Cửu Biện Liên

quyển 13 chương 12: khôn cương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước mắt tôi không ngờ lại là một căn nhà hai tầng, bên ngoài nhà có đầy dây thường xuân, xanh tươi ướt át, gió nhẹ thổi qua tạo thành những làn sóng màu xanh lục, trông rất đẹp mắt. Dưới nhà là một khoảng sân, trước cổng lớn có treo một bức hoành phi bằng gỗ, đề ba chữ to “Thần Nông cư” màu đen.

Đi vào sân, lại thấy một giàn dây nho, cũng xanh mượt tươi tốt, dưới giàn là một băng đá dài, phía bên kia còn có hoa đủ màu sắc, còn có vài loại cỏ mà tôi không biết tên.

Nhìn mấy lần, tôi chợt cảm thấy nơi này dường như rất quen, nhưng giờ phút này tôi vẫn luôn canh cánh việc khi nào Lang Vương sẽ xuất hiện, vì vậy cũng chẳng nghĩ ra đây là nơi nào.

“Vào đi.” Lưu Hà lên tiếng, mở cổng ra.

Vừa bước vào, cửa ở đằng sau đã đóng “ầm” lại, cho dù tôi đã chuẩn bị tư tưởng nhưng vẫn không khỏi giật mình.

“Bệ hạ, Lưu Hà đưa người đến rồi.” Lưu Hà ngẩng đầu, cất cao giọng gọi về phía tầng trên.

Bốn phía vẫn yên tĩnh.

Lưu Hà lại gọi một tiếng, kết quả vẫn vậy.

“Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?” Cô ta không nhịn được cảm thấy kì quái, lại đẩy tôi một cái, để tôi đi đằng trước, lên lầu trên.

Trên lầu có ba gian phòng, một nhà vệ sinh, một phòng ngủ, một phòng khác để quần áo. Lưu Hà vào lần lượt cả ba phòng nhưng không thấy ai bên trong.

“Ủa, lúc tôi đi hắn vẫn còn ở đây, chỉ một lúc mà đã đi đâu rồi?” Cô ta càng cảm thấy kì quái, bảo tôi đứng yên tại chỗ, lại tự mình chạy từ trên xuống dưới kiểm tra.

“Quả thật không có đây.” Cuối cùng, cô ta mang vẻ mặt khó tin dừng lại trước mặt tôi “Ngay cả tầng hầm tôi cũng đi xem rồi, nhưng không có.”

Điều này càng khiến tôi cảm thấy kì quái: “Có chắc là ông ta bảo cô dẫn tôi đến đây không?”

“Dĩ nhiên rồi.” Lưu Hà khẳng định “Thật đến không thể thật hơn, tuyệt đối không sai đâu.”

“Hay ra ngoài làm gì rồi?” Tôi dĩ nhiên là đang đoán mò.

Lưu Hà liếc tôi một cái: “Cô cảm thấy có thể không?”

Đúng vậy, Lang Vương hẳn phải ở yên trong nhà chờ “két sắt” là tôi đến, vừa đoạt đến tay sẽ nhanh chóng rút lui, tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài làm gì khác.

Bỗng nhiên tôi có một ý nghĩ rất đáng sợ: “Có phải cô bị bại lộ rồi, Lang Vương đã biết chúng ta sẽ đối phó ông ta nên mới chạy trốn?”

Lưu Hà suy nghĩ một lúc lâu, vẻ mặt khó tin: “Không đâu, hôm qua tôi theo hắn cả ngày trời, phần lớn thời gian hắn đều chữa thương, hoàn toàn không có điều gì khác lạ. Hơn nữa, lúc tôi đến chỗ các người, hắn quả thật đang thiền, không thể nào đi theo được —- cả đường đi, tôi đều rất cẩn thận, cho dù bị theo dõi, với kết giới của Vu Dương, hắn cũng không thể vào nhà, càng không thể nào biết được kế hoạch của chúng ta.”

Dừng một chút, cô ta lại hỏi với vẻ hờn giận: “Lẽ nào ý của cô là, tôi tự nói cho hắn biết à?”

“Không không không, tất nhiên không phải.” Tôi cuống quýt phủ nhận.

May mà cô ta cũng không vì thế mà giận, chỉ liếc tôi một cái, chưa từ bỏ ý định đi thêm một vòng trong nhà, nhưng vừa mới đi xuống lầu, đã có tiếng bước chân vang lên, đang từ ngoài sân đi vào trong nhà.

“Ai?” Lưu Hà nghiêm giọng quát, chạy vội xuống dưới lầu.

Tôi cũng vội đuổi theo, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn.

Đứng trong phòng khác là một người đàn ông vạm vỡ, chừng ba mươi tuổi, đầu trọc, trên người có một sợi xích bạc, vẻ mặt dữ tợn, tay cầm một cây gậy răng sói dài màu đen tuyền, thoạt nhìn rất nặng, có lẽ làm từ thiết đen.

(gậy răng sói gậy có gai nhọn: )

“Mày là ai?” Lưu Hà lại hỏi lần nữa, kiếm Vân Hải đã xuất hiện trong tay.

