Sau khi Sở Lâm Phong đẩy cửa phòng ra vừa nhìn, một bóng người quen thuộc không ngờ lại ngồi ở chỗ kia, thiếu chút nữa đã làm cho hắn té đái, hắn ấp a ấp úng nói:
- Tư Mã mỹ nữ… Ngươi… tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Người ở bên trong lại là Tư Mã Tĩnh Di, đây là chuyện mà dù thế nào Sở Lâm Phong cũng không nghĩ ra được. Nghĩ tới chuyện mà mình đã đồng ý với đối phương thì hắn đã cảm thấy sau lưng lạnh toát, trên trán không tự chủ được toát ra mồ hôi lạnh.
- Sở Lâm Phong, ngươi tới đây cho ta, đứng sững sờ ở đó làm gì? Sợ ta ăn ngươi sao?
Tư Mã Tĩnh Di rất không vui nói.
Sở Lâm Phong trêu chọc ai cũng dám, thế nhưng chỉ không dám trêu chọc vào Tư Mã Tĩnh Di. Hắn đành ngoan ngoãn tiến tới.
- Đóng cửa lại, ta cũng không muốn bị người ta thấy ta đang ở trong phòng của một nam học viên.
- Đóng cửa lại? Không phải ngươi thực sự muốn ăn ta đó chứ?
Sau khi Sở Lâm Phong đóng cửa lại thận trọng hỏi.
- Sở Lâm Phong, quả thực ngươi đủ lớn gan đó. Cho ngươi tiến tiểu đội Ưu Đẳng, không ngờ ngươi lại ở tiểu đội bình thường. Nói, tại sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi đã quên ban đầu ta bảo với ngươi thế nào rồi sao?
Trên mặt của Tư Mã Tĩnh Di hiện lên vẻ tức giận hết sức dọa người.
- Cái đó, cái đó... Tư Mã mỹ nữ, ta ở lại tiểu đội bình thường là ta có đạo lý của ta, ngươi đừng nghĩ nhiều. Quan hệ giữa ta và ngươi là như thế nào chứ? Ngươi còn không rõ ràng sao, đừng nóng giận!
Sở Lâm Phong cố gắng lấy lòng đối phương.
- Quan hệ giữa chúng ta thế nào? Ta một... không... phải là nữ nhân của ngươi, hai không phải là vị hôn thê của ngươi, ngươi nói cho ta nghe một chút xem.
Tư Mã Tĩnh Di tức giận nói.
- Khục khục! Tư Mã mỹ nữ, ta là nam nhân thứ nhất hôn ngươi đó. Còn nữa, cơ thể của ta đều bị ngươi thấy hết, ngươi nói xem quan hệ của chúng ta là như thế nào.
Sở Lâm Phong nhanh mồm nhanh miệng nói.
Đối với Tư Mã Tĩnh Di, có đôi khi hắn thực sự không có cách nào khống chế được mình, ở trước mặt của nàng hắn có một loại cảm giác rất tùy ý, nghĩ cái gì thì nói cái đó, không e dè.
Sở Lâm Phong nói như vậy tức thì khiến cho Tư Mã Tĩnh Di mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai:
- Ngươi… Ngươi lưu manh!
Không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy, quả thật là không thể nói lý, nhưng cũng lại là sự thực.
- Mấy ngày không gặp ngươi lại đẹp hơn rồi, có phải đã nhớ ta rồi hay không? Để ta hôn một cái nào!
Sở Lâm Phong cười nói, mà bụng dưới lại có một cỗ cảm giác nóng bỏng đang xông lên trên đỉnh đầu.
Cảm giác như vậy hắn thực sự quá quen thuộc, đây là dấu hiệu Thuần Dương chi khí xuất hiện, không nghĩ tới vừa mới đột phá đến Địa Vũ cảnh đã lại xuất hiện, thật là tức chết người đi được.
- Ngươi nói cái gì vậy? Có tin ta cho ngươi một quyền hay không?
Tư Mã Tĩnh Di không chịu nổi ngôn ngữ như vậy của Sở Lâm Phong.
Sau khi nói xong lời này thì đột nhiên nàng lại thấy được hai mắt đỏ hồng của hắn, dường như nghĩ tới điều gì đó, nàng nói:
- Không thể nào! Tật xấu của oan gia chết tiệt này lại tái phát lúc này, không phải hôm nay ta sẽ bị hắn ăn đó chứ?
