Mạc Ninh Viễn nhìn cuộc gọi bị ngắt đi, trong lòng vô cùng thất vọng, y vừa nói sai cái gì sao? Mà mẹ yêu của mình lại cúp máy? Thật là, hiếm khi y hiếu thuận gọi điện hỏi thăm mẹ như thế, vậy mà mẹ lại không cho y một tí mặt mũi gì cả.
Vừa rồi y chỉ nói, "Mẹ xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, tài giỏi như vậy, lại đối xử với con vô cùng tốt, thì sao con có thể không nhớ mẹ được đây? Con yêu mẹ muốn chết luôn" Hình như đâu có gì không ổn đâu?
Mạc Ninh Viễn chống cằm, âm thầm suy nghĩ, thật là, không phải y đã nói cẩn thận rồi sao? Nói hay như vậy mà mẹ cũng tức giận được, phụ nữ đúng là không dễ hầu hạ.
Đàn bà phiền phức, đàn ông thâm độc, xem ra đợi lúc nào rảnh rỗi, y cũng nên đi Thái Lan tìm nhân yêu, nhưng mà nghe nói nhân yêu rất dễ chết sớm nha!
Ôi cuộc đời đúng là không dễ dàng, muốn tìm một người thích hợp cũng thật không dễ.
"Lúc nãy cậu gọi cho ai?" Giang Minh Dịch đánh gãy suy nghĩ Mạc Ninh Viễn.
Sắc mặt Giang Minh Dịch rất khó coi, giống như núi lửa đang sắp phun trào, mặc dù còn chưa phun, nhưng lại có thể khiến người khác cảm nhận được nhiệt độ cực nóng dưới đáy dung nham. Giang Minh Dịch nhìn chằm chằm Mạc Ninh Viễn, hắn vô cùng tức giận, nhưng hắn cũng không biết hắn đang tức giận vì những lời y đã nói với hắn trong điện thoại, hay là vì cuộc gọi lúc nãy của Mạc Ninh Viễn.
Ngón tay Mạc Ninh Viễn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lúc bà kia ở ngoài cửa, cô thư ký còn biết ngăn lại, nhưng khi Giang Minh Dịch đến đây, bên ngoài lại không một chút động tĩnh nào, hóa ra thư ký của cậu bị hoa mắt đến nỗi chính sự đều quên hết, nhưng dù có nói thế nào, thì cũng phải công nhận Giang Minh Dịch có gương mặt vô cùng anh tuấn phong độ, nên mới có thể gạt được nhiều người như thế.
Mạc Ninh Viễn ngồi dựa vào phía sau, miễn cưỡng nói: "Có liên quan đến anh không?" Cái tên này muốn đến đây quậy phá nữa chứ gì?! Tới thì tới đi! Lão hổ không phát uy, lập tức xem y là con mèo bệnh.
Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn, nhíu mày thật chặt, "Về chuyện của mẹ tôi và cậu, tôi xin lỗi."
Mạc Ninh Viễn mang đầy suy nghĩ sâu xa nhìn Giang Minh Dịch, cái tên này, vậy mà nói được câu xin lỗi, cũng là vì bà ta nên mới xin lỗi, chắc hôm nay mặt trời sắp mọc ở phía tây rồi.
"Bà ấy lớn tuổi, tính tình dù không tốt lắm, nhưng đó cũng là vì tôi, dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi..." Giang Minh Dịch ngay sau đó nói tiếp.
Mạc Ninh Viễn gật đầu cười nhẹ, "Đúng vậy! Bà ấy là vì anh, bà ấy muốn tôi nhanh chóng tránh xa anh, vậy sao anh còn không mau cút đi?"
Giang Minh Dịch nhíu mày, khó chịu nói: "Ninh Viễn, cậu đừng mãi xa lánh tôi như thế được không?"
Mạc Ninh Viễn híp mắt, lạnh lùng nhìn Giang Minh Dịch, cười cười, "Chẳng lẽ, bây giờ anh vẫn tin rằng tôi sẽ còn cho anh một chút mặt mũi?"
Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn, nói: "Thật xin lỗi."
Mạc Ninh Viễn xoay bút trong tay, "Giang tiên sinh, nếu không còn chuyện gì nữa, thì xin anh mau đi đi, tôi rất bận rộn, không có rảnh rỗi như anh."
Giang Minh Dịch đến trước mặt Mạc Ninh Viễn, kéo tay y, đau lòng hỏi: "Mạc Ninh Viễn, rốt cục cậu muốn tôi thế nào mới được đây?"
Mạc Ninh Viễn cười cười với Giang Minh Dịch, "Tôi chỉ hi vọng, anh đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa."
