Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

chương 50: cô không thể nào là quạ đen & cô không thể nào bi kịch rơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần một

Cuối cùng, Mạc Vong vẫn không nhận cây gậy Lang Nha bổng kia....Ai thèm thứ đồ chơi này chứ, cô mới không cần cầm thứ đồ chơi này đi khắp nơi đâu, quá là mất mặt.

Nhưng dù như vậy, tâm hồn của thiếu nữ cũng gặp phải tổn thương cực lớn, cũng may lời nói tiếp theo của Esther an ủi cô __ sử dụng cách nói của hắn, là bởi vì đây là Mộng thế giới, nên bồn hoa bị cô bắn vỡ chỉ là hình ảnh của thế giới thực, không phải nó thật sự tồn tại.

"Thật sự quá tốt...." Ma vương bệ họa bị hù dọa, thở phào một cái, mặc dù làm hư hại của công rồi bồi thường là đúng, nhưng cô cũng không muốn dính phải lý do tuyệt đỉnh giống như "Đập nát bồn hoa" đâu.

"Nhưng mà, bệ hạ." Thanh niên nói tiếp,: "Chúng ta cũng là lấy thân thể của chính mình để tiến vào thế giới này."

"Ý của anh là," Mạc Vong sửng sốt,: "Nếu như ở đây tôi bị thương, thì thật sự sẽ bị thương? Tôi nói là....Ưmh......"

Mặc dù lời nói của cô gái có chút lộn xộn, nhưng thanh niên vẫn có thể hiểu được hàm ý trong đó, khẽ vuốt cằm, khẳng định cách nói của cô: "Đúng vậy."

"... ..." Cảm giác bị trúng Đá ác mộng thât chẳng tốt chút nào. TAT.

"Bệ hạ, đừng lo," Esther quỳ xuống, đem tay cô gái đặt lên trán, lấy giọng nói trịnh trọng thề,: "Cho dù phải hi sinh cả tính mạng, chúng tôi quyết không để ngài chịu bất cứ tổn thương nào."

"Mặc dù rất ghét ngươi đại diện, nhưng lần này miễn cưỡng coi như xong đi." Thanh niên tóc tím khẽ hừ một tiếng.

"Tôi cũng vậy, không đúng, tôi không ghét tiền bối Esther một chút nào." Thanh niên tóc vàng nắm tóc, cười rự rỡ.

"......"

Mặc dù bình thường cũng đều nghe thấy bọn họ nói như vậy, nhưng có lẽ là bởi vì trước đây không thật sự ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên cũng chưa có giây phút nào, giống như hiện giờ cô càng cảm thấy ___ thứ cô bỏ lỡ, so với thứ cô nhận được, thật sự ít hơn rất nhiều.

Cảm xúc trong lòng vô cùng khó tả, bị sự cảm động sâu sắc thúc đẩy, Mạc Vong nặng nề gật đầu: "Tôi biết rồi, vậy thì đành giao cho các anh."

"Vâng."

"Dạ, bệ hạ."

"Hiểu rõ ~"

Nhưng vào lúc này, ánh mắt cô gái một lại không cẩn thận chống lại ánh mắt đã nhìn thấu bối cảnh của các vị sư huynh một lần nữa, cô: "....." = mãnh = giống như không cẩn thận lại làm chuyện kỳ lạ rồi.

___Nhưng mà, thôi, dù thế nào đi nữa, bọn họ sẽ không nhớ được những việc này, không quan trọng!

Vì vậy, Mạc Vong ho nhẹ lên tiếng: "Cái đó, các anh đã lấy ra vũ khí, có phải chứng tỏ đã có nguy hiểm rồi phải không?"

"Không sai," Thain cười nói,: "Nghe nói, Mộng thế giới sẽ tạo ra quái vật đáng sợ nhất trong lòng mọi người! Mà Đá ác mộng lại ký thân trên người mạnh nhất đó."

"....." Loại cảm giác đáng sợ bất thình lình này là chuyện gì đây? A,: "Đúng rồi, Esther."

"?"

"Anh còn có vũ khí khác không? Loại mà người bình thường cũng có thể sử dụng được...."

"Có" Esther vừa dứt lời, trong tay đã xuất hiện hai thanh kiếm dài kiểu phương Tây, trên thân kiếm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén,: "Bởi vì họ không có ma lực, cho nên chỉ có thể sử dụng vũ khí bình thường."

