Cửu Đỉnh Ký

chương 597: chiến tranh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tâm tình của Đằng Thanh Sơn hiển nhiên đang rất tốt.

Dọc theo đường đi, Bùi Tam và Đằng Thanh Sơn chuyện trò vui vẻ. Đến khi hai bên sắp chia tay, một người phải đi Tây Vực, một người phải về Hình Ý môn, Bùi Tam mới cười nói:

- Đằng Thanh Sơn, đợi đến khi đại quân của Thiên Thần cung ta đánh tới ngoài sơn môn Ma Ni Tự, lúc đó ngươi nên đến xem. Theo ta suy đoán, Ma Ni Tự sợ rằng cũng có cường giả động hư. Nếu ngươi được xem cường giả động hư đối chiến, có lẽ sẽ có lợi ích đấy.

- Nhất định rồi.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.

- Vậy xin cáo từ!

Bùi Tam chắp tay, đứng trên lưng Lôi Điện Thần Ưng, nhanh chóng bay về phía tây bắc.

Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn Bùi Tam rời đi.

"Cường giả động hư đối chiến? Không biết cường giả động hư của Ma Ni Tự có thực lực như thế nào."

Đằng Thanh Sơn lập tức cười, khoanh chân ngồi trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, bay về phía Đại Duyên sơn thuộc quận Giang Ninh.

Tốc độ của Bất Tử Phượng Hoàng hiển nhiên rất nhanh.

Khi đến Đại Duyên sơn, mặt trời cũng chỉ vừa xuống núi. Những trấn nhỏ và thôn xóm dưới chân Đại Duyên sơn cũng đã có khói bếp bốc lên.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn bay trên trời cao nhìn xuống, liếc mắt đã thấy bên trong Đông Hoa uyển phía dưới, thê tử Lý Quân đang đi lại vẻ bất an, chốc chốc lại nhìn lên trời. Con gái Lâm Lâm cũng ở cùng với Lý Quân. Nhìn thấy cảnh này, Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất ấm áp, hắn cảm thấy năm đó quyết định cưới Lý Quân ở Đoan Mộc đại lục là lựa chọn sáng suốt nhất trong đời này.

"Vèo!"

Khi thấy luồng lưu quang màu đỏ rực hạ xuống cực nhanh, trên mặt Lý Quân và Lâm Lâm đều lộ vẻ kinh hỉ.

- Thanh Sơn!

- Cha!

Khi Đằng Thanh Sơn vừa đáp xuống đất, một mẹ con đều chạy tới. Vừa thấy y phục của Đằng Thanh Sơn đã rách nát, chỉ còn lại chiến giáp, Lý Quân không khỏi kinh hãi biến sắc. Đến khi phát hiện ra thân thể Đằng Thanh Sơn không có thương thế gì, nàng mới thở phào một hơi, nói:

- Thanh Sơn, xem ra lần này chàng đi Thần Miếu Man tộc đã gặp phải phiền toái rồi.

Đằng Thanh Sơn cười bất lực.

- Tiểu Quân, nàng còn giễu cợt ta à! Mau đưa y phục sạch ra đây, ta tắm rửa thay quần áo rồi từ từ nói.

Sau khi tắm rửa, thay đổi y phục xong.

Đến tối, gia đình năm người Đằng Thanh Sơn tề tụ cùng nhau ăn cơm, đồng thời cũng thuật lại mọi việc đã trải qua. Theo như Đằng Thanh Sơn tính toán lúc trước, muốn cho cha mẹ cùng ở lại đây, nhưng Đằng Vĩnh Phàm cha hắn sau khi chân mọc dài ra, căn bản không chịu nhàn được, thường xuyên buộc các thanh niên trong Đằng gia trang tập luyện. Cha và mẹ đều đã phục dụng chu quả tửu nên thân thể rất tốt.

Do đó, Đằng Thanh Sơn chỉ đành thỉnh thoảng đến thăm cha mẹ, đồng thời cũng cho Hồng Lâm, Hồng Vũ thường xuyên tới gặp ông bà nội.

- Rốt cuộc cũng giết chết được tên khốn khiếp đó.

Hồng Lâm nghe Đằng Thanh Sơn thuật lại, không kìm được siết chặt nắm tay.

Nàng hận thấu xương kẻ đứng sau lưng âm thầm xếp đặt này.

- Chết hay lắm!

Hồng Vũ cũng không kìm được buột miệng nói.

- Cha!

Hồng Lâm liền nói:

- Kẻ đó rốt cuộc là ai, sao lại có cừu hận lớn với Đằng gia chúng ta như vậy, hết lần này tới lần khác muốn đối phó với chúng ta?

Lý Quân Bên cạnh cũng vội hỏi:

- Đúng, Thanh Sơn, tên đó rốt cuộc là ai? Lúc trước chàng đã đoán là Cổ Ung mà!

Đằng Thanh Sơn bất lực lắc đầu:

- Cho dù ta đã mở mặt nạ kẻ này ra, cũng không biết thân phận chính thức của hắn.

- Mở mặt nạ ra mà cũng không biết à, chẳng lẽ là người lạ?

Lý Quân không kìm được hỏi. Hồng Vũ, Hồng Lâm cùng với thê tử của Hồng Vũ là Lôi Tiểu Như cũng đều nhìn vào Đằng Thanh Sơn.

- Không.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:

- Vì hắn đã hủy dung.

- Hủy dung?

Mọi người trong nhà đều lặng đi.

- Do đó mới nói, ta chỉ có thể nghi ngờ Kim Thắng trưởng lão này là Cổ Ung mà thôi.

Đằng Thanh Sơn vui vẻ cười vang:

- Thôi, bất luận hắn là ai, bây giờ cũng đã chết rồi, chuyện này coi như xong.

Sau khi trở lại Hình Ý môn, Đằng Thanh Sơn cùng gia đình sống ba ngày vui vẻ, qua ngày thứ tư mới tiến vào phòng luyện công bế quan, bắt đầu tĩnh tu.

Lần này tới Thần Miếu Man Tộc, hắn đã thu hoạch được không ít.

Đặc biệt là đem thế giới lực ngũ hành chuyển hóa thành thế giới lực hủy diệt,.

Dựa theo suy nghĩ của Đằng Thanh Sơn: "Củng cố cảnh giới trước, sau đó tìm hiểu về thế giới lực hủy diệt… Trong Tam Thể thức, mỗi một lần thu thế và ra quyền chia làm sinh và tử. Bây giờ tử đã thành công, vậy ta hoàn toàn có thể thông qua Tam Thể thức, dùng tử để cảm ngộ mặt trái của nó là ý cảnh về sinh.

Đằng Thanh Sơn chuyên tâm tiềm tu.

Cả Hình Ý môn trở nên yên lặng. Trong quá trình Đằng Thanh Sơn tiềm tu, ở Viêm châu lại phát sinh một trận chiến khốc liệt. Mặc dù cường giả hư cảnh của Xạ Nhật thần sơn đã chết, nhưng bọn họ đã ở Viêm châu rất lâu, hơn nữa đệ tử của Xạ Nhật thần sơn đều sở trường thần kỹ cung tiễn, khiến cho Quy Nguyên tông rất đau đầu.

Dù sao, cũng chỉ có rất ít cao thủ không sợ cung tiễn của Xạ Nhật thần sơn mà thôi.

May mà Quy Nguyên tông có một cường giả hư cảnh là Gia Cát Nguyên Hồng, hơn nữa còn có Long Cương quân rất mạnh.

Từ cuối năm ngoái bắt đầu kịch chiến, thông thường khi Long Cương quân vừa mới công phá xong một thành trì, đợi đến khi Long Cương quân vừa rút đi, thành trì này lại bị người của Xạ Nhật thần sơn thu hồi.

Năm đó Quy Nguyên tông có thể diệt Thanh Hồ đảo, công lao lớn nhất là Long Cương quân.

Công lao thứ hai là nhờ Đằng Thanh Sơn và Bất Tử Phượng Hoàng. Kỳ thật đối với một đại tông phái có mấy trăm vạn nhân mã dưới trướng thì sự uy hiếp của cường giả hư cảnh nhân loại cũng không phải quá cao, dù sao một hư cảnh nhân loại một lần cũng chẳng giết được bao nhiêu người. Uy hiếp chính thức là những yêu thú hư cảnh đáng sợ như Bất Tử Phượng Hoàng.

Một lần phun lửa có thể đốt chết ngàn vạn người.

Giống như Yêu Long Tử Tích, một hơi hàn khí làm chết cóng trên vạn quân sĩ. Đó mới là thứ đả kích vào sĩ khí nhất, làm cho quân đội sợ hãi.

Nhưng Quy Nguyên tông không có yêu thú hư cảnh.

Do đó Xạ Nhật thần sơn chỉ cần tránh xa mũi nhọn Long Cương quân, xé lẻ, tiềm phục ở các nơi, giành giật tranh đoạt với Quy Nguyên tông từng tấc đất. Thất bại giai đoạn đầu làm cho Gia Cát Nguyên Hồng chỉ có thể lựa chọn thận trọng bước từng bước, từ từ nuốt chửng Viêm châu, sau khi nắm chắc trong ngoài mới công kích một nơi khác.

