Tôi đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, bên tai loáng thoáng có tiếng Hoàng thượng nói vẳng đến: “Truyền thái y! Mau truyền thái y!”.
Minh quý phi ở bên cạnh nói: “Hoàng thượng, người không thể mềm lòng vào lúc này được. Nếu giờ mà người mềm lòng, chuyện người đội mũ xanh bị truyền ra ngoài, chẳng phải là sẽ bị bách tính thiên hạ giễu cợt sao?”.
Giữa lúc thần trí chập chờn, hình như tôi thấy Hoàng thượng tát cho Minh quý phi một cái rồi nói một câu: “Ả tiện nhân này, cần ngươi ở đây lắm miệng hay sao?”. Ngay sau đó chợt nghe tiếng Tiền Tam công công nói: “Lão nô đi truyền thái y”.
Tôi vẫn cảm thấy rất đau đớn, đau đớn muốn chết, cố sức nói: “Hoàng thượng, ngài giết tôi đi, ngài giết tôi đi, cần gì phải để tôi chịu đau khổ này. Hoàng thượng, chi bằng ngài giết tôi luôn đi…”. Lúc tôi nói những lời này, chỉ cảm thấy nửa thân dưới ướt sũng, vươn tay sờ trên đùi một cái, tất cả đều là máu.
Sau đó, tôi không biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại, tôi cho rằng mình đã chết rồi. Tôi cho rằng nơi mình ở là địa phủ chứ không phải nhân gian. Người ta nói chỉ cần qua cầu Nại Hà[], uống canh Mạnh bà[] là có thể quên đi những gì xảy ra trước kia, đó thật sự là một chuyện tốt biết mấy. Bằng không, mỗi khi nhớ lại, trong lòng tôi lại đau như dao cắt.
[] Là cây cầu nằm ở phía đông của Thập Điện - ranh giới cuối cùng của địa ngục, đi qua cây cầu này, linh hồn sẽ được chuyển đến nơi đầu thai chuyển kiếp.
[] Mạnh bà là thần U Minh phụ trách các linh hồn sắp đầu thai làm người, canh Mạnh bà gồm năm vị chua, cay, mặn, ngọt, đắng. Theo truyền thuyết, canh Mạnh bà có thể xóa hết ký ức về đời trước của một người, để họ bắt đầu lại một kiếp sống mới nên bất cứ linh hồn nào muốn sang kiếp mới đều phải uống món canh này.
“Nương nương, nương nương, nương nương…” Giọng nói của Thư Vũ đột nhiên vang lên bên tai tôi, tuy rằng giọng nói đó rất nhẹ, nhưng vẫn truyền vào tai tôi một cách rõ ràng.
Sắc mặt của tôi trắng bệch, không nói được một lời. Giờ này khắc này, tôi đã dần dần hiểu ra.
Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn tôi, khóc ròng: “Tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy nữa, tỷ nói câu nào đi, tỷ nói một câu để chúng muội biết tỷ không sao hết, được không? Tỷ tỷ…”.
Lúc này, lòng dạ tôi khó chịu tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm. Nhưng tôi thật sự không đành lòng nhìn thấy Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng và Thư Vũ lo lắng cho mình.
Tôi chậm rãi hỏi: “Có phải con của ta đã không còn nữa rồi không?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi lại bật khóc, Băng Ngưng thì cúi đầu không nói năng gì. Chỉ có Thư Vũ nhìn tôi, chậm chạp gật đầu, cô chậm rãi nói: “Nương nương, sau này rồi sẽ lại có con, người phải nghĩ thoáng ra mới được, dù sao, sức khỏe của bản thân vẫn quan trọng hơn. Dưỡng thân thể khỏe lại mới có thể làm lại từ đầu”.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Đứa bé ấy có đáng yêu không? Dáng vẻ của nó thế nào? Hiện tại được chôn ở đâu? Ta có thể đi thăm nó không?”.
Ba người bọn họ đều không nói một lời. Tôi lại nói tiếp: “Ba người nói cho ta biết, được không? Bé trai kia được chôn ở đâu? Ta muốn nhìn nó, ta chỉ muốn nhìn nó thôi…”.
