Trời còn đang nóng, ba Đổng “lạnh” rồi.
Lần đầu ở chung nhà với con người, Asmodeus cứ tưởng mình sẽ phải tốn một khoảng thời gian để quen dần, nhưng trên thực tế, y nằm trên giường xếp chỉ chốc lát lại ngủ quá giấc.
Khi tỉnh dậy, trời đã chạng vạng tối.
Những đóa hoa rực rỡ đắm mình trong nắng chiều cứ như mở chế độ lọc ánh sáng xanh, ngắm nhìn sẽ khiến lòng người ấm áp.
Đang lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp, màn hình di động đột nhiên sáng lên.
Y vừa bắt máy, Đổng Hoằng Vũ bên kia đã than thở: “Sao không bắt điện thoại? Em cứ tưởng là em đánh mất điện thoại, còn anh là câu chuyện em tự biên ra trong lúc nằm mơ!”
Asmodeus đáp: “Điện thoại không reo.”
“Không thể nào! Em đã đặt chuông mức to nhất. Có phải anh bất cẩn ấn nhầm chế độ im lặng không?” Đổng Hoằng Vũ dám chắc trước khi tặng di động cho y, cậu đã kiểm tra hết các chế độ kỹ càng.
Asmodeus cầm điện thoại lên, trong nháy mắt biến mất khỏi phòng ngủ.
Tại phòng khách, Tony đang vui vẻ bưng món salad vừa trộn xong lên, vừa đến trước cửa phòng ngủ thì nụ cười bỗng cứng đờ.
…
Đợi Asmodeus cầm điện thoại với tất cả chế độ được chỉnh lại về tới phòng ngủ, y nhìn thấy Tony đang đứng trước cửa phòng mình trông rất cô đơn.
“Tìm tôi sao?” Y đứng sau lưng Tony và hỏi.
Sức sống của Tony hồi phục đầy đủ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, gã mỉm cười xoay lại, dâng salad lên như dâng bảo vật: “Tôi chuẩn bị bữa tối, chúng ta cùng ăn thôi.”
Trước khi đến nhân giới, Thạch Phi Hiệp đã từng khoác lác với y, bảo rằng món ăn Trung Hoa chính là địa ngục của mỹ thực – Bất cứ người nào cũng sẽ bị thu hút và không tìm được lối thoát. Asmodeus tuy không quá hứng thú với thức ăn như Beelzebub nhưng cũng có đôi chút tò mò.
Asmodeus ngồi xuống bàn ăn, dưới ánh mắt cổ vũ của Tony, y cầm chiếc nĩa nhỏ màu vàng lên ghim một ít salad ăn thử.
Tony ngồi đối diện y, hỏi bằng giọng đầy kỳ vọng: “Ngon không?”
Asmodeus cúi đầu nhìn đĩa salad không giống như trong tưởng tượng của mình. Đĩa salad này chế biến không chút kỹ thuật và tỷ lệ, chỉ đem tất cả rau củ quả đã cắt trộn lẫn vào nhau. Y không nhẫn tâm đả kích lòng tự tin của Tony nên đành nói ngắn gọn: “Mùi vị của món này tươi mát… Khiến người ta dễ chấp nhận.”
“Nếu ngài thích còn có thể cho thêm cá ngừ và thịt xông khói vào, mùi vị của salad sẽ càng phong phú hơn.”
Asmodeus vẻ mặt cứng đờ: “Món này gọi là gì?”
Nụ cười của Tony cũng cứng theo, gã cố gắng đổi đề tài, “Bữa khuya ăn bò bít tết được không? Lúc còn ở Úc tôi có mua hai miếng thịt bò… À, đương nhiên không phải tôi tự đi Úc, tôi sao có thể đi Úc được chứ. Ý tôi là mua trên mạng… Mấy tiệm nhập khẩu bò Úc đó mà. Hay là chúng ta ra ngoài ăn? Gần đây cũng có quán ăn đêm mở cửa hai tư giờ rất nổi tiếng, hải sản tươi lắm.”
Salad và Sara tuy đọc bằng tiếng Anh khác nhau nhưng đọc bằng tiếng Trung lại giống nhau.
