Edit: nammoi
Phần một
Sự thật chứng minh, Thạch Vịnh Triết vô cùng hiểu rõ bản thân.
Không sai, cậu thật sự bị mất ngủ.[code]edit: nammoi - diendanlequydon[/code]
Dĩ nhiên đây là chuyện rất bình thường, đêm hôm khuya khoắt cô gái mình thích không ngủ, đến ngồi bên cạnh giường của cậu, có thể ngủ mới là lạ? Nhưng bi kịch chính là những chuyện hãm hại này lại do một tay tiểu đồng bọn của cậu tạo thành…
Lăn qua…
Lăn lại…
“Này, khăn trên trán cậu muốn rơi xuống giường rồi kìa.”
Giọng nói bất đắc dĩ của cô truyền đến phía sau lưng cậu, sau đó là một tiếng động nhỏ, hình như cô đứng lên. Một giây tiếp theo, cậu thấy cái trán mình chợt nhẹ, cái khăn đắp trên trán được lấy đi, ngay sau đó, trong toilet có tiếng nước vang lên.
Mạc Vong cúi người đỡ trúc mã nằm đàng hoàng lại, lại đắp khăn lên trán của cậu rồi hỏi: “Không ngủ được à?”
“… Ừ.”
“Vậy sao?...” Cô nghiêng đầu suy tư một lát, sau đó dường như nhận ra cái gì, đưa tay tắt công tắc cạnh mép giường. Sau một tiếng “tách”, ánh sáng trong phòng đều tắt hết.
“Cậu làm gì thế?” Thạch Vịnh Triết vô cùng khẩn trương, bàn tay nắm chặt mép chăn.
“… Tớ có thể làm gì cậu được chứ?” Mạc Vong im lặng, người này bày ra bộ dáng “nàng dâu nhỏ sắp bị phi lễ” là sao? Chẳng lẽ con người bị bệnh sẽ thay đổi thành người khác sao? Thôi, cô nên thông cảm cho người đang bị bệnh, nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng nói: “Tắt đèn cho cậu dễ ngủ.”
“…” Không, như vậy sẽ chỉ làm cho người khác càng khẩn trương hơn có được không?
Nửa đêm canh ba…
Cô nam quả nữ…
Bóng tối bao trùm.
Củi khô… Khụ khụ khụ… Hình như không có cái này…
“Tốt rồi.” Mạc Vong kéo cái ghế lại cạnh giường, vươn tay búng mũi của Thạch Vịnh Triết: “Ngủ đi, có tớ ở đây rồi, không cần lo lắng cái gì nữa.”
“… Ừ.” Thạch Vịnh Triết lặng lẽ co người vào trong chăn, ngay sau đó trong đầu cậu chợt lóe lên một suy nghĩ: “Nếu như…”
Cô cúi đầu nhìn cậu: “Cái gì? Cậu có gì muốn nói sao?”
Bàn tay trong chăn của cậu càng siết chặt, hơi do dự hỏi: “Nếu như… Ngày mai tớ không khỏe hơn, cậu… định làm gì?” Vẫn ra ngoài chơi với tên mặt trắng nhỏ đó sao? Hay giống như bây giờ ở lại bên cạnh cậu?
“Hả?” Mạc Vong sửng sốt một lúc, sau đó im lặng nói: “Đại ca à, cái đó còn phải hỏi sao? Nhất định phải đưa cậu đi bệnh viện chứ sao nữa.” Uống thuốc nghỉ ngơi một đêm mà vẫn còn sốt, thế nào thì cũng thấy đã đạt đến tiêu chuẩn cẩn phải đi bệnh viện rồi đúng không?
“… Cậu đi với tớ à?” Vẫn ở bên cạnh cậu sao?
“Tất nhiên, không phải là cậu không muốn làm phiền chú Thạch và dì Trương hay sao?” Cô nói chuyện bằng giọng điệu “đó là chuyện đương nhiên”, ngay sau đó cau mày: “Cậu… Có phải bị sốt đến hỏng đầu hay không? Nếu không có cần tớ đưa đi bệnh viện luôn không?” Dù sao sau khi cô gia tăng sức khỏe và nhanh nhẹn, ôm cậu chạy nhanh một mạch đến bệnh viện cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nói không chừng còn nhanh hơn lái xe ấy chứ.
