Trước buổi tối, tôi tắt chương trình livestream , nhìn vào điện thoại thông minh của mình rồi tự hỏi mình làm điều gì tiếp theo đây.
「Ể!?」
Tôi, Akasaka Yaon, lần đầu đã thực sự ngạc nhiên đến mức này.
「Tại sao nó lại top 1 xu hướng!?」
Tên của tôi nằm trong top 1 thịnh hành.
Không! Không! thực sự điều này xảy ra ư ?
「Chuyện gì đang diễn ra vậy???…………Aaa」
Ai đó đã tham gia vào buổi phát sóng của tôi.
Thành phần làm phiền này chỉ có một người.
Nào nào, tôi nên nói gì từ điều này đây….
------------------------------------------------------------------------
Cạch-cạch-cạch…
Tôi là Sakamine Kaito.
Đang sống tự do với tư cách là học sinh năm nhất Trường Trung học Phổ Thông.
Tôi đang chơi một trò chơi có tên là [World War], một trò chơi rất được yêu thích kết hợp giữa VR với bàn phím và chuột.
Một trò chơi FPS trong đó bạn vừa chiến đấu bằng súng và các loại vũ khí khác vừa cố ẩn nấp trong bóng tối. [note63691]
「Tốt, đã leo lên vị trí top 5 trên bảng xếp hạng thế giới…」
『Chúc mừng, Blanc』
Blanc, đó là ID game của tôi.
「Aaa, cảm ơn nhiều. Lucus」
Lucus là bạn trong game, cũng là thành viên đội của tôi.
Chúng tôi là những người bạn thường xuyên nói chuyện khi chơi game, mặc dù cũng chỉ nói chuyện qua mạng.
Tôi chưa gặp anh ta nhưng tôi luôn nghĩ anh ta có chất giọng khá lôi cuốn.
「Tôi đoán đó là tất cả cho ngày hôm nay.」
Tôi nói như vậy và tắt game đi.
『Đã vất vả rồi, thế nào?Có muốn trở lại thi đấu không?』
「Không! không! hoàn toàn không」
Thực ra, tôi-Blanc, từng là tuyển thủ số một thế giới.
Sau khi giành ngôi nhất ở giải đấu quốc tế đầu tiên, tôi đã lập kỷ lục giành 2 chức vô địch liền liên tiếp.
Tuy nhiên, tôi đã không tham gia từ giải đấu thứ 3 cho đến giải đấu thứ 7 vừa tổ chức.
Có nhiều chuyện khiến tôi phải từ bỏ thi đấu.
Một quyết định cực kì khó khăn nhưng bản thân chưa bao giờ thấy hối hận.
『Vẫn đang nói chuyện à?Sắp tới trưa rồi đấy』
「À đúng rồi. Đang rảnh nên xem ra cứ bị cuốn vào cuộc trò chuyện.」
「A, đi nấu ăn rồi ăn thôi」
『Nghe hay đấy~、, làm đi』
「Ừ」
Tôi tắt Micro và đứng dậy khỏi ghế.
Ha aaa, đã một thời gian kể từ khi tôi sống một mình
Tuy được sống tự do nhưng tôi cảm thấy cân bằng cuộc sống của tôi như sắp bị sụp đổ đến nơi vậy...
Khi tôi mở rèm cửa trong phòng, mặt trời đã mọc.
Nhìn lên đồng hồ, đã quá 11 giờ rồi sao !?
Tôi nghĩ hôm nay là một ngày đẹp đẽ như thứ 7 và Chủ Nhật cuối tuần vậy, rồi bước ra khỏi phòng.
Dù sao thì cũng đang đói nên tôi dự định sẽ làm bữa trưa.
Nghĩ như vậy, tôi mở tủ lạnh ra xem.
(Nguyên liệu còn chút ít, chắc không đủ)
Kể từ khi bắt đầu sống một mình, tôi đã biết được một vài kiến thức trong cuộc sống ở mức tối thiểu.
Thế nên là tôi vẫn duy trì được cân bằng dinh dưỡng.
Dĩ nhiên là tôi bắt đầu ăn nhiều rau củ quả hơn.
Giờ tôi rời khỏi nhà.
Tôi sẽ đi đến siêu thị ư? Không phải!
Với trường hợp của tôi thì,
Gacha~
「Lấy một ít trong tủ lạnh ra~」」
Sau đó sử dụng chìa khoá để vào nhà bên cạnh người bạn thơ ấu của mình.
Chỉ như vậy thôi.
Nào, giờ là phần rau củ…
Tủ lạnh trong nhà cô ấy được tích trữ lượng lớn thực phẩm một cách đáng kinh ngạc!