"Như vậy là được rồi." Mạc Vong thể hiện mình đã rất thỏa mãn rồi, mặc dù trong hai vị sư huynh có thể có một nguời là ....Nhưng mà, dù sao cô vẫn cảm thấy, cho dù ở tình huống đã biết rõ hết thảy chân tướng ___ Thì cá nhân cô vẫn rất khó khăn khi hoài nghi người khác.

Có lẽ bản thân cô gái cũng không biết, ở trong mắt của cô, cái thế giới này có thể không phải hoàn mỹ, nhưng vô cùng tốt đẹp đó chính là, số lượng người tốt vượt xa số lượng người xấu. Hoặc là nói, trong mười lăm năm cô lớn lên, sinh vật có tên "Người xấu" Trong truyền thuyết, cô chỉ biết có tồn tại, nhưng chưa một lần nào thực sự tiếp xúc. Đây là một phần hạnh phúc khó có được, nhưng phần hạnh phúc này cũng khiến cô vô cùng đơn thuần, cho nên trước khi thật sự nhìn thấy chứng cứ, cô sợ rằng cũng sẽ không cho rằng một trong hai vị sư huynh chính là người xấu.

Nhưng cô cũng vô cùng rõ ràng ý nghĩ của mình có chút ngây thơ, cũng ở đây rối rắm, có phải sẽ mang đến phiền toái và rắc rối cho bọn Esther hay không? Nghĩ đến đây, cô mím môi, nhỏ giọng nói,: "Tôi làm như vậy có phải quá tùy hứng hay không?" Nế như quả thật là như vậy, cô nguyện ý sửa sai.

"Không, quyết định của ngài là quyết định vô cùng sáng suốt." Thanh niên trả lời như vậy.

Cô gái mới thở dài một hơi, lại nghe được hắn nói tiếp: 'Hơn nữa, chỉ cần ngài đưa ra phán đoán thì chính là hợp lý, chính xác, không thể nghi ngờ, cũng không tồn tại cách nói tùy hứng."

"...." Loại tư tưởng như vậy nên kiên quyết vứt bỏ đi, còn bị cưng chiều như vậy nữa, cô thật sự có thể biến thành đồng đội bốc đồng như heo đấy!

"Hừ, kẻ chuyên nịnh nọt."

Mạc Vong cảm động nhìn về phía âm thanh bất đồng: "Grays...."

"Đừng dùng lời nói thật để làm tăng thiện cảm của bệ hạ!"

Cô gái: "......" Kết quả hắn cũng không phải là đang nịnh hót sao? !

"Nói cách khác, Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, ngài có quyền tùy hứng một cách thỏa thích," Thain chấm dứt sự suy đoán, gật đầu một cái,: "Mà chúng tôi ai cũng không cho rằng sự tùy hứng của ngài là bốc đồng, ngược lại sẽ cùng nhau tùy hứng."

Cô: "... ......" Cầu xin đừng bổ đao! ! !

Nếu cứ tiếp tục nói chuyện như vậy, Mạc Vong cảm giác mình nhất định sẽ có nguy cơ bị tắc nghẽn cơ tim, cho nên dứt khoát cầm hai thanh kiếm trong tay Esther, đi về phía hai vị thiếu niên cách đó không xa. Đến gần, cô mới phát hiện, đến đây cô cũng cảm thấy vô cùng lúng túng có được không? Trong lòng bi thương chảy thành sông, cô nhắm mắt đưa ra vũ khí trong tay: "Sư huynh, cái này cho các anh phòng thân."

"Phòng thân?" Lục Minh Duệ nhận lấy vũ khí, nhíu mày hỏi ngược lạ.

"Ách....." Cô gái do dự một chút, vẫn gật đầu một cái,: "Ừ, nơi này rất nguy hiểm, vì an toàn, đừng để thất lạc với bọn em."

Cô vốn tưởng rằng đối phương sẽ hỏi nhiều vấn đề hơn, lại không nghĩ tới hắn chỉ dứt khoát gật đầu một cái: "Anh biết rồi!"

"......"

"Là khó hiểu tại sao anh không hỏi nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì đúng không?"

"... ...." Làm sao hắn biết!

Lục Minh Duệ "Xuy" một tiếng bật cười: "Sư muội thật đúng là...." Cái gì cũng viết lên trên mặt.

"Cái gì?" Cô gái hỏi ngược lại theo bản năng.