“Đứa bé đó…” Thư Vũ vừa muốn nói, Băng Ngưng vội ngắt lời cô: “Thư Vũ cô cô, thân thể tỷ tỷ yếu như vậy, không chịu nổi kích thích đâu, cô cô đừng nói với tỷ tỷ điều này”.
Tôi lẩm bẩm hỏi: “Con trai ta giờ được chôn ở đâu? Ta muốn nhìn nó, ta chỉ muốn nhìn nó… Cầu xin các người nói cho ta biết, được không? Cầu xin các người…”.
Thư Vũ quyết tâm nói: “Băng Ngưng, nếu không nói cho nương nương, nương nương sẽ không thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý của người được, cái này gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, muội hiểu không?”.
Thư Vũ nhìn thẳng vào tôi: “Nương nương, đứa bé kia chỉ vừa mới thành hình, có thể nhận ra là một bé trai, những cái khác thì không thể nhận ra được. Hơn nữa lúc ấy nó máu thịt lẫn lộn, thoạt nhìn chỉ như một cục thịt đầy máu, không trông ra nổi có đáng yêu hay không. Sau khi người ngất xỉu, Minh quý phi đã sai người đem đứa bé đó ra ngoài cung cho sói ăn thịt rồi”.
Tôi nghe xong lời Thư Vũ nói, chỉ cảm thấy như sấm sét giáng giữa trời quang, loại đau đớn trong lòng này hoàn toàn không thể nói ra được. Trước mắt tôi tối sầm một trận, lại hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối om. Trong phòng là một khoảng tối đen, không thắp đèn. Tôi khe khẽ cựa mình, phát ra một vài tiếng động, chợt nghe Thư Vũ ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Nương nương tỉnh lại rồi sao?”. Tiếp theo, cả gian phòng liền sáng bừng lên, là từ chiếc đèn Băng Ngưng cầm trong tay.
Minh Nguyệt Hân Nhi bưng cháo đến, nói: “Tỷ tỷ, tỷ ăn chút gì đi. Tỷ vừa mới sẩy thai xong, thân thể còn rất yếu, nếu tỷ tỷ không cố gắng quý trọng bản thân thì sẽ xảy ra chuyện mất”. Minh Nguyệt Hân Nhi ngồi trước giường tôi, định đút cháo cho tôi ăn.
Tôi máy móc lắc đầu, con tôi đã chết rồi. Nó còn nhỏ như vậy, chưa biết nói chuyện, chưa biết gì hết, nó xuống âm tào địa phủ, có gì ăn uống không? Hận ý trong lòng tôi đối với Hoàng thượng ùa tới hết đợt này đến đợt khác. Tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, thế mà Hoàng thượng lại có thể tự tay giết chết con của mình.
Cả đời này, tôi sẽ không tha thứ cho hắn. Vĩnh viễn không tha thứ.
Minh Nguyệt Hân Nhi khuyên giải tôi hồi lâu, thấy tôi một mực làm thinh, cuống đến độ bật khóc. Thư Vũ ở bên cạnh hòa nhã nói: “Nương nương, người đừng như vậy mà, nếu người cứ như vậy, chúng tôi thấy thế cũng khó chịu trong lòng. Tất cả chuyện này đều là một âm mưu. Lúc nô tỳ đi tìm Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương lại đến chỗ Thái hậu nương nương, nô tỳ đã tìm đến chỗ Thái hậu, vất vả lắm mới nhờ được cung nữ bên cạnh Hoàng hậu tìm được Hoàng hậu nương nương, nhưng đến lúc Hoàng hậu nương nương chạy đến thì đã… đã quá muộn rồi. Nương nương, người nói xem, chuyện này không phải là âm mưu thì là gì? Nếu bây giờ mà người nhụt chí không phấn chấn lên, vậy chẳng phải đã làm cho kẻ muốn hại người được toại lòng hay sao? Hiện giờ người hẳn nên tỉnh táo lại, tìm ra kẻ hại chết Tiểu hoàng tử, báo thù cho Tiểu hoàng tử. Để những bi kịch như vậy không còn xảy ra lần thứ hai nữa. Nương nương…”.