Đầu Thạch Vịnh Triết chảy đầy hắc tuyến: “Không cần.” Những chuyện hắn rối rắm theo cô lại là biểu hiện của việc bị sốt đến hư đầu óc sao? Thật sự là…. Làm cho người khác quá đau buồn.
“Thật?” Cô hoài nghi nhìn.
“… Tớ đi ngủ.” Cậu xoay người nói vọng qua chăn.
Mạc Vong sờ mặt, người này lại náo loạn cái gì kì cục vậy? Mình bị bệnh lại không muốn người khác nói sao? Thôi, cô không thèm so đo với người đang bệnh!
Chỉ là…
Sau khi tắt đèn, căn phòng thật là yên tĩnh.
Cô hít một hơi thật sâu ___ buổi tối mùa đông, hình như không khí cũng mang theo sự lạnh lẽo, cô chậm rãi thở ra, nhờ ánh trăng soi qua cửa sổ, cô nhìn căn phòng của cậu, không giống phòng của cô, nơi này tràn đầy hơi thở của “Thạch Vinh Triết.”[code]edit: nammoi - diendanlequydon[/code]
___ Ừ, có cảm giác tràn đầy sức sống.
Chỉ là bừa bộn hơn so với phòng của cô, hừ!
Cô nhịn không được nghĩ đến lời chị họ nói ____ thiếu niên thời kỳ trưởng thành cũng giống như chó đực đang động dục, chỉ biết bày bừa mọi thứ.
Lời này… Khụ, lời này hơi khó nghe, lúc ấy cô chỉ gượng cười, nhưng tại sao đột nhiên lại nhớ đến nó! Quả nhiên quên đi thì tốt hơn.
Nhưng mà thật sự rất yên tĩnh.
Thật nhàm chán…Quả nhiên bóng tối dễ dàng…
Không được!
Dù đã mệt mỏi nhưng cô phải lấy lại tinh thần, cô ở bên cạnh chăm sóc người bệnh, tại sao có thể ngủ được? Thay khăn! Thay khăn!
Sau đó, cô không biết đã đổi khăn bao nhiêu lần, a, đúng rồi, còn một lần đi toilet đổi nước ấm.
Cho đến khi…
Thạch Vịnh Triết đang nằm nghiêng người nhạy bén phát hiện cô đã lâu không thay khăn, cậu cẩn thận xoay người, quả nhiên thấy cô đang ngồi ngủ gà ngủ gật, đôi tay kẹp chặt giữa đùi, cơ thể hơi co lại, đầu gật gù từng cái từng cái, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
…. Ngồi như thế làm sao có thể giữ thăng bằng được?
Chỉ trong chốc lát, cô có khuynh hướng ngã về phía trước, trước kia cũng nhiều lần cô bị tỉnh khi ngủ gật vì chuyện đó.
Thạch Vịnh Triết vội vàng vén chăn ngồi dậy, lúc Mạc Vong ngã xuống, vững vàng đỡ cô vào lòng. Cơ thể đụng vào cơ thể, phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ. Trong nháy mắt, thần kinh của cậu căng thẳng đến cực điểm, sợ đánh thức cô từ trong mộng. Cũng may cô chỉ cọ cọ trong ngực cậu, giống như bị lạnh đã lâu tìm được chỗ ấm áp, càng dựa sát vào ngực cậu cọ một cái.
“…” Bỗng nhiên mặt cậu đỏ bừng, nếu như lúc này cô mở mắt ta, dưới ánh trăng sáng tỏ có thể thấy được việc này.
Cũng may vận may của Thạch Vịnh Triết không tệ.
Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén trái tim đang đập “bang bang” không ngừng, chỉ sợ âm thanh này sẽ đánh thức cô dậy.
Những lúc thế này nên đưa cô về đúng không?
Nhưng mà… Không bỏ được.
Suy nghĩ như vậy có phải quá ích kỷ không?
Trong lòng cậu giãy giụa mãnh liệt.
Cuối cùng cậu thở dài, hạ quyết tâm.
Mặc kệ trong lòng cậu nghĩ thế nào, cô là con gái, hơn nữa nửa đêm còn ở chỗ này cũng không tốt lắm. Bản thân cậu lừa cô cũng đã là không đúng… Hơn nữa lợi dụng người khác lúc khó khăn thật sự là quá đáng.
