Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe tin Nam Chánh Can bị giam giữ, Cửu Y lo sốt vó đứng ngồi không yên. Sau mấy lần dò la, rốt cuộc Cửu Y cũng biết được nơi Nam Chánh Can bị giam giữ, Cửu Y liền chạy vội tới Thanh Phong Điện.
Ngoài điện, hai bên cửa có hai thị vệ canh gác, cửa điện vẫn đang mở, có thể nhìn thấy khoảng sân trống trải và cả dãy phòng bên trong, nhưng tất cả đều bị đóng kín, khắp nơi đều có người trông chừng. Cửu Y thở mấy cái để lấy lại bình tĩnh rồi trưng ra bộ mặt vô tội nhất bước tới chỗ lính canh gác.
– Chào hai vị đại ca.
Hai thị vệ mặt vẫn lạnh như tiền, không thèm đáp lời, Cửu y không bỏ cuộc, lại giả lả nói:
– Muội là cung nữ ở Điện Học Cẩn, là người chuyên hầu hạ ngũ hoàng tử. Nghe tin ngũ hoàng tử tạm thời ở lại Thanh Phong Điện, muội cả gan đến đây xem tình hình thế nào, có thể giúp đỡ gì không. Hai vị cũng biết đó, ngũ hoàng tử trước nay không phải là người dễ hầu hạ, nếu không đúng ý sẽ gây rất nhiều phiền hà tới các vị đại ca…
Gương mặt bầu bĩnh, có phần non nớt của Cửu Y vào lúc này đã phát huy hết toàn bộ công dụng, nếu là gặp người bình thường, chắc hẳn ai cũng mủi lòng, thể nào cũng cảm thấy thương hại, thân tình mà giúp đỡ một hai, thế nhưng, những thị vệ ở đây lại như gỗ đá, chẳng buồn nhìn Cửu Y lấy một lần, nói chi là lên tiếng vàng ngọc.
Cửu Y bị bỏ mặc vừa xấu hổ vừa gấp gáp, không biết phải làm thế nào. Đang lúc lúng túng thì có một tên thị vệ từ xa bước lại cửa Thanh Phong Điện, thấy Cửu Y cản lối, hắn chẳng chút khách khí mà xua đuổi:
– Mau tránh ra, tránh ra! Đây không phải là nơi cho một tiểu cung nữ như ngươi tới chơi đùa đâu.
Đột ngột bị xô đẩy, Cửu Y loạng choạng nép qua một bên, ấm ức nhìn những kẻ thô lỗ trước mặt. Không biết tên thị vệ mới tới kia to nhỏ cái gì với hai tên gác cổng, hai tên gác cổng nghe xong thì gật đầu ừ một cái. Bàn giao xong, tên thị vệ mới tới quay người đi mất, còn hai thị vệ trước đó vẫn đứng nguyên vị trí cũ.
Chẳng cần Cửu Y tò mò lâu, chẳng mấy chốc lại có một người nữa tới gần Thanh Phong Điện. Đó là một thiếu niên độ khoảng mười chín, hai mươi, áo trắng mượt mà, tay cầm quạt phe phẩy, trên môi còn không quên nụ cười nhạt, nhìn kiểu nào cũng là bộ dáng của công tử ăn chơi trác táng. Tên công tử đó lại một mạch đi thẳng vào Thanh Phong Điện!
Cửu Y trố mắt ra nhìn. Rốt cuộc tên ăn chơi kia là ai mà có thể vào thăm Nam Chánh Can? Tại sao là thăm Nam Chánh Can, vì Thanh Phong Điện thường ngày không người ở, bây giờ chỉ có nhốt mình Nam Chánh Can trong đó thôi. Cửu Y chạy tới trước cửa, lần nữa xác nhận xem tên công tử kia có phải đến xem Nam Chánh Can hay không. Quả nhiên, hắn thuận lợi bước vào chính điện như chốn không người, chẳng một ai lên tiếng ngăn cản.
