CHƯƠNG
Hơn hai mươi năm trời, Thạch Trụ mặc dù nói là có chút võ thuật, nhưng lại chưa từng gây chuyện sinh sự, cùng người phân tranh, càng đừng nhắc đến náo loạn đến quan gia.
Trong tâm khảm của y, những người làm binh làm tướng này đều là tựa như thiên vương lão tử không thể đắc tội, nhưng mà, bọn họ ngược lại lại có quyền trị ngươi đến gân cốt cũng không sót. Cho nên, ngay giây phút y nhìn thấy tên binh sĩ kia bị mình đẩy ngã, y lập tức liền ngốc lăng đi, khí đoạn, lại sau một tiếng quát của Triệu phó quan, cỗ khí phách vừa nãy một chút cũng không còn sót lại.
Trong nhà tắm, trong bồn tắm lát đá vân thạch trắng tinh sớm đã được đổ đầy nước, Thạch Trụ lại ngơ ngơ đứng đó, từ ngay khắc y bị cưỡng ép đẩy vào trong phòng tắm này, y liền chưa từng cử động, rất lâu sau, bên ngoài liền vang lên thanh âm của Triệu phó quan, “Tắm xong chưa?”
Thạch Trụ có hơi nhạy cảm: “ …….”
“Ngươi đang làm gì?” Triệu phó quan không nghe được hồi âm, nhịn không đực đẩy cửa vào, lại chứng kiến Thạch Trụ đang đứng ngốc như tượng gỗ, ông không kìm được ngạc nhiên.
Thạch Trụ sợ hãi nhìn ông một cái. Triệu phó quan bừng tỉnh, ông lập tức nổi giận.
“Mẹ nó người đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Triệu phó quan nghiến răng nghiến lợi, nói thật, đối với quan hệ của nam nhân này và Hạ đại soái, ông sớm đã nhìn ra được bảy tám phần, chỉ là đánh chết ông ông cũng không tin Hạ đại soái sẽ nhìn trúng cái thứ này. Chắc chắn là ngài chỉ nhất thời mê lú đầu óc, muốn vui chơi một món mới mẻ mà thôi, nhưng mà cái loại diện mạo này…….cũng không tránh được là có hơi kém quá đi. Dù sao thì Triệu phó quan cũng cực độ không vừa lòng Thạch Trụ, cảm giác y không chỉ là thô kệch, ngu ngốc, còn mẹ nó vô dụng, hoàn toàn lớn lên chỉ là một hán tử không hơn.
“……..” Thạch Trụ cúi đầu không đáp.
“Sao rồi? Còn muốn ta đi tìm mấy vị huynh đệ đến hầu hạ sao?” Trong lòng ông nghĩ đại soái có thể là đã đợi đến không kiên nhẫn rồi, Triệu phó quan khẩu khí cũng càng lúc càng không tốt, xem ra thực sự là phải động thủ rồi, “Lưu Quả Tử……….”
Thạch Trụ hai vai bị đè xuống liền cứng ngắc lại.
“Đem y ấn xuống nước cho ta!” Triệu phó quan gọi Lưu Quả Tử cùng nhau bức đến, tay của Thạch Trụ run rẩy nắm chặt lại.
Tiếp theo đó ba người liền loạn đả thành một đoàn, Thạch Trụ không dám đánh trả, y chỉ có thể phản kháng, hai ngươi kia nhất thời cũng không làm sao được y, ngay trong lúc một mảng hỗn loạn, Thạch Trụ đột nhiên cảm thấy được sau gáy bị nắm chặt, cả người bị kéo ra một nửa, bị hung ác quăng qua một bên, “Ô!”
“…….Đại soái!” Sau khi nhìn rõ người đến, hai người còn lại liền lập tức đứng nghiêm, Triệu phó quan còn xoa xoa bên mặt vừa bị đánh trúng trong trận loạn chiến vừa rồi của ông.
Hạ Thiên Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, “Cút xuống dưới!”
Hai người xoay nhìn nhau, không nói một lời ảo não rời đi, cửa phòng lại đóng chặt lại.
Hạ Thiên Thành ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân đã ngã dưới sàn không động đậy gì.
Hai chân mày của hắn chau lại.
Đây là cái thứ gì đây? ! Từ trên cao nhìn gần xuống y, quần áo rách nát, bụng thì kêu đói, quả thật là càng thêm thảm hại không chịu nổi! Hạ Thiên Thành càng nhìn càng phiền, nộ hỏa cũng càng tăng, hắn đột nhiên bước nhanh đến, nắm lấy nam nhân kéo về phía bồn tắm.
Thạch Trụ cả kinh, tay chân y vô thố bắt đầu phản kháng, nhưng khí lực của Hạ Thiên Thành lại lớn đến kinh người, y phục của y bị nắm lấy, căn bản là giãy không ra.
“Đừng….” Thạch Trụ liều mạng nghĩ cách giãy khỏi tay của Hạ Thiên Thành.
Hạ Thiên Thành căn bản không thèm nhìn y, sống chết kéo lê qua.
“Ta không tắm………” Mắt thấy bồn tắm càng lúc càng gần, Thạch Trụ kinh hoảng lo sợ như đại nạn lâm đầu. Không! Y quyết không thể tắm! Tắm rồi thì sẽ bị xâm hại! Thạch Trụ đầu óc đơn giản trong giờ phút này chỉ còn suy nghĩ được như thế.
Nhưng Hạ Thiên Thành cũng là một kẻ tâm như sắt thép, hắn không cho Thạch Trụ nói không, nam nhân này dơ bẩn đến thế, cũng mẹ nó không thể để vậy hoài!
Cuối cùng Thạch Trụ bị Hạ Thiên Thành ấn vào bồn tắm, Thạch Trụ vẫn muốn chạy ra ngoài, Hạ Thiên Thành nhấc một chân lên ép y xuống, “Ngươi thử chạy lần nữa xem.”
Thạch Trụ toàn đầu toàn mặt là nước……..
Còn thêm nước mắt khuất nhục, y thật sự là sợ hãi người nam nhân này, còn có loại chuyện kia, đó là một tội mà không phải dành cho người gánh chịu đâu.
Hạ Thiên Thành nhìn thấy Thạch Trụ khóc, nhất thời có chút dại đi, nam nhân này không biết là đã lớn đến thế nào rồi, gương mặt khóc thảm thương như vậy kì lạ là lại mang theo một chút ngây thơ, kì diệu đã làm cho tướng mạo bình phàm của y biến thành khiến cho người khác có chút thương yêu……..Hạ Thiên Thành đột nhiên lắc đầu, lại một lần nữa tỉ mỉ nhìn gương mặt đang khóc của nam nhân, Hạ Thiên Thành từ từ ép đầu tóc hỗn loạn bù xù đó đè xuống nước.