Mặc dù ở trong lòng cậu, suy nghĩ “giữ cô lại” không có cách nào biến mất nhưng lí trí đã lặng lẽ đánh bại xúc động, cuối cùng đặt nó vào tận sâu trong đáy lòng, hiện tại, tạm thời kẻ bại trân không thể nào xoay người. Bất quá phải hành động nhanh một chút mới được, nếu không hậu quả khó mà lường trước được.
Cánh tay của cậu khẽ dùng sức, trực tiếp ôm cô vào ngực, ngay sau đó nhờ ánh trăng đi dép lê trên đất vào, đang định đứng lên.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Mạc Vong mở hai mắt ra, mơ mơ màng màng gọi: “A Triết?”
Thạch Vịnh Triết đang định đứng lên trực tiếp bị giọng nói này dọa sợ hết hồn, hô nhẹ một tiếng “A”, trượt chân cả người ngã nhào lên giường.
Cô cũng vì động tác này mà đè lên bụng cậu, nằm sấp trên giường, một lát sau vì buồn ngủ nên cô mới hậu tri hậu giác khó khăn kêu lên một tiếng “A?” Nhưng gần như là cùng lúc cô bị cái chăn mềm mại hấp dẫn _ sức chống cự của người ngủ gật đối với cái chăn mềm mại không nghi ngờ gì là con số không. [code]edit: nammoi - diendanlequydon[/code]
Chỉ thấy cô vươn tay, một phát bắt được cái chăn, sau đó thân thể cứ như vậy lăn sang bên cạnh, ừ, không phân biệt đông tây, thoải mái.
Zzzzzzzzzzzzzzzzz…
Bị coi thành chướng ngại vật, Thạch Vịnh Triết: “…” Cảm giác vô cùng câm nín, cậu vén chăn lên, từ bên trong vén ra một “viên cầu”, vươn tay vỗ nhẹ vai cô: “Này.”
“…”
“Này, Tiểu Vong.”
“…”
“Đừng ngủ ở chỗ này, tớ ôm cậu về nhà có được không?”
“…”
“Tớ…”
Đột nhiên Mạc Vong khẽ gắt: “Thạch Vịnh Triết, câm miệng.”
“…” Tỉnh rồi?
Nhưng đôi mắt của cô cũng không có mở ra.
“…” Không tỉnh táo?
Đột nhiên cô lật người lại, bẹp miệng, khẽ hừ một tiếng: “Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tớ cũng không thành heo đâu.”
“…” Này, này.
Lại lật người: “Cậu mới nên ăn rau đấy…”
Cậu im lặng đỡ trán, rốt cuộc người này để ý chuyện ban ngày đến cỡ nào vậy? Với lại… Rốt cuộc cô thích ăn thịt, ghét ăn rau đến cỡ nào thế? Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ biến thành một quả bóng nha!
Nhưng mà, nói như vậy…
Cậu ngồi xếp bằng trên giường, để khủy tay trên đầu gối, vừa chống cằm vừa muốn nói “nếu như vậy, chắc sẽ không có ai tranh đoạt với mình đúng không? Theo một suy nghĩ nào đó mà nói, có vẻ cũng không tồi. Từ ngày mai nên hay không nên vỗ béo cô đây?”
__... Quên đi, bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Cậu lại vươn tay đẩy cô lần nữa, đặt đầu cô lên gối, gần như vừa chạm đến nó, chân mày đang nhíu chặt vì “phải hoạt động” của cô lập tức thả lỏng, nhìn bộ dáng rất là thoải mái
“Xem đi, còn nói mình không phải là heo.”
Cậu thấp giọng nói như đang giải thích, nhân tiện chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, động tác rất nhẹ nhàng giống như gió thu vờn qua mặt, không làm cho cô cảm thấy có bất cứ khó chịu nào.
Ngay sau đó, Thạch Vịnh Triết bắt đầu dém chăn. Trong lúc vô tình, cậu đụng vào một thứ gì đó lạnh như băng, sau một phút kinh sợ, cậu ngạc nhiên phát hiện thì ra đó là chân của cô.
Giống như sấm sét giữa trời đêm.
