- Tiền bối, cầu xin ngươi tha cho Nhị thúc ta một mạng, Nhị thúc bị danh lợi làm cho óc mê muội cho nên mới như vậy. Bình thường cũng không có làm ra chuyện gì xấu!
Sở Lâm Phong đi tới trước mặt lão đầu rồi khẩn cầu.
- Tiểu tử, nhân tâm hiểm ác đáng sợ thế nào ngươi có biết không? Người tu hành Cửu Âm Huyết Trảo là kẻ rất là ác độc. Tai họa như vậy có để lại cũng là hại người, ta không thể vì tư tâm của bản thân ngươi mà khiến cho nhiều người bị thương tổn hơn nữa!
Lão đầu cũng không bị lời nói của Sở Lâm Phong đánh động, đối với người như vậy hắn rất chán ghét. Lúc này trong miệng hắn hét lớn một tiếng:
- Nát!
- Phanh Phanh!
Tiếng nổ vang lên trong tai của mọi người, trên không trung lần nữa có mưa máu xuất hiện, tay cụt chân cụt từ trên không trung rơi xuống, rất là dọa người.
Thấy Sở Nguyên Thanh chết ở trước mặt của mình, trong lòng Sở Nguyên Phách và Sở Nguyên Minh cũng rất là bi thống. Tuy rằng hắn làm quá phận, thế nhưng dù sao cũng là thân huynh đệ, ngay cả chết cũng không thể giữ được toàn thây.
Nhưng đối mặt với cường giả của Phủ thành chủ, hai người cũng không dám nói gì. Huống đối phương còn đang giúp mình.
- Ngươi giết Nhị thúc ta!
Lúc này Sở Lâm Phong không quản đối phương có thân phận gì, vẻ mặt vẻ giận dữ quát lên.
Lão nhân kia nhìn Sở Lâm Phong một chút sau đó cười nói:
- Người như vậy phải giết, thế nào? Không phục? Ta muốn giết ngươi rất đơn giản, giống như giết một con kiến hôi vậy!
- Người giết thân nhân ta thì phải chết!
Sở Lâm Phong đột nhiên hô lên một câu khiến cho toàn trường khiếp sợ.
- Chết? Chỉ bằng vào ngươi!
Lão đầu không nổi giận một chút nào, đối với thiếu niên thiên tài như Sở Lâm Phong hắn vẫn rất là thưởng thức.
Sở Lâm Phong không nói gì, trong đầu cũng đang giao lưu cùng Kiếm linh Nguyệt Nhi:
- Nguyệt tỷ tỷ, có biện pháp nào để chém giết kẻ này hay không?
Lời nói vô tri như vậy chỉ có Sở Lâm Phong mới có thể nói ra được. Đối với thân nhân và bằng hữu của hắn thì hắn là người liều mạng. Dù cho đối phương có mạnh mẽ tới đâu thì hắn cũng không muốn lui bước.
Ở trong mắt của người khác thì hắn chính là một mãng phu. Một người ngu không ai bằng, thế nhưng trong lòng hắn đã có quyết tâm thề chết vì tri kỷ. Tuy rằng Sở Nguyên Thanh không phải là tri kỷ của hắn, nhưng lại là Nhị thúc của hắn.
Tư Mã Tĩnh Di và Lâm Nhược Hi thấy Sở Lâm Phong như vậy đều biến sắc. Nếu quả thật chọc giận lão đầu này, cho dù có mười Sở Lâm Phong cũng không đủ để giết a.
Tư Mã Tĩnh Di vội vàng quát:
- Sở Lâm Phong, ngươi điên rồi sao? Đừng có làm ra hành động vô vị!
Lâm Nhược Hi cũng nói:
- Lâm Phong, huynh tỉnh táo lại đi. Ngô tiền bối không phải là người mà huynh có thể chiến thắng, huynh còn có sứ mệnh quan trọng hơn, huynh không thể chết được a!
