Chương :
Lời cầu xin thảm thiết của cô không nhận được sự thương hại từ bât kì ai.
Lâm Quân buộc chiếc dây thừng lên trên ca nô, ra hiệu có thể cho ca nô chạy được rôi.
Tư Lệ Đình nhìn đồng hồ: “Mười phút, có thể sống tiệp hay không, cô chỉ có thê trông đợi vào sự thương xót của ông trời.”
Anh vừa nói, ca nô cũng khởi động.
máy rôi lướt băng băng trên mặt biển như mũi tên rời dây cung.
Mặt biển tĩnh lặng, lúc này Hoa Tinh lại giỗng như một con diêu giây vậy, bị sợi dây thừng kéo đi.
Hai mắt cô nhắm chặt lại, những giọt nước bắn tung tóe đập vào mặt cô, vừa mở miệng ra đã tràn vào trong miệng.
Cùng với sự tăng tốc của ca nô, Hoa Tỉnh cảm thấy cô giông như một con búp bê vải bị xé ra, dường như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể bị tan xác.
Chỉ mười phút thôi nhưng cô cảm thấy mình không thê tiếp tục găng gượng. Hơn nữa, chăng cân đên mười phút, cơ thể cô cũng trương phềnh lên trong nước rồi.
Tuy rằng chỉ ở trên mặt biển nhưng ai mà biết có dụ cá mập đến hay không.
Cho dù là không có cá mập đi chăng nữa thì cũng đủ để khiến cô ta phải đau đớn rồi!
Tư Lệ Đình đứng ở trên ca nô hóng gió, ngăm trăng tròn. Đã đến lúc tóm gọn lây kẻ hắc ám đứng sau mọi chuyện.
“Trong lòng anh đã đoán được ai là người luôn đứng sau giật dây. Anh đến chất vấn Hoa Tinh chẳng qua cũng chỉ là để xác nhận một chút.
Quan trọng nhất là anh muốn cho Hoa Tỉnh một bài học.
Thời gian mười phút đã trôi qua, Hoa Tỉnh lại được vớt lên, toàn thân cô ta ướt nhẹp và rơi vào hôn mê.
“Haiz, đúng là mệnh lớn.” Tư Lệ Đình hừ lạnh một tiêng.
“Cậu chủ, bây giờ làm thế nào?”
“Tôi đã nói rồi, mười phút để xem vận may của cô ta thê nào, nều ông trời đã giữ lại cho cô ta một mạng thì tôi sẽ không can thiệp nữa.”
Tư Lệ Đình lại trở vê du thuyên, lúc này đang là đêm khuya, con người cũng sẽ tính lặng, vậy mà vẫn có một người đàn ông đứng trên boong tàu.
Đường Minh kẹp điều thuốc trong tay, Tư Lệ Đình trông thấy mắt tối sầm lại: “Anh đã nhìn thấy hết rồi sao?”
Tuy là ca nô không ở gần nhưng lúc lên xuông thuyên khó tránh khỏi việc bị người khác nhìn thấy.
?.. Minh nghiêng người dựa vào lan can, miệng thở ra một luồng khói thuốc: “Yên tầm, tôi không có ý xấu gì với anh, xét trên một phương diện nào đó thì chẳng phải chúng ta là bạn bè sao, chú ba?”