Cậu lập tức hiểu rõ nguyên nhân của tình huống này, vội vã sờ bàn tay nhỏ bé của cô, cảm thấy ấm áp mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng gần như ngay lập tức, cảm giác áy náy mãnh liệt trào dâng trong lòng.
Cũng vì suy nghĩ ích kỷ đó làm cho một cô gái hơn nửa đêm phải hầu hạ bên cạnh giường của cậu. Mặc dù hai ngày nay thời tiết không quá lạnh nhưng dù sao cũng là đầu mùa đông rồi, cô lại chỉ mặc áo ngủ mỏng mạnh mà khoác thêm áo khoác của cậu, chân đi dép lông nhưng lại không mang vớ, không bị lạnh mới là lạ đó.
Những suy nghĩ khẩn trương và ngọt ngào lúc trước giống như hóa thành roi, từng cái từng cái đánh vào tim của cậu, cậu cắn khóe moi, cẩn thận đặt chân cô xuống, lại đưa tay sờ bên ngoài áo khoác thật to cô đang mặc trên người, quả nhiên vô cùng lạnh lẽo.
Nhẹ nhàng giúp cô cởi áo khoác, cậu khom người, hai tay nắm lấy đôi tay của cô, tỉ mỉ nắm chặt trong tay, nghiêm túc nói nhẹ nhàng bên tai cô: “Thật xin lỗi, lần sau sẽ không làm như vậy nữa.”
__ Những chuyện có khả năng làm tổn thương cậu, một chuyện cũng không làm.
__ Ừ, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ.
Phần hai
Giọng nói tuy nhẹ nhưng hình như vẫn quấy nhiễu giấc ngủ của cô, cô lại nhíu mày, không khách khí vươn tay vỗ mạnh, giống như đang đối phó với âm thanh “ong ong” của sâu bọ.
Thạch Vịnh Triết đáng thương cứ như thế bị cô đánh lăn một vòng xuống giường, chờ cậu cắn răng chịu đựng bò dậy thì cái người đã thành công loại bỏ con bọ lại một lần nữa hài lòng ngủ thiếp đi.
Cậu: “…” Này, đây coi như là báo ứng đến đúng lúc sao? Mặt bị đánh đã muốn sưng lên. Lại nói từ khi nào mà sức của cô lớn như vậy? Hoàn toàn không tương xứng với cánh tay và bắp chân nhỏ gầy có được không? Làm ơn ngàn lần vạn lần đừng tiếp tục phát triển như vậy! Nếu không… Điểm sáp.
Không, không, không, bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này.
Thạch Vịnh Triết vuốt mặt, lại bò lên giường, đưa bàn tay ấm áp vào trong chăn, đỏ mặt cầm chân của cô lên, bao bọc trong lòng bàn tay.
__ Chung quy cũng bị cô gọi là “tiểu thái dương”, hiện tại “ánh nắng” cũng phát huy tác dụng.[code]edit: nammoi - diendanlequydon[/code]
Dường như cảm nhận được nhiệt độ bên chân, đôi chân trắng mịn xinh xắn khẽ giật, càng sát lại gần, cố gắng hấp thu nhiệt độ của “túi giữ nhiệt”.
“… Ngu ngốc, đứng lộn xộn.” Mặt cậu càng đỏ hơn, nhẹ giọng lầm bầm, chỉ là cũng nhờ chuyện này mà hình như nhiệt độ cơ thể tăng lên làm cô vô cùng thoải mái.
Thời gian dường như đã dừng lại.
ở đây cũng là một kiểu bóng đêm yên tĩnh.
Ban đêm nhưng cũng không âm u, có ánh trăng chần chờ bên cửa sổ, hình như không đi vào được làm nó rất gấp gáp, ném lung tung tia sáng trắng noãn vào phòng, tia sáng trắng noãn vô cùng hỗn độn rơi vào tất cả các ngóc ngách trong phòng, có vài tia sáng dịu dàng rơi trên mặt cô.
Giữa ánh sáng trong vắt, dung mạo của cô nhìn vô cùng dịu dàng tốt đẹp, trong lúc mông lung thậm chí còn làm cậu có một loại cảm giác “hư ảo”, cũng may cảm giác trong lòng bàn tay vô cùng chân thật.
Đúng vậy, cô là chân thật, sẽ không tan thành bọt nước biến mất vô ảnh vô tung.
Vào một đêm như đêm nay.