Asmodeus bị nhắc lại chuyện đau lòng nên không còn khẩu vị, uyển chuyển từ chối đề nghị ăn khuya, chỉ lau miệng rồi rời khỏi nhà… Đến khách sạn của Đổng Hoằng Vũ. Trước mắt y làm gì còn nơi nào khác để đi.
Đổng Hoằng Vũ cả ngày nay tâm trạng lâng lâng, thấy y đến bèn giơ cả tay chân lên chào đón.
Sau khi khắc phục được nỗi sợ quỷ, lòng hiếu kỳ của thiếu niên luôn sục sôi dâng trào. Cậu lấy giấy tiền vàng bạc và chậu để đốt ra, cung kính đặt bên bệ cửa sổ và kích động hỏi: “Em phải đốt thế nào thì mẹ mới nhận được?”
Asmodeus lắc đầu và đập tan hy vọng của cậu, “Địa ngục không dùng giấy tiền vàng bạc.”
“Vậy dùng cái gì? Tiền thật được không? Tiền nước nào dễ dùng nhất, em có thể đi đổi.”
“Tiền tệ của địa ngục và nhân giới không trao đổi được.”
“Ồ, vậy sao.” Đồng Hoằng Vũ ngượng ngùng cúi đầu thả giấy tiền vàng bạc vào chậu, lấy bật lửa ra định đốt nhưng sực nhớ đây là khách sạn có lắp hệ thống báo cháy, tay cầm bật lửa đành ủ rũ thõng xuống. Cậu ngồi phịch xuống, đột nhiên thở dài và gãi đầu nói: “Mẹ em có thể mời được anh đến giúp em chứng tỏ mẹ ở dưới đó sống cũng tốt lắm, tốt hơn em nhiều, em thì giúp gì được cho mẹ chứ.”
Asmodeus không hề giỏi an ủi người khác, y chỉ im lặng chốc lát rồi chỉ vào màn hình điện thoại của cậu, “Cô gái mắt to hôm qua xuất hiện trong điện thoại là ai?”
“Trong điện thoại em làm gì có cô gái mắt to nào!” Đổng Hoằng Vũ trợn mắt tỏ vẻ xấu hổ vì bị vu oan, “Em không thèm yêu đương nhăng nhít đâu.”
Asmodeus lại nhớ rất kỹ, “Hôm qua cô ấy ở trong điện thoại em xoay vòng vòng.”
Đổng Hoằng Vũ giờ mới hiểu ra, cậu mở game và chọn một nhân vật, “Là cô bé này à?”
Asmodeus nói: “Không phải bộ đồ này.”
Đổng Hoằng Vũ thay skin cho cô gái rồi đáp: “Này là trò chơi thôi mà. Anh muốn chơi không? Em kéo anh.”
…
Lúc Asmodeus tải trò chơi xuống đã nghĩ thế này: Dẫn dắt kẻ hủy diệt đắm mình vào trò chơi rồi thoái chí trên con đường hủy diệt cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ nhỉ.
Tiếp theo đó…
Hiện thực và tưởng tượng khoảng cách hơi bị xa.
Sau mười ván thua liên tiếp, hai người lặng lẽ rời game, không còn hớn hở như lúc ban đầu mới hợp tác nữa.
Asmodeus trước mười hai giờ đêm là về tới nhà.
Phòng khách vẫn để đèn sáng, trước cửa phòng ngủ dán một tờ giấy dặn y rằng thức ăn khuya đặt trong lồng trên bàn ăn.
Không có salad, đều là những món đồ ngọt không cần hâm nóng như bánh đậu xanh, bánh trạng nguyên, bánh lột da, ở giữa còn đặt thêm chén canh ngân nhĩ nối lềnh bềnh hai quả táo tàu tròn vo như đôi mắt ngây thơ vô tội. Bên dưới chén canh là tấm giấy nhỏ viết bằng tiếng Anh tên đầy đủ của các loại bánh, còn cả thành phần và cách chế biến.
Lúc y cúi đầu xuống, cửa phòng ngủ của Tony lặng lẽ hở ra một cái khe, chiếc đèn nhỏ đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng cam ấm áp, chiếc loa bluetooth phát ra tiếng nhạc ngân nga khe khẽ.
