Cửu Dĩ Hữu Tình

chương 21: cô gái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Gió

Ngày hôm nay Cố Ngạo về muộn, Mẫn Thiều Kỳ còn dư rất nhiều thời gian để chuẩn bị cơm tối, vốn dĩ chỉ định nấu hai món, hiện giờ lại có thể làm thêm một ít đồ rán, dù sao cũng đủ thời gian để ướp.

Thực ra năm hết tết đến nhà nào cũng phải chuẩn bị rất nhiều đồ, nhưng đối với người ở tuổi Mẫn Thiều Kỳ đã không còn nhớ được mấy điều xưa cũ ấy nữa rồi, giờ có rất nhiều thứ có thể mua sẵn, cũng không tốn thì giờ làm tại nhà, mà thời gian dư giả có thể làm một số món mà mình thích, không nhất thiết phải là những món nhất thiết phải có trên bàn cơm tất nhiên mà là những món tỷ dụ như đồ ăn kiểu Tây, các loại bánh ngọt.

Món cuối cùng đầu cá nấu đậu làm xong, cũng vừa lúc Cố Ngạo trở về. Nhưng không chỉ có một mình Cố Ngạo mà còn có một cô gái tầm hai mươi tư hai mươi lăm tuổi.

Cô gái đó vừa vào cửa, liền bắt đầu đánh giá nhà Cố Ngạo: “Không ngờ chỗ ở của anh lại giản dị thế này.”

Thế này gọi là giản dị? Mẫn Thiều Kỳ khẽ nhíu mày, chẳng lẽ phải sống trong cả một tòa thành to oạch thì mới được coi là bình thường? Giá nhà ở đây có thể xếp vào top đắt đỏ của thành phố, nói giản dị, cũng không khỏi khinh thường nơi này.

“Ngồi đi.” Cố Ngạo nói, hiển nhiên không có ý muốn tiếp đãi.

Cô ta đi vào phòng khách, ánh mắt rơi trên người Mẫn Thiều Kỳ.

Dùng mắt đánh giá Mẫn Thiều Kỳ một hồi, đoạn hỏi Cố Ngạo: “Vị này là?”

“Mẫn Thiều Kỳ.”, Cố Ngạo nói, rồi lại nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Đây là Lâm Bái.”

Lâm Bái lại nhìn Mẫn Thiều Kỳ một hồi, hỏi: “Bạn bè? Hình như không giống lắm.”

Giọng điệu của Lâm Bái khiến Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy khó chịu, là cái kiểu thượng đẳng. Có điều Lâm Bái thật sự rất xinh đẹp, người cao gầy, vóc dáng cũng đẹp, mặc một chiếc quần mỏng màu cà phê, một chiếc áo len màu trắng, khoác thêm một chiếc áo lông thú màu nâu, thoạt nhìn vô cùng thời thượng. Mà cái kiểu khí chất kiêu ngạo thế này dường như đang muốn khoe gia thế của cô ta, chỉ là loại con gái chỉ biết kiêu căng lại thiếu mất sự thanh nhã này rất khó có thể tạo thiện cảm cho người khác.

Cố Ngạo không trả lời cô ta, chỉ nói: “Tôi đi thay quần áo.”

Lâm Bái gật đầu, dường như cũng không có ý bám theo.

Cố Ngạo quay đầu nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Nấu cơm xong chưa?”

“Xong rồi.” Mẫn Thiều Kỳ vội đáp.

“Ừ, dọn lên đi.” Cố Ngạo nói xong liền đi vào phòng.

Đầu óc Mẫn Thiều Kỳ hơi loạn, không biết người tên Lâm Bái này có lai lịch thế nào. Nhưng rõ ràng giờ không phải lúc để hỏi, vẫn nên chờ Lâm Bái đi rồi tính tiếp.

Mẫn Thiều Kỳ đi vào bếp dọn cơm, Lâm Bái cởi áo khoác ngoài, nhưng lại hoàn toàn không có ý định muốn giúp, chỉ dựa vào cạnh cửa đánh giá Mẫn Thiều Kỳ.