Thích cô không hề phòng bị mà nằm trên giường của cậu.
Cô nằm lên gối của cậu.
Cô ngủ trên giường của cậu.
Cô đang đắp cái chăn của cậu.
Hơi thở đều đều phả lên giường, vào trong không khí, mạch đập vững vàng. Cô ngủ rất sâu, cũng rất an tâm, thực hiện hoàn mỹ lời hứa của cô_ làm bạn bên cạnh cậu.
Mặc dù phương thức có hơi thay đổi một chút.
Đôi chân nhỏ trong lòng bàn tay cậu không biết từ lúc nào đã ấm dần lên, Thạch vịnh Triết biết, không lâu nữa là lúc nên buông ra, chỉ là nghĩ đến lúc ấy lại mơ hồ… Không, là vô cùng không đành lòng. Cũng đến tận lúc này cậu mới phát hiện nó mềm mại mịn màng, sờ lên giống như là tơ lụa tốt nhất, mềm mại đến tận lòng người, quấy nhiễu làm tim cậu ngứa ngáy.
Giống như bị độ ấm này làm cậu kích động…
Lại giống như mê say cảnh đẹp mê ly trong buổi tối này…
Ý thức của cậu dần dần mơ hồ.
Phía trước hoàn toàn mất phương hướng, cậu thật sự cho rằng nếu như đêm này vĩnh viễn không qua đi thì tốt biết bao, dù không thể nhìn thấy ánh nắng ngài mai cũng không có gì để tiếc nuối.
Giống như bây giờ, rất tốt, rất tốt, rất tốt.
Cũng không có cái gì tốt hơn so với lúc này.
Không biết đến khi nào, cậu phát hiện mình vậy mà lại ngủ thiếp đi trên giường. Mà cậu phát hiện mình đã ngủ gật là bởi vì… Cậu bị đánh thức.
“A Triết! A Triết!! Thạch Vịnh Triết!!!”
Cô kiên trì gọi tên cậu, Thạch Vịnh Triết lười biếng mở mắt ra, sau đó ngay lập tức nhìn thấy tiểu thanh mai đang ngồi chồm hổm bên cạnh mình, đang dùng bàn tay nhỏ bé vỗ mặt mình.
“Rốt cuộc cậu cũng tỉnh.” Cô phùng mặt, có chút bất mãn: “Cậu là heo sao? Lại có thể ngủ say như vậy!!!”
Lúc này cậu mới phát hiện ra, trong phòng vẫn tối mờ mờ như thế, nhìn thế nào cũng thấy đang là ban đêm mà, vì vậy trả lời: “Bây giờ là buổi tối, ngủ là chuyện rất bình thường mà?”
Cô quang minh chính đại trả lời: “Nhưng mà tớ không buồn ngủ.”
“Hả?”
“Nên không cho cậu ngủ!”
“Này này…” Cứ tùy hứng giống như vậy thật sự không sao chứ? Nhưng mà, cậu coa cảm giác mình hoàn toàn có thể chấp nhận, thậm chí cam tâm tình nguyện dung túng.
Nhưng lại nghĩ muốn trêu chọc cô vì vậy cậu lại nhắm mắt lại: “Nhưng mà tớ rất buồn ngủ.”
“… Này!”
“Ngủ tiếp đi.”
“… Cậu còn như vậy, tớ sẽ đánh cậu đó!”
“…” Không để ý đến người nào đó.
“Thạch Vịnh Triết!” Vỗ mặt!
“…” Vẫn không để ý đến người nào đó.
“Dám không để ý đến tơ?” Giọng cô nghe có chút buồn khổ: “Này, thử nhìn cái này chút đi, hay lắm.”
__ Cái này? Cái nào?[code]edit: nammoi - diendanlequydon[/code]
Cậu chợt tò mò, chỉ là… Cô sẽ không xách cậu ra rồi ném từ trên lầu xuống chứ? Hẳn là… Không đến mức đó đâu nhỉ? Thật sự nên mở mắt ra thì tốt hơn? Ít nhất vẫn có thể giữ được cái mạng nhỏ.
Rối rắm quá, đột nhiên cậu cảm thấu được___ có hơi thở ấm áp phả ra trên mặt mình.
__ Là cô?
__ Nếu thật sự là vậy… Rốt cuộc là cô muốn làm gì?
Một giây kế tiếp, động tác của cô thể hiện tất cả.
