Giang Kiêu Long nhất thời tỉnh lại, phát hiện chính mình đã trở lại chiếc giường lớn trong căn nhà quen thuộc.
Ghê tởm, cái thằng nhóc chết tiệt kia dĩ nhiên tự tung tự tác mang mình về đây, ông làm thịt mày!
Nổi giận đùng đùng, Giang Kiêu Long lung tung mặc đại một bộ áo, đi ra ngoài phòng khách.
“Hello, tiểu Long Long thân yêu.” Trên ghế sô pha trong phòng khách một người thình lình lên tiếng. Nam nhân tuấn tú tuyệt luân nhìn hắn cười cười vẫy tay.
“Hạ Vũ Thụy! Sao chú lại tới đây?” Giang Kiêu Long sợ đến lui một bước
“Hi, không chỉ tôi mà cả lão đại cũng tới rồi đấy!” Hạ Vũ Thụy trộm trộm cười.
“A? Không thể nào?” Giang Kiêu Long trong lòng kêu khổ không ngớt.
Chính cháu trai hắn dám làm nên chuyện lớn như vậy, hắn thực sự không còn cách nào, căn bản là không còn mặt mũi nào để nhìn lão đại mà hắn luôn sùng bái, nếu không hắn cũng không đến mức phải rời nhà ra ngoài.
“Hi, thế nào, xấu hổ sao? Yên tâm, con dâu xấu thì mới sợ gặp cha mẹ chồng a!”
“Cái gì con dâu xấu, Hạ Vũ Thụy thối, câm miệng ngay cho tôi.”
“Kiêu Long, thế nào mà mới sáng sớm đã tức giận như vậy?”
Vân Dật Hội lão đại – Thẩm Quan Kiệu từ ngoài cửa đi đến, theo sát hắn bên người là cậu em vợ âu yếm – Hoắc Phi.
“Hi, anh rể, em xem có người tối hôm qua lại bị khiến cho chết khiếp, hiện tại cái mông đang đau nhức lắm rồi, cơn tức tự nhiên dâng trào thôi.” Hoắc Phi không chút hảo ý nhìn chằm chằm cái mông tiều tụy của Giang Kiêu Long.
Giang Kiêu Long trên mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ không nói ra lời.
Bị chọc ghẹo tơi bời, người anh em dụng tâm sáng sủa, trung hậu thành thật bị dọa muốn chạy luôn. Thẩm Quan Kiệu liếc mắt nhìn bảo bối một cái. “Được rồi, Hoắc Phi.”
Hoắc Phi không sợ trời không sợ đất lại sợ nhất chính là vị anh rể âu yếm. Nhìn thấy sắc mặc hắn trầm xuống, lập tức âm thầm le lưỡi, ngồi vào bên người hắn.
Thẩm Quan Kiệu nhìn thật sâu vào đường chủ Phi Long đường, giọng nói thật thận trọng. “Kiêu Long, quá khứ hãy để nó qua đi, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi tin cậu chắc chắn không phản bội Vân Dật hội. Bản bang chủ cùng Phi Long đường đều cần cậu, hãy trở về đi.”
“Lão đại…” Giang Kiêu Long đột nhiên phù phù một tiếng quỳ xuống “Tuy rằng anh khoan hồng độ lượng không trách em, nhưng em không thể không tự trách chính mình. Bởi vì em ngu xuẩn, hại Borgia chạy trốn, liên lụy Tiêu đường chủ cũng biến mất theo. Nhưng em đối với cháu trai lại không hạ thủ được để mà quản giáo, thực sự không có tư cách trở về Vân Dật Hội, thỉnh mọi người cho em từ chức đường chủ của Phi Long đường đi…”
Giang Kiêu Long nói xong lời cuối cùng, ngữ khí đã nghẹn ngào.
Hắn là không hạ thủ được.
Mặc kệ thiếu niên ấy tội ác tày trời thế nào, cũng vẫn là đứa trẻ mà hắn nhiều năm qua luôn che chở đầy đủ, hắn dù thế nào cũng không đành lòng đích thân nghiêm phạt y.
“Kiêu Long, cậu vẫn còn chưa biết sao?” Thẩm Quan Kiệu nghi hoặc nhíu mày.
“A? Biết cái gì?” Giang Kiêu Long đần mặt hỏi.
“Vũ Thụy? Cậu chưa nói cho hắn?” Thẩm Quan Kiệu nhíu mày.