Khi Tư Mã Tĩnh Di đang nhấp nhô bất an thì thanh âm của Sở Lâm Phong truyền đến:
- Tư Mã mỹ nữ, mau công kích ta một quyền, tật xấu của ta lại tái phát, ta sợ không khống chế được tự mình, sẽ ăn ngươi đó!
Tư Mã Tĩnh Di đã từng trải qua hai lần Sở Lâm Phong phát bệnh, mỗi một lần đều khắc cốt ghi tâm như vậy cho nên mới khiến cho người ta khó có thể quên. Nếu như lần này không ngăn cản, có lẽ nàng sẽ thực sự bị hắn ăn tươi.
Tuy rằng kỳ thực trong lòng đã sớm muốn làm nữ nhân của hắn, chỉ là dưới tình huống như vậy bị hắn ăn, không có lợi. Nói cách khác, khi đó hắn cũng không biết, cũng không biết thương hương tiếc ngọc, nghe nói lần đầu tiên rất là đau, lỡ đâu sau khi làm chuyện mà đối phương không nhận thì thảm vô cùng.
- Ngươi còn do dự cái rắm? Nhanh lên một chút, ta thực sự sẽ ăn tươi ngươi đó!
Lúc này Sở Lâm Phong đã có chút không khống chế nổi, tất cả hình ảnh trong đầu đều là tình cảnh Tư Mã Tĩnh Di rên rỉ dưới người mình.
Tư Mã Tĩnh Di cắn răng, sau đó bổ ra một chưởng, trực tiếp đánh vào trên người của Sở Lâm Phong.
Một chưởng này nàng đã dùng chí ít tám phần mười thực lực, vốn tưởng rằng dưới một chưởng này Sở Lâm Phong sẽ phải chịu trọng thương. Thế nhưng chuyện khiến cho Tư Mã Tĩnh Di khó có thể tin đã xảy ra. Tuy hắn bị mình đánh bay ra mấy thước, thế nhưng cũng không hề bị thương tổn, ở khóe miệng ngay cả một tia máu cũng không có.
Kỳ thực đây là hiệu quả từ Tinh Thần thân thể tầng hai của Sở Lâm Phong, có thể hoàn toàn chống lại một kích toàn lực của võ giả Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên.
Tư Mã Tĩnh Di có thực lực Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên, chỉ là nàng chỉ dùng tám phần mười thực lực, đương nhiên rất khó đả thương được tới Sở Lâm Phong.
- Ngươi, không ngờ ngươi không bị thương? Làm sao có thể! Rốt cuộc thân thể là gì, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy!
Vẻ mặt Tư Mã Tĩnh Di giật mình nói.
- Dùng toàn lực, bà nương nhà ngươi nhanh lên một chút đi, ta thực sự sắp không khống chế nổi nữa rồi!
Sở Lâm Phong vẫn duy trì một tia tỉnh táo cuối cùng, quát.
- Bà nương? Ngươi lại dám mắng ta là bà nương? Ngươi muốn chết phải không, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Tư Mã Tĩnh Di bị lời này của Sở Lâm Phong chọc giận.
- Hàn Băng Liệt Diễm Chưởng!
Một cỗ chưởng lực mang theo khí tức băng hàn và cực nóng trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong tay của Tư Mã Tĩnh Di. Đồng thời còn mang theo thế sấm sét công kích về phía Sở Lâm Phong.
Nếu như lúc này Sở Lâm Phong còn tỉnh táo thì có lẽ sẽ rất kinh ngạc vì trong chưởng lực công kích này bao gồm hai loại nguyên tố thuộc tính. Có lẽ cũng bởi vì Tư Mã Tĩnh Di lĩnh ngộ thuộc tính như vậy thì mới có thể dùng thực lực Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên để tiến vào tiểu đội Ưu Đẳng.
Tay của Tư Mã Tĩnh Di trực tiếp đánh vào trên ngực Sở Lâm Phong, một chưởng này là một kích nén giận của nàng, đồng thời cũng đã thi triển vũ kỹ công kích, uy lực của nó có thể nghĩ nha.
- Phanh phanh!
Tay của Tư Mã Tĩnh Di đánh lên trên ngực Sở Lâm Phong, sau đó truyền đến một tiếng vang rất lớn, nàng trực tiếp bị đẩy lui ra mấy bước mới đứng vững được. Toàn bộ cánh tay đều đang tê dại, giống như không nghe nàng sai bảo vậy, đã không có chút tri giác nào nữa.
- Rốt cuộc hắn là quái vật gì, sao lại có thân thể phòng ngự lợi hại như vậy chứ?
Tư Mã Tĩnh Di cảm giác được rất rõ ràng, một chưởng này của mình như đánh vào trên tấm sắt vậy.
Sở Lâm Phong lại một lần nữa rất tiêu sái bay ra ngoài, chỉ là lúc này hắn không may mắn như trước nữa, khóe miệng đã xuất hiện máu tươi, đồng thời vị trí ngực có vết tích lõm xuống rõ ràng.
Mãi hồi lâu sau hắn mới bò dậy, một chưởng này của Tư Mã Tĩnh Di trực tiếp chấn Thuần Dương chi khí trong cơ thể của Sở Lâm Phong không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hiện tại hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Chỉ là ngực đau đớn lại khiến cho hắn cảm giác rất khó chịu:
- Tư Mã mỹ nữ, ngươi… Ngươi muốn mưu sát phu quân sao, nếu như đánh chết ta, ta xem ai còn lấy ngươi nữa!
Sở Lâm Phong từ từ đi qua, thấy tình huống bên trong thân thể, không ngờ xương ngực lại bị gãy hai cái, chỉ là nội tạng cũng không có gì đáng ngại cả.
- Chết thì chết, muốn lấy ta, ngươi cho là ngươi là ai chứ? Cũng không biết xấu hổ!
Tư Mã Tĩnh Di cũng không vui nói.
Đột nhiên thấy vẻ mặt thống khổ trên mặt của Sở Lâm Phong, nàng vội vàng tiến lên hỏi:
- Thương thế của ngươi thế nào rồi? Ai bảo ngươi nói lung tung, ta cũng nhất thời tức giận cho nên mới xuống tay độc ác, xin lỗi, thực sự xin lỗi!
Sở Lâm Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Xin lỗi là xong việc sao? Nếu không ngươi cũng cho ta đánh ngươi một quyền thử xem? Để xem tư vị đau đớn này thế nào?
- Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?
Tư Mã Tĩnh Di cảm giác mình đuối lý, thoáng cái giọng nói đã mềm nhũn ra.
- Rất đơn giản, hôn ta một cái!
Sở Lâm Phong cười nói.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tư Mã Tĩnh Di tức thì hiện lên vẻ đỏ bừng:
- Lâm Phong, chúng ta có cơ hội ở một chỗ sao? Ngươi đã có vị hôn thê, ta lại lớn tuổi hơn ngươi…
Tư Mã Tĩnh Di còn chưa nói hết lời thì Sở Lâm Phong đã trực tiếp ôm lấy nàng, cường thế dán môi hôn vào bên trên đôi môi anh đào của nàng.
Một loại cảm giác khiến cho người ta hưng phấn, khiến cho người ta hít thở không thông truyền khắp toàn thân của Tư Mã Tĩnh Di. Nàng cố gắng giãy dụa lại không có hiệu quả, dường như hai tay của Sở Lâm Phong có lực vạn quân vậy, khiến cho nàng không có cách nào nhúc nhích được.
Qua một phút, môi của Sở Lâm Phong mới rời khỏi môi nàng:
- Tĩnh Di, nhất định chúng ta sẽ ở chung được với nhau, đương nhiên Nhược Hi sẽ không phản đối. Về phần tuổi tác của nàng và ta. Ta không quan tâm, không phải cổ nhân là có câu nói là nữ nhân hơn tuổi càng tốt sao?
Nghe thấy Sở Lâm Phong không gọi mình là Tư Mã mỹ nữ nữa mà gọi là Tĩnh Di, trong lòng Tư Mã Tĩnh Di tức thì vui vẻ, xem ra nhiệm vụ của mình đã hoàn thành được một nửa.
- Đa tạ ngươi Lâm Phong. Từ sau khi ở đình nghỉ mát bị ngươi cưỡng hôn, ta cảm thấy không thể nào không nhớ ngươi được. Mỗi ngày trong đầu đều là hình ảnh của ngươi, chỉ là ta không rõ vì sao ngươi lại có loại bệnh này mà thôi. Ta thấy khi ngươi ở với nữ nhân khác sẽ không có chuyện này.
Tư Mã Tĩnh Di hỏi.
- Ta trời sinh là thân thể Thuần Dương, mà ngươi cũng là thân thể Cửu Âm trời sinh. Khi ở cùng với ngươi sẽ kích phát Thuần Dương chi khí của ta. Vì vậy ta sẽ khó có thể khống chế bản thân mình, nếu như không đánh tan Thuần Dương chi khí trong cơ thể thì cũng chỉ có thể dùng phương thức giao hợp để bài trừ, không thì ta sẽ có nguy hiểm bạo thể mà chết.
Sở Lâm Phong rất nghiêm túc nói.