"Không," Thiếu niên lắc đầu một cái,: "Nhưng mà, so với hai vấn đề trên, thứ anh để ý hơn chính là, sư muội," khuôn mặt hắn khẽ lại gần,: "Rốt cuộc em là ai?"

Mạc Vong rụt về phía sau một cái theo bản năng: "......" Vấn đề này bảo cô trả lời như thế nào đây? Loại chuyện tràn đầy "j□j" như vậy ai có thể nói ra chứ! Cầu xin....Cầu xin bỏ qua cho!

Thiếu niên nhìn chăm chú vào ánh mắt mới một chút đã tức giận của cô gái, lại bật cười lần nữa, hắn khẽ lui về phía sai, một tay đặt ở trên đầu vai bạn tốt, một tay lượn lờ vòng quanh trên bím tóc của bản thân: "Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút, không cần lộ ra ánh mắt khổ sở như vậy, đúng không, Tử Du?"

"... ..."

Không nghe được câu trả lời, thiếu niên nghiêng dầu: "Tử Du?"

Mục Tử Du sửng sốt một chút, mới phục hồi lại tinh thần: "... .....À? Ừ."

". . . . . ." Lục Minh duệ hơi ngoài ý muốn liếc bạn tốt một cái, ngay sau đó cũng không biết nghĩ tới điều gì, lộ ra vẻ mặt chợt hiểu, nhưng vẻ mặt này rất nhanh đã biến mất không thấy, hắn cười đưa một thanh kiếm đến trước mặt bạn tốt,: "Của cậu."

Trên thực tế, không chỉ có thiếu niên, thiếu nữ cũng mơ hồ đã nhận ra nét mặt Mục Sư huynh hình như có chút kỳ quái, hơn nữa sắc mặt cũng có chút tái nhợt, cô ngẩn người, cuối cùng vẫn còn cẩn thận từng li từng tí hỏi,: "Mục Sư huynh, anh không sao chớ?"

"Không, " thiếu niên giống như trước kia lộ ra một nụ cười ôn nhu như bình thường,: "Không có chuyện gì."

". . . . . ."

--- nói láo!

Nhưng dù vậy, dường như cô cũng không có lập trường gì để tiếp tục hỏi tới cả, dù sao bọn họ còn chưa thân quen đến mức đó. Nhưng mà, nếu như nguyên nhân khiếnsư huynh thất thường là. . . . . . Nếu như là anh ấy. . . . . .

Ánh mắt cô gái ngưng lại, nhưng vào lúc này, cô nghe được Esther quát khẽ một tiếng: "Đến rồi!"

Trong nháy mắt, ba vị Thủ Hộ Giả tiến lên bảo vệ chung quanh Ma vương bệ hạ cùng hai vị người bạn nhỏ của cô theo hình quạt.

"Ra, đi ra?" Chẳng biết tại sao, trong lòng Mạc Vong đột nhiên hiện ra câu nói -- một đại sóng zombie sắp đột kích, rồi sau đó cô lặng lẽ 囧 i, đây chính là di chứng sau khi chơi《 Plans vs Zombie 》 đến ngu rồi sao ?

Nhưng ngay sau đó, cô bị thực tế hung hăng tát cho một bạt tai.

Bầu trời chẳng biết lúc nào càng đen đến dọa người, màu sắc thâm thúy dày đặc này tạo thành nhà tù bao phủ mọi người, vừa đè nén lại nặng nề. Nhưng cũng không cách nào bỏ chạy. Mặc dù bộ phận vũ khí cũng có thể làm dụng cụ chiếu sáng, nhưng cũng chỉ có thể khiến cho người ta thấy rõ thân thể và tình hình quanh mình. Mà cho tới giờ khắc này, cô gái mới phát hiện,chẳng biết lúc nào bóng đen vây quay bọn họ bốn phương tám hướng đã xuất hiện quái vật , ngoại hinh của bọn chúng tương tự với con nguời, chậm rãi bước những bước chân nghiêng ngả đi về phía mấy người , người đi ở giữa, còn thì thỉnh thoảng hé miệng phát ra mấy tiếng gào thét, những giọt nước miếng tí tách tí tách rơi xuống, chỉ làm cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

"Zombie?" Lục Minh Duệ ho nhẹ ra tiếng,: "Này này, nói đùa sao? Chúng ta đi đến mạt thế?"

