Chương :
Khi anh khó khăn nhất, mi không có đưa tay ra giúp đỡ, thế mà khi mi gặp nạn lại có tứ cách mà đến yêu câu người khác phải giúp cho mi à?
Có Cảm nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng tranh chấp, cô bừng một đĩa salat trái cây đi ra.
“Chú Ba, ai tới vậy?”
Mẹ con nhà họ Tô cũng không ngờ tới cô ở chỗ này, thây cô bông nhiên xuất hiện, Tô Mộng năm chặt lấy tay TC HO?
“Mẹ, cô ta chính là Tô Cẩm Khê, Tô Cẩm Khê còn sông.”
Có Cầm liếc mắt nhìn hai người như âm hồn bắt tán, chuyện người mẹ này làm với cô còn đáng hận hơn cả Tô Mộng.
“Sao nào, tôi sống khiến lòng cô khó chịu à? Có muôn đem tôi đi bán trên du thuyền nữa không.”
Cố Cẩm đặt đĩa trái cây lên tay của Tư Lệ Đình, khi nói chuyện với Tư Lệ Đình lại cực kỳ dịu dàng.
“Chú Ba, ăn trái cây trước đi, bò bít tết chút nữa là xong rôi.’ Tư Lệ Đình cũng bỏ đi vẻ lạnh lùng trước mặt bọn họ: “Mệt lắm rồi? Mệt thì bảo đầu bếp làm đi.”
Đội bàn tay của cô vừa trắng vừa mêm, anh không đành lòng đề cho cô làm công việc nhà rôi làm hỏng nó.
“Nấu cơm cho chú Ba sao mà mệt chứ? Ngược lại có một vài người không liên quan lại ảnh ,hưởng tới khâu vị của anh.” Có Cảm có hơi không vui nhìn “hai người, cứ như hai người họ là tội nhân của mười tội ác vậy.
Tư Lệ Đình nắm tay cô, đặt lên môi hôn một cái: “Tô Tô, anh nào có mỏng manh như em nghĩ đâu.”
“Mặc dù anh không có mỏng manh nhưng mà dạ dày anh còn mỏng hơn cả thủy tinh, những ngày anh đi mỹ đều ăn không ngon ngủ không yên, lại gần đi mây kí rồi, chú Ba à, anh cố, ý làm em đau lòng hả, em còn phải cô gắng nuôi cho thật tốt mới có thể nuôi anh lại như trước đó.”
Nhìn thấy hai người ngọt ngào qua lại, hoàn toàn quên mất sự tôn tại của những người bên cạnh.
Có Cảm đút cho Tư Lệ Đình một miêng xoài, Tư Lệ Đình đút cho cô một trái dâu tây.
Rất nhiều minh tỉnh sau khi yêu đương vì để xào đề tại mà có ý giả vờ như rất tình cảm, nhưng hai người hoàn toàn không có cảm giác như vậy.
Trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, mà cái này chẳng qua chỉ là cuộc sông thường ngày của họ.
“Đúng rồi Tô Tô, vừa rồi em nói bán em trên du thuyền gì hả?” Chuyện đem kia Tư Lệ Đình còn chưa có biết.
Mặt Tô Mộng có chút lúng túng, dựa vào thái độ của Tư Lệ Đình với Cố Cẩm, nếu anh mà biết chuyện đệm đó thì số tiền này càng khổng thê tới tay.
“Không, không có gì, tôi và chị tôi chỉ nói đùa thôi.” Tô Mộng vội vàng giải thích.
Cô ta càng không dám thừa nhận, Tư :Lệ Đình càng thây cô ta đang muốn che giâu.
“Tô Tô, có chuyện gì?”
Tô Cầm Khê nhìn Tô Mộng một cái: “Không có gì, chỉ là ngay đêm trước hôn lễ của chúng ta, có người nào đó liên hiệp với Bạch Tiểu Vũ đem em đi lên du thuyền bán đầu giá, thiếu chút nữa khiến em thành đồ chơi của người khác mà thôi.”
Nhớ tới đêm đó anh đã từng nhãn tin chúc ngủ ngon cho cô nhưng không có nhận được hồi âm, lúc á .ay anh còn tưởng Tô Cẩm Khê ngủ rồi, bây giờ mới biết cô lại bị đem đi bán!
“Xoảng” một tiếng, đĩa trên bàn bị Tư Lệ Đình quơ hết xuống đất.
Tô Mộng đã sợ đến mặt mũi xám xịt, ngón tay cũng kéo thật chặt ống tay áo của mẹ Tô.
Chuyện này mẹ Tô cũng không biết, chỉ cảm thây ngày hôm đó Tô Mộng rât kỳ quái mà thôi.
“Chú Ba, đều đã qua rồi, anh yên tâm, em không có bị tôn hại gì đâu, trùng hợp anh trai em ở trên du thuyên đã cứu em ra rồi.” Cế Cảm khổng nghĩ tới Tư Lệ Đình sẽ nồi giận lớn nhường này.
Dẫu sao chuyện cũng đã qua hai năm rôi, cô cũng đang sông rất tốt, nói ra cũng chăng sao cả.
Trên người Tư Lệ Đình tản ra khí lạnh lẽo khiếp người, mặt cũng đầy lạnh lùng.
“Cô thật sự làm vậy với em ấy?” Anh lạnh lùng nhìn Tô Mộng, Tô Mộng bị dọa sợ run lây bây.