Chương :
Cũng đúng vào một đêm mo hồ, Tô Mộng đã nhân thời cơ, Tô Cảm Khê người đầy người máu tươi được Tư
Lệ Đình bề đi.
Thời gian đã trôi qua hai năm rồi nhưng anh vần cảm thầy như mới vừa diễn ra ngày hôm qua vậy.
Tô Cảm Khê, không biết là dạo này cô ây sao rồi. “
Vừa mới nghĩ đến đó thì đột nhiên một người phụ mặc váy đỏ bát ngờ xuất hiện trong tầm mắt, người này chính là Tô Cầm Khê mà anh vẫn luôn nghĩ đến hay sao?
Cô giâm giày cao gót bước lên trên boong tàu, từng bước đêu vô cùng chắc chăn, hoàn toàn khác biệt so với bộ dạng một con thỏ nhỏ ở bên Tư Lệ Đình trước kia.
Chiếc váy đỏ cùng với mái tóc bay bay theo gió biên, cô giỗng như một vũ công cô độc mà cao quý.
Khi cô xuất hiện, tất cả mọi người đêu tạm dừng tất cả những việc đang làm, từng người từng người đều ngắn người ra nhìn cô.
Cô xuất hiện như một bức tranh sống động, giỗng như một người mẫu đang chụp những bức hình thời trang bom tân, chỉ riêng vẻ đẹp thôi cũng đủ để mê đắm lòng người.
Những người đàn ông đều nhìn thẳng vào cô, trên thê gian này tại sao lại có người phụ nữ xinh đẹp đên vậy.
Trong lòng bọn họ còn tưởng Cô Câm là một ngôi sao đi cùng một ông chủ nào đó, vừa mới nhìn lướt qua không hề nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô mà chỉ có một người trợ lí.
Một số người đàn ông tiến lại gần nói: “Cô Erlena, nghe nói một tháng nữa bộ phim đó của cô mới lên sóng.”
Có lẽ Có Cẩm là người duy nhất nồi tiêng ngay cả khi mà phim còn chưa ra mắt.
“Hình như là như vậy, cảm ơn đã quan tâm.” Cố Cẩm gật gật đầu.
“Lại là cô, tại sao tôi đi đâu cũng gặp phải cô nhỉ?” Chiêm Vi Tuyết dất theo một người đàn ông trung niên đi tói.
Cố Cẩm tỏa sáng chói lóa như Vậy, người khác khó mà không chú ý đến.
Thấy cô huyện hoang, long trọng đứng giữa đám đàn ông, Chiêm Vi Tuyết trong lòng cảm thấy rất bật bình.
“Anh yêu, cô ta chính là người trước kia đã cướp đi nhà tạo mâu của tôi, anh phải giúp em báo thù.” Cô nói với tông giám độc Ngô đi bên cạnh.
Giám đốc Ngô trông thầy Có Câm ở trước mắt với nhan sắc tuyệt mĩ mà trọn trừng mắt lên, để mà so sánh Chiêm Vỉ Tuyết với cô thì một người ở trên trời, một người ở dưới đât.
Anh càng không muốn thất lễ trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Có Cẩm.
Pa gây chuyện, không nhìn xem đây là nơi nào à..
“Em nào đâu có gây chuyện, chẳng phải anh nói anh hiểu em nhất sao, anh yêu, có người bắt nạt bảo bối của anh, vậy mà anh có thê khoanh tay đứng nhìn sao?”
Chiêm Vi Tuyết vừa kéo tay của tổng giám đốc Ngô vừa mè nheo, nững nịu.
Bị cô ta cứ không thôi làm phiền, nếu mà không giải quyết chuyện này thì Sợ răng đêm nay cái tai của anh sẽ không được yên mắt.
Một chút nữa, khi gặp được Có Cảm anh còn muốn nói chuyện hợp tác, tránh đề Chiêm Vi Tuyết phá hoại.
Tổng giám đốc Ngô trông tháy Có Câm ởi đến: “Cô chủ này, Chiêm Vi Tuyết nói trước đây cô có ác ý nên đã gây khó dễ cho cô ây, còn cướp đi nhà tạo mẫu của cô ây.”
Có Câm quay đầu nhìn sang phía Chiêm Vi Tuyệt, không thê ngờ răng cô ta lại đến đây.
“Ờ, vậy cô ta có nói với anh sự thật không?” Có Cẩm nhướng mày nhìn.
“Cô như này đúng là một người phụ nữ ghê tởm, trước kiả cướp nhà tạo mâu của tôi thì hung hăng dữ tọn, vậy mà bây giờ lại trưng la cái bản mặt ngây thơ thuần khiết. Những gì tôi nói là thật, bây giờ tôi muôn cô xin lỗi tôi!” Chiêm Vi Tuyết ỷ răng bên cạnh mình có người chồng lưng nên càng lắm trò.
“Muốn tôi xin lỗi sao?”