Tại sao chỉ có nàng bị ngăn lại chứ? Cửu Y ậm ực. Qua cơn giận dỗi, nàng liền suy nghĩ nếu tên công tử kia đến thăm Nam Chánh Can thật thì nhất định hắn có quen biết với Nam Chánh Can. Bạn bè của Nam Chánh Can không nhiều, chẳng mấy chốc, Cửu Y liền liên tưởng tới Hữu Thiện, cánh tay phải đắc lực của Nam Chánh Can. Thường ngày, Nam Chánh Can lầm lì ít nói, không mấy khi kể chuyện bên ngoài cho nàng nghe, chỉ thỉnh thoảng, khi có một chuyện gì đó quá đặc biệt, hắn mới nói với nàng. Và đa phần trong câu chuyện của Nam Chánh Can kể, Hữu Thiện hầu như đều mặt. Những chuyện khi hai người còn non nớt bắt tay vào chuyện làm ăn chịu không ít thiệt thòi, từ từ tình hình mới chuyển biến, bên cạnh đó, cũng chính là sự thay đổi của Hữu Thiện. Ban đầu là một đứa trẻ thông minh, tinh tế dần dà bị nhiễm xấu trở thành một tên cáo già khoác lên mình bộ dạng là kẻ lông bông, không chí hướng để đánh lừa người đời.
Càng nghĩ, Cửu Y càng chắc chắn người vừa tiến vào chính là Hữu Thiện.
Cùng lúc ấy, bên trong Thanh Phong Điện.
Hữu Thiện trưng bộ mặt cợt nhã, rất thiếu ăn đòn lên nhìn Nam Chánh Can, người đang bị giam lỏng nhưng vẫn bình thản mà ngồi luyện chữ. Nam Chánh Can chẳng cần ngước mặt lên cũng đoán được người vừa tiến vào phòng chính là Hữu Thiện.
Hữu Thiện lên tiếng nói:
– Điện hạ của ta, rốt cuộc là ngài đã gây ra chuyện gì mà bị giam ở đây vậy?
Nam Chánh Can vẫn viết tiếp, không trả lời. Hữu Thiện tự mình độc thoại:
– Ngài mới có bị giam một ngày thôi mà bên ngoài xảy ra biết bao chuyện, chuyện lớn có, chuyện nhỏ có, ngài có tò mò muốn biết chút gì không?
Nam Chánh Can vẫn mặc xác Hữu Thiện. Hữu Thiện đúng là thích pha trò, nhưng hắn không thích độc diễn, người khác đã không buồn nghe hắn gây hài, hắn cũng hết hứng thú diễn tiếp.
Hữu Thiện nghiêm túc nói:
– Từ hôm qua tới giờ, gần như ở mọi sản nghiệp của ta đều có người theo dõi, không còn lén lút theo dõi như trước nữa, mà chuyển thành công khai! Chẳng quá khó để biết những kẻ đó là tay sai của ai, lại thêm việc ngài bị bắt giam không rõ lý do thế này càng làm thuộc hạ thêm suy nghĩ, bất đắc dĩ phải trực tiếp tới gặp ngài một lần để hiểu rõ mọi chuyện, dù để có lần gặp này phải trả giá bằng việc để lộ không ít tay trong được thu phục trong hoàng cung.
Nam Chánh Can khẽ sựng lại một chốc rồi tiếp tục hoàn thành bản chữ của mình. Xong xuôi, hắn mới ngẩng đầu lên nói:
– Phụ hoàng đã biết những chuyện ta làm mấy năm qua.
Dù sớm đã đã đoán ra nhưng nghe chính miệng Nam Chánh Can thừa nhận, Hữu Thiện vẫn không khỏi kinh ngạc.
– Quả nhiên… thế hoàng thượng có ý kiến gì?
– Đương nhiên muốn ta quy phục, biến những thứ trong tay ta thành tài sản của Nam Quốc!
Hữu Thiện nghe vậy liền phì cười. Để có được kết quả ngày hôm nay, bọn họ đã chịu bao cay đắng, gian khổ mà không có một sự giúp đỡ nào, bây giờ có được thành tựu thì muốn bọn họ ngoan ngoãn giao ra? Có lý đó sao?
Lão hoàng đế lại nghĩ mình có quyền đó, đơn giản vì lão là cha của Nam Chánh Can.
– Thế ngài quyết định thế nào?
– Còn cần ta phải trả lời sao?
Nam Chánh Can có thể cam chịu mà dâng ra hết thảy thành tựu của hắn mười năm qua, chính là chuyện hoang đường. Hơn ai hết, Hữu Thiện càng biết rõ mục tiêu của Nam Chánh Can, hắn không chỉ muốn trở thành thương nhất đứng đầu Nam Quốc, người giàu có nhất Nam Quốc, mà hắn còn nhắm vào vị trí trên cao kia. Nam Chánh Can không có bất kỳ hậu thuẫn nào, cơ nghiệp bây giờ chính là vốn liếng duy nhất trong tay hắn, bắt Nam Chánh Can từ bỏ tất cả chính là chuyện hoang đường.
– Nếu đã bị hoàng thượng biết rồi thì từ giờ ngài dự tính thế nào?
Nam Chánh Can lại nói: