Chương :
Hoa Tỉnh đã giật ‘ mình sợ hãi trước những câu hỏi của anh, cô vẫn luôn tưởng răng năm đó cô đã làm cho trái tim lạnh giá nhữ băng của Tư Lệ Đình rung động.
Cho đến bây giờ cô mới biết bản thân mình ngu xuân đến mức nào, sự thật không phải là như vậy.
“Tôi đã vô tình nhìn thây bức ảnh cô chụp chung với ba cô, thì ra cô chính là con gái của ông ấy. Vì vậy nên tôi mới không trừ khử cô mà đề cô tiếp cận tôi. Sau này, tôi ở bên cô cũng chỉ là vì muốn đền ơn, lẽ nào cô không thắc mắc vì sao tôi với cô mang danh nghĩa là người yêu nhưng tôi còn chưa dắt tay cô bao giờ. Bởi vì căn bản là tôi không yêu cô, cho dù là tôi đã từng thử yêu cô. Chuyện tình yêu không phải là chuyện nói vài ba câu là có thế nói rõ được, thế cho nên sau này khi cô phản bội tôi đề lên giường với Đường ] Nhược, từ đó chúng ta đã đường ai nây đi. Vốn tưởng rằng bản thân tôi vôn sinh ra đã lạnh linh nhưng cho đến khi gặp Cẩm Khê tôi mới biết, thì ra trên thê giới này tôi vẫn là một người biệt yêu. Trước kia cô từng làm hại cô ây, tôi cũng chỉ cướp đi hợp đồng của cô xem như đó là một sự trừng phạt. Đúng là tôi đã nhớ đến công ơn của ba cô với tôi mà không ra tay giết cô nhhưng tất cả những gì cô làm tối nay đã khiến cho tôi không thể tha thứ được nữa. Hoa Tỉnh, tôi đã nhiều lần cho cô cơ hội như vậy nhưng cô không biết nắm bắt, bây giờ có hồi hận thì cũng đã muộn nôi.”
Hoa Tỉnh nghe thây những lời vô cùng nghiệt ngã nảy, trong lòng cô .
như bị một ai đó hung dữ đâm vô số nhát dao vào tim khiên cho cô đau đớn không dút.
Trước kia cô luôn đã lầm tưởng rằng Tư Lệ Đình đối với cô khác cơ, nêu không thì tại sao cô có thể ở: bên anh lâu như vậy, tại sao cô có thể bước vào trong trái tim anh.
Thì ra từ đầu đến cuối trong trái tim anh không hề có cô, năm đó là vì đền ơn, sau này cho dù cô không cam lòng thì cũng vẫn là đền ơn.
Hoa Tinh muốn cười nhưng lại chẳng thể cười, bởi vì con dao gầm của Tư Lệ Đình đang dí sát vào mặt cô. Tâm trạng cô lúc này chỉ có thể miêu tả bằng những vòng xoáy vô cùng và mơ hồ.
“Bởi vì tôi biết ơn bạ cộ mà tôi đã buông tha cho cô hết lần này đến lần khác, cho đến ngày hôm nay tôi đã đền đáp được môi ân tình đó rôi. Hoa Tỉnh, cũng đến, lúc cô phải tính số với tôi rồi.”
Hoa Tinh sợ hãi đến mức cơ thể run lên, cô luôn miệng kêu ú ớ, Tư Lệ Đình hoàn toàn không cho cô mở miệng.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không giêt cô, giêt người là vi phạm pháp luật, hơn nữa có khi người sông còn đau khổ hơn người chêt. Lúc trước khi tôi hỏi cô, cô cứ khăng khăng không chịu nói ra sự thật, vậy thì hãy chôn vùi những lời đó trong bụng đi, thế nào thì tôi cũng sẽ điều tra ra sự thật thôi. Chắc chắn là cô sẽ rất tò mò, nều tôi không giết cô thì tại sao tôi lại đưa cô đên đây. Đó là bởi. vì.. . ngoài. giết người ra thì còn có nhiều cách giải quyêt tôt hơn. Máu me sẽ làm khơi dậy bản năng của những con thú hoàng dã, cho dù là ở trên đất liền hay ở dưới nước cũng như nhau thôi. Đợi đến khi tôi làm cho cơ thể cô chảy. máu ra thì cá mập sẽ tự. đến ăn thịt cô thôi.
