Cửu Đỉnh Ký

chương 71: muốn lấy muội muội ta?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên mặt Hồng Chấn Kiệt xuất hiện một tia tiếu ý, thu hồi ánh mắt từ trên người Thanh Vũ lại sau đó ánh mắt quét qua Đằng Vân Long và Đằng Thanh Sơn.

"Gia nhập Bạch Mã doanh, vậy không phải làm mã tặc sao?" Đằng Vĩnh Tương nhíu mày thấp giọng nói.

Đằng Vân Long trong lòng lo lắng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Thanh Sơn, con nói phải làm sao?"

"Bạch Mã doanh này không phải tốt như vậy thì tống cổ đi." Đằng Thanh Sơn suy tư trả lời.

Ngay lúc tộc nhân Đằng gia trang sôi nổi bàn luận.

"Rất nhiều người nằm mơ đều muốn vào Bạch Mã doanh. Cơ hội này đúng là khó gặp." Kỵ binh bên cạnh người Hồng Chấn Kiệt chỉ về phía mười hai tráng hán không có khải giáp. "Các ngươi xem xem, mười hai vị huynh đệ này chính là vừa mới từ năm thôn trang tuyển chọn ra! Mỗi một thôn trang đều đã có người gia nhập Bạch Mã doanh. Đằng gia trang các ngươi sẽ không ngoại lệ đâu!"

Ý tứ uy hiếp trong những lời này bọn Đằng Thanh Sơn đương nhiên nghe ra.

"Thiếu đương gia!" Đằng Vân Long chắp tay, lớn tiếng nói: "Hán tử Đằng gia môn chúng tôi không nỡ rời khỏi Đằng gia trang, rời khỏi tông tộc."

"Câm miệng!" Kỵ binh lên tiếng kia tức giận quát mắng. Chiến mã đột nhiên tiến lên vài bước. Trường thương trong tay hắn lập tức đâm xuống.

"Phốc!"

Đằng Thanh Sơn một tay tóm lấy cán thương, ngẩng đầu liếc tên kỵ binh: "Vị huynh đệ Bạch Mã doanh này, còn chưa nói đến chuyện Đằng gia trang chúng ta hôm nay có người gia nhập Bạch Mã doanh hay không, chỉ riêng việc ngoại công ta là tộc trưởng tông tộc Đằng thị chúng ta, không phải các ngươi có thể đánh có thể giết được. Ngươi hôm nay dám động vào tộc trưởng chúng ta, Đằng thị tông chúng ta sẽ khiến các ngươi không qua nổi cửa này!"

"Dám đánh gia gia ta. Đi tìm chết!" Đằng Vĩnh Hổ cũng gào thét.

"Thực cho rằng Đằng gia trang chúng ta dễ ức hiếp sao!"

"Lão tử chém chết ngươi!"

Đám nam nhân Đằng gia trang người người cầm vũ khí. Trong đôi mắt lấp lóe hung quang. Dang vẻ không thèm nhiều lời lập tức động thủ.

"Ngươi…" Kỵ binh kia hung hăng liên tục kéo vài lần nhưng trường thương ở trong tay Thanh Sơn lại không chút động đậy. Đột nhiên Đằng Thanh Sơn buông tay, tên kỵ binh kia cả người không tự chủ loáng một cái lùi về sau. Suýt nữa ngã xuống ngựa, vội vàng nắm lấy dây cương thì lúc này mới ngồi vững, trông rất chật vật.

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn hắn.

Thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt nhìn thấy cảnh này trong lòng thất kinh: "Tên Đằng Thanh Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, A Nghiêm tiểu tử là do cha một tay bồi dưỡng nên, đã luyện ra nội kình mà không ngờ lôi cán thương không chút động đậy. Tên Đằng Thanh Sơn cùng với những lời truyền ngôn của nhị đương gia Thiết Sơn bang hai nắm trước, quả thực không giả!" Liếc mắt cả Đằng thị tông tộc. "Trận chiến cùng Thiết Sơn bang, Bạch Mã bang ta tổn thất không nhỏ nên tốt nhất có lẽ đừng nên gây tổn thất nữa. Bằng không thực sự gây hấn, diệt sạch Đằng gia trang thì Bạch Mã doanh chúng ta có lẽ phải tổn thất quá nửa nhân mã!"

Bạch Mã doanh chính xác là các tinh anh lại phối hợp thêm trọng giáp, chiến mã thì ngay cả hậu thiên đỉnh phong tam đương gia Thiết Sơn bang Vương Thiết Hải cũng một lần xung phong đã bị giết chết. Hai vị đương gia khác của Thiết Sơn bang cũng chỉ có thể tránh né mũi tấn công sắc nhọn. Từ đó có thể tưởng tượng được sự đáng sợ của Bạch Mã doanh.