Hạ Vũ Thụy nhún vai “Em cho rằng Hoắc thiếu gia sẽ nói ra a”
“A? Chuyện đâu có liên quan gì đến em đâu! Hạ Vũ Thụy, anh ít động chạm đến bổn thiếu gia đi.” Hoắc Phi tàn bạo trừng mắt liếc hắn.
“Anh không phải trợ lý đặc biệt của Lão Đại sao? Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải do anh nói, không phải anh cả ngày ăn no không có chuyện gì làm sao, không làm gì cẩn thận coi chừng mập ú bây giờ!”
“Ai bảo tôi mập ú chứ?” Trước mặt người trong lòng mà bị chê bai ghét bỏ, Hoắc Phi tức giận đến thiếu chút nữa lao tới bóp chết hắn.
“Hai người đều câm miệng hết cho tôi.” Thẩm Quan Kiệu đau đầu, ngăn họ lại, nhấc tay định đỡ người phía dưới. “Kiêu Long, cậu mau đứng lên.”
“Không, lão đại, anh không nói rõ ràng em không đứng dậy.” Giang Kiêu Long lì lợm cố chấp kiên trì quỳ dưới đất.
“Hảo hảo, tôi nói. Tôi đã quyết định tha thứ cho Borgia, cũng cho hắn trở về J quốc. Hôm nay Tiêu đường chủ cũng đã bình an trở lại Dân Vật hội. Chuyện này coi như dừng ở đây, cậu không cần tự trách nữa. Hiện tại không phải tốt rồi sao?”
“Thực sự?” Giang Kiêu Long nghe vậy vui vẻ đến nhảy dựng lên. “Lão đại! Nói cách khác anh cũng không truy cứu sai lầm của Hạo Hạo nhà em nữa, đúng hay không?”
“Hạo Hạo? Ha ha…” Hạ Vũ Thụy cùng Hoắc Phi nghe vậy lập tức ôm bụng cười to.
“Cười chết người đi được. Rõ ràng nói là hận chết cái tên tiểu quỷ kia, kết quả cũng gọi người ta là Hạo Hạo thân thiết như vậy.” Hạ Vũ Thụy trêu chọc nói.
“Đúng vậy. Nghe mà nổi hết cả da gà lên luôn.” Hoắc Phi cũng hùa theo pha trò một phen.
“Tôi vui vẻ thì mắc mớ gì mà các chú quản a” Giang Kiêu Long nắm chặt nắm tay, thẹn quá hóa giận hô to.
“Cậu, ai chọc cậu bực dữ vậy?” Kỷ Tử Hạo từ ngoài cửa xách một túi to đi đến, vừa nhìn đống người trong phòng, lập tức nhíu mi “Các người tới làm gì?”
Nghe được ngữ khí không thân thiện của thiếu niên, Giang Kiêu Long gấp đến độ lao về phía trước kéo hắn. “Cái tên nhóc này, nói chuyện với lão đại sao lại nói giọng điệu đó?”
“Cháu mặc kệ. Cậu, cháu trước tiên là nói cho rõ, cháu không cho cậu đi làm nữa.”
“Kỷ công tử, anh không cho Giang đường chủ của chúng ta đi làm trở lại, lẽ nào anh định nuôi y?” Hạ Vũ Thụy liếc mắt nhìn hắn.
“Thế nào? Anh sợ tôi nuôi không nổi sao?” Kỷ Tử Hạo lạnh lùng cười.
“Nga, không không, Kỷ gia nổi danh là phú thương khắp Đông Nam Á, không ai sánh bằng, anh thân còn là con một của Kỷ gia, vừa rồi còn bái Borgia làm anh em kết nghĩa, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, thế nào lại không nuôi nổi cậu út của anh chứ? Tuy rằng hắn là một con heo ú tối ngày chỉ lo ăn.” Hạ Vũ Thụy trêu chọc nói.
“Hạ Vũ Thụy, mày dám bảo ông là heo ú sao?” Giang Kiêu Long xắn tay áo lên.
“Thế nào, anh dám nói không phải không? Lần trước là ai, bữa sáng đã ăn sạch mười cái “Đỉnh Ký” tiểu lung bao a?”
Vừa nghe đến “Đỉnh Ký” tiểu lung bao yêu thích của hắn, Giang Kiêu Long nước bọt thiếu chút nữa chảy ra, bao tử đột nhiên kêu một tiếng “rột rột” thật lớn –
Hạ Vũ Thụy và Hoắc Phi nghe vậy cười đến điên đảo, từ nãy đến giờ lão đại trầm ổn của Vân Dật Hội cũng đều không khỏi mỉm cười.
Kỷ Tử Hạo cũng cười ha hả, kéo tay nam nhân đi tới bên bàn ăn “Hi, cậu, cậu xem đây là gì?”