Kỳ thật Gia Cát Nguyên Hồng còn có một biện pháp khác là mời Đằng Thanh Sơn hỗ trợ.

Đáng tiếc vì chuyện lần trước, Gia Cát Nguyên Hồng cũng có lòng tự tôn. Hơn nữa theo như y thấy: "Có ưu thế rất lớn trước một một đối thủ không có cả cường giả hư cảnh, vậy mà Quy Nguyên tông vẫn không lấy được Viêm châu, vậy thì có tư cách gì chiếm lĩnh Viêm châu chứ?"

Do đó, Gia Cát Nguyên Hồng cũng coi trận chiến này là cơ hội để rèn luyện quân đội mình.

Từ cuối năm ngoái cho tới tháng tư thứ năm sau, về mặt thực lực và sĩ khí, cường giả hư cảnh đều chiếm được ưu thế. Quy Nguyên tông mất tới bốn tháng ròng, chết mất trên ba mươi vạn người mới hoàn toàn chiếm được cả Viêm châu.

Mặc dù chiếm được Viêm châu, nhưng các nơi vẫn còn có dư nghiệt.

Nhưng bọn chúng cũng đã không còn ảnh hưởng tới đại cuộc nữa.

Khi Quy Nguyên tông thống nhất Viêm châu, cộng thêm tám quận Dương châu, thì lúc này…

Một trận chiến lớn hơn nữa, hấp dẫn mọi sự chú ý của cả Cửu Châu đại địa đã xảy ra. Đại quân của Thiên Thần cung rốt cuộc cũng tiến vào Tây Vực và Lương châu, dọc theo con đường hoàng kim đánh vào biên cảnh Lương châu.

Thiên Thần cung là một tông phái dưới trướng có cả tỉ dân, thủ lĩnh Bùi Tam vô địch đáng sợ. Lần này đại quân tập kết, vòng qua đường sa mạc tiến vào Tây Vực, sau đó theo con đường hoàng kim đánh vào Lương châu.

Mất thời gian rất lâu, nhưng quân đội Thiên Thần cung rất cường đại, thiên hạ không có bất luận kẻ nào dám hoài nghi.

Nổi lên hai mươi năm, trong một tỉ dân chúng chọn lựa ra những tinh anh.

Còn Ma Ni Tự, dưới trướng có hai châu, cũng có năm sáu trăm triệu dân chúng, cộng thêm lịch sử rất lâu đời, Nhung châu và Lương châu cũng là hai châu có mật độ dân số rất đông trên Cửu Châu, tông phái lại được chí cường giả lưu lại vô số bí tịch, nên tự nhiên cũng có rất nhiều cường giả.

Hai bên va chạm tuyệt đối sẽ rất kinh người. Đến cả Đằng Thanh Sơn cũng không muốn dính vào việc này.

oOo

Trời chiều ngả về phía tây, một vệt ửng hồng.

Ma Ni Tự, trong Phật Đà sơn.

Phật Đà sơn chính là cấm địa của Ma Ni Tự, chỉ có đại sư của Phật Tông đạt tới hư cảnh mới có tư cách tiến vào. Lúc này, một vị tăng nhân trông như một thiếu niên mập mạp từ xa bay tới, bay vào huyệt động giữa sườn núi Phật Đà sơn. Trên tay tăng nhân thiếu niên này có chín đạo tử văn huyền ảo.

- Sư thúc!

Tăng nhân thiếu niên chắp tay tạo thành chữ thập nói.

Chỉ thấy trong huyệt động đang có một tăng nhân mặc áo bào màu vang khoanh chân ngồi diện bích.

- Phàm Không, ngươi đã đến rồi à!

Thanh âm của tăng nhân áo vàng rất nhu hòa, loáng thoáng còn mang theo thiện âm, có tác dụng an tĩnh lòng người một cách thần kỳ:

- Quân đội của Thiên Thần cung bây giờ thế nào rồi?

- Quân đội Ma Ni Tự ở biên giới căn bản không thể cản được chúng.

Tăng nhân thiếu niên lắc đầu nói:

- Hai mươi năm trước Thiên Thần cung đã có quân đội cực kỳ tinh nhuệ lợi hại, còn hai mươi năm nay, từ ba nơi đại thảo nguyên, U châu và Thanh châu, bọn chúng đã thu nạp vô số đệ tử, từ đó chọn lựa ra những đệ tử tinh anh. Đặc biệt là ở U châu, Thanh châu và đại thảo nguyên đều có vô số người tu luyện Nội Gia quyền, trong đó có rất nhiều người được Thiên Thần cung thu nạp.