Có cái gì đó mềm mại chạm vào môi cậu.
Thiếu niên bị kinh hách vội vàng mở hai mắt ra, đập vào mắt cậu là thực tế mà chính cậu cũng không dám tưởng tượng __ hai hàng lông mi dày của cô khẽ rung rung, đôi mắt sáng ngời linh động đang chăm chú nhìn cậu thật sâu, trong đó phản chiếu hình bóng của cậu, cũng chỉ có cậu. Quan trọng hơn là, đôi môi màu hồng nhạt của cô… đang chạm vào môi cậu.
Sau khi khẽ chạm nhẹ, cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu mỉm cười: “Không giả bộ ngủ nữa sao?”
“…” Thạch Vịnh Triết há miệng, cảm thấy cổ họng của mình khát vô cùng: “Cậu…”
“Tớ làm sao?” Nghiêng đầu.
“Cậu… Đang làm… Cái gì?”
“Hôn cậu nha.” Cô trả lời rõ ràng rành mạch, giống như chuyện cô làm không có bất kỳ chỗ nào kì quái, ngược lại kinh ngạc như cậu mới có vấn đề.
“…” Nhưng thật sự cậu bị kinh sợ đến ngốc rồi, cậu vô thức nuốt nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Cậu… Tại sao… Muốn hôn tớ?”
“Bởi vì tớ thích cậu.”
“…”
Vẻ mặt cô tự nhiên lại nói ra một câu làm người ta sợ hãi, lời nói ra mà không làm người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng.
“A Triết, cậu đúng là một tiểu quỷ nhát gan.”
“Sao?”
Cô nằm sấp trước mặt cậu, một tay chống cằm nói: “Không phải là cậu yêu thích tớ sao? Tại sao lại không hôn tớ?”
Bởi vì động tác của cô mà thiếu niên cứng ngắc gần như muốn hóa đá.
Đối thoại này… Đối thoại này… Nhất định có chỗ nào đó không đúng.
“Tại sao cậu lại ngẩn người?” Cô đưa một tay khác sờ gương mặt của cậu, có chút bất mãn nói: “Hay là cậu không thích tớ? Vậy tớ đi hôn người may mắn khác thôi.”
“Không được đi.” Cậu gần như theo bản năng thốt ra những lời này.
Sau đó nhìn lại, thấy cô cười.
Nụ cười kia vô cùng giảo hoạt, cô rút tay về, chống đỡ thân thể của mình, mũi cô chạm vào mũi cậu, hả hê nói: “Tớ biết ngay mà, quả nhiên là cậu thích tớ.”
“… Đúng vậy, tớ thích cậu.” Cứ như vậy cậu không thể chống cự, giơ cờ trắng đầu hàng.
“Như vậy sao cậu không thân thiết với tớ?” Lấy phương thức thật quỷ dị, đề tài lại một lần nữa quay về điểm xuất phát. Cô ngồi dậy, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi được ánh trăng nhuộm màu càng thêm mê người: “Là không dám? Hay là không muốn?”
“Có gì khác nhau sao?”
Cô thật sự gật đầu: “Có chứ. Nếu như là cái trước, tớ sẽ coi thường cậu, nếu như là cái sau tớ sẽ chán ghét cậu.”
“…”
“Cậu muốn hôn tớ không?”
“Muốn.”
“Như vậy…” Cô thấp giọng nỉ non bên tai của cậu: “Cậu dám không?”
Cậu lựa chọn dùng hành động để trả lời, cậu giơ tay bắt được khuôn mặt xinh xắn của cô, vô cùng khát vọng, vội vàng mà kiên định hôn lên.
Đôi môi chạm nhau trong giây lát.
Dường như cậu nhìn thấy vô số pháo hoa xinh đẹp nở rộ trong trời đêm.
Nhưng giờ phút này, cậu làm gì có tâm trạng đi ngắm phong cảnh? Cậu chỉ chăm chú để ý đến hành động tuyệt vời này.
Môi của cô ngọt ngào mềm mại, cực kì giống đám mây trên trời cao, hay giống như kẹo bông đường, mềm mại lại ngọt ngào, ăn thế nào cũng không đủ.