Quần áo trên người Mẫn Thiều Kỳ rất bình thường, không phải là đồ limited, cũng không phải là đồ thịnh hành, dáng dấp cũng đẹp, khá ưa nhìn, nhưng kiểu tóc rất bình thường, trông không giống đã từng tạo kiểu. Lại nhìn cậu quen việc dễ làm, xới cơm dọn đồ ăn thế này, vừa nhìn là biết là làm rất nhiều rồi. Có thể thấy rõ không phải là loại cậu ấm, theo lý mà nói không thể nào xuất hiện cùng Cố Ngạo như vậy được.

Đôi mắt dán lông mi giả của Lâm Bái chuyển động một hồi, mới mở miệng nói: “Cậu là người giúp việc của Tam thiếu?”

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, dù sao đây cũng là thân phận của cậu, chẳng có gì mà không dám thừa nhận cả.

“Cậu ở đây à?” Lâm Bái hỏi.

“Ừ.” Mẫn Thiều Kỳ đặt đồ ăn đã dọn ra đặt lên bục, lát nữa dọn ra hết rồi chỉ việc bưng ra ngoài thôi.

Lâm Bái cười cười, nói: “Cậu chắc vẫn chưa biết nhỉ? Thật ra tôi là vợ chưa cưới của Cố Ngạo.”

Tay Mẫn Thiều Kỳ run run, suýt chút nữa đã làm đầu cá nấu đậu đang dọn ra bắn lên người Lâm Bái.

Lâm Bái nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mẫn Thiều Kỳ, dường như rất hài lòng, tiếp tục cười nói: “Nếu như bên Cố gia đã sắp xếp cậu tới phục vụ Cố Ngạo, chắc hẳn cậu và Cố Ngạo cũng hợp nhau. Nói trước với cậu cũng không sao.”

Trong lòng Mẫn Thiều Kỳ càng loạn hơn, cậu không biết có nên tin lời Lâm Bái hay không, có điều trước giờ chưa từng nghe nói Cố Ngạo có vợ chưa cưới, giờ lại nhảy đâu ra một người, lý trí cậu cũng từ chối thừa nhận. Nhưng lý trí của cậu cũng sẽ không cho phép cậu bây giờ xông vào phòng Cố Ngạo hỏi rằng rốt cuộc chuyện này là như thế nào, thứ nhất cậu không có tư cách, thứ hai bất luận kết quả có như thế nào, cậu cũng rất khó chịu.

“Ồ…” Mẫn Thiều Kỳ có hơi mất tập trung đáp một tiếng.

Lâm Bái dường như có chút không hài lòng với thái độ của cậu, hỏi: “Sao vậy? Không tin à?”

Mẫn Thiều Kỳ rất muốn gật đầu, nhưng vì để tránh mẫu thuẫn không đáng có, vẫn nói rằng: “Không có.”

Lâm Bái nở nụ cười, nói: “Cậu cũng biết thân phận của Cố Ngạo rồi, chuyện này tạm thời là bí mật. Tôi nhìn cậu vừa mắt lắm mới nói trước với cậu, đợi đến khi tôi và Cố Ngạo kết hôn, cậu có thể trở về Cố gia. Tôi vẫn thích thế giới của hai người hơn.”

Về Cố gia? Mẫn Thiều Kỳ chớp nhẹ mắt, nếu thật sự là như vậy, cậu cũng không thể về Cố gia, dù sao cậu cũng không phải người làm của Cố gia, chỉ là người giúp việc của mình Cố Ngạo mà thôi.

Vậy, đến lúc ấy, cậu rốt cuộc nên đi đâu đây?

Có một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Mẫn Thiều Kỳ, rất nhanh khiến cậu không kịp ghi nhớ, nhưng cậu vẫn rõ đó là gì…

Mẫn Thiều Kỳ ép mình mau chóng tỉnh táo lại, lấy dưa cải đã muối từ trước sắp ra đĩa, rời sự chú ý của mình đi.

Lúc này Cố Ngạo cũng đi ra khỏi phòng. Lâm Bái đi tới nói chuyện với Cố Ngạo.