“Hắc hắc, đồ xấu xa kia quả nhiên không gạt tao.” Tên đàn ông thấy Lưu Hà, hai mắt liền tỏa sáng, sau đó lại cười một cách mê đắm “Xinh đẹp, thật xinh đẹp, nghe nói là hồ ly chín đuôi? Ông đây vẫn chưa thử qua mùi vị của loài này đâu.”

Lưu Hà cũng không giận, chỉ lạnh lùng liếc hắn: “Muốn thử à?”

Tên đàn ông lại vô cùng thành thực gật đầu, ngay khi nhìn thấy tôi, lại cười càng thêm liều lĩnh: “Ha ha, thật tuyệt, ngay cả món lót dạ cũng có.”

“Đồ xấu xa mà mày nói đến là ai?” Lưu Hà cũng không vội ra tay.

“Quỷ Ẩn chứ ai.” Tên đàn ông đúng là không đợi nổi nữa, vừa dứt lời đã vung gậy răng sói về phía đầu Lưu Hà.

Nghe nói là Quỷ Ẩn, Lưu Hà hơi sững sờ, nhưng đã kịp phản ứng, thấy gậy răng sói đang vung tới vô cùng hung mãnh, không dám đón lấy, thân thể vụt một cái tránh qua một bên, đạp tường di chuyển đến chỗ cửa: “Tên to con kia, nhà tao nhỏ hẹp, toàn đồ mắc tiền, làm hỏng tao sẽ đau lòng, đi, ra ngoài đánh.”

“Con quỷ nhỏ này cũng thú vị đó.” Tên đàn ông hăng hái “Được, dễ thắng quá cũng không vui, tao sẽ đùa với mày một chút. Chỉ là, mày sẽ không để món lót dạ này chạy chứ?”

Vốn Lưu Hà đang nháy mắt với tôi, ý muốn bảo tôi tìm thời cơ để chạy trốn, nhưng nghe tên đàn ông kia nói thế, tức giận nghiến răng, không đáp lại, thân thể đã bay ra ngoài.

“Đừng chạy.” Tên đàn ông bị dời lực chú ý, hét lớn một tiếng, cầm theo gậy răng sói vội đuổi theo.

Tôi dĩ nhiên sẽ không ngồi không trong nhà, chạy vội ra sân, thấy Lưu Hà đã dụ tên đàn ông kia đến chỗ giàn nho, tôi lập tức chạy khỏi về phía con đường ngoài cổng.

Thấy Lưu Hà ra chiêu cũng hết sức thuận lợi, có lẽ có thể cầm cự một lúc nữa, tôi lập tức muốn đi tìm đám Vu Dương đến hỗ trợ, cố gắng bỏ chạy, tên đàn ông kia dường như không hề phát hiện, để mặc tôi chạy ra khỏi sân.

Tôi ngẩng đầu ngửi khắp nơi, mùi của Ẩn Hương hoàn rất rõ ràng, tôi đã nhanh chóng tìm được hướng để chạy.

Không ngờ, tôi vừa chạy được mấy bước, sau lưng như có gió, trong lòng tôi kinh hãi, theo bản năng nằm rạp xuống, sau đó lập tức cảm giác được có thứ gì vừa vụt qua khỏi đầu.

Xong đời rồi, sao đuổi tới nhanh thế, trong lòng tôi lặp đi lặp lại mấy lời này, lảo đảo chạy thêm mấy bước, chân lại vấp một cái, bị trượt một đoạn dài mới miễn cưỡng dừng lại.

“Cô gái nhỏ đừng có chạy.” Giọng nói của tên đàn ông cao lớn kia lại truyền đến từ xa, xen lẫn tiếng kim loại chạm vào nhau nghe “đinh đang”.

“Đối thủ của mày là tao, quan tâm một loài người nho nhỏ làm gì.” Lưu Hà nghiến răng nghiến lợi nói.

“Loài người thì càng phải ăn chứ, nhất là mấy cô gái nhỏ thế này, da mịn thịt mềm.” Tên đàn ông nói rồi, còn chép miệng hai cái, cứ như đã thưởng thức được thịt của tôi rồi.

Lưu Hà nóng nảy, trừng mắt nhìn tôi rống lên: “Còn ngây ngẩn làm gì, chạy mau!”

“Không được không được.” Tên đàn ông lắc đầu cười hì hì, vung tay về phía tôi.

Ngay lập tức, có vật gì đó phóng về phía tôi, tôi còn chưa kịp thấy rõ, đã bị trói chặt.

“Đừng lộn xộn.” Lưu Hà hét lớn về phía tôi “Là gân Bàn Long.”

Tôi bình tĩnh nhìn lại, sợi dây này cũng giống như những sợi dây gai bình thường, chính là gân Bàn Long mà lần trước Quỷ Ẩn đã dùng để tói tôi, chỉ là lần này, nó được dệt thành một tấm lưới.