Một khi hơn trăm kỵ binh xung phong tấn công, quét sạch Đằng gia trang đích xác không khó.

"Ha ha. Đằng Thanh Sơn. Ừ, cũng không tệ." Hồng Chấn Kiệt cười nói. "Nếu ngươi gia nhập Bạch Mã doanh ta thì tiền thu hàng năm của Đằng gia trang ngươi cũng miễn luôn. Thế nào? Ta có thể cho ngươi làm thủ lĩnh tân nhiệm của Bạch Mã doanh." Hiện tại Hồng Chấn Kiệt cần nhất chính là cao thủ thực sự.

Thủ lĩnh Bạch Mã doanh?

"Cảm ơn thiếu đương gia đã coi trọng ta nhưng Thanh Sơn không muốn rời xa gia đình, tạm thời không muốn tới Bạch Mã hồ." Đằng Thanh Sơn chắp tay nói.

Đằng Thanh Sơn đang đánh cuộc.

Canh bạc này Bạch Mã bang hiện giờ đang rơi vào trong nguy hiểm. Thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt rất không nỡ lãng phí tinh anh tại Đằng gia trang.

"Ha ha." Người trên chiến mã Hồng Chấn Kiệt cười rộ lên. "Được, sau này lúc nào ngươi muốn gia nhập Bạch Mã bang ta thì cứ việc tới! Hôm nay ta cũng không so đo với Đằng gia trang các ngươi nữa." Lời vừa dứt, không ít người Đằng gia trang thở phào một hơi. Đám người Đằng Thanh Sơn, Đằng Vân Long lại rất nghi hoặc.

Bạch Mã bang, chính là chúa tể.

Từ lúc nào từng thấy qua Bạch Mã bang nhận thua? Từng thấy qua Bạch Mã bang giảng đạo lý?

Giảng đạo lý, đó đã không phải là Bạch Mã bang nữa rồi.

"Đằng Thanh Sơn, cô nương phía sau ngươi tên gọi là gì?" Hồng Chấn Kiệt đột nhiên hỏi.

Đằng Thanh Sơn biến sắc.

Thanh Vũ phía sau lập tức bám lấy y phục Đằng Thanh Sơn, vội vàng trốn về phía sau hắn.

"Nàng là muội muội ta." Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm Hồng Chấn Kiệt.

"Thiếu đương gia, ngài hỏi tiểu cô nương này làm gì?" Tộc trưởng Đằng Vân Long thấp giọng nói.

Hồng Chấn Kiệt lại không thèm để ý đến ánh mắt Đằng Thanh Sơn. Hắn cười ha ha nói: "Muội muội ngươi? À, ừ! Ca ca nàng là một hán tử thì tất nhiên muội muội lớn lên cũng phải xinh đẹp thanh tú. Hồng Chấn Kiệt ta hôm nay vác mặt dày xin ngỏ lời cầu hôn với Đằng gia trang các ngươi, để muội muội ngươi làm thiếp của ta. Thế nào?"

"Thiếu đương gia." Là kẻ làm cha nên Đằng Vĩnh Phàm nóng nảy. "Con gái ta đã có hôn sự rồi." Ông chỉ có thể dùng lời nói dối, nói qua qua lấy lệ thôi.

"Có hôn sự? Thoái thác là được! Thoái thác không xong thì ngươi nói cho ta biết nam nhân kia là ai ta sẽ đi giết hắn!" Hồng Chấn Kiệt khẽ cười. Trở thành nữ nhân của Hồng Chấn Kiệt, sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý bất tận."

"Ta không gả cho ngươi!" Thanh Vũ đột nhiên hét lên.

Đôi mắt Hồng Chấn Kiệt sáng lên, cười nói: "Thanh âm thật dễ nghe." Theo sau đó hắn liếc mắt qua Đằng tộc trưởng một cái. "Đằng lão tộc trưởng, ngươi nói xem phải thế nào?"

"Thanh Vũ nó đã có hôn sự. Thật sự không được." Đằng Vân Long cũng lấy lý do này chối từ.

Hồng Chấn Kiệt sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nhìn đám người Đằng gia trang xung quanh: "Hồng Chấn Kiệt ta hôm nay đã cho Đằng gia trang các ngươi đủ mặt mũi rồi, còn muốn thêm nữa sao, thực không biết xấu hổ! Chờ khi tính khí Hồng Chấn Kiệt ta còn được tốt, các ngươi hãy nói rõ cho ta. Một câu thôi, cô gái này sẽ đi theo ta. Dám nói một chữ 'không' thì ta hôm nay sẽ huyết tẩy Đằng gia trang các ngươi!"

