn cản.
- Vi thần Bối Tát Ni tham kiến Bệ Hạ. Bệ Hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Vứt bỏ thanh chủy thủ còn dính đầy vết máu trong tay mình, Bối Tát Ni đi xuống cao đài, đến trước mặt Bạch Khởi, thần sắc bình tĩnh, quỳ xuống trước mặt Bạch Khởi, trầm giọng nói, tỏ vẻ thần phục của mình.
- Đứng lên đi, Tể Tướng đại nhân của ta. Ngươi vẫn là Tể Tướng của ngươi, Lan Lăng Gia ta sẽ không động đến. Bất luận là nói thế nào thì Bối Tác Tư cũng là bạn tốt của ta, hắn và Lý Tầm Hoan không giống nhau. Ta và Lý Tự Minh đã đến bên bờ vách đá, hơn nữa hắn đã lựa chọn phá hoại sự hữu nghị này, ta cũng bất lực. Có điều ta và Bối Tác Tư vẫn chưa đến mức như thế này, vì vậy ta sẽ không làm khó Lan Lăng Gia. Thực ra vừa rồi ngươi cũng không cần phải làm như vậy. Ta biết, ngươi cũng không nhẫn tâm giết chết Hoàng Đế và Thái Tử phải không...
Bạch Khởi đứng đó thở dài một hơi, thần sắc phức tạp nói.
Nói một cách thẳng thắn, Bạc Khởi cũng không có dã tâm làm Hoàng Đế. Trước kia có lẽ có, nhưng cùng với sự nâng cao thực lực của bản thân, dã tâm của Bạch Khởi trái lại càng nhỏ đi. Tu vi đến cấp bậc này của Bạch Khởi, có cái gì muốn mà không đạt được? Hà tất phải đi tranh giành quyền lực, lao tâm lao lực làm Hoàng Đế.
Chỉ tiếc, Bạch Khởi có sự theo đuổi của Bạch Khởi. Có những thứ Bạch Khởi buộc phải đạt được, ví dụ như thành lập Đại Đế Quốc lớn. Trong ba nhiệm vụ nặng nề hầu như không thể hoàn thành này, đây là nhiệm vụ duy nhất Bạch Khởi có thể làm được cho tới nay, cũng là mục tiêu phấn đấu cho tới nay. Nhưng cha con nhà Lý Gia lại chặn lại trước mặt Bạch Khởi hết lần này đến lần khác.
Thực ra, nếu bọn họ không làm như vậy, Bạch Khởi có lẽ sẽ chuyên quyền, có lẽ sẽ tùy ý khuếch trương, nhưng chí ít Hoàng quyền vẫn nằm trong tay bọn họ. Đợi sau khi Bạch Khởi hoàn thành tất cả những thứ này, thiên hạ vẫn là của Lý Gia, Đế Quốc vẫn là của Lý Gia, hơn nữa lại càng lớn mạnh hơn, càng phồn vinh thịnh vượng hơn. Thế nhưng bọn họ không nhìn thấu điểm này, bọn họ nhìn không thấu, vì vậy bọn họ muốn giết Bạch Khởi.
Là chính tay bọn họ đã từng bước từng bước ép Bạch Khởi đến tình trạng như bây giờ, là chính bọn họ đã tự tay đẩy Bạch Khởi, người vốn đứng về phía mình, kiên định không thay đổi đẩy về phía vách đá đối lập, để mà đến bây giờ hai người bọn họ lại chết trong tay của Tể Tướng.
Đối với lời của Bạch Khởi, Bối Tát Ni không mở miệng nói gì. Thật ra hắn dù sao cũng không muốn giết chết Lý Tầm Hoan và Lý Tự Minh, có điều hắn đã không còn lựa chọn nào nữa rồi. Bạch Khởi và Lý Tự Minh ở vào hai phía đối lập, nếu có thể giết chết Bạch Khởi, hắn đương nhiên không cần làm như vậy, thế nhưng bọn họ lại không thể, hơn nữa đã mất đi chỗ dựa cuối cùng của mình. Ngay cả cường giả Hoàng Cực Tông cũng chết trong tay Bạch Khởi dễ dàng như vậy, tính mạng ba người bọn họ cũng sẽ như vậy. Bối Tát Ni cũng không phải là rất sợ chết, nhưng hắn lại sợ sau khi mình chết đi, Bạch Khởi sẽ làm khó Lan Lăng Gia.
Không... Không phải sợ, mà là hắn cho rằng Bạch Khởi nhất định sẽ làm khó cho Lan Lăng Gia. Bất kỳ một Hoàng Đế nào cũng sẽ không cho phép kẻ đã từng là kẻ địch của mình tồn tại, đặc biệt là sự tồn tại giống như Lan Lăng Gia. Nếu như Bạch Khởi giết chết Lý Tự Minh và bản thân lên làm Hoàng Đế thì Lan Lăng Gia nhất định sẽ bị diệt trừ. Bối Tát Ni là thần tử trung thành nhất của Bất Diệt Hoàng Triều, thế nhưng trước tiên hắn là Gia chủ của Lan Lăng Gia, sau đó mới là thần tử của Bất Diệt Hoàng Triều, vì gia tộc, hắn nhất định phải có sự lựa chọn.
Mà sự lựa chọn của Bối Tát Ni rất rõ ràng, đó chính là giết chết Lý Tự Minh và Lý Tầm Hoan, lấy cái này làm vốn để đi nương nhờ vào Bạch Khởi, bảo toàn Lan Lăng Gia.
Bạch Khởi thần sắc phức tạp nhìn Tể Tướng một cái, cũng không nói gì, nhìn những thi thể bốn phía và cả hai người chết trên ngai vàng, cuối cùng Bạch Khởi vỗ vào vai Bối Tát Ni, ngữ khí có chút trầm trọng nói:
- Tể Tướng, ngươi biết không? Nếu như bọn họ không ép ta, kết quả sẽ không như vậy.
- Ta biết! Có điều... Bệ Hạ, chuyện đã xảy ra rồi thì sẽ không thể thay đổi.
Bối Tát Ni rất nhanh tham gia vào vai diễn của Bạch Khởi, một mực cung kính nói. Sự phản bội của hắn chứa đầy máu, nước mắt và sự bất đắc dĩ, nhưng lại không lộ ra vẻ vô sỉ và hèn hạ.
- Ừm, Tể Tướng, chuyện ở đây giao cho ngươi, tạm thời... Ta sẽ không làm Hoàng Đế. Ta cũng không muốn để người ta mượn cớ đặt điều, ta hy vọng ngươi có thể khiến cho ta hài lòng.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/cuu-u-long-gioi/chuong-316-hanh-thich-vua-1