Mẫn Thiều Kỳ nhìn chút phản ứng của Cố Ngạo. Thật ra, Cố Ngạo không quá nhiệt tình với Lâm Bái nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Cậu cảm thấy đó không phải là trạng thái của Cố Ngạo khi yêu, vậy nên có thể Cố Ngạo không có nhiều tình cảm với Lâm Bái. Nhưng trên thế giới này còn có cái gọi là liên hôn, với xuất thân như của Cố Ngạo, liên hôn là chuyện bình thường. Việc này cậu không thể nào khống chế được, chỉ cần Cố Ngạo đồng ý, vậy thì cậu chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Bữa cơm này, Mẫn Thiều Kỳ rất yên lặng. Lâm Bái lôi kéo Cố Ngạo nói chuyện cùng, Mẫn Thiều Kỳ không chen lời, cũng không muốn nói.

Chủ đề của Lâm Bái cơ bản xoay quanh mốt và tiệc, nói cái gì mà đồ không có dinh dưỡng, Cố Ngạo câu được câu không mà đáp, cũng không thể hiện sự khó chịu. Đương nhiên, trong đó cũng có vài lời phê bình với bữa tối, cái gì mà đồ chiên dầu không tốt cho sức khỏe, canh nhạt, các thứ các thứ… Nghe như mà một nhà phê bình âm thực rất coi trọng vấn đề sức khỏe.

Mẫn Thiều Kỳ không nhịn được mà nghĩ, nếu như Cố Ngạo kết hôn cùng Lâm Bái, có phải ngày tháng sau này cũng sẽ như lúc này? Lâm Bái không ngừng tìm chủ đề nói chuyện, Cố Ngạo cứ tùy hứng đáp lời…Thoạt nhìn có vẻ cũng không tệ.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Bái ngồi trên ghế sô pha nói với Mẫn Thiều Kỳ vừa rửa bát xong: “Pha cho tôi ly cà phê.” Giọng điệu không chút khách sáo, tựa hồ đây là những việc mà Mẫn Thiều Kỳ phải làm giúp cô ta.

“Được.” Mẫn Thiều Kỳ lại quay lại phòng bếp, bắt đầu lặng lẽ pha cà phê. Cậu là người giúp việc của Cố Ngạo, giúp việc cho khách của Cố Ngạo cũng là hợp tình hợp lý.

“Có đồ ngọt không?” Lâm Bái ở phòng khách hỏi.

“Có bánh su kem, được không?” Mẫn Thiều Kỳ làm tròn bổn phận người giúp việc của cậu.

“Được, lấy cho tôi mấy cái.” Lâm Bái nói.

Mẫn Thiều Kỳ lấy năm sáu cái bánh su kem nhỏ đặt lên đĩa, định lát nữa mang ra cùng cà phê, còn rắc thêm tí bột đường lên trên. Bởi vì Cố Ngạo không thích đồ quá ngọt, vậy nên lượng đường trong kem cậu đánh cũng ít đi một chút so với tiêu chuẩn, độ ngọt như thế cậu và Cố Ngạo ăn là vừa đẹp. Nhưng không chắc Lâm Bái sẽ thích, vậy nên chỉ có thể rắc thêm chút đường, bù lại lượng đường đã bớt.

Cố Ngạo đi vào bếp rót nước, chuyện thế này bình thường anh cũng sẽ không bắt Mẫn Thiều Kỳ làm. Nhìn thoáng qua cà phê đang pha, Cố Ngạo nói với cậu: “Buổi tối đừng uống cà phê, ngủ sớm chút.”

“Được.” Mẫn Thiều Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi: “Anh ăn bánh su kem không?”

Cố Ngạo suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Ăn hai cái, hồng trà để ở đâu?” Nếu đã muốn ăn đồ ngọt, vậy thì hồng trà sẽ hợp hơn là nước trắng.

Mẫn Thiều Kỳ mở ngăn tủ phía trên ra, lấy hồng trà mà hôm trước Cố Ngạo mang về.

Cố Ngạo vừa mới mở hộp định pha trà cho mình thì thấy Lâm Bái đã đi tới, cười nói: “Chuyện cỏn con thế này để Tiểu Mẫn làm là được rồi.”

Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ.

Mẫn Thiều Kỳ mặt không chút cảm xúc dư thừa, nhận hồng trà nói: “Tôi pha cho. Có muốn thêm sữa không?”

Cố Ngạo do dự vài giây, nói: “Không cần đâu.”

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.

