Lão phu nhân bỗng nhiên đứng lên, thân mình hơi run rẩy, chỉ vào Lạc Lạc, tức giận không nói nên lời.
Lạc Lạc mỉm cười: “Lão phu nhân, bản thân ngươi không quản được trượng phu mình, lại đổ lên đầu người khác, nhưng kết quả thì sao, trượng phu của ngươi chẳng phải bị chính ngươi làm tức chết đó ư? Đừng nói mẹ ta bị ngươi hại chết, năm đó mẹ của Tam công tử Thẩm Tề - nha hoàn của ngươi, Thúy Lan – chết đi cũng thật không minh bạch. Chuyện này, Tam công tử chắc hẳn cũng hiểu rõ trong lòng, phải không?”.
Thân mình Lão phu nhân càng run hơn, cơ hồ đứng không vững. Bà đưa mắt về phía Thẩm Tề. Thẩm Tề là người thông minh nhanh nhẹn, lập tức quỳ xuống kính cẩn nói: “Lão phu nhân có ơn dưỡng dục với Tề Nhi, công lao to lớn bằng trời, trong lòng Tề Nhi, Lão phu nhân chính là mẹ ruột. Người khác rắp tâm nói những lời ly gián, Tề Nhi đương nhiên không tin”.
Lão phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, Lạc Lạc cười như điên nói: “Không tin ? Thẩm Tề ngươi không tin ? Ha ha ha…Thẩm Tề ngươi không tin? Ngươi không có chút oán hận nào với lão tử kia?Ngươi cũng thật biết nói đùa! Một ngày nào đó Thẩm gia sẽ lụi bại, ta và mẹ ta trên trời sẽ nhìn Thẩm gia đến cuối cùng lâm vào kết cục nhà tan cửa nát, ha ha ha…”. Giọng Lạc Lạc càng nói càng mơ hồ, trong một thoáng, khuôn mặt cô ta bỗng hiện ra thần tình u oán, cô ta nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đến tìm mẹ đây. Từ nay về sau con gái sống bên mẹ, không để mẹ bị bất cứ kẻ nào ức hiếp nữa! Đại công tử, em có lỗi với cậu, cậu là người tốt, em có lỗi với cậu ! Vĩnh biệt!”. Lạc Lạc nói xong, lập tức lao đầu vào tường, đợi đến khi có người ngăn cản thì đã không còn kịp nữa.
Thân thể cô ta chậm rãi đổ xuống, như một đóa diên vĩ chậm rãi phai tàn. Máu đỏ thẫm trào ra từng đợt từng đợt từ trên đầu cô ta, trong nháy mắt, nhuộm đỏ cả màn đêm đen tối nặng trĩu.
Oan khiên của Băng Nhi được rửa sạch nhưng tâm tưởng tôi lại không thể vui lên một chút nào. Tỷ muội Băng Nhi tốt nhất của tôi, cô vô tội như vậy phải chết đi. Mà đối với Lạc Lạc – người hại chết cô, tôi lại không thể hận một chút nào.
Khánh thúc dò hơi thở của Lạc Lạc, bẩm báo: “Đã tắt thở rồi.”
Lão phu nhân đờ đẫn ngồi khuỵa xuống ghế, nửa ngày mới lên tiếng: “Tất cả giải tán đi. Sáng mai Tề Nhi đi mua quan tài, đại tang Băng Nhi. Bạch Lạc Lạc này thì tìm một chỗ chôn cất. Phúc Nhi, lần này ta sẽ không truy cứu những chuyện thê tử con làm, có điều con phải trông coi vợ mình cho kỹ, nếu không đừng trách Thẩm gia ta không dung tha cho nó!”.
Sắc mặt Mai Nhiêu Phi trong ánh nến chập chờn trắng bệch khác thường, không còn chút sinh khí. Thẩm Phúc vội đáp: “Phúc Nhi biết, sau này thê tử con không dám nữa!”.
Lão phu nhân còn chưa dứt lời đã dựa vào Cúc ma ma bước ra khỏi phòng ngủ của Băng Nhi. Khánh thúc sai người đưa thi thể Lạc Lạc đi chôn. Những người còn lại cũng dần dần tản ra. Tôi vốn cảm thấy thân thể này tựa hồ không còn là của mình từ lâu, rốt cục không gắng gượng được nữa, ngã nhào xuống đất. Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng vội vàng chạy đến nâng tôi dậy.
Tôi khoát tay áo nói : “Hai đưa đi ra ngoài trước đi. Ta muốn ở trong này một mình, làm bạn với Băng Nhi đoạn đường cuối cùng”.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng di dự đi ra ngoài. Tôi chậm rãi đến trước giường Băng Nhi, vén tấm vải trắng che mặt cô lên. Vẻ mặt cô thoạt nhìn vẫn như đang còn sống, nhưng đã vĩnh viễn rời xa trần thế. Những đau đớn cô phải chịu đựng trước khi chết hẳn là nỗi đau lớn nhất cuộc đời này. Trong trái tim cô, giờ này, khắc này, có còn nhớ đến hình bóng của Tiết Bạch Y kia hay không?