Đừng quên: ". . . . . ." Đây không phải là lỗi của cô chứ? QAQ

Giọng nói nghi ngờ của Thain truyền đến: "Zombie? Đó là cái gì?"

Cô gái vội vàng giải thích: "Là một loại quái vật sẽ cắn người, một khi bị cắn sẽ bị giống như bọn họ!"

". . . . . . Quá xấu rồi, tuyệt đối không muốn!" Thain lắc đầu chê một cái,: "Đúng rồi, Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, bọn họ di chuyển chậm như vậy, có thể nói là bia ngắm tự nhiên, lấy luyện tập thật sự rất tốt, ngài muốn thử một chút không?"

"Làm thử?"

"Ừ, không phải khống chế ma lực phát ra vẫn chưa được tốt lắm sao?"

Esther gật đầu: "Đây là một ý kiến hay."

"Tôi...tôi biết." Mạc Vong gật đầu một cái, mặc dù lấy được đánh giá là ....."Lợi hại" , nhưng đến bây giờ cô cũng không có cảm giác một chút cảm giác chân thật nào cả, nhưng cô rất rõ ràng, mình không thể cứ đứng sau lưng bọn họ tìm kiếm sự bảo vệ, mà phải tự mình làm chút gì đó, cho dù là chuyện có đủ khả năng.

Dù có thế nào thì, có nỗ lực, so không cố gắng cũng tốt hơn rất nhiều.

Suy nghĩ trên, cũng chính là suy nghĩ của Tiểu Trúc Mã của cô.

Grays nhẹ nhàng cầm gậy thần trong tay xoay từng vòng từng vòng: "Như vậy, phía đông giao cho tôi,phía Nam là Esther, phía tây là Thain, về phần phía bắc, bệ hạ, liền nhờ ngài và này hai người đi đường này rồi."

Người qua đường thứ nhất: ". . . . . ."

Người qua đường thứ hai: ". . . . . ."

Mạc Vong gật đầu: "Tôi biết rồi!"

Thain: "Cái đó. . . . . ." Giơ tay, "Có thể xin hỏi một chút, bên kia là phía tây sao?"

". . . . . ." X lần N.

Ngu phương hướng xin tự trọng! ! !

Dường như là đồng thời, ba người di chuyển !

Mặc dù THAIN đang chạy tới phía bắc, nhưng Mạc Vong quyết định không quan tâm tới hắn.

Không thể không nói, mặc dù cùng đến từ Ma giới, nhưng phong cách chiến đấu của mấy người thật ra thì rất không giống nhau.

Phong cách của Thain giống như bản thân của hắn, bình thường tính tình cởi mở , phương thức chiến đấu cũng là đơn giản trực tiếp,thanh kiếm nặng nề cao ngang người nhưng hắn chỉ cần dùng một tay đã có thể thoải mái khua múa dễ dàng , ánh sáng màu vàng không ngừng lóe lên từ thân kiếm, giống như chỉ cần nhìn một cái, thì sẽ bị đả thương. Thiếu niên quả thật giống như là một cái máy cắt thịt người, thanh kiếm quét qua nơi nào , các zombie đều dồn dập bị "Cắt đứt" , đổ xuống mặt đất, biến thành một đống "Bùn đất" có ánh sáng màu đen kỳ dị.

Khách quan mà nói, Grays hình như hơn thiên về phương thức chiến đấu "Tao nhã", cùng với đoạn chú văn được đọc ra từ miệng của hắn ,màu sắc đỉnh cây gậy thần bị hắn giơ lên cao càng ngày càng thịnh, hội tụ một cơn lốc xoáy vô cùng to lớn ở phía trên, một lát sau, chúng tự động phân chia thành mười mấy mũi phi tiêu hình dạng tương tự nhau quay vòng vòng quanh trận gió xoáy đó, lấy tinh hạch làm trụ cột rồi nhanh chóng xoay tròn một cách ổn định . Nhưng vào lúc này, đoạn ngâm xướng ngắn ngủi của thanh niên cuối cùng cũng đã kết thúc, hắn động nhẹ cánh tay, gậy thần cụp xuống, giống như phạm nhân lấy được đặc xá, những trận gió phóng nhanh đến trước mặt lũ zombie.

Một giây kế tiếp, Grays dùng đuôi gậy nhẹ điểm một chút trên mặt đất, một đạo gió lốc khác tạo thành vách tường, nháy mắt đem chúng bao vây bên trong .