Có ánh sáng và âm nhạc để tạo không khí, bữa khuya đúng là ngon hơn hẳn bữa tối.
Dùng bữa xong, tâm trạng buồn bực sau khi thua liền mười ván trò chơi cũng vơi sạch.
Y quay về phòng, vui vẻ cầm di động lên táy máy nhưng nghịch cả buổi trời vẫn chưa tìm ra cách khiến con người phá sản. Hai tay theo thói quen đặt lên bụng, bất chợt sờ thấy quyển sổ nhỏ giấu trong túi áo ngoài.
Thạch Phi Hiệp sợ y học quá gấp không nhớ hết nên đã in những tri thức quan trọng nhất ra giấy với cỡ chữ số bảy.
Chữ quá nhỏ đọc rất hại mắt, nếu là mấy năm trước, y phải dùng kính lúp mới đọc được.
Thị lực của y vốn không tốt, dưới sự dẫn dắt của Thạch Phi Hiệp, địa ngục đã nghiên cứu ra phép chữa mắt, hiện nay thị lực của mắt y là /, đọc chữ cỡ bảy không thành vấn đề.
Trong sổ nhỏ liệt kê rất nhiều phần mềm của nhân giới, tây ta đều có, app của Trung Quốc lại càng chi tiết.
Đổng Hoằng Vũ tải giúp y là Alipay và Wechat, một cái để trả tiền, một cái để tán gẫu, không giúp gì được trong việc phá sản. Y tự mình tải Taobao, tìm kiếm từ khóa “phá sản” thì thấy nhảy ra rất nhiều tin bán đấu giá nhà đất và xe hơi.
Đọc hết một lượt nhưng không bắt gặp tên của Đổng Quốc Lập. Asmodeus cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nếu bản thân ông ta tự biết điều mà đi phá sản thì đỡ phiền hà biết bao.
Tiếp tục tải app, đều chẳng có tác dụng gì… Mãi đến khi y mở Tấn Giang ra.
Hằng hà sa số đủ loại tiểu thuyết gắn tag “phá sản” khiến y được mở mang tầm mắt… Học tập theo hình thức giải trí thế này đúng là chẳng biết chán.
Asmodeus chăm chỉ học tập thâu đêm suốt sáng, quên ăn quên ngủ mất hai ngày hai đêm, cuối cùng cầm một tờ giấy ghi lại thành quả xuất quan.
Hôm đó, ánh mặt trời cũng rực rỡ hơn mọi ngày.
Tony đang dọn cơm trưa lên, còn chưa kịp nói chào buổi sáng thì cái người mình nhớ nhung hai ngày, chưa gặp mặt được nửa phút kia đã biến mất ngay trước mắt, chỉ để lại một mùi hương thoang thoảng cực nhẹ trong không khí.
Đặt đĩa thức ăn lên bàn, Tony đứng im tại chỗ thật lâu. Đến khi chắc chắn đối phương thật sự đi rồi, vẻ ung dung trên mặt gã mới biến mất, mái tóc đầu đinh ngắn củn từ từ dài ra, màu đen nhạt dần, thay vào đó là ánh hào quang vàng kim rực rỡ.
Khuôn mặt bình thường chầm chậm trở nên sắc nét, chỉ trong giây lát, màu đen của mắt đã bị màu xanh thẳm trong vắt của biển cả thế chỗ.
Nhìn căn nhà trống trơn, mặt chàng lộ rõ vẻ khổ sở.
Sống chung dưới một mái nhà ba ngày, nhưng thời gian gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn tiến triển… Gần như bằng không. Lúc gọi điện thoại, chàng cứ tưởng mình gần như sắp chạm vào được thế giới nội tâm của y, nhưng ngờ đâu thất bại trong gang tấc.
Chẳng khác nào có sức mạnh trời cho lại chẳng thế sử dụng, đúng là khiến người ta chán nản.
Có lẽ chàng nên thử phương pháp Beelzebub đề nghị là dùng thân phận thật sự để gợi dậy ký ức của đối phương? Song căn cứ theo vô số kinh nghiệm đau thương trong quá khứ, ngoài việc khiến y càng ghét mình thêm thì hình như chả được tích sự gì.