Sở Lâm Phong không vì lời nói của Tư Mã Tĩnh Di và Lâm Nhược Hi mà buông tha cừu hận:
- Đại trượng phu có việc nên làm có việc không. Ý của các ngươi ta hiểu rõ, xin không nên ngăn cản ta!
- Phong Nhi! Nhị thúc của con chết cũng chưa hết tội, con đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy!
Lúc này Sở Nguyên Phách cũng ngăn cản.
- Phụ thân, người bị giết là thân nhân của con, con không thể trơ mắt nhìn thân nhân của con bị giết mà thờ ơ như vậy. Con không làm được, xin tha thứ cho Phong nhi bất hiếu. Nếu có kiếp sau, con vẫn tình nguyện làm con của người!
- Ha ha ha ha! Thật là cảm động a! Tiểu tử, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi một cơ hội, cho ngươi ba chiêu. Nếu như trong vòng ba chiêu này ngươi có thể làm ta tổn thương, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống. Bằng không lời ngươi nói lúc trước sẽ chính là di ngôn của ngươi.
Trong lòng Tư Mã Tĩnh Di rất là hối hận, vì sao phải để hắn giết Sở Nguyên Thanh cơ chứ? Nếu như không giết thì Sở Lâm Phong cũng sẽ không như vậy.
- Được! Đây là ngươi nói để ta ra ba chiêu đó. Đến lúc đó đừng quỵt nợ!
Sở Lâm Phong lên tiếng.
Đối với cường giả như lão đầu, mặt mũi là chuyện rất được xem trọng. Chỉ cần trong vòng ba chiêu đánh cho đối phương trọng thương, Sở Lâm Phong sẽ có cơ hội chém giết đối phương.
- Lâm Phong, muốn đả thương người này phải vận dụng Hỗn Độn chi khí bên trong cơ thể của ngươi. Chỉ là làm như vậy thì có khả năng Hỗn Độn chi khí bên trong cơ thể ngươi sẽ biến mất. Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ!
Kiếm linh Nguyệt Nhi nói.
- Chỉ cần có thể báo thù cho Nhị thúc, Hỗn Độn chi khí này là cái gì cơ chứ?
- Quả nhiên ta không nhìn nhầm ngươi! Sau khi làm cho lão nhân này trọng thương, ta có thể giúp ngươi một tay, chỉ là ngươi phải đồng ý với ta một việc!
- Chuyện gì?
Sở Lâm Phong biết, chuyện của Kiếm linh Nguyệt Nhi đều là chuyện rất khó làm được. Chuyện mà hắn đồng ý với nàng, tới nay còn chưa làm được một chuyện nào.
- Trong vòng nửa năm phải giao hợp cùng Tư Mã Tĩnh Di! Hấp thu thuần âm chi khí trong cơ thể nàng. Nếu không rất có thể ta sẽ rơi vào trong trạng thái ngủ say không biết khi nào mới tỉnh lại!
Từ trong giọng của Kiếm linh Nguyệt Nhi Sở Lâm Phong nghe được một tin tức. Nếu giúp hắn thì nàng sẽ rơi vào ngủ say, trong khoảng thời gian ngắn hắn đã có chút do dự.
- Ngươi không cần lo lắng cho ta, chỉ cần trong vòng nửa năm có thể hấp thu được thuần âm chi khí của nàng thì đến lúc đó tự nhiên bên trong cơ thể của ngươi sẽ sinh ra Hỗn Độn chi khí. Mà ta cũng sẽ khôi phục. Chỉ là Hồn Tuyết Thảo cũng phải tìm được sớm hơn nửa năm.
- Được! Ta đồng ý với ngươi!
Dường như Sở Lâm Phong đã hạ quyết tâm rất lớn, hắn đáp.
Nắm trong tay Thanh Sương Kiếm thật chặt, Sở Lâm Phong điên cuồng vận chuyển tinh thần lực trong cơ thể. Kiếm linh nói cho hắn biết phải tiêu hao tinh thần lực hầu như không còn thì mới có thể sử dụng được Hỗn Độn chi khí.
