“Thiếu phu nhân, cô chờ em một chút, em đi cùng cô.” Minh Nguyệt Hân Nhi nói xong, vội vàng đuổi theo tôi. Nhưng giọng nói của con bé càng ngày càng yếu, dần dần không còn nghe rõ nữa. Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra sức mạnh lớn nhường ấy, lại có thể chạy nhanh như vậy.
Chẳng mấy tôi đã chạy đến trước sòng bạc Tam Bảo. Hai người giữ cửa vốn nhận ra tôi, bọn họ đến nhà tôi tróc nợ đâu chỉ có một lần. Thấy tôi, một người nói: “Thì ra là Thẩm đại thiếu phu nhân. Ông chủ của chúng tôi sớm biết cô sẽ đến đây. Muốn tìm cha cô phải không? Làm phiền đi theo tôi vậy”.
Người nọ nói xong, cũng không dẫn tôi vào bên trong sòng bạc, mà lại đi về hướng cổng chợ bán đồ ăn trông rất bẩn thỉu. Chợ bán đồ ăn này vốn do triều đình dựng lên để xử trảm phạm nhân tội ác tày trời. Sau này quốc gia trời yên biển lặng, những người có tội phải chết cũng ít đi, vì thế nơi này liền dần dần biến thành chốn tụ tập của người nghèo khổ. Chợ bán đồ ăn, chợ bán cá, quầy cờ bạc vụn, ăn mày…hạng người tam giáo cửu lưu [] gì cũng có hết.
[] Tam giáo là ba phái giáo, Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo, Cửu lưu là chín trường phái học thuật chủ yếu trong thời Chiến quốc ở Trung Quốc, gồm có Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Một góc chợ bán đồ ăn vẫn là chỗ quan phủ dùng để xử quyết phạm nhân, bởi vậy đài xử án, giá cao vẫn còn đầy đủ cả. Lúc này, tôi thấy cha tôi đang bị trói vào một cái cột cao, chung quanh có vài gã côn đồ vây xem. Phía dưới cha tôi chất rất nhiều củi khô. Tôi còn thấy có người bên cạnh giơ đuốc lên, có người tưới dầu hạt cải lên trên đống củi.
“Dừng tay! Các người muốn làm gì hả?” Tôi cao giọng kêu lên, chạy tới.
Bên cạnh có một người chắp tay sau lưng, còn giữ lại một chòm râu để ba chùm, nhìn tôi vài lần, hỏi: “Đứa con gái này là ai?”
Lập tức, một tên thủ hạ của gã có biệt danh là “Bội Ngư” nói: “Vị này sao, đó là tiểu thiếp Thẩm gia vừa mới bị Thẩm gia từ hôn, con gái của Lãnh lão đầu, Lãnh Cửu Dung”.
Gã “ba chòm râu dê” kia nghe vậy, ha ha cười lớn, nói: “Tiểu thiếp Thẩm gia này dáng vẻ thật ra cũng chẳng ra gì. Thật không biết con mắt của Đại công tử Thẩm gia như thế nào nữa”.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Thả cha tôi ra, ông nợ các người bao nhiêu tiền, tôi trả!”.
Gã “ba chòm râu dê” kia cười hô hố, dùng ánh dâm loạn không ngừng quan sát tôi, nói: “Cô trả? Cô tưởng rằng cô có thể trả được sao? Cô tưởng cô là ai? Nếu cô vẫn còn là tiểu thiếp của Thẩm gia, ta còn tin cô có năng lực này. Nhưng giờ đừng mơ tưởng nữa. Căn nhà nghèo của mấy người, các huynh đệ của ta chỉ còn thiếu nước đào ba thước đất mới có thể tìm ra bạc, thêm cả đồ trang sức chẳng qua cũng chưa đến hai trăm lượng. Cô trả, cô lấy gì mà trả?”.
Trong lòng tôi khẽ hoảng hốt, nói: “Cha tôi còn nợ các người bao nhiêu?”.
Gã “ba chòm râu dê” nói: “Nói nhiều cũng không phải là nhiều. Chỉ có ba nghìn sáu trăm lượng mà thôi. Nếu hiện giờ cô có thể lấy tiền ra, ta lập tức sai người thả cha cô. Nếu nửa canh giờ nữa mà cô còn không có bạc. Vậy thì, ta đành phải phái người thiêu chết Lãnh lão đầu thôi. Cái mạng hèn của Lãnh lão đầu lại có thể đáng giá ba nghìn sáu trăm lượng, đúng thật là hời cho lão quá”. Gã kia vừa nói vừa cười hô hố.
Tôi nghe thế, trong lòng thoáng bình tĩnh lại, nói: “Dựa theo luật lệ Tây Tống, thiếu nợ thì trả tiền, nhưng lại không có luật mắc nợ giết người. Nếu hôm nay cha tôi bị các người thiêu chết, vương pháp Đại Tống cũng không bỏ qua cho các người”.
Gã “ba chòm râu dê” lại cười hô hố, nói: “Ái chà chà, bà cô nhỏ của ta, cô vẫn còn rất mau mồm mau miệng nha. Hiện giờ ta cũng có phần thích cô rồi. Chính xác, cô nói rất đúng, vương pháp Tây Tống này quy định như vậy, nhưng nếu trong tay ta có giao kèo sinh tử của cha cô, đó lại là chuyện khác rồi. Bội Ngư, lấy giao kèo sinh tử kia ra cho vị tiểu thiếp này xem. À, không, là vị tiểu thiếp bị đuổi ra khỏi nhà này xem”.