Mà giống như tất cả các loại kẹo, chỗ ngon nhất lúc nào cũng ở trong cùng.
Sau khi kiên nhẫn liếm mút đôi môi, rốt cuộc đầu lưỡi của cậu cũng chạm vào thứ ẩn sâu trong đó, thứ giống như trân bảo khiến người ta say mê, cậu giống như con ong tìm thấy mật, vội vàng liếm hút mật ngọt mê người kia.
“Ưmh…” Cô phát ra một tiếng rên nhẹ, giống như trách cậu vô cùng vội vàng lỗ mãng. Cậu nghi ngờ, áy náy nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, hy vọng có thể nhận dược tha thứ nhưng động tác mút mát kia không dừng lại một chút nào, không muốn dừng, cũng dừng không được.
Nhìn nhau một lát.
Cô giống như đã thỏa hiệp, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho cậu đưa cô vào nụ hôn nhiệt tình như gió táp mưa sa.
Không biết qua bao lâu, cậu mới lưu luyến ngừng lại, cảm giác môi lưỡi của mình cũng tê dại, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn dịu dàng hôn môi của cô, thế nào cũng không muốn tách ra.
Cô mở mắt ra một lần nữa, con người đen nhánh mà nhu hòa, lệ thuộc nhìn chăm chú cậu hồi lâu, đột nhiên ngồi dậy.
“A Triết.” Bởi vì “vận động” lúc nãy mà giọng nói của cô hơi khàn khàn.
Giọng nói của cậu cũng như thế: “Sao?”
Cậu muốn ngồi dậy lại bị cô đẩy về giường một lần nữa.
“A Triết.”
“Cái gì?”
“Thích cậu.” Cô vừa nói những lời tâm tình ngọt ngào vừa cầm tay cậu đặt lên ngực mình: “Thích cậu nhất.”
“…” Bàn tay cậu chỉ cách da thịt của cô một lớp áo ngủ mỏng manh, gần như có thể cảm thấy… cảm thấy…
“Cậu muốn nói, tớ vậy mà lại không mặc áo lót sao?” Cô lại cười giảo hoạt, lộ ra răng nanh xinh xắn: “Ngu ngốc, có cô gái nào lúc ngủ vẫn mặc? Rất không thoải mái.”
“…” Cổ họng của cậu khô khốc, gần như nói không nên lời.
Bàn tay cô khẽ dùng sức làm cho cậu tiến sát gần cô hơn, nghiêm túc hỏi: “Cậu thích không?”
“… Thích.” Không nghi ngờ gì nữa, quân lính cậu đã tan rã, bất luận là thân thể, ý chí hay linh hồn, đều như thế.
“Thích gì?”
“Thích cậu.”
“Thích môi của tớ không?”
“… Thích.”
“Thích hôn tớ không?”
“Thích.”
“Thích chạm vào tớ như bây giờ không?”
“Thích.”
“Thích gần hơn chút nữa không?”
“…” Cậu rất muốn nói như vậy là không đúng, như vậy là không tốt, bản năng lại trả lời trước lý trí: “Thích.”
Một lúc sau, cậu thấy cô mỉm cười.
Rồi sau đó, cô dùng một cái tay khác cời từng cái từng cái nút áo một.
“Cậu…” Cậu nghĩ mình nên nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Trước khi suy nghĩ xong một lí do, cô đã cầm tay cậu đưa vào trong áo mình, bàn tay hoàn toàn không còn cái gì cản trở đụng vào nhụy hoa vừa nở. Trên gương mặt non nớt của cô hé ra một nụ cười gần như là diễm lệ: “Tớ cũng thích thế.”
“Thích cậu.”
“Thích đôi môi của cậu.”
“Thích hôn cậu.”
“Thích cậu chạm vào tớ.”
“Thích cậu kề bên tớ như lúc này, còn có…” Cô lại cúi đầu, tay cũng trượt vào quần áo của cậu: “Cũng muốn gần cậu hơn nữa.”
Cô nhẹ nhàng hôn chóp mũi của cậu, một đường qua mặt, cuối cùng hôn đến tai, cô dùng đầu lưỡi ấm áp liếm tai của cậu, dùng giọng nói nhiệt tình mà ướt át, nhỏ nhẹ nhưng kiên định nói: “Biến tớ hoàn toàn thành của cậu, có được hay không?