Lần này lại phải trả nhiều tiền rồi.
Khi tôi đang định nhặt một ít rau và chợt ngoảnh mặt lại, tôi nhận thấy cửa phòng đang mở.
Nhìn vào phòng, tôi thấy một điều khá bất ngờ.
(Vẫn còn đang ngủ đấy à?)
Ở trước màn hình lúc này là cô bạn thời thơ ấu đang ngủ gục trên bàn, vẫn đang đeo tai nghe.
Màn hình máy tính đang phát live, dòng bình luận đang chạy liên tục như thác nước.
Có lẽ cô ấy đang xem buổi livestream của ai đó chăng?
Còn một màn hình khác đang hiển thị một trò chơi FPS có tên là [End World] cũng đang rẩt được phổ biến hiện nay.
Có lẽ cô ấy ngủ quên khi đang chơi…
Gương mặt khi ngủ của cô ấy thật đẹp.
Ngay cả một đứa con trai bình thường nhất có lẽ cũng sẽ nảy sinh những suy nghĩ kì quặc hay biến thái, nhưng với tôi thì lại chẳng có chút hứng thú và phớt lờ điều đó.
Nhưng mà tôi lại để ý đến một điều không ngờ tới khác.
「Có lẽ mình sẽ thử sức một chút…」
Tôi chắc chắn không muốn đánh thức cô ấy.
Điều tôi thấy thú vị nhất lúc này là con game mà cô ấy đang chơi.
Đặt số rau đã nhặt trước đó lên trên bàn.
Sau đó kéo chiến ghế lại và ngồi kế bên cô ấy.
Cố gắng làm nhẹ nhàng để tránh gây tiếng động lớn, tôi ngồi xuống trước màn hình máy tính.
Có lẽ cô ấy ngủ quên trong khi vẫn còn đang dở trận cơ đấy.
Với suy nghĩ đó, tôi thử sức chơi game một chút xem sao.
Trò chơi không khác mấy so với những trò chơi mà tôi từng chơi qua.
Nên thật dễ dàng làm chủ được nó.
「Mà, chơi nốt trận rồi về nào」
―Ai vậy? Anh chàng này…
―Ai?
―Một người con trai.
―Con trai !?
―Hể?
―!?
「Được rồi, 1 mạng nữa thôi, xem chừng con game này không khó nhai lắm!」
Các viên đạn có cảm giác lớn hơn bình thường nên dễ dàng bắn trúng hơn.
Súng ngắm có độ lệch sai số nhỏ nên cũng dễ dàng bắn trúng mục tiêu. [note63692]
「Yosh, mạng hạ gục thứ 6」
Không còn kẻ địch nào sống sót trên bản đồ.
Thật quá dễ dàng để đạt top 1.
―Bạn là ai?
―Bất ngờ thật đấy, cậu bắn trúng gần như toàn bộ?
―Cứ như thể viên đạn dính chặt vào mục tiêu vậy đó .Haha!
―Bạn giỏi thật đấy nhỉ?
―Được luôn top 1?
―Này, cái này cứ như cuộc thi ấy nhỉ?
―Người chơi chính trong trận đang ngủ quên nên anh ta bắt đầu chơi thay cô ấy.
―Quả nhiên!
「Xong rồi, đi nấu ăn thôi không muộn…」
Tôi nghĩ cũng thật phiền phức khi phải trở về nhà vào lúc này, nấu ăn luôn ở đây thì sao.
Từ 1 năm trước tôi đã bắt đầu học nấu ăn và khá tự tin về bản thân với sự phát triển kĩ năng nấu nướng.
Đã trôi qua được khoảng 30 phút.
Vừa nấu ăn xong tôi có nên gọi Yaon không nhỉ?
Lúc còn đang suy nghĩ như vậy, tôi bị vỗ nhẹ vào vai.
Chuyện xảy ra khá đột xuất làm tôi có chút giật mình.
Khi tôi quay người lại, một cô gái đã đứng sẵn đó nhìn chằm chằm tôi.
Cô ấy là Akasaka Yaon.
Người bạn thời thơ ấu và cũng như là người bạn thân của tôi.
Cô ấy trông cực kì dễ thương với mái tóc đen dài của mình, ngoại hình ở mức tương đối ưa nhìn.
Có điều, tính cách cô ấy hơi khác thường.
Vì thế mà đám con trai lạ luôn bị thu hút bởi vẻ đẹp của Yaon, mà tôi thì lại chả cảm nhận được điều đó một chút nào. Tôi không bị thu hút bởi cô ấy.