- Nội Gia quyền chỉ cần có chút thành tựu, cộng thêm phụ trợ của bí tịch nội kình thì đã xem như là một võ giả nhị lưu rồi. Nếu như thành tựu của Nội Gia quyền cao hơn, cộng thêm nội kình, có thể tương đương võ giả nhất lưu.

- Nguyên nhân chính là nhờ có Nội Gia quyền, nên đã bồi dưỡng ra rất nhiều quân sĩ tinh anh cho Thiên Thần cung, làm cho trên trăm vạn đại quân Thiên Thần cung, đều yếu nhất là vũ giả tam lưu, tuyệt đại đa số đều là vũ giả nhị lưu.

Tăng nhân thiếu niên lắc đầu thở dài:

- Sớm biết như thế, Ma Ni Tự ta cũng đã cho dân chúng ở Nhung châu và Lương châu đi học Nội Gia quyền. Mặc dù có một bộ phận sẽ bái nhập Hình Ý môn, nhưng cũng sẽ có đại bộ phận quyến luyến quê nhà, gia nhập vào Ma Ni Tự ta.

Lời này làm tăng nhân áo vàng khoanh chân tĩnh tọa trầm tư hồi lâu.

Ma Ni Tự ở Nhung châu và Lương châu có địa vị độc tôn, cho nên đã bài trừ tất cả phương pháp tu luyện không phải của Ma Ni Tự.

- Sư thúc, đại nạn lần này không phải chuyện đùa đâu.

Tăng nhân thiếu niên không kìm được vội vàng nói.

- Chà…

Tăng nhân áo vàng thở dài một tiếng.

- Phàm Không, ngươi hãy dẫn hai trưởng lão trong Trưởng Lão điện đi Hình Ý môn một chuyến.

Tăng nhân áo vàng chậm rãi nói:

- Nói với Đằng Thanh Sơn là sau này gần sáu trăm triệu dân chúng ở Nhung châu và Lương châu có thể được học Nội Gia quyền, Thanh Sơn hội quán của hắn cũng có thể được mở trong hai châu, có thể chiêu nạp người tu luyện Nội Gia quyền bái nhập Hình Ý môn, chỉ hi vọng hắn có thể đem con Bất Tử Phượng Hoàng cho Ma Ni Tự mượn dùng một chút.

- Sư thúc…

Tăng nhân thiếu niên giật mình.

Từ sau khi Thích Già Tổ Sư khai tông lập phá, Ma Ni Tự có khi nào lại phải cúi đầu thấp như vậy?

Họ không đấu với Vũ Hoàng môn, Doanh Thị gia tộc, nhưng tận đáy lòng họ đều cực kỳ cao ngạo. Ma Ni Tự không thể nghi ngờ là tông phái đứng đầu trên Cửu Châu đại địa! Trong địa bàn Ma Ni Tự, cấm tiệt bất kỳ một phương pháp tu luyện nào khác được truyền bá. Sự bá đạo tuyệt đối này cũng nói lên ngạo khí của Ma Ni Tự.

Ai là đệ nhất tông phái, không phải mở miệng nói, mà là dựa vào thực lực của mình.

Vũ Hoàng môn có lớn tiếng đến mấy thì có tác dụng gì? Người trong thiên hạ vẫn đều công nhận Ma Ni Tự là nơi có thực lực mạnh nhất.

Nhưng bây giờ Ma Ni Tự lại phải cúi đầu trước người khác.

- Sư thúc! Lúc trước chúng ta đã không lưu tình gì với Đằng Thanh Sơn, đến cả Thanh Sơn hội quán cũng không được mở, Nội Gia quyền lại càng bị cấm truyền vào. Chúng ta đi như vậy, chỉ sợ…

Tăng nhân thiếu niên cảm thấy hơi khó chịu.

- Đi đi!

- Lúc này đã là lúc sinh tử tồn vong của Ma Ni Tự, cúi đầu trước Đằng Thanh Sơn một chút thì có thấm vào đâu!

Tăng nhân áo vàng thở dài nói:

- Phàm Không, nhất định phải mời cho được Bất Tử Phượng Hoàng tới.

Tăng nhân thiếu niên hít sâu một hơi, rốt cuộc chắp tay nói:

- Vâng thưa sư thúc!

Truyện Chữ Hay