Hai người im lặng giằng co thật lâu, anh dùng giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên phá sự trầm mặc trước tiên, lời nói ra thậm chí làm cho Miên Miên cảm thấy ngoài ý muốn: “Về sau cẩn thận đề phòng loại chó nhà có tang này, bằng không một khi không để ý, sẽ bị cắn ngược lại một cái”
Chó nhà có tang? Miên Miên hồi tưởng đến loại ánh mắt ác độc vừa rồi của người mặc hoàng sam khi hậm hực rời đi.
“Huynh nói chuyện thật khó nghe” Cô thấp giọng kháng nghị. Nghe được anh hình dung như vậy, ở sâu trong nội tâm cô đau đớn một chút. Kỳ thật nói như thế nào, Miên Miên cảm thấy có phần lý giải được tâm tình của người mặc hoàng sam, bởi vì……
Thượng Quan Ám Ảnh nghe vậy khẽ nhíu mày kiếm, một chút ý cười như ẩn như hiện giương lên khóe miệng: “Thật xin lỗi, ta không nên so sánh như vậy”
Hả? Anh bất ngờ thuận theo ngược lại làm cho Miên Miên nhất thời phản ứng không kịp đến.
Anh tiếp tục nói: “Chó vĩnh viễn là chó” Ý cười bên miệng kia, dần dần bị pha lẫn chút hàn ý, “Nhưng con người, có khi cũng không phải người”
Miên Miên ngây dại.
Thời gian, trong nháy mắt tựa hồ đọng lại tại đây, chỉ có đèn cổ trong điện, vẫn nhẹ nhàng sưởi ấm cho hai người.
Hai người giằng co.
Không biết qua bao lâu, Miên Miên rốt cục hé đôi môi cánh hoa khô khốc ra: “Có lẽ, huynh tự có lý do của mình……”
Con ngươi đen sâu thẳm, con ngươi tròn sáng ngời.
“Thế nhưng lòng người ——” Thầy thuốc tuấn tú mặc bộ đồ thuần trắng được ánh sáng nhàn nhạt của ánh đèn cổ chiếu xuống, “Cũng không thậm tệ như huynh tưởng tượng”
Nói xong, thanh niên mặc đồ trắng cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
~~~~
Chập tối sáu giờ hơn ngày , khi Miên Miên thành phố G ngủ gà ngủ gật ở bến xe bus, di động đột nhiên phát ra tiếng vang dồn dập.
Có tin nhắn đến. Miên Miên còn buồn ngủ theo bản năng giật lại túi xách bên người, ớ, không đúng, cô buông túi xách, vừa lấy điện thoại di động trong túi quần ra vừa ngáp một cái thật to.
Trước khi lên xe, bà Nguyễn ngàn căn vạn dặn Miên Miên, phải quý trọng đồ vật tùy thân mang theo, đề phòng kẻ trộm. Miên Miên đành phải nhét toàn bộ điện thoại di động và chìa khóa vào trong túi quần, mang hai khối “U” trên đùi ngồi trên ô tô.
Có hai tin nhắn mới, lại đều là số máy lạ.
Miên Miên híp hai mắt mù sương, mở tin nhắn thứ nhất.
[Tiểu Ngư! Cậu chừng nào thì trở về?? Nội môn xảy ra đại sự!!!]
Đại não trì độn chậm chạp của Miên Miên bắt đầu mở tin nhắn thứ hai.
[Tớ là Lạp Lạp]
Quả nhiên là thuộc loại phong cách hấp tấp của Lạp Lạp. Nhưng, nội môn xảy ra đại sự? Xảy ra chuyện gì? Hôm nay không phải Thí tiên đại tái sao?
Tinh thần bị áp bức dưới những nghi vấn ngổn ngang, sâu ngủ trở lại xâm lược, Nguyễn đại tiểu thư trước khi bị cơn buồn ngủ đánh chiếm có một ý niệm trong đầu cuối cùng là: Oh, Lưu số máy này lại…… Zzzz……
Khi trở lại nhà trọ, đã là hơn tám giờ. Tuy rằng đã qua thời gian cơm tối, nhưng bởi vì ở trên xe đã nếm qua nhiều thứ, cho nên trong bụng có sáu, bảy phần ăn no.
Miên Miên đem gà chiên mẹ Nguyễn tỉ mỉ chế biến ra, cắn một miếng, một bàn tay khác linh hoạt khởi động máy tính.
Ai nha, tài nấu nướng của mẹ thật sự là trăm năm như một ngày, Miên Miên ăn đến miệng đầy là dầu, thỏa mãn khen ngợi.
Cuối cùng cũng đi lên trò chơi, Lạp Lạp lòng nóng như lửa đốt đứng dưới mái hiên sắp bị tính chậm chạp của Miên Miên kích thích đến hộc máu bỏ mình, thế cho nên khi Miên Miên login không đến hai mươi giây, Lạp Lạp liền “Ding, ding” công khai lên án:
“Bà cô trẻ của tôi ơi! Ngài đã tới! Tớ chờ cậu đến tóc trắng như tuyết ~ Cậu á! Chính là cậu! Làm sao không nhắn lại cho tớ!” Nói cho hết lời còn tặng thêm một khuôn mặt tức giận trong khung tán gẫu riêng.
Cái gì mà đợi đến tóc trắng như tuyết, Lạp Lạp cậu vốn chính là một nữ kiếm khách tóc trắng mà.