Vừa mở túi ra, một mùi hương lập tức bay thẳng lên mũi khiến Giang Kiêu Long hưng phấn kêu to “Tiểu lung bao! Hơn nữa nhất định đây là ‘Đỉnh Ký’!”
“Ha ha, không sai.” Nhà bán tiểu lung bao này ở rất xa thế nhưng từ sáng sớm Kỷ Tử Hạo đã tỉnh dậy, đi xe một giờ, rồi lại xếp hàng một giờ mới mua được.
“Oa, cậu ăn hết, cậu ăn hết!” Giang Kiêu Long tối hôm qua cái gì cũng không ăn, lại bị người kia oán hận làm cả một buổi tối, đầu óc choáng váng, lúc này nhìn thấy tiểu lung bao âu yếm, lập tức như là sói đói, ăn ngấu nghiến tựa lang thôn hổ yết.
“Cẩn thận nóng a, cậu ––“ Hạo lo lắng nói
Không nghĩ tới hắn vừa mới nói xong, quả nhiên Giang Kiêu Long bị mấy cái bánh bao nóng hầm hập làm cho la oai oái. “A a — bỏng chết rồi–!”
Giang Kiêu Long đau đến thè dài lưỡi, liều mạng mà thổi —
“Nhanh lên, uống một chút nước đi.” Kỷ Tử Hạo quả thật đau lòng muốn chết, vội vã đưa ly nước lạnh cho hắn uống “Có đỡ hay không? Cho cháu xem cái lưỡi nào!”
Giang Kiêu Long cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nghe lời, há lớn miệng, để thiếu niên kia kiểm tra tỉ mỉ.
“Hoản hảo, không sao cả.” Kỷ Tử Hạo thấy đầu lưỡi không sưng gì mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tay ôm nam nhân kéo vào trong lòng “Thật là, cậu ăn cái gì cũng luôn vội như vậy. Cháu mua hơn mười cái, nếu còn chưa đủ, cháu sẽ đi mua nữa. Sau này ăn cái gì cũng không được vội vàng như thế này nữa, biết không?”
“Đã biết rồi.” Giang Kiêu Long chuyện ăn uống cũng bị giáo huấn, vô ý gật đầu.
“Cậu thật ngoan, tối nay sẽ không làm cậu đau nữa.” Thiếu niên nói câu trước thật tràn đầy yêu thương, câu sau ngữ khí liền chuyển, liền lộ khẩu khí tục tĩu.
“Bây cầm thú a, quần cậu một buổi tối vậy còn chưa đủ?” Giang Kiêu Long giống như oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Hoàn toàn quên mất còn có ba nam nhân khác tại đó, hai người cứ như vậy liếc mắt đưa tình tưng bừng.
Hai người Hạ Vũ Thụy cùng Hoắc Phi e sợ rằng thiên hạ đại loạn chỉ vì cái tên chỉ lo ăn mấy món ngon, phải kêu Thẩm lão đại của chúng ta chừa cho Giang đường chủ chút mặt mũi, trịnh trọng ho khẽ hai tiếng nhắc nhở.
Giang Kiêu Long nghe tiếng mới giật mình nhận ra mình đang nói cái gì, liền xấu hổ hận không thể đào được một cái đường hầm mà chui tọt vào.
“Cậu không ăn nữa! Lão đại, em lập tức trở lại đi làm với anh.” Giang Kiêu Long vẻ mặt đỏ bừng, nhảy dựng trên ghế!
“Cậu dám!?” Kỷ Tử Hạo nghe vậy biến sắc, vỗ vỗ tay lên bàn.
Giang Kiêu Long thấy thiếu niên trên mặt tức giận, theo tập quán liền co rụt lại.
Nhưng vừa nghĩ tới tất cả mọi người ở một bên mở mắt trừng trừng nhìn, không cam lòng tỏ ra yếu kém hơn hắn, lập tức dõng dạc ưỡn ngực, phản đối “Ông dám, thế nào?”
Hạ Vũ Thụy cùng Hoắc Phi nhìn Giang Kiêu Long hôm nay dũng cảm như thế, nguyên tưởng rằng sẽ phải có trò hay để nhìn, không nghĩ tới thiếu niên một chút phẫn nộ cũng không có, quay đầu cười, sắc mặt thay đổi so với diễn viên Bỉ Xuyên còn nhanh hơn.
