Mãng xà ló mặt, không cậu còn ai.
“Nè!” Beelzebub mở cánh y ra.
Asmodeus cố sức giũ cánh để giãy khỏi tay gã rồi khó chịu thở dài.
“Vậy tôi đi đấy.”
Lời Beelzebub vừa dứt, vai đã bị một chiếc cánh đen đè lại.
Vẫn trốn trong “căn phòng nhỏ tối đen” an toàn của mình, Asmodeus cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên và nhìn gã với ánh mắt ai oán.
Beelzebub cảm thấy chiếc cánh đặt trên vai mình hơi dùng sức, gã bất giác nhích trước một bước… Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn khiến tâm trạng của gã khá là tế nhị: Ở nơi hoang vu hẻo lánh, hai người con trai đơn độc ở cạnh nhau. Đây lại chẳng phải mối quan hệ trên mức tình bạn nhưng chưa đến tình yêu người đời thường nói?
…
Không! Nhất định là do gần đây mua quà vặt đều được tặng quá nhiều postcard tình yêu khiến mình nảy sinh ảo giác!
Vị ma vương độc thân quyền lực tự cảnh cáo bản thân: Thức ăn cho chó là món ngon hiếm có trên đời, việc gì phải chia cho người khác. (thức ăn cho chó: ám chỉ kẻ độc thân phải chứng kiến người khác có đôi có cặp)
Hồi tưởng xong, Beelzebub lại một lần nữa nhập vai, tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Cậu sợ rắn khổng lồ? Chỉ trách tôi suy nghĩ không chu đáo. Để bày tỏ sự áy náy, tôi đồng ý đưa ra pháp lệnh cấm trăn khổng lồ ở địa ngục.”
Trong cơn kinh hoàng, Asmodeus vẫn không quên chữa lại: “Cấm rắn cơ.”
Beelzebub giả vờ đưa ra mồi nhử lớn: “Không thành vấn đề. Nhưng đầu tiên cần phải giải quyết nguy cơ của địa ngục đã.” Gã lấy một tờ hợp đồng đưa qua cho y, “Trước mắt, tương lai của địa ngục cùng chín giới phải trông cậy vào cậu rồi. Dù sao so với viễn cảnh xa xôi, xử lý nguy cơ hiện tại là quan trọng hơn.”
Asmodeus dán cánh lên mặt Beelzebub.
Beelzebub: “…” Khẽ nhúc nhích ngón tay.
Những cột đá đột nhiên thụt xuống, đám mãng xà bên trong vì sự cố “rơi thang máy” mà vô cùng hoảng loạn. Có vài con tăng tốc trườn dọc xuống cột, còn vài con khác bên trong thì đâm xuyên qua cột đá để thò đầu ra.
Thân thể dài ngoằng to tướng của đám rắn cứ ngọ nguậy trong không trung như những chiếc roi chuẩn bị giáng xuống người nô lệ.
Chú “nô lệ đà điểu” đáng thương phẫn nộ trừng mắt kẻ đầu têu, trước khi Beelzebub kịp ra tay bảo vệ mặt mình, Asmodeus cuối cùng cũng chịu giơ ngón tay lên lướt như bay qua bản hợp đồng để lại một chữ ký bất đắc dĩ.
Beelzebub kiểm tra hợp đồng thấy không còn vấn đề gì thì mặt mũi sáng rỡ, cất hợp đồng đi rồi giang tay muốn ôm Asmodeus.
Asmodeus khó chịu đẩy gã ra, “Mang rắn đi trước đã.”
Beelzebub phất tay, những cột đá được trang trí bằng rắn khổng lồ ầm ầm tản ra.
Sau khi khẳng định nguy cơ đã không còn, lông vũ vốn dựng lên và hơi run rẩy trên cánh Asmodeus mới từ từ nằm yên lại. Y nhìn chòng chọc vào túi áo đang cất giữ hợp đồng của Beelzebub như đang tìm cách hủy bỏ hiệp định.
Beelzebub dùng một tay bảo vệ túi áo, ánh mắt vờ như lơ đễnh lướt qua lớp lông trên cánh Asmodeus, bất thình lình, mặt gã đanh lại. Dưới lớp lông đen tuyền là rất nhiều mảng lông tơ màu trắng xám.