“Hận mãi lòng người không như nước, đất bằng bỗng dậy sóng dâng tràn.” Băng Nhi, cô vô tội như vậy mà ra đi.
“Thân thích còn xót xa, người ngoài đà ca hát.[]” Sau khi người ngoài ca hát xong khúc bi ca sẽ quên đi từng có một cô gái tên Băng Nhi dịu dàng động lòng người nhường vậy, nhưng thứ tình cảm đau lòng buồn thương trong lòng tôi, phải làm thế nào để vơi bớt?
[] Trích câu thơ trong bài Vãn ca của nhà thơ Đào Uyển Minh
Bóng đêm càng ngày càng sâu hơn, nơi xa xôi, tựa hồ nghe tiếng quạ kêu não ruột.
Tôi tỉ mỉ nhìn ngắm dung nhan sinh động vô cùng của Băng Nhi, trong lúc lơ đãng lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Giữa lúc hốt hoảng, chỉ cảm thấy phía sau có ai đó đang vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai, cất giọng nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, Cửu Dung tẩu tẩu”. Sao mà giống tiếng của Băng Nhi! Chẳng lẽ Băng Nhi trở lại rồi sao? Trong lòng tôi vui vẻ, quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau lưng mình chỉ trống không, chẳng có bất kỳ ai cả. Đến khi quay đầu lại một lần nữa, tôi đã sa vào niềm thương nhớ vô tận, lại giật mình nghe tiếng Băng Nhi gọi, thanh thanh như tiếng đỗ quyên than thở, bi ai đến tận xương.
Bất thình lình tôi giật mình tỉnh giấc. Mới phát hiện ra ánh nắng sớm trong lành đã xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt tươi đẹp như thường của Băng Nhi. Phía sau tôi, Băng Ngưng đang khẽ gọi: “Cửu Dung tẩu tẩu, mau tỉnh dậy đi, ngủ như vậy sẽ cảm lạnh đấy”. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Băng Ngưng, đôi mắt cô bé hơi sưng đỏ, khuôn mặt tràn đầy khí khái anh hùng cũng thảm đạm khác thường.
Trong lòng tôi rung động: Băng Ngưng và Băng Nhi giống nhau xiết bao. Tôi vốn từng cảm thấy, hai người như đúc ra từ một khuôn, hiện giờ lại càng thấy giống. Băng Nhi đã xa cách đôi đời với tôi, sau này tôi muốn chuyển tất cả trăm tốt nghìn tốt tôi dành cho Băng Nhi sang Băng Ngưng. Nghĩ đến điều này, trong lòng tôi cũng được an ủi đôi phần.
Băng Ngưng nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu mau đi nghỉ đi. Tam ca ca bọn họ nói sẽ gọi người đến tổ chức tang sự cho tỷ tỷ của muội. Tất cả những thứ dùng cho tang lễ đều là loại tốt nhất. Tam ca ca nói nhất định phải đại táng đàng hoàng cho tỷ tỷ của muội”.
“Vị trí mộ đặt ở đâu? Ở lăng viện Thẩm gia à?”, tôi nhẹ nhàng hỏi.
Băng Ngưng nhất thời có phần bối rối, cô bé cũng nhẹ nhàng trả lời: “Ở dốc Nhạn Lưu bên bờ sông Bạch Lăng”.
Trái tim tôi đột nhiên trở lạnh, đại táng long trọng do tôi đề xuất, nhưng Băng Nhi cũng không ham gì. Băng Nhi vì Thẩm gia làm lụng vất vả mấy năm, vì Thẩm gia mà chết, kết quả là đến cả phần mộ tổ tiên của Thẩm gia cũng không được vào, còn rơi vào kết cục phải làm bạn với dã quỷ cô hồn bên dốc Nhạn Lưu. Tôi nhất thời cũng cảm thấy hơi lạnh thấm đẫm vào xương tủy.
Thân thích còn xót xa, người ngoài đà ca hát, người ngoài đà ca hát! Chỉ vậy mà thôi.
Đối mặt với nhân tình thế thái bạc bẽo lạnh nhạt, tôi – Lãnh Cửu Dung, biết phải nói gì đây? Tôi vốn cảm thấy tính tình của mình đã là lạnh lẽo nhất thế gian, thế nhưng hóa ra lạnh lẽo nhất, lại là nhân tình thế thái.
Một năm này, là năm Thành Hóa thứ bảy triều Tây Tống. Tháng Ba năm nay, Duy huyện bỗng nhiên trút xuống vài trận đại tuyết dị thường, ngùn ngụt đất trời. Một năm này, là năm thứ hai tôi gả vào Thẩm gia. Một năm này, bệnh tình của Thẩm Hồng dần dần chuyển biến tốt đẹp. Một năm này, tôi mất đi tỷ muội tốt nhất trong đời – Băng Nhi .