Cửu Nhân Thống Lĩnh Công Thành Đế Đô

chương 6: hai đứa trẻ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi chôn cất cha mình xong xuôi Huyết Phong liền đi về làng mình.

Chừng nửa canh giờ sau Huyết Phong một bên chạy hộc cả hơi, một bên Sonic cứ như là đi bộ vậy mà tốc độ trước sau vẫn ngang bằng với Huyết Phong.

Vào bên trong làng Huyết Phong bắt đầu thu gom hết tất cả xác người lại với nhau chất thành một núi. Riêng xác của sư phụ hắn và xác của Lục muội Huyết Phong chôn cất riêng biệt.

“ Phừng ~~~... “

Một ngọn lửa sặc mùi tử khí bốc lên trời.

Lúc này Huyết Phong đang chuẩn bị đào cái hố để chôn hai người kia thì bỗng nhiên Sonic bên cạnh giữ lấy vai hắn nói:

“ Ở đây còn người sống! “

“ Ở đâu? “

Huyết Phong không tin là làng mình còn ai sống sót.

“ Trong kia! “ – Sonic chỉ vào trong đống lửa liền sau đó biến mất.

Hai con mắt Huyết Phong lỏ trắng ra. Hắn chính tay hắn là người thu gom từng cái xác chết một vậy mà không biết được có người còn sống sao? Vô lý, quá vô lý.

Vài giây sau Sonic xuất hiện trước mặt Huyết Phong bên cạnh hắn lúc này là hai tiểu cô nương nhỏ nhắn mặt mày nhem nhuốc đến đáng thương. Nhưng vừa mới xuất hiện thì hai cô nương nhỏ này lại gục xuống hó liên tục. Thấy vậy Huyết Phong lập tức lao tới vỗ lấy lưng hai cô bé:

“ Này.. hai muội không sao chứ?... làm sao hai muội còn sống được? “

“ Khụ khụ... “

“ Khụ... “

Chừng một lúc sau hai cô bé này mới ngưng ho khan.

“ Ca ca, ca ca, ca đừng giết hai tỷ muội bọn muội. Bọn muội thề sẽ đi theo hầu hạ ca ca suốt đời. Ca ca ngài chừa đường sống cho hai bọn muội với được không... muội năn nỉ ca ca... “

Một trong hai cô bé bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Huyết Phong khóc lóc van xin, sau đó lại quay sang năn nỉ Sonic. Cuối cùng cô bé vừa khóc vừa liên tục dập đầu trước mặt Huyết Phong. Cô bé còn lại chẳng nói năng gì nhưng vẫn hành động theo cô nương lanh lợi ấy.

“ Được rồi ca không phải là kẻ xấu nhưng mà hai muội là ai? Hình như muội đâu phải là người của làng huynh? “

Huyết Phong quỳ một chân xuống hai tay nâng hai cô bé nhỏ nhắn ấy đứng dậy sau đó hắn hỏi. Thật sự rằng tuy không thể nào nhớ hết vài ngàn người trong làng nhưng qua khẩu âm của hai cô bé này Huyết Phong biết bọn chúng không phải là người ở trong lành mình.

Điều kỳ lạ là sao hai đứa này lại nằm trong cái đống xác mà mình chất lên kia?

Cảm nhận được hai người trước mắt mình đây không có ý định giết hại bọn chúng nên từ từ hai cô nương nhỏ này cũng đứng dậy dụi dụi nước mắt của mình rồi đau đớn nói:

“ Muội tên là Yên Nhược Thanh, đây là biểu muội của muội Yên Nhược Tuyết.”

Cô bé nói từ nãy đến giờ tên là Yên Nhược Thanh, còn bé gái im lặng chưa nói lời nào là Yên Nhược Tuyết. Nghe thấy vậy Huyết Phong liền xoa đầu hai cô bé rồi nhẹ nhàng nói:

“ Nhược Thanh, Nhược Tuyết nè hai đứa tại sao lại nằm trong đống xác kia vậy? Mà hơn hết hai muội sao lại có mặt ở đây? “

“ Vị ca ca này huynh là người của ngôi làng này sao? “

Thay vì trả lời câu hỏi của Huyết Phong thì Nhược Thanh lại hỏi Huyết Phong là ai.

“ Ừ! Huynh tên Trần Nguyệt Huyết Phong, cứ gọi huynh là Phong ca được rồi. Tất cả những người ở đây đều bị giết cả trừ một mình huynh ra. Cha, mẹ, sư phụ lẫn đến người huynh thầm thích đều bị giết cả. “

Nói đến đây Huyết Phong cũng ngậm ngùi, sau đó hắn chỉ về phía xác của hai người sư phụ và Lục muội.

Nhược Thanh, Nhược Tuyết thấy vậy liền gật đầu. Tuy rằng thắc mắc có đến bốn người thân của huynh ấy mất đi mà sao chỉ còn xác của hai người, dù vậy hai đứa trẻ ấy vẫn không hỏi thêm.