“Đây là đồng hồ cảm ứng kẻ hủy diệt, nó có thể cảm nhận được phương hướng của kẻ đó trong phạm vi một cây số. Lúc người đeo nó có tiếp xúc cơ thể với kẻ hủy diệt, mặt đồng hồ sẽ phát ra ánh sáng màu xanh.” Không cho Asmodeus cơ hội cuối cùng để từ chối, gã đã trực tiếp đeo nó lên tay y. Dáng vẻ nghiêm túc tỉ mỉ của gã trông chẳng khác nào đang đeo còng vào tay Asmodeus. “Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ kẻ hủy diệt và xóa đi ý định hủy diệt thế giới của hắn.”
Asmodeus nhìn đồng hồ trên cổ tay và ngơ ngác nhìn Beelzebub: “Tôi cần phải làm thế nào?”
Beelzebub kiên nhẫn nói: “Có một tin tốt! Bọn tôi đã tìm được kẻ hủy diệt, lúc này hắn mới mười sáu tuổi, vẫn chưa định hình được thế giới quan và nhân sinh quan, cậu có rất nhiều thời gian để cải tạo hắn.”
Cải tạo kẻ hủy diệt chứ không phải giết chết hắn? Đây chẳng giống phong cách của ma vương địa ngục chút nào.
Asmodeus mặt đầy chấm hỏi.
Beelzebub giải thích ngắn gọn: “Đây là kẻ hủy diệt thứ năm bọn tôi tìm được, bốn tên trước đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Asmodeus ngơ ngác, “Kẻ hủy diệt cũng có người kế thừa?”
“Bọn chúng có nam có nữ, có già có trẻ, ít nhất bọn tôi vẫn chưa tìm được quy luật liên hệ chúng với nhau, nhưng khẳng định rằng nếu một kẻ hủy diệt chết đi, người khác sẽ xuất hiện.” Sợ y muốn rút lui, Beelzebub vỗ vào túi áo cất hợp đồng và nói: “Hưởng ứng lời mời làm việc mà không thực hiện sẽ bị đưa xuống thác máu đó nha. Đúng lúc tôi muốn mang đám rắn khổng lồ xuống đó phóng sinh, cậu nếu thuận đường mang hộ tôi cái.”
…
Nếu muốn hình dung tâm trạng của Asmodeus lúc này vậy chính là kẻ bị nhét cho một quyển sách với cái tên vô cùng tối nghĩa, từ chối không được, bị ép phải đọc lại phát hiện nội dung chẳng khác nào sách trời… Nhưng lại không thể không đọc.
Nhận ra dù có giãy dụa cũng khó tránh thoát, Asmodeus buồn bực rụt cánh về, chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh để truy điệu cho quá khứ nhàn hạ không buồn không lo của mình.
“As.”
Beelzebub đang đứng im tại chỗ lại đột nhiên lên tiếng.
Asmodeus ngừng bước nhưng không muốn quay đầu lại. Chẳng ngờ chờ thật lâu vẫn không thấy Beelzbub nói tiếp, y bèn lẳng lặng hơi xoay người một chút vừa đủ để khóe mắt có thể liếc thấy đối phương.
Beelzebub vẫn đứng nơi ngược sáng, vẻ mặt hòa vào bóng tối trở nên vô cùng mơ hồ, “Nếu có một ngày cần phải hy sinh nhân giới để cứu lấy chín giới…”
Asmodeus chữa lại theo bản năng: “Là tám giới chứ?” Nhân giới chẳng phải bị hy sinh rồi sao?
Beelzebub ngạc nhiên nhưng lập tức mỉm cười, lấy từ trong túi ra bịch xoài sấy khô cho một miếng vào miệng nhai thật kỹ, “Ừm. Nhân giới từ lâu không qua lại với các giới khác, hình thành thế phát triển độc lập. Để tránh cậu không quen, cậu có thể đến Con Thuyền Noah hỏi thăm nhân loại ở đó trước, tất cả chi phí cứ báo lên trên.”
Asmodeus cảm thấy cũng có lý nhưng ngoài mặt không hề tỏ vẻ biết ơn lời dặn của Beelzebub.
Lần này bị bẫy thảm quá, y quả thật giận lắm, “Khả năng tôi thất bại rất cao đấy.”
Beelzebub đáp: “Thật ra vẫn còn kế hoạch B.”
Trách nhiệm trên vai bỗng nhiên nhẹ đi đôi chút, Asmodeus khẽ thở phào nhẹ nhõm. Y dè dặt gật đầu, nói lời tạm biệt rồi sải bước bỏ đi. Lúc đi ngang qua cửa Bắc, tình cờ đèn đường lại đổi màu. Ánh đèn màu mận chín chiếu lên tấm biển cảnh báo “Có rắn khổng lồ ra vào”, Asmodeus theo bản năng nhìn lại.