Chỉ thấy Kỷ Tử Hạo nhanh tay ôm lấy nam nhân, vẻ mặt tươi cười nói, “Được rồi, đừng nóng mà cậu út. Cháu không phải là không cho cậu đi làm, chỉ là hôm nay sinh nhật ông ngoại, mama trở về, mấy người dì cũng muốn cùng nhau chúc thọ ông ngoại, lẽ nào cậu quên?”
“Mẹ ơi! Cậu thực sự đã quên hôm nay là sinh nhật của ba, chúng ta đi nhanh đi.” Giang Kiêu Long nghĩ đến đi muộn sẽ bị đám nữ nhân kinh khủng kia cằn nhằn lầu bầu, lập tức sợ đến độ nhanh tay kéo hắn đi.
“Nếu ngày hôm nay là đại thọ của lão Giang, Kiêu Long, vậy nghỉ thêm một ngày, ngày mai trở về đi làm cũng được.” Thẩm Quan Kiệu quan tâm nói.
“Cảm tạ lão đại”
“Vũ Thụy, cậu nói với đám đàn em, phân công tìm đại lễ cho Giang lão gia rồi đưa đi.”
“Không cần tiêu pha thế đâu Lão đại” Giang Kiêu Long vô ý xua tay.
“Sao thế được. Tôi nếu đã biết, theo đạo lý không thể nào không tặng được.”
“Lão đại, em đây thay mặt ba cám ơn anh.”
“Cậu, vậy cậu nhanh đi thay đồ đi, nhớ kỹ phải thay cái áo sơmi lần trước chúng ta cùng đi mãi mới mua được đấy…”
Thấy mặt thiếu niên tối lại, Giang Kiêu Long lập tức nhớ tới lần trước hai người tại phòng thay đồ có nhữg cử chỉ dâm loạn hoang đường, lập tức bày ra khuôn mặt trần trụi đỏ ửng y chang tiểu cô nương bán hàng. “Cậu không cần bây nhắc!”
Thấy nam nhân xấu hổ bỏ trốn mất dạng, Kỷ Tử Hạo cười ha ha đứng lên.
“Kỷ công tử.” Thẩm Quan Kiệu đột nhiên chuyển hướng Kỷ Tử Hạo, nhàn nhạt nói. “Kiêu Long tâm tính ngay thẳng, thần kinh cứng rắn, có cái gì cứ trực tiếp sảng khoái nói, có thể thu được hiệu quả rất tốt. Lần này chuyện của Borgia cùng Tiêu đường chủ tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng lần sau nếu bản bang chủ phát hiện anh lại làm huynh đệ của tôi thương tâm, Vân Dật Hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Lão đại của Á Châu đệ nhất bang uy hách đứng lên, lực lượng tự nhiên kinh người.
Nhưng Kỷ Tử Hạo từ nhỏ kiến thức rộng rãi, hơn nữa cá tính kịch liệt không chịu thua, nghe vậy cũng không để ở trong lòng, cũng chỉ nhìn rồi lạnh lùng cười.
“Kỷ Tử Hạo, lão đại là tốt bụng thương thuyết với anh, anh nếu không nghe, Hạ Vũ Thụy tôi cam đoan với anh rằng, tương lai anh sẽ hối hận không kịp!” Hạ Vũ Thụy thu hồi dáng điệu tươi cười, biểu tình nghiêm túc cảnh cáo.
“Thế nào? Uy hiếp tập thể à? Chuyện của tôi với cậu út không cần các người quan tâm!” Kỷ Tử Hạo mặt không biến sắc đi tới cạnh cửa, tư thế ưu nhã mở cửa “Không tiễn.”
Thẩm Quan Kiệu cùng Hạ Vũ Thụy cũng không lên tiếng nữa, bước đi ra ngoài. “Tiểu Hạo, chuyện anh rể nói anh nên suy nghĩ đi. Bằng không có một ngày y hết hy vọng, thật sự ly khai anh, tất cả đều không còn kịp rồi.” Hoắc Phi nhìn hắn một cái thật sâu, bước đi theo sau tỷ anh rể.
Hanh, cậu út không tài nào có khả năng ly khai hắn, mặc kệ y giận hắn như thế nào, nhưng cuối cùng rồi cũng lại trở về bên cạnh thôi.
Kỷ Tử Hạo đóng cửa lại, những điều bọn họ vừa nói một chút cũng không để lại trong đầu.
: tên gốc viết thế này 鼎记. Đêy là tên nhà hàng bán bánh bao.
: này là tên gốc 小笼包. Đêy là loại bánh dc hấp trong lồng nhỏ bằng trúc. Hảo hảo đa tạ bạn Huangying đã góp ý vô cùng chi tiết ^^