Sau đó thực tế chứng minh sự lựa chọn của hắn phi thường chính xác, bởi vì những trận gió bay toán loạn lia khiến cho các zombie quả thật giống như bị ném vào bên trong máy trộn bê-tông,bị cắn nát khiến "Bùn đen" bắn ra bốn phía.

Nếu như không bức tường bằng gió bảo vệ, đương nhiên thanh niên không thể không dính một hạt bụi nào giống như bây giờ.

Về phần Esther. . . . . .

Ánh mắt thiếu nữ dừng lại trên người thanh niên mang đến cuộc sống của cô những biến hóa vô cùng to lớn

Trong bóng đêm, một tay hắn mang theo kia thanh kiếm dài màu lam , đứng bình tĩnh ở một chỗ không xa, mặc dù thân hình không nhúc nhích, nhưng không ai có thể coi thường, bởi vì trên người thanh niên đang phát ra một khí thế mãnh liệt nào đó.

Là người làm phép rất nhiều, Grays nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng: "Người này cho rằng mình là tủ lạnh di động sao?" Không thể không nói, sau khi đi tới cái thế giới này , hắn học được không ít từ mới.

"Tại sao hắn lại bất động?"

"Hả?" Mạc Vong nghiêng đầu theo bản năng, mới phát hiện thì ra là Lục sư huynh đang nói chuyện với mình, sau khi cô suy tư một hồi, nói vậy,: "Có lẽ là do, không cần di chuyển."

Bởi vì những quái vật kia đối với hắn mà nói căn bản không tính là cái gì, cho nên không cần rút ra một thanh kiếm khác, cũng không cần làm động tác dư thừa, thậm chí còn không cần hao phí một phần hơi sức.

Loại cảm giác này có lẽ có một chút khó hiểu, nhưng không biết tại sao, cô lại cố chấp cho là như vậy.

"Lại nói, sư muội." Lục Minh Duệ mở miệng lần nữa.

"Hả?"

"Em ngẩn người như vậy thật sự không có vấn đề sao?" Thiếu niên vươn tay chỉ chỉ zombie còn cách một mét,: "Nó sắp tới kìa."

"Ah? ? ?" Cô gái vội vàng giương cung, rất nhanh, một mũi tên trong suốt màu trắng được ngưng tụ mà thành, dưới sự giúp đỡ của "Kính ngắm hồng ngoại Ma giới", cô nhanh chóng đặt mục tiêu là con zombie cách mình gần nhất, ngay sau đó, khi vạch biểu thị ma lực khẽ nhúc nhích, liền buông lỏng tay ra.

"Vèo --"

Sau một tiếng vang sắc bén như vậy, mũi tên bắn ra.

Vững vàng cắm vào trên người zombie.

Khụ khụ khụ, còn vừa vặn là đầu.

"Trúng thật không tệ!"

". . . . . ." Nhưng thật ra là ngoài ý muốn á..., cô vốn muốn nhắm bụng, nhưng zombie biết nhúc nhích, cô lại không cẩn thận run tay một cái, vì vậy. . . . . .

"Ầm!"

Một giây tiếp theo, tiếng nổ mạnh bất thường lại một lần nữa truyền đến.

"A!" Cô gái trước hết phản ứng lại, vội vàng lôi hai vị sư huynh nhanh chóng lùi về phía sau. Không thể không nói, lựa chọn tăng thêm khả năng "Nhanh nhẹn" thật sự là một quyết định chính xác, hơn nữa chứng kiến người cách đó không xa dính đầy bùn đất . . . . . .

Vậy mà --

"Sư muội, em có thể bỏ bọn anh xuống không?"

"Hả?" Cô gái ngơ ngác quay đầu, lập tức 囧 , mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào, mình đã dùng một tay nâng hai vị thiế niên kia lên, cái này. . . . . . Cái đó. . . . . . Cô ho nhẹ hai tiếng, lặng lẽ thả người xuống. Tựa như là cứu vãn không khí lúng túng này , mũi tên vừa rồi do cô bắn ra đã kéo theo một trận nổ,rất nhanh, hàng zombie trước của khu phía tây đã biến thành một đống bùn đất mảnh vụn, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ chết rất thảm..... Thắp nến.