Do góc độ khác với lúc đi vào, lần này Asmodeus mới nhìn thấy trên đó viết gì nhưng đã muộn màng.
Y về nhà trong tâm trạng đau lòng, buồn bã, ủ rũ. Về đến nhà, y lại phát hiện cửa nhà bị chặn rồi.
Một đám đọa thiên sứ mặc đồng phục nhân viên của địa ngục đứng lúc nhúc trước cửa nhà y, vừa nhìn thấy y về là lập tức phóng pháo hoa đưa tiễn. Xe ngựa, hành lý, tiền bạc đều chuẩn bị sẵn sàng, thị thực, gã đánh xe cũng sắp xếp xong xuôi, rõ ràng là đang muốn ép ma vương lên xe.
Asmodeus còn đang hoang mang, rối rắm, ngơ ngác chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì đã bị ép ngồi vào xe ngựa siêu tốc. Xe ngựa rời khỏi địa ngục và biến mất trong màn đêm.
Đánh xe là một gã đầu trâu mặt ngựa vô cùng kiệm lời. Nếu chả phải gã thi thoảng gãi cổ, Asmodeus còn tưởng gã chính là một pho tượng.
Hoàn cảnh im lặng chết chóc ấy vậy lại mang đến cảm giác an toàn cho Asmodeus. Y tựa vào đệm mềm ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy, tinh thần cảm thấy tốt hơn rất nhiều, bóng ma lũ rắn khổng lồ để lại gần như biến mất, cảm giác bài xích nhiệm vụ cũng vơi đi nhiều. Asmodeus bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đến khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi sa đọa, y rất hiếm khi rời khỏi địa ngục, hiểu biết về nhân giới chỉ dừng lại ở thời kỳ của Adam và Eva, đương nhiên đã quá lạc hậu. Đến Con Thuyền Noah đúng là ý hay, nơi đó có đại biểu duy nhất của nhân loại: Thạch Phi Hiệp.
Năm xưa lúc Thạch Phi Hiệp ghé địa ngục, họ từng gặp và trò chuyện với nhau, xem như có quen biết, nếu mình đi hỏi cậu ấy… Chắc giá cả cũng không đắt lắm nhỉ. Người có thể bàn chuyện làm ăn với “thần tài địa ngục” Mammon làm sao lại không tham tiền.
Asmodeus siết chặt túi vàng nặng trịch để làm kinh phí cho nhiệm vụ, cảm giác như tìm được chỗ dựa nào đó.
Cứ mải suy nghĩ, y lại thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy, Con Thuyền Noah đã gần ngay trước mắt.
Con thuyền khổng lồ trong truyền thuyết từng cứu vớt sinh vật của các giới trong trận đại hồng thủy năm xưa thật ra là một trạm trung chuyển được kinh doanh dưới hình thức khách sạn, từng giới sẽ cử một người đại diện đến ở và cùng nhau quản lý. Nó không có hình dáng cố định, mỗi người nhìn thấy chính là hình dáng mà người đó tự tưởng tượng ra.
Vì vậy, có kẻ nhìn thấy cao ốc chọc trời, có kẻ nhìn thấy con thuyền hình chiếc lá, lại có kẻ nhìn thấy…
Thiên đường khi xưa.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc tái hiện trước mắt, Asmodeus thoáng ngây ra.
Phần lớn đọa thiên sứ trong thâm tâm ít nhiều cũng từng tự hỏi bản thân: Có hối hận vì đã sa đọa không?
Khi mới đặt chân đến địa ngục, đáp án là có. Nhưng cơ sở kinh tế quyết định cơ sở hạ tầng, lúc GDP của địa ngục vượt mặt thiên đường, cảm giác nuối tiếc cũng theo đó mà phôi phai.
Nhưng Asmodeus là ngoại lệ.
Từ trước đến giờ, y chưa từng tự hỏi vấn đề này. Y sở hữu khả năng tạo ra ảo cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể “quay về thiên đường”. Trong ảo cảnh lại không gắn hệ thống chống gây nghiện. Đằm chìm vào ảo cảnh quá lâu đã khiến ranh giới thật giả trở nên mơ hồ, mà thế giới nội tâm của y cũng mờ mịt nhạt nhòa theo.