Lúc trước Hỗn Độn chi khí chỉ là một phần nhỏ dung hợp ở bên trong tinh thần lực mà thôi.
- Phong quyển tàn vân!
Truy Phong Kiếm Quyết thức thứ bảy được thi triển ra, đây là vũ kỹ có uy lực lớn nhất của Sở Lâm Phong. Cũng là vũ kỹ tiêu hao tinh thần lực nhanh nhất.
Ai cũng không nghĩ tới lúc này hắn lại muốn làm tiêu hao hết tinh thần lực trong cơ thể, nếu như bị người ta biết được, không biết mọi người sẽ có cảm tưởng gì.
Lão nhân kia không để một kích này của Sở Lâm Phong vào mắt, hắn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tùy ý để công kích của Sở Lâm Phong kéo tới.
Chỉ là nếu như lúc này có cao thủ chân chính tới đây thì có thể nhìn thấy trước người của lão nhân này có một đạo tường khí vô hình. Tường khí này rất giống một đạo kết giới có thể ngăn cản được ngoại lực xâm lấn vậy.
Phong quyển tàn vân của Sở Lâm Phong hình thành gió lốc, khi cách lão đầu một thước thì đã dừng lại không tiến thêm. Sau khi dừng lại một chút lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Chỉ là lão nhân kia lại lui về phía sau một bước, rất rõ ràng. Hắn nói:
- Không tệ! Không ngờ có thể làm cho ta lui một bước, vũ kỹ này ít nhất cũng là vũ kỹ Huyền giai trung phẩm trở lên đấy nhỉ!
Sở Lâm Phong không nói gì, lúc này hắn lại chuẩn bị dùng một kiếm không có gì lạ kia của mình. Lúc trước khi thi triển Phong quyển tàn vân hắn đã tiêu hao tinh thần lực hơn một nửa.
Không có Hỗn Độn chi khí, tinh thần lực tiêu hao rất nhanh, đây là cảm nhận của Sở Lâm Phong lúc này.
- Lại dùng chiêu này! Một chiêu kia nếu dùng Hỗn Độn chi khí để thi triển, sẽ có hiệu quả không thể tưởng tượng được a!
Kiếm linh lại lên tiếng.
- Phong quyển tàn vân!
Sở Lâm Phong dùng toàn bộ tinh thần lực cuối cùng trong cơ thể thi triển ra, kết quả vẫn giống như lần trước. Sau khi dừng lại mấy giây lại biến mất.
Lão đầu vẫn chỉ lui một bước như trước. Chỉ là lúc này vết chân của bước này rõ ràng đã sâu hơn so với một bước trước.
- Có tiến bộ! Ngươi còn một lần cơ hội, nếu như ngươi vẫn dùng một chiêu. Như vậy ta chỉ có thể nói hôm nay ngươi chết chắc rồi, lực công kích như vậy đối với ta vô dụng.
Cường giả Địa Vũ cảnh không phải là tồn tại mà Huyền vũ cảnh như ngươi có thể khiêu chiến, hy vọng lúc này ngươi có thể mang tới cho ta kinh hỉ!
Lão đầu kia không nhanh không chậm nói với Sở Lâm Phong.
Lời của hắn lọt vào trong tai của mọi người giống như là một lá bùa đòi mạng, khiến cho những người lo lắng tới an nguy của Sở Lâm Phong lại càng thêm lo lắng.
- Nhất định ta sẽ không để cho ngươi thất vọng!
Sở Lâm Phong nói xong quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Hi đang khóc như mưa và Tư Mã Tĩnh Di vẻ mặt lo lắng.
Mặc dù Tư Mã Tĩnh Di là tiểu thư của Phủ thành chủ, nhưng lại không thể chân chính làm cho vị trưởng lão này nghe theo mệnh lệnh của mình. Điểm này làm cho nàng cảm thấy rất là bất đắc dĩ.
- Chiêu thứ ba!
Sở Lâm Phong hét lớn một tiếng, từ từ giơ Thanh Sương Kiếm trong tay lên, sau đó lại hời hợt bổ ra ngoài...