Ngay tức khắc, “Bội Ngư” kia đưa một phần giao kèo sinh tử đến trước mặt tôi, tôi vừa đưa tay định lấy, liền bị hắn rút về một chút.
“Chỉ cho nhìn bằng mắt, không cho phép đụng tay vào”. Hắn giảo hoạt nói. Vẻ mặt tôi thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì , chăm chú nhìn vào tờ giao kèo kia, chỉ thấy phía trên có viết “Hôm nay Lãnh Minh hải tôi bằng lòng ký kết khế ước sinh tử như sau: Tôi đồng ý lấy tính mạng làm tiền đặt cược, đánh một ván bạc cuối cùng với nhị lão bản Vương Càn Nhất của sòng bạc Tam Bảo. Nếu thắng, Vương Càn Nhất phải trải tôi ba nghìn năm trăm lượng bạc, đồng thời trả lại một trăm lượng bạc tôi nọ lúc trước. Nếu thua tôi đồng ý nộp ba nghìn sáu trăm lượng bạc, nếu tôi không nộp được, liền lấy mạng để trả. Sống chết không liên quan đến ngươi khác”. Phía sau là chữ ký của cha tôi và Vương Càn Nhất.
Trong lòng tôi khẽ thở dài một tiếng, cha quả thực đã ra một đề khó cho tôi rồi. Tôi nhận ra rõ ràng, chữ viết trên này quả thật là của cha.
Lúc này, cha tôi đang ở trên cột nói với tôi: “Con gái, con không cần phải xen vào việc của cha, con mau về đi. Nhớ kỹ ngày lễ, ngày tết đốt tiền giấy cho cha là được. Sau này cha không thể tiếp tục chăm sóc cho con nữa, cũng không thể tìm một gia đình khá giả cho con. Tự con phải chăm sóc chính mình”. Giọng điệu cha tôi có phần uể oải yếu ớt, ông vừa nói vừa rơi nước mắt. Tôi thấy trên mặt ông có mấy vết thương, hiển nhiên đã phải nếm mùi đau khổ.
Lúc này, gã “ba chòm râu dê” kia đi đến, nói: “Quên mất chưa nói cho cô biết, Lãnh cô nương, ta chính là Vương Càn Nhất, cô nói xem, nếu ta thiêu chết cha cô, liệu có phải phạm vào luật pháp Tây Tống không?”.
Sắc mặt của tôi ắt hẳn đã tái nhợt đi. Tôi không nói một lời, nhíu mày nghĩ cách.
Đúng lúc này có một giọng nói bỗng vang lên: “Các người dám làm thế sao? Thiếu phu nhân của chúng ta chính là người được Tiết vương gia yêu mến. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì không may, Tiết vương gia sẽ không tha cho các người”. Người lên tiếng bỗng đâu lại là Minh Nguyệt Hân Nhi.
Ngay sau tiếng nói của con bé, lại có một tiếng nói khác: “Há chỉ mình Thiếu phu nhân là người được Tiết vương gia yêu mến? Ta đây, Sở Thiên Khoát, cũng là huynh đệ tốt của Tiết vương gia, thiếu phu nhân là bạn tốt của ta, nếu ai làm điều gì bất lợi với Thiếu phu nhân, cũng là làm điều bất lợi với ta, cũng là làm điều bất lợi với Tiết vương gia. Tiết vương gia tuyệt đối sẽ không tha cho hắn”. Lần này người lên tiếng là Tiêu Tiếu. Minh Nguyệt Hân Nhi lại có thể gọi Tiêu Tiếu cùng đến.
Song, gã Vương Càn Nhất kia lại tỏ vẻ như được nghe một chuyện tức cười nhất trên đời này, gã lớn tiếng nói: “Các ngươi là huynh đệ của Tiết vương gia, là người được Tiết vương gia yêu mến, xin hỏi, ai là Tiết vương gia? Ta còn là người được “Táo vương gia” yêu mến đây. Ha ha ha…”.
Tiêu Tiếu vỗ ngực nói: “Là Tiểu Lang Tiết vương gia. Nói không chừng lúc này người đang cải trang vi hành ở Duy huyện đấy!”. Sức mạnh của Tiêu Tiếu đương nhiên là tràn trề, nhưng bọn người kia lại càng ra vẻ kiêu ngạo hung hăng. Vương Càn Nhất nói: “Hôm nay ta thật sự được nghe chuyện tức cười nhất trên đời này. Các ngươi thì sao?”.
Đám thủ hạ của gã cũng bật cười hô hố, cười lăn cười lóc.
Trong lòng tôi hiểu rõ, giơ này khắc này, Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu có nói gì cũng chỉ uổng công, nói không chừng còn cố thể vô tội bị vạ lây. Vì thế tôi ngăn bọn họ nói tiếp, cũng bảo bọn họ mau chóng đi đi, nhưng bọn họ không chịu.
Lúc này, có một tên lâu la thuộc hạ của Vương Càn Nhất tiến gần, hỏi: “Nhị lão bản, tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi, hiện giờ có muốn thiêu chết Lãnh lão đầu không?”.
Vương Càn Nhất nhìn tôi, trên mặt lộ vẻ tục tĩu nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui lại thay đổi ý định. Thiêu chết Lãnh lão đầu đương nhiên là tốt, nhưng mà ta lại không được lợi lộc gì. Nếu làm bẩn chợ bán đồ ăn này, ta còn phải sai người đến dọn sạch. Lãnh cô nương, cô nói phải vậy không?”.