Nhất thời đám kỵ binh Bạch Mã doanh lập tức tiến về phía trước.

Mọi người trong Đằng gia trang trái tim bỗng rộn lên.

"Hừ." Hồng Chấn Kiệt sắc mặt âm trầm.

Từ Hồng Chấn Kiệt nhìn ra, cha hắn đã chết nên Hồng Chấn Kiệt chính là chúa tể của Nghi thành. Nghi Thành này do hắn định đoạt! Nữ nhân Đằng gia trang ai hắn thấy vừa mắt thì đó chính là phúc khí của người đó. Hôm nay hắn cũng cố ra vẻ quân tử một hồi. Ai ngờ được Đằng gia trang lại không cho mặt mũi. Cho nên Hồng Chấn Kiệt bắt đầu phát hỏa.

"Mẹ nó. Lo cái chym! Cùng lắm thì giết sạch sẽ, tổn thất vài huynh đệ Bạch Mã doanh! Hừ, Bạch Mã bang ta ít nhất còn có sáu ngàn hạch tâm đệ tử! Những bang phái nhỏ kia, còn dám làm phản sao?" Hồng Chấn Kiệt chính là lớn lên trong hang ổ thổ phỉ nên cả người toàn khí chất thổ phỉ.

Đầu đã phát nhiệt thì quản cái rắm. Giết xong rồi hãy nói.

"Thanh Sơn!" Đằng Vĩnh Phàm nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

"Thanh Sơn. Con nói phải làm sao bây giờ?" Đằng Vân Long thấp giọng nói. "Nếu động thủ thì có nắm chắc không?"

Nắm chắc?

Nếu như động thủ ở Đằng gia trang, hơn một trăm tên trọng kỵ binh Bạch Mã doanh này xung phong thì Đằng Thanh Sơn muốn giết hơn trăm người cũng phải mất thời gian. Đến lúc ấy, có lẽ tộc nhân cũng phải chết một đống lớn.

"Ca." Thanh Vũ bám áo Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn ngoái đầu nhìn về phía muội muội. Trên khuôn mặt Thanh Vũ lênh láng nước mắt, nàng dường như cũng cảm thấy tương lai sắp trở nên tối tăm mù mịt.

"Tiểu Vũ. Tin tưởng ca không? Mặc kệ ca quyết định thế nào. Muội cũng tin chứ?" Đằng Thanh Sơn nhìn Thanh Vũ.

"Vâng." Đằng Thanh Vũ cắn cắn môi. "Muội nghe lời ca."

Đằng Thanh Sơn nắm tay Đằng Thanh Vũ. Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Chấn Kiệt toàn thân sát khí: "Thiếu đương gia, thực tế thì muội muội ta nàng còn chưa trưởng thành. Cho dù thành thân cũng phải chờ đến sau lễ thành niên của năm mới. Hơn nữa, đại sự thành thân cũng phải do phụ mẫu làm chủ. Bằng không đến nhà ta ngồi xuống từ từ bàn chuyện này. Thế nào?"

Đôi mắt Hồng Chấn Kiệt hơi khép lại, sau đó cười lạnh một tiếng: "Được, ta xem ngươi còn có gì để nói!"

Ngay lập tức đám nhân mã lẫn Hồng Chấn Kiệt men theo con đường trong trang đi về phía nhà Đằng Thanh Sơn. Đám người Đằng Thanh Sơn, Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Phàm đương nhiên là theo cùng.

"Thanh Sơn. Trong hồ lô của hắn rốt cuộc là bán thuốc gì?" Không ít tộc nhân đáy lòng nghi hoặc từ đằng xa nhìn về hướng nhà Thanh Sơn.

"Thanh Sơn hắn sẽ không để Thanh Vũ gả ra bên ngoài chứ?" Có vài tộc nhân lo lắng.

Cũng có lão nhân trong tộc thở dài nói: "Còn có thể có biện pháp gì? Còn may là Thanh Vũ chính thức thành thân gả cho thiếu đương gia. Sau này cũng sẽ không chịu bao nhiêu đau khổ."

"Nói cái gì vậy? Thanh Vũ sao có thể gả cho thiếu đương gia kia được?"

Trong phòng chính nhà Đằng Thanh Sơn có không ít người ngồi. Trong sân lại thêm nhân mã Bạch Mã doanh tay cầm vũ khí đứng đầy ở đó.

"Nói đi." Hồng Chấn Kiệt lẫm liệt ngồi xuống, quét mắt sang đám người xung quanh.

Đằng Thanh Sơn cười xong rồi nói: "Nếu thiếu đương gia đã muốn thành thân cùng muội muội nhà ta như vậy thì ngài cũng phải thể hiện chút thành ý chứ. Chưa bàn đến sính lễ. Nhưng ít nhất cũng phải định một ngày đẹp. Đến lúc ấy tới rước dâu mới phù hợp."