Nhân tiện, cũng giống như tôi, hiện giờ cô ấy sống một mình.
「Ưnn? Tớ đánh thức Yaon sao?」
「Kaito, cậu đã chơi game mà tôi đang chơi có phải không!?」
「Ể, à, ừ.」
「Mang đồ ăn của cậu ra phòng khách ngay bây giờ,」
Yaon nói, cảm giác có chút thiếu kiên nhẫn.
Không còn cách nào khác, nên cứ làm như cô ấy bảo.
「Thế?Có chuyện gì vậy?」
「Chuyện là……Thực ra tớ là một Vtuber…」
?
Thông tin cô vừa kể vượt ngoài sức tưởng tượng, đến mức đầu tôi như chẳng thể tiếp nhận nổi.
「Vậy..ừm, chuyện đó, tôi muốn Kaito trở thành một Vtuber」
Hả?
「Hả?」
Tiếng nói từ trong tâm chí tôi thốt ra ngay lập tức
Yaon là một Vtuber ??
Người bạn thuở nhỏ thường hay chơi đùa, cười đùa cùng với tôi?
Đây quả thực là tin lớn đối với tôi trong thời điểm này.
Và tiếp theo là tôi sẽ làm Vtuber? Nghe cứ như là một câu chuyện đùa vậy.
「Hì, lúc nãy, đang phát live mà tớ lại ngủ quên mất」
「…」
「Thế nên là,
cảnh chơi game và giọng nói trong game của Kaito cũng bị thu sóng trên live luôn」
Yaon nói tiếp, như thể chuyện này có vẻ khó nói ra bên ngoài.
「Thực tế ngay giờ đây, nó đã đạt top 1 xu hướng…」
Top 1 xu hướng sao, vậy à vậy à………Ể?
「Ể?Thật à?」」
「Thật đấy chứ」
Tôi lập tức mở điện thoại của mình ra và xác nhận lại xu hướng lần nữa.
Xu hướng số 1 là 《Purimu》đã được hiển thị ra.
「Purimu là gì vậy?」
「Đó là...Tớ…」
「Cậu nghiêm túc đấy à」
Tôi chắc chắn chuyện này là điều khiến tôi ngạc nhiên nhất trong năm nay.
Người bạn thời thơ ấu của tôi cũng phát live?
Không! không! cứ như một nhân vật chính trong bộ Light Novel nào đó vậy.
「Là vậy đó, người quản lí của chúng tớ đã xem đoạn live cậu chơi game 」
「Để loại đi những rắc rối không mong muốn, nên là Kaido, tớ cũng muốn cậu trở thành một Vtuber」
「Hả ảảả !?」
Đột nhiên trở thành Vtuber !?
Thực ra hiện giờ, tôi đang là một streamer.
Có lẽ việc tôi là streamer cô ấy vẫn chưa biết.
Đúng là đột nhiên có giọng nói của một người con trai lạ trong buổi phát live của cô ấy sẽ gây ra sự bối rối với cộng động mạng, và sẽ bị lan truyền trên mạng những thông tin tiêu cực.
Tôi đoán khi nói ra, cô ấy muốn biến mong muốn đó thành tấm chắn bảo vệ mình trước mạng xã hội...
Tôi không muốn lan truyền những tiêu cực ảnh hưởng xấu đến cô ấy.
「Vậy thì……Nếu là tôi thì mọi thứ đều ổn chứ? Nếu là người quản lý hay ai đó cảm thấy không ổn thì sao ?」
「Có lẽ không sao đâu……Giám đốc cũng rất ấn tượng với màn thể hiện của cậu lắm đấy…」
Liệu có ổn?
Đầu óc tôi có hơi rối.
Rất cần thiết phải sắp xếp về vấn đề này lần nữa.
「Etou, tớ sẽ suy nghĩ về điều đó một chút」
Nói xong, tôi rời khỏi nhà Yaon và trở về nhà mình.
Sau đó, dù sao vẫn còn thời gian rảnh, tôi chơi game cùng Lucas, mặc cho đầu tôi lúc này chả nghĩ ngợi được gì.
Kết quả là thua luôn trận đấu.
-------------------------------------------------------------
【Tái bút】
Nếu bạn cảm thấy thấy thú vị, hãy theo dõi☆Xin cảm ơn。
Mong nhận được sự ủng hộ cho tác phẩm này.
Ghi chú: Có nhiều sự sai sót, vì vậy ý kiến phản hồi của các bạn rất quý giá. Tôi xin lỗi về bất kỳ sự bất tiện nào...……