Rốt cuộc cũng chỉ còn một đám rơi lại ở phía sau, cô quay đầu nhìn về phía phía Estther theo bản năng, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt có lo lắng cũng có vui mừng, giống như chỉ cần cô vừa gặp phải nguy hiểm gì thì sẽ lập tức xông tới.

Cùng lúc đó,đám zombie phía nam rốt cuộc cũng vây quanh được thanh niên, một trong số đó gầm thét đánh về phía hắn.

"Esther!"

Lúc cô gái phát ra tiếng kêu gào như vậy thì thanh niên cũng vung ra thanh kiếm trong tay, động tác đơn giản mà có lực, trực tiếp đem con zombie đó chém thành hai khúc, một giây kế tiếp, thanh niên đặt kiếm ở trước ngực, ánh sáng màu lam chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ của hắn, khiến cho cả người hắn giống như thiên thần, trang nghiêm thần thánh.

Chú ngữ ngắn gọn và không biết tên từ hắn trong miệng thốt ra,trong lúc lật cổ tay , hắn quỳ một chân trên đất, trực tiếp đem thanh kiếm cầm trong tay cắm xuốnng mặt đất.

Dường như là đồng thời.

Cả vùng đất tạo lên một tầng màu bạc như băng.

Giống như đến từ vùng địa cực, rét lạnh nhanh chóng lan tràn, rất nhanh, toàn bộ các zombie bị đông lại, biến thành pho tượng đá, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

Tất cả cứ như vậy đơn giản mà kết thúc, từ đầu đến cuối chỉ tiêu tốn khoảng thời gian không tới năm giây.

". . . . . ." Thật là lợi hại.

Esther đứng thẳng người, cắm thanh kiếm không có lấy một chút dơ bẩn vào trong vỏ, ngay sau đó, xoay người đi về phía cô gái.

Đi được mấy bước, phía sau hắn đột nhiên phát ra "Lách cách", một tiếng vang nhỏ.

Trên tượng đá nào đó xuất hiện một tiếng vỡ nhỏ.

"Lách cách!"

"Lách cách! !"

Rất nhanh đã trở thành một tràng âm thanh liên tiếp.

Kèm theo âm thanh này, vô số tiếng vỡ nứt xuất hiện trên mặt ngoài của tượng đá, dọc theo người, sau khi đạt tới một giới hạn nào đó, dường như bọn chúng đồng thời phát ra một tiếng "Vụt!" thanh thúy vang lên, toàn bộ đều vỡ vụn thành từng mảnh băng vụn, rơi xuống mặt đất, tạo thành âm thanh "Rầm!" vô cùng lớn.

Mà động tác này mang theo một trận gió, thổi lất phất về phía Esther.

Mái tóc ngắn màu bạc cùng vạt áo đen nhánh nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Làm cho người ta có chút không dời được ánh mắt.

Trong chớp mắt, thanh niên chạy tới trước mặt cô gái, khẽ khom người: "Bệ hạ."

"A, à?" Cô gái phản ứng kịp, phát hiện mình vừa rồi có chút hoa si , hơi lúng túng đỏ mặt,: "Cái gì?"

"Vừa rồi ngài làm rất tốt."

"À, cái đó à." Cô gãi gãi gương mặt, cúi đầu nói,: "So với anh vẫn còn kém nhiều lắm á." Nói tới chỗ này, cô cười cười giơ lên quả đấm,: "Chẳng qua tôi sẽ cố gắng."

Thanh niên gật đầu một cái, rất chắn chắn nói: "Nếu như là lời của ngài, nhất định không thành vấn đề."

"Mặc dù như vậy không có sai." Đều đã xử lý xong zombie, Thain bu lại,: "Nhưng là nói như vậy, tôi không có cách để bảo vệ Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ rồi? Cảm giác thật là đau lòng."

". . . . . ." Dù là lời thật lòng, nhưng nói như vậy thật sự là không có vấn đề sao?

"Ah? Bệ hạ, phía bên ngài còn có còn dư lại sao?" Thiếu niên tóc vàng chỉ về phía zombie vẫn còn đang chậm cham đi tới, vẻ mặt rất chờ mong nói,: "Có thể cho tôi chơi không?" Nói xong, hắn trực tiếp cầm thanh kiếm xông ra ngoài.

". . . . . ." Này này, người này rốt cuộc đem zombie làm thành cái gì vậy?

Trong lúc Thain đang dọn dẹp phía sau , khu vực gần đó nhiên lại truyền đến tiếng kêu như vậy --

"Ngao --"

Mạc Vong: "Cái này là. . . . . . Sói?"