Tôi lắc lắc đầu, cuối cùng nói: “Sau này ta sẽ không còn có con lại nữa. Cô cô, ta hận Hoàng thượng, ta hận Hoàng thượng đến chết, ta hận kẻ đao phủ đã giết chết con ta…”.
Thư Vũ vội vàng nói: “Nương nương, người đừng nói vậy. Người còn nhớ trước kia nô tỳ đã từng nói gì với người không? Hoàng thượng là người duy nhất trong cung có thể chi phối vận mệnh của người, nếu người hận Hoàng thượng, sau này có chuyện gì thì sẽ không ai chịu ra mặt cho người nữa. Tên đầu sỏ gây ra chuyện này không phải Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi”.
Tôi vẫn lắc đầu, chậm rãi nói: “Rốt cục ai đúng ai sai, đến bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì con ta đã chết rồi. Chẳng lẽ Hoàng thượng không phải kẻ đầu sỏ gây chuyện là có thể gọi mệnh của con ta trở về? Muộn rồi, quá muộn rồi. Hoàng thượng nghe gì tin nấy, nếu không phải tại hắn, con của ta cũng sẽ không chết”.
Trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh, ai nấy đều buồn bã không nói gì.
Tôi nói: “Mọi người đi nghỉ cả đi, ta muốn yên tĩnh một mình một lúc”. Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng và Thư Vũ liếc mắt nhìn nhau, Thư Vũ nói: “Nương nương, chúng tôi vẫn để lại một người ở cùng người, nếu người có chuyện gì thì vẫn có thể căn dặn chúng tôi làm”.
Tôi biết cô sợ tôi nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát nên cũng không nói gì nữa, để tùy cho mấy người họ.
Thư Vũ ở lại, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đi nghỉ ngơi.
Tôi nằm trên giường, trong lòng khó chịu như trời long đất lở. Mỗi khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh một đứa bé máu thịt lẫn lộn, hô lên gọi tôi: “Mẹ, con đau, con đau. Con không muốn chết, con muốn sống yên lành, mẹ cứu con với, con không muốn bị sói ăn thịt…”.
Tôi mở to đôi mắt, toàn thân có cảm giác tựa như bị khoét rỗng. Vốn là một lần thăm người thân tốt lành, vì sao lại thành ra thế này?
Đêm đã tàn tạ, trong Quỳnh Anh lâu yên tĩnh khác thường, tôi lặng nghe những tiếng dột tí tách trong đêm.
Nỗi đau mất con thật sự không thể nói với người ngoài, cũng không thể xua tan đi được. Nỗi đau này thật sự không tài nào chịu đựng nổi.
Mỗi lần nghe thấy tiếng bé con đang gọi, tôi đã từng nghĩ đến cái chết. Nhưng Thư Vũ vẫn đang mở tròn mắt nhìn tôi chằm chằm. Cô là người thông minh, có thể thấu tỏ trong đầu tôi đang suy nghĩ điều gì.
Cứ một mực giằng co như vậy, mãi đến lúc trời sắp sáng, tôi mới mơ màng thiếp đi. Vừa ngủ chưa được bao lâu, tôi lại mơ thấy con tôi đang khóc gọi mẹ, rồi giật mình tỉnh giấc.
Tôi trợn to đôi mắt, trong lòng không dám suy nghĩ điều gì, cũng không thể suy nghĩ điều gì.
Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đến thay cho Thư Vũ. Thư Vũ dặn đi dặn lại bảo hai con bé trông tôi.
Minh Nguyệt Hân Nhi lại chuẩn bị đồ ăn cho tôi, tôi vẫn không ăn miếng nào. Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng người một lời ta một câu, thấp giọng khuyên nhủ tôi.
Cứ như vậy thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua, trong một tháng này, tôi không để ý đến bất cứ ai. Hoàng thượng cũng từng đến thăm tôi vài lần, nhưng lần nào nhìn thấy dáng vẻ của tôi cũng thở dài rồi đi. Hoàng hậu nương nương cũng năm lần bảy lượt phái người đưa thuốc đến, nhưng bệnh của tôi, loại thuốc nào có thể chữa trị được đây.