Chú bồ câu nhỏ tỏa ra hào quang vàng kim mờ ảo vỗ cánh bay từ ngoài cửa sổ vào nhà và đậu lên bàn tay chàng. Chiếc mỏ nhỏ màu da của nó mổ liên tục vào lòng bàn tay chàng như đang truyền tin bằng mật mã.
Người nhận tin nhanh chóng hiểu ra, “Sau khi tìm Đổng Hoằng Vũ, y lập tức đến thành bắc?”
Cơ mà, thành bắc có thứ gì nhỉ?
Thành bắc có…
Đối thủ cạnh tranh của Đổng Quốc Lập.
Đọc hết mười mấy quyển tiểu thuyết, cuối cùng Asmodeus rút được ba kinh nghiệm hữu dụng. Muốn đánh bại một người làm ăn cần phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Thiên thời, phải là lúc trời đang lạnh.
Địa lợi, là khi đối phương vừa khuynh gia bại sản mua một miếng đất có chôn đồ cổ.
Nhân hòa, có nghĩa phải giật dây được đối thủ xảo quyệt liều mạng.
Số Đổng Lập Quốc không may, hôm nay mới giữa tháng tám nên sẽ không bắt kịp thời điểm đẹp nhất cho việc phá sản, nhưng đất thì có mua hai miếng, song chỉ tân trang lại khu dân cư cũ. Asmodeus tự mình kiểm tra, phát hiện bên dưới đừng nói đồ cổ, đến cả tuổi tác của mấy con giun cũng còn non lắm. May sao đối thủ cạnh tranh của ông ta có số lượng khổng lồ, với lợi thế lấy thịt đè người, cuối cùng y cũng lôi ra được một ông lớn gian trá tên Ứng Long Sơn.
Ông lớn này mạng lưới quan hệ rộng rãi, bối cảnh phức tạp, danh tiếng cực tệ, tỷ lệ bị khiếu nại trong các sản nghiệp ông ta quản lý cao đến không có đối thủ, bên ngoài còn được đặt cho biệt danh là Ông Trùm Ứng của thành bắc, rõ ràng là người có khả năng làm việc xấu.
Từ chỗ Đổng Hoằng Vũ lấy được tin xong, Asmodeus như nhặt được bảo vật, vội vội vàng vàng chạy tới công ty của đối phương.
Ứng Long Sơn tuổi tác đã cao, chuyện trong công ty sớm giao lại cho hai thằng con trai, còn mình chỉ thỉnh thoảng ghé công ty lộ diện chốc lát chủ yếu để tìm bạn bè họp mặt. Lúc này ông ta đang trốn trong phòng họp đánh bài với vài thành viên kỳ cựu của hội đồng quản trị.
Asmodeus đang nôn nóng nên mở ảo cảnh cách ly bạn bè của ông ta ra, còn mình ngồi xuống phía đối diện với Ứng Long Sơn.
Ứng Long Sơn đang cúi đầu xuống, miệng ngậm điếu thuốc và mải mê nghiên cứu xem nên ra hỗn nhất sắc hay đối đối hồ. Chần chừ cả buổi trời, rốt cuộc ông ta đánh ra một con lục điều. Vừa ngẩng đầu lên, không ngờ bạn bè chẳng thấy đâu cả, còn ngồi đối diện mình lại là chàng thanh niên xa lạ mặt không chút ý tốt.
Suy cho cùng vẫn là kẻ từng trải, Ứng Long Sơn lấy điếu thuốc xuống, bình tĩnh ngồi dựa ra sau ghế và hỏi: “Anh là ai? Bọn Lão Trương đâu?”
Asmodeus đáp: “Tôi đến từ địa ngục, tôi muốn nhờ ông giúp một chuyện.”
Tay cầm điếu thuốc của Ứng Long Sơn run lên khiến ông hút trượt. Ông ta lại rít vào một hơi khói thuốc, cố lấy bình tĩnh hỏi lại: “Chuyện gì?”
Asmodeus đáp: “Trời đang nóng quá, Đổng Quốc Lập có thể ‘lạnh’ rồi.” (từ ‘lạnh’ ở đây là ngôn ngữ mạng, ý chỉ xong đời rồi)
Ứng Long Sơn: “…”