Nhưng lúc này đây, đứng trước Con Thuyền Noah với khung cảnh hệt như thiên đường, cuối cùng y cũng nhận ra, giả, mãi mãi chỉ là giả mà thôi.
Bởi vì…
Trước lối vào của thiên đường không thể nào có người khổng lồ, huyết tộc, người trong suốt, người sói… Và nhân loại.
Sinh vật các giới ngẩng đầu thấy chiếc xe ngựa lần lữa mãi không chịu đáp xuống thì tưởng rằng mình chào đón chưa đủ nhiệt tình, vì vậy bèn thi nhau vẫy tay mời gọi. Người khổng lồ đứng giữa cả đám nổi bật như hạc giữa bầy gà, gã giơ tay lên đấm vào ngực thình thịch nhưng bị người lùn dạy dỗ một phen, sau đó bèn đổi thành đặt tay lên ngực thả tim.
Người lùn lấy cây kèn sona lén mang về từ nhân giới ra thổi một điệu nhạc hoan nghênh.
Vừa nhận được đơn đặt phòng VIP liền vạch sẵn kế hoạch hoan nghênh khách mới, Thạch Phi Hiệp đương nhiên càng thể hiện rõ sự ưu tú của quản lý phòng. Gã vừa chỉ huy người sói cùng người khổng lồ giang tấm băng rôn “Nhiệt liệt hoan nghênh ma vương Asmodeus đến thăm”, vừa lấy kèn ra nhắm vào xe ngựa gào lên:
“Gió vàng sương ngọc gặp nhau, đời này hơn hẳn hằng sa số người. Vào đúng ngày thất tịch mỗi năm một lần, quý ngài ma vương Asmodeus vĩ đại không ngại đường sá xa xôi đến thăm, cùng chúng tôi chia sẻ niềm vui đêm nay, toàn bộ trên dưới khách sạn chúng tôi đều lấy làm vinh hạnh! Nào, vỗ tay!”
Kỹ sư người lùn lập tức mở máy vỗ tay, hàng trăm đôi bàn tay người máy lập tức vỗ vào nhau bôm bốp.
Asmodeus đang giơ tay lên đẩy cửa bước xuống xe nghe thế thì giật mình khựng lại. Nhìn thấy nụ cười sáng bừng đầy nhiệt tình của Thạch Phi Hiệp, xác nhận đối phương không có ác ý, Asmodeus mới âm thầm thả lỏng, bước xuống xe ngựa, trình ra giấy nhập cảnh rồi bước lên bậc thềm đón khách trải sẵn thảm đỏ của Con Thuyền Noah.
Thạch Phi Hiệp ngay lập tức tặng y một đóa hoa tươi.
Nhận hoa xong, Asmodeus mặt đầy chấm hỏi nhìn các nhân viên khách sạn bủa vây lấy trái, phải, trước, sau quanh mình và tạo dáng đủ kiểu. Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng nhắc: “Nhìn vào ống kính kìa.” Phía trước mặt họ là một máy ảnh gắn bánh xe đang tự động lăn tới lăn lui điều chỉnh tiêu cự.
Thạch Phi Hiệp khởi đầu, sau đó mọi người đồng thanh hô lên “Hôm nay là ngày lành tháng tốt”, máy ảnh “tách” một tiếng chụp lại tấm hình tập thể quý báu.
Asmodeus: “…”
Máy ảnh lập tức nhả ảnh ra ngay. Thạch Phi Hiệp vẫy vẫy tấm ảnh rồi trịnh trọng đính nó lên bức tường dành cho khách quý trong đại sảnh. Bức tường này được đặc biệt xây lên, bề mặt quét sơn ombre đen trắng từ trái qua phải.
Asmodeus nhìn sơ qua thấy đúng là hình của lão đại các giới. Từ ma vương địa ngục Mammon, Abaddon cho đến vua tinh linh Omerdando, Locktini, có cả lãnh tụ của người trong suốt ở nguyên thù giới Lanka, tộc trưởng vu tộc Jesse và sí thiên sứ Metatron vân vân…
Ánh mắt của y đột nhiên dán chặt vào tấm ảnh nằm chính giữa mép tường bên phải. Tấm này quá rõ là được dàn cảnh để chụp, không chỉ dùng quạt thổi cho tóc tai quần áo phấp phới mà vị đứng chính giữa còn cố ý thêm cho mình vầng hào quang lấp lánh, thoạt trông chẳng khác nào cảnh tượng trên sân khấu của những vở nhạc kịch thần thoại lúc hạ màn.