"Chỉ sợ là như vậy."

Mấy người lại một lần nữa trở nên cảnh giác.

Nhưng vào lúc này, một màn khiến người ta kinh sợ đã xảy ra .

Vốn dĩ chỉ là bùn đất trên mặt đất , lại giống như có ý thức của chính mình, chầm chậm di chuyển, tìm kiếm đồng bọn lẫn nhau, dung hợp lại , rất nhanh, một con chó sói toàn thân đen nhánh xuất hiện ở trước mắt mọi người.

"Chuyện này. . . . . ."

"Bệ hạ, xin cẩn thận,trong mộng thế giới, quái vật lần sau so với lần trước càng lợi hại hơn."

"Chính là nói. . . . . . Chúng ta phải đánh đến cùng , mới có thể tiếp xúc được với đá ác mộng?"

"Dưới tình huống bình thường là như vậy."

Tiếng cười cuả Lục Minh Duệ truyền đến: "Giống như là Võng Du vậy."

". . . . . ." Này này, đây căn bản không phải là chuyện buồn cười có được không?

Ngay sau đó, mọi người quả quyết xông vào đánh quái.

Mạc Vong kinh ngạc phát hiện, bản lĩnh của Mục Sư huynh và Lục sư huynh thật sự không tệ, thân hình Mục Tử Du rõ ràng nhìn vô cùng nho nhã yếu ớt, xuống tay lại vô cùng ngoan độc chính xác, về phần Lục Minh Duệ. . . . . . Mặc dù cô đã từng thấy hắn và A Triết "Đánh lẫn nhau" , nhưng thật sự không ngờ có thể tốt đến mức này, thậm chí so Mục Sư huynh còn tốt hơn một bậc.

Dần dần, sự khác biệt giữa nam và nữ cũng được thể hiện ra.

Người trước rất dễ dàng bị kích thích nhiệt huyết trong chiến đấu, mà Mạc Vong mặc dù vẫn có đầy đủ ma lực cùng lực lượng, nhưng cũng mơ hồ đã nhận ra chút mệt nhọc, nhưng thủy chung không có nói ra. Mặc dù cô cũng không phải là có tác dụng vô cùng lớn gì đó, nói ra nhất định sẽ được mọi người chiếu cố, nhưng ở thời điểm này, ít nhất cũng không thể làm vướng chân mọi người. Mặc kệ như thế nào, cô chính là Ma vương bệ hạ, tại sao có thể kém như vậy!

Đang lúc đánh với một con quái vật có hình dạng tương tự như con nhện khổng lồ.

Trong khoảng thời gin ngắn, bùn đen dừng lại.

"Kết thúc sao?" Grays không biết lấy ra từ đâu một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau chùi trên phía trên cây gậy thần.

Esther lắc đầu: "Không, cái thế giới này cũng không có bị đánh vỡ."

"Chậc, rốt cuộc còn phải đánh bao lâu, mặc dù đều là những tiểu yêu quái không đáng nói, nhưng cứ xuất hiện suốt như vậy thật sự vô cùng đáng ghét.”

"Đúng vậy, " THAIN gật đầu đồng ý,: "Không thể tăng thêm chút năng lực nào sao?”

Đột nhiên Esther ra dấu đừng lên tiếng, nghiêng tai lắng nghe, chỉ chốc lát sau nói: "Cẩn thận, có tiếng gió."

"Hả?"

Dường như là cùng lúc,một trận gió lốc màu đen cuốn theo cát bụi hướng về phía mọi người.

Vậy mà, , khi ánh mắt mọi người đang tập trung vào vật kia đột nhiên cô gái cảm thấy mặt đất dưới chân chợt chấn động một cái: "Hả? A!" Bất ngờ không kịp đề phòng, cả người cô bị thổi bay ra ngoài, khi rơi xuống đất lần nữa, thì mặt đất vốn cứng rắn giống như biến thành ao đầm, vô cùng ướt mềm, trong nháy mắt cô đã lún vào trong đó.

"Bệ hạ! ! !"

"Ngải. . . . . ."

Rốt cuộc cô cũng không bắt được bàn tay đang duỗi ra của thanh niên.

Một giây tiếp theo,trước mắt Mạc Vong tối đen như mực, cứ như vậy bị chôn vào thật sâu trong đất bùn.

Truyện Chữ Hay