Lâm Bái kéo Cố Ngạo ra phòng khách, đưa cho Cố Ngạo xem mấy cái túi xách đắt tiền mà cô ta nhìn trúng, bảo Cố Ngạo tham khảo giúp, nhưng nói trắng ra là muốn Cố Ngạo mua cho cô ta.

Cố Ngạo cũng không khiến cô ta thất vọng, chọn ra hai món trong số những hình Lâm Bái cho anh xem, sau đó gửi cho Mạnh Chương, bảo Mạnh Chương đặt bên cửa hàng.

Mẫn Thiều Kỳ đem cà phê, hồng trà và bánh su kem ra ngoài. Lâm Bái lại nói đến việc gần đây cô ta gặp một số chuyện rất thú vị ở nước ngoài, có điều hiển nhiên là nói cho một mình Cố Ngạo nghe, không cho Mẫn Thiều Kỳ tham dự vào.

Mẫn Thiều Kỳ cũng rất biết điều rót cho mình cốc nước rồi trở về phòng,

Cậu không biết Lâm Bái có ngủ lại hay không, cũng không hỏi nhiều. Nhưng cậu nhìn ra được, Lâm Bái rõ ràng không ưa cậu. Đương nhiên cậu cũng không thích Lâm Bái. Hiện tại Lâm Bái có Cố Ngạo bên cạnh, còn cậu, có bỏng ngô vị caramel mà Cố Ngạo mua cho cậu ở bên.

Ống bỏng trước đó cậu đã ăn hết rồi, lúc ra ngoài mua đồ tết, Cố Ngạo lại mua thêm cho cậu mấy ống nữa, đều để trong phòng cậu, đủ để cậu ăn tới năm sau.

Lâm Bái không ngủ lại, lúc hơn chín giờ có xe tới đón cô ta, cô ta liền rời đi. Mẫn Thiều Kỳ cũng không ra tiễn, dù sao cậu cũng phải chủ nhà, căn bản cũng không muốn tiễn,

Sau khi Lâm Bái đi, Cố Ngạo gõ cửa phòng Mẫn Thiều Kỳ, sau đó đẩy cửa đi vào.

Mẫn Thiều Kỳ đang ôm hộp bỏng ăn, thấy anh đi vào, liền vội vàng đậy lắp lại để sang một bên – Cố Ngạo không cho cậu một ngày ăn quá nhiều.

Cố Ngạo nhìn ống bỏng đã bị ăn hết hai phần ba, nắp kéo còn để trên bàn, hiển nhiên là vừa mới mở. Có điều cũng không nói cậu, chỉ nhắc: “Lần sau lúc tôi không có nhà Lâm Bái mà tới thì không cần mở cửa cho cô ta.”

“Ừ.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu. Mặc dù không biết vì sao, nhưng cũng không hỏi. Dù sao cậu cũng không muốn ở một mình cùng một chỗ một chỗ với Lâm Bái, như vậy cũng tốt.

Cố Ngạo lại nhìn cậu, đưa tay cầm ống bỏng chỉ còn lại non nửa, nói: “Trước khi đi ngủ đánh răng cho kỹ, còn ăn nhiều như vậy lần sau không mua cho cậu nữa đâu.”

“Ừ…” Mẫn Thiều Kỳ mím môi một cái, nhìn cực kỳ nghe lời.

Cố Ngạo không nói gì thêm, mang theo bỏng ngô đi tới thư phòng của mình.

Lâm Bái đến thực sự khiến Mẫn Thiều Kỳ không vui, nhưng câu nói của Cố Ngạo lại khiến cậu cảm thấy có chút ấm áp, có lẽ đêm nay, cậu sẽ không quá khó ngủ…

Hôm sau khi dọn dẹp thư phòng Mẫn Thiều Kỳ thấy ống bỏng đã trống không, rõ ràng là do Cố Ngạo ăn hết. Kẹo bỏng ở quán này không quá ngọt, vị caramel rất rõ, nếu như thuộc loại quá ngọt, có lẽ Cố Ngạo sẽ ăn không được.

Nhưng lần sau cậu phải chú ý một chút, không được một lần ăn quá nhiều như vậy, nếu không Cố Ngạo chắn chắn sẽ không mua cho cậu nữa.

Truyện Chữ Hay