Vừa mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi tôi đã cảm thây vô cùng đẹp đế rồi, làm sao? Cô sợ rôi đúng. không?
Đừng sợ, vừa mới bắt đầu nên hơi đau một chút, dần dần sẽ không đau nữa. Muôn nói cho tôi biết sự thật sao? Xin lỗi, bây giờ tôi không muốn biết nữa rồi, tôi chỉ muốn trả lại gấp trăm làn những g ì cô đã làm đề hại Cẩm Khê mà thôi. Hoa Tỉnh, đừng trách tôi tàn nhẫn, muốn trách thì hãy trách cái tính tham lam của cô, luôn luôn mơ mộng hão huyền muốn giành được những thứ vốn dĩ không thuộc vê cô. Bây giờ cô hồi hận thì cũng xong rôi, cô hãy từ từ mà tận hưởng những quả báo mà tự cô mang đên Giờ Vừa nói, anh vừa hung hăng đưa dao hướng về khuôn mặt của Hoa Tinh.
Hoa Tỉnh bứt rứt trong lòng, miệng cô bị nhét khăn mặt nên không thê nói nên lời.
“Có phải là cô cảm thấy cô sinh ra đã có đôi má xinh đẹp, bây giờ tôi rạch một nhát đề cho cô biết con người có thê làm nhữ ng gì và không thê làm những gì.”
Hoa Tỉnh ân hận vì những gì mình đã làm, giá như cô không làm hại Có Cẩm thì cô sẽ không phải rơi vào kết cục như ngày hôm nay. Giá như cô không lên giường với Đường Nhược thì có lẽ Tư Lệ Đình vân sẽ ở bên cô.
Giá như… nhưng trên đời này làm gì có nhiều cái giá như đâu?
Nếu như không có chuyện hôm nay thì có lẽ Tư Lệ Đình sẽ buông tha cho Hoa Tỉnh, chí ít là sẽ chừa lại cho cô ta một con đường sông.
Nào ngờ đâu Hoa Tỉnh căn bản là không coi Tư Lệ Đình ra gì, hét lần này đến lần khác ra tay với Có Cẩm.
Lần trước cô ta gây ra chuyện rồi lập tức bỏ chạy khiên cho Cô Cẩm mắt trí nhớ, đến hôm nay lại tiếp tục dùng thủ đoạn thâm độc đối phó với anh hòng phá hoại tình cảm của anh và Cô Câm.
Chuyện này mà có thể nhịn thì còn gì là không thê nhịn được nữa, vì vậy nên anh không muô nhẫn nhịn thêm nữa.
Nếu như Hoa Tinh đã dám làm như vậy thì cô ta cũng phải gánh chịu những hậu quả từ những việc đó.
Anh câm dao dí sát vào người Hoa Tỉnh, vì miệng bị bịt chặt nên cô ta không thể lên tiếng. Cô ta trợn trừ ng mắt lễn, thể hiện sự hoảng sợ, nước mắt cô cũng trào ra.
Thấy Tư Lệ Đình đến gần, cô lắc đầu rất mạnh, Tư Lệ Đình hung hăng năm chặt lấy quai hàm của cô: “Hoa Tỉnh, làm những chuyện sai trái thì cân phải trả giá. Trước kia vì nễ mặt ba cô nên tôi chỉ khiến cho cô không thể đi đóng phim, nhưng xem ra cái giá đó vẫn chưa đủ đề khiến cô tỉnh ngộ. Mà không sao, hộm nay tôi sẽ khiên cô phải trả giá bằng máu.”