Đằng Thanh Sơn cảm thấy tay Thanh Vũ nắm chặt lấy mình.

"Thanh Sơn!" Không ít người đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Đều rất giật mình.

"Rước dâu?" Hồng Chấn Kiệt ngó sang Đằng Thanh Vũ đang khóc như mưa.

Dựa theo tính cách của hắn, trực tiếp dẫn Thanh Vũ đi là được rồi. Còn rước dâu cái rắm. Chỉ có điều…

"Cô nương này thực khiến người ta động tâm. Hơn nữa ca nàng là một cao thủ, ta lấy muội muội hắn, hắn chẳng phải đã trở thành tiểu cửu tử (anh vợ) của ta sao? Đến lúc ấy hãy bảo hắn gia nhập Bạch Mã bang ta." Đáy lòng Hồng Chấn Kiệt nghĩ rằng rất hoàn hảo. Lấy một cô nương xinh đẹp còn có thể lôi kéo một cao thủ đi. Việc đáng mừng thế sao không làm chứ?

"Ha ha, cũng được. Vậy quyết định một ngày đi." Hồng Chấn Kiệt cười rộ lên.

"Ngoại công, tiếp sau có ngày nào ngày lành?" Đằng Thanh Sơn trưng cầu ý kiến.

Đằng Vân Long rất bình tĩnh nói: "Mười sáu tháng ba là ngày lành tháng tốt."

"Vậy không phải mất mấy ngày nữa à?" Hồng Chấn Kiệt liên tục lắc đầu. "Ngày kia, mùng chín tháng ba không phải là một ngày đẹp sao? Ngày kia, đến hôm ấy ta sẽ tự thân đến rước dâu."

"Được. Vậy ngày kia." Đằng Thanh Sơn gật đầu.

"Rất thẳng thắn." Hồng Chấn Kiệt ha ha cười rộ lên. "Đằng Thanh Sơn. Đại cữu tử của ta tới ngày kia khi ta tự thân dẫn người tới rước dâu, ngươi nhất định phải tới uống rượu mừng của ta đó."

"Chắc chắn rồi. Thiếu bang chủ ngài tự thân mời, ta sao dám không đi?" Đằng Thanh Sơn đáp.

"Hay lắm." Hồng Chấn Kiệt đứng dậy, cũng không thèm chào hỏi với người khác trực tiếp xoay người. "Các huynh đệ, chúng ta đi!"

Đưa mắt dõi theo đám người Hồng Chấn Kiệt rời đi, một vài người trong gian phòng chính sôi sùng sục.

"Thanh Sơn. Con sao lại nghĩ vậy. Sao có thể gả muội muội ngươi cho tên thiếu đương gia ấy?" Viên Lan vội vã nói.

Đằng Vân Long cũng nghi hoặc nói: "Thanh Sơn. Con thực sự định gả muội muội ngươi?" Đằng Vĩnh Phàm cũng nhìn Đằng Thanh Sơn.

"Ca!" Thanh Vũ bên cạnh nhìn Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn nắm tay muội muội, an ủi nói: "Tiểu Vũ. Không sao cả. Tin tưởng ca."

"Chuyện thành thân này không phải còn chờ đến ngày kia sao?" Đằng Thanh Sơn nói.

"Ngày kia. Nó rất nhanh sẽ đến." Viên Lan thiết tha nói.

"Thế nhưng Hồng Chấn Kiệt kia không còn đến ngày kia nữa đâu." Đằng Thanh Sơn ngoái đầu nhìn ra bên ngoài. "Nghe tiếng vó ngựa hẳn là đám người Bạch Mã bang đã rời khỏi Đằng gia trang rồi."

Trong gian phòng chính không hề có bao nhiêu người ngoài. Cũng chỉ có mấy người phu phụ Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Vũ và Đằng Vân Long. Người khác đều bị ngăn ở bên ngoài không cho tiến vào.

"Thanh Sơn, con muốn làm gì?" Mấy người Đằng Vĩnh Phàm đều phát giác có điểm bất thường.

"Con ra ngoài một chuyến." Đằng Thanh Sơn hơi mỉm cười, cũng không cầm Luân Hồi thương rồi thi triển 'Thiên Nhai Hành' cả người bỗng hóa thành một đạo ảo ảnh. Thoáng chốc liền biến mất trong sân sau đó xuất hiện ở nóc nhà người khác. Lại lóe lên một lần nữa nhân ảnh đã biến mất trong tầm mắt đám người Đằng Vân Long.

Truyện Chữ Hay