Sau đó Nhược Thanh bắt đầu kể ra tại sao hai chị em họ lại lưu lạc đến đây.

Vốn Nhược Thanh và Nhược Tuyết là hai đứa bé thuộc bộ lạc Yên Việt ở phía Đông Đế Quốc. Vốn xưa giờ bộ lạc Yên Việt luôn luôn chống đối Đế Quốc, không bao giờ nghe lệnh từ Đế Quốc. Tuy nhiên Trưởng bộ lạc Yên Việt lại là một Ma Pháp sư cực kì mạnh, cộng thêm vợ của ông ta cũng là một Dị Năng Giả cấp cao nên việc bộ lạc Yên Việt này có chống đối thì bên Đế Quốc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tuy nhiên một năm trước không biết vì sao tộc trưởng Yên Việt lại chết, mà chết chính trong tay người vợ của mình. Sau khi giết chết tộc trưởng xong, bà ta thống lĩnh một cánh quân của Đế Quốc đến đánh chiếm bộ lạc Yên Việt.

Do sức mạnh từ Đế Quốc quá lớn, thêm việc bộ lạc Yên Việt mất đi thủ lĩnh thành ra sau gần một tuần chống cự kết quả là tử vong hơn một nửa còn một nửa đầu hàng bị đày xuống làm nô lệ. Trong đó có hai chị em song sinh Nhược Thanh và Nhược Tuyết. Cả nhà hai đứa trẻ này đều chết hết không còn một ai chỉ để bảo toàn tính mạng cho hai đứa nó.

Quá trình bị áp giải về Đế Đô thì không biết lý do gì tự nhiên cả quân đoàn Đế Quốc chuyển hướng về phía ngôi làng này. Một cuộc thảm sát diễn ra sau đó, lợi dụng tình hình hỗn loạn Nhược Thanh nhanh trí lấy được chìa khóa của một tên lính bị giết ngay gần đó mở khóa trốn ra. Trong lồng sắt lúc đấy cũng có hơn chục nô lệ khác tất cả đều bị giết chết duy nhất chỉ hai tỷ muội nhà này may mắn trốn thoát mà cũng suýt tý nữa bị Huyết Phong thiêu sống. Nếu không có Sonic thì chẳng có gì để mà kể nữa rồi.

Và có một điều mà Nhược Thanh giấu không cho Huyết Phong biết rằng chính cô bé này là cháu ruột của vị tộc trưởng kia. Nhược Thanh vốn không muốn nói với người lạ vì nó có thể đe dọa đến tính mạng cả hai đứa. Thực chất sau hôm thảm sát ngôi làng của Huyết Phong vừa rồi hai đứa trẻ này đã được ban lệnh truy nã lên khắp Đế Quốc mà chúng không hề hay biết.

Nghe xong câu chuyện của hai đứa nhỏ này Huyết Phong trầm mặc một hồi lâu xong sau đó hắn tiếp tục xoa đầu hai đứa nhỏ:

“ Nếu hai đứa không còn nơi nào để đi vậy thì đi theo huynh. Mặc gì ta cũng không biết sẽ đi đâu về đâu, không biết lúc nào sẽ chết, không chắc rằng ăn ba bữa đều no. Hai muội có đồng ý đi theo ta không? “

Lời nói của Huyết Phong rót vào lỗ tai của hai cô bé này giống như một sự sống mới cho hai tỷ muội họ vậy. Nhược Thanh mắt mở to ra trở nên rất là vui mừng, Nhược Tuyết vốn im lặng không một cảm xúc nào cũng nhìn Huyết Phong cười nhẹ một tiếng.

“ Phong ca, ca nói thật chứ? Bọn muội được đi theo ca sao? “

“ Thật, ta lừa hai tỷ muội làm gì? Nhưng mà ta nói rồi đó, đi theo ta sẽ rất khổ. Bản thân ta còn lo chưa xong, sợ hai tỷ muội muội không chịu nổi... “

“ Không sao, bọn muội chịu đựng được. Những gì ca nói đã là gì so với sự hành hạ của bọn Đế Quốc... theo ca ít nhiều còn sướng hơn bị bắt lại làm nô lệ...“

Nói đến đây trong ánh mắt của Nhược Thanh hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm. Khác với Huyết Phong vốn đã đủ tuổi trưởng thành nên thập phần cứng rắn hơn hai đứa nhỏ vừa mới lớn này đã chịu cảnh cả nhà toàn diệt.

“ Ý hai muội đã quyết thì không được hối hận đấy! “

Huyết Phong mỉm cười nhìn hai tỷ muội.

Lúc này Nhược Thanh dắt tay Nhược Tuyết kéo xuống nói:

“ Chào biểu ca một tiếng đi Tuyết nhi! “

“ Tuyết nhi thề đời đời khiếp khiếp này sẽ nghe theo biểu ca... “

Lần đầu tiên Nhược Tuyết lên tiếng, giọng nói thanh thót nghe giống như một cơn gió mát của mùa xuân. Trái ngược giọng nói đáng yêu của tỷ tỷ mình, giọng nói của Nhược Tuyết thanh thoát đến dễ chịu. Giọng nói ấy khiến người nghe chỉ muốn cưng chiều hết mực cô bé.