Trong lúc Lưu Hà đang nói, tôi theo bản năng giãy mấy cái, lập tức cảm nhận được cái lưới này càng thu nhỏ lại, hơn nữa, gân Bàn Long có áp lực lớn đến kinh người, chỉ trong vài giây, tôi phải dùng hai tay ôm gối, cuộn tròn thân thể mới không bị siết quá chặt, đến nước này, tôi không dám lộn xộn nữa.

“Mày là Khôn Cương?” Lưu Hà hình như đã biết lai lịch của tên đàn ông cao lớn này.

“Hai chữ này phát ra từ miệng người đẹp đúng là khiến người ta vô cùng thoải mái.” Tên đàn ông cười đến vô cùng hèn mọn, ánh mắt nhìn Lưu Hà từ trên xuống dưới, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra hắn có ý xấu “Nếu đã biết là tao, còn không mau tiết kiệm sức lực, nhanh chóng đầu hàng đi. Xinh đẹp như cưng vậy, tao sẽ không bạc đãi đâu.”

Dù là Lưu Hà có chịu đựng giỏi đến đâu nhưng bị ánh mắt càn quấy như thế quét qua, cũng tức giận đến biến sắc, thế nhưng cô ta vẫn nhịn xuống không nổi giận: “Cố chủ của mày là ai?”

“Chuyện này….” Tên đàn ông gãi gãi cằm “Cưng cũng biết quy củ của bọn này rồi đó, từ trước đến nay đều không được để lộ thân phận của cố chủ, cưng cũng đừng làm khó tao.”

“Là Lang Vương à?” Lưu Hà hỏi.

“Aizz, cái này là do mày đoán, không phải do tao nói đâu đó.” Tên đàn ông kia xem như thừa nhận “Sao hả, suy nghĩ kĩ chưa, có muốn đi theo tao không?”

Lưu Hà không đáp lại, đứng tại chỗ thở hổn hển mấy lần, như đang cố đè nén lửa giận của mình, sau đó, mới nở nụ cười ngọt ngào với tên kia.

“Suy nghĩ kĩ rồi à?” Tên đàn ông tỏ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Ừ.” Lưu Hà gật gật đầu, thướt tha đi đến cạnh tên đàn ông kia “Khôn Cương của Chư Hoài, là nhân tài mới trong giới lính đánh thuê, người nổi tiếng gần xa như thế, có thể coi trọng tôi, đây chính là phúc phận của tôi đó.”

Lời này khiến tên đàn ông kia vô cùng hưởng thụ, duỗi tay ra, kéo Lưu Hà vào trong lòng: “Không dám không dám, cô em cũng là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng thấy, gương mặt này, vóc người này, chậc chậc….”

Nói rồi, hắn động tay động chân định sờ ngực Lưu Hà.

Lưu Hà nghiêng người né tránh, cười khanh khách lui vào trong lòng hắn: “Đừng đừng, còn có người nhìn kìa.”

Tên đàn ông lúc này mới nhận ra sự tồn tại của tôi: “Có người? Dễ lắm, giết rồi ăn sạch thôi, đúng lúc để tôi đây bồi bổ, hai ta sẽ thật sung sướng.”

“Gấp cái gì chứ.” Lưu Hà gắt giọng, mắt hơi đảo, lập tức chuyển đề tài: “Anh vừa mới nói, tôi đây là người phụ nữ đẹp nhất anh từng thấy, vậy anh nói xem, tôi đẹp ở chỗ nào hả?”

“Aizz, nói nhảm gì chứ, chỗ nào cũng đẹp cả.” Tên đàn ông này hiển nhiên là không thích suy nghĩ, không kiên nhẫn vung tay, cúi đầu muốn hôn mặt Lưu Hà.

Lưu Hà cười khanh khách, hai tay như rắn quấn lên cổ tên đàn ông kia, ôm lấy mặt hắn, khẽ nâng lên để hai mắt hắn đối diện mắt mình.

Hai người vừa mới nhìn nhau, tên đàn ông bỗng nhiên sửng sốt, sau đó, ánh mắt lập tức đờ ra, ánh mắt Lưu Hà lại mềm mại đáng yêu, hai má hồng hồng, khẽ nhếch môi, thấy thế cả người tôi cũng cứng đờ, sau đó mới hiểu ra, cô ta lại định dùng Mị Tâm thuật rồi.

“Người ta nói, mắt của tôi là đẹp nhất, anh nói đi, có phải không hả?” giọng nói mềm nhũn, cho dù ai nghe được cũng cảm thấy mềm cả xương.

“Phải, phải.” tên đàn ông ngơ ngác gật đầu.

“Vậy, anh thích tôi không?” Lưu Hà lại hỏi.

“Thích, thích.” tên đàn ông đã hoàn toàn mê mang.

“Thích nhiều không?” một tay của Lưu Hà dần di chuyển xuống dưới.

“Thích chết đi được.” Tôi cảm thấy đây có lẽ là trình độ ăn nói cao nhất của tên đàn ông này rồi.

“Thích chết đi được à?” Lưu Hà cười càng quyến rũ. “Vậy, đi chết đi.”

Truyện Chữ Hay