“ Năm nay hai muôi bao nhiêu tuổi rồi! “ – Huyết Phong bẹo cái má nhỏ nhắn của Nhược Tuyết hỏi.

“ Muội với tỷ tỷ sinh cùng ngày. Cả hai bọn muội năm nay đều tuổi... “

Nhược Tuyết nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Huyết Phong. Ban đầu cô bé thực sự sợ Huyết Phong nên không dám nói chuyện dù cho tỷ tỷ của cô nàng rất là bạo miệng. Đến tận bây giờ Nhược Tuyết mới dám mở miệng nói được một vài câu với Huyết Phong.

“ Ừ, hai muội có mệt không? Nếu mệt thì nghỉ một chút đi, trời bây giờ cũng gần chiều rồi không đi đâu được để ta chôn cất xong hai vị bằng hữu này rồi mình đi kiếm thức ăn! “

Nghe vậy hai tỷ muội liền lập tức kiếm một nơi ngồi xuống đợi Huyết Phong làm xong công việc chôn cất của hắn.

Về phần Sonic hắn ta im lặng từ nãy đến giờ không biết đang suy tính cái gì. Nhưng đó cũng không phải là điều bận tâm của Huyết Phong, giờ hắn đang suy nghĩ xem nên cho hai đứa bé này ăn gì uống gì. Hắn cũng hơi thắc mắc rằng đã ba ngày trôi qua tại sao hai đứa trẻ này vẫn còn ở đây.

Lát sau Huyết Phong mới biết được là trong liên tục ba ngày đám người Đế Quốc liên tục rà soát ngôi làng này nên hai tỷ muội bọn họ không thể đi ngay được. Vừa đói vừa lạnh hai đứa chỉ biết dùng những thi thể đã chết cứng che chắn cho mình. Thật sự là một sự khủng hoảng cho hai đứa trẻ vừa mới lớn.

Nếu gặp người bình thường thật sự mà nói chỉ cần gặp người chết sợ rằng không dám đứng lại rồi. Nhưng giữa sự sống và cái chết hai đứa trẻ này buộc phải chịu đựng. Từ đó cho thấy sức chịu đựng mạnh mẽ của phái yếu không hề đơn giản chút nào.

Sau khi chôn cất xong sư phụ và Lục muội Huyết Phong lại không thấy Sonic đâu nữa. Hắn thầm nghĩ vị ân nhân này cũng thật kỳ quái, thích thì xuất hiện không thích thì chẳng thấy đâu.

Lúc này trời cũng chập tối, mặc dù cả làng bị tàn sát nhưng tất cả mọi thứ trong làng vẫn còn y nguyên dù cho bị đập phá khá nhiều. Lương thực vẫn có đủ để Huyết Phong nấu một nồi cháo nhỏ cho hai tỷ muội họ Yên ăn đỡ.

“ Cạch cạch! “

Huyết Phong bước vào trong căn nhà bằng rơm đã cháy gần nửa của mình. Bên trong căn nhà ấy dường như mọi thứ đều bị cháy rụi nhưng còn một thứ nằm sâu dưới lòng đất là không bị gì.

Gõ vài cái dưới mặt sàn gỗ bị cháy sém Huyết Phong cạy miếng gỗ mục lên, bên dưới hiện ra một cái rương lớn.

Huyết Phong nhẹ nhàng nhấc cái rương lên khỏi mặt đất.

“ Uỳnh... “

Một tiếng động lớn phát ra khi Huyết Phong thả chiếc rương rơi xuống. Thật sự mà nói cái rương này quá nặng, quá sức của Huyết Phong. Hắn phải cố hết sức mới nhấc nổi cái rương này lên.

“ Nghe lời mẹ, khi nào cha mẹ có xui là mất đi con hãy mở cái rương này ra. Bên trong cái rương này có tất cả những thứ con cần! Nếu cha mẹ chưa mất đi con tuyệt đối không được mở cái rương này ra, nếu không cha mẹ sẽ từ bỏ con.“

Trong ký ức Huyết Phong một dòng kỷ niệm về mẹ hắn chợt ùa về. Kìm nén lại cảm xúc trong mình Huyết Phong tháo chiếc dây chuyền trên cổ xuống.

Mặt dây chuyền của Huyết Phong là một thỏi sắt màu đen. Lúc này Huyết Phong cầm mặt dây chuyền tách nó ra làm hai từ bên trong thỏi sắt ấy xuất hiện một cái chìa khóa bằng đồng.

Có chìa khóa Huyết Phong đưa nó vào bên trong ổ khóa của chiếc rương. Dùng lực nhè nhẹ, cái rương bắt đầu vang lên một tiếng... “Kịch... “

Truyện Chữ Hay