Trác Hạo Hi ngáp một cái, nhìn Từ Kiến đang nói không ngừng, thật là đau đầu, nghe nói cậu ta trong đội bóng rổ, thích nhất là gào thét, trêи sàn thi đấu thấy ai dẫn bóng cậu ta cũng gào, đối phương dẫn bóng cậu ta cũng gào, làm đội bóng của cậu ta lúc đó không ngừng nghĩ cậu ta chính là nội gián.
Trác Hạo Hi híp mắt, tên này nhiều chuyện như thế, tương lai đi làm bọn paparazzi đi theo ngôi sao là thích hợp nhất, vừa vặn môn năng khiếu của tên này lại là thể ɖu͙ƈ, chạy cũng rất nhanh.
Trác Hạo Hi nhíu mày, đúng là hôm qua Mộc Cẩn Hiền vô cùng tức giận. Nhưng hắn có gì mà phải tức giận? Mặc dù lúc đó con rùa cậu tặng cho Mộc Cẩn Hiền cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà nó rất thực dụng nha! Nếu hắn có nhìn nó không vừa mắt, thì còn có thể nấu nó để ăn đó!.
Trước kia cậu tặng hoa hồng, Mộc Cẩn Hiền gia nói cậu nhàm chán, nói là hắn cũng không phải con gái, không muốn cậu tặng thứ tầm thường như thế. Cậu tặng cho Mộc Cẩn Hiền một chiếc ô tô, Mộc Cẩn Hiền nói, cậu tặng thứ này, là để người ta nói cậu đang bao nuôi hắn ta sao?
Mộc Cẩn Hiền đáng ghét này là điển hình chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính đốt đèn, hắn nói tặng hoa hồng là tầm thường, rồi cuối cùng không phải là hắn tặng hoa hồng hay sao?
"Cậu cũng quan thuyệti trưởng thật nha!" Trác Hạo Hi nhìn chằm chằm Từ Kiến nói. Đừng nói là, Từ Kiến này cũng thích Mộc Cẩn Hiền!?.
Từ Kiến xấu hổ cười, gãi đầu một cái, nghiêm túc nói: "Bộ trưởng, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là tò mò thôi, tôi vốn là trai thẳng, vô cùng thẳng, không có cong tí nào."
Trác Hạo Hi nghiêng đầu, không tin tưởng mà nói: "Tôi cũng đâu nói là cậu cong, hay là do cậu có tật giật mình? Nếu cậu đã cảm thấy hắn vô vị, thì quan tâm hắn làm gì?"
Từ Kiến mặt xoát đỏ lên, "Bộ trưởng, cậu đừng có đùa với tôi! Tôi thật sự là thẳng, tôi chỉ vô cùng tò mò, dù sao Mộc học trưởng cũng là nhân vật nổi tiếng ở trong trường."bg-ssp-{height:px}
Trác Hạo Hi vỗ vỗ vai Từ Kiến, "Buôn chuyện là đặc quyền của con gái, làm một thẳng nam, cậu cần phải tìm cách theo đuổi con gái thế nào, còn những chuyện tạp nham kia, có liên quan gì tới cậu sao? Liên quan sao?"
Từ Kiến nghiêm túc nhẹ gật đầu, tỏ ra đã hiểu vỗ ngực nói: "Bộ trưởng, vẫn là cậu nói đúng."
Trác Hạo Hi gục xuống bàn, Từ Kiến đưa đầu tới, "Bộ trưởng, sắc mặt của cậu thật kém, gặp phải phiền toái gì sao?"
"Phiền toái coi như không tính, nhưng là ăn phải một chút thiệt thòi nhỏ." Trác Hạo Hi rầu rĩ nói.
"Nhưng có vẻ như không chỉ là thiệt thòi nhỏ, là thiệt thòi lớn." Trác Hạo Hi nghĩ tới, tay lập tức nắm thành nắm đấm. Nhẫn kim cương trước kia đối với cậu cũng chẳng là gì, chỉ là dạo này tiền bạc của cậu bị cha mẹ quản lý rất chặt chẽ, còn cắt xén tiền tiêu vặt của cậu, cho nên một chiếc nhẫn đối với cậu bây giờ coi như không ít tiền.
Mộc Cẩn Hiền đáng ghét này, cố giấu chiếc nhẫn trong hoa hồng làm gì chứ? Làm cũng không nói cho cậu biết một tiếng, để cậu còn chuẩn bị tinh thần. Mà cũng may, tên đó không giấu chiếc nhẫn trong bánh kẹo để tặng cậu, nếu lỡ như cậu có nuốt mất, mạng nhỏ của cậu cũng khó mà bảo đảm được. Vậy cuối cùng lúc ấy là cậu đã tiện tay bán cho ai đây?! Cũng không biết giờ còn chuộc về được không.
"Thiệt thòi lớn? Bộ trưởng, là ai gan to bằng trời như thế, dám lợi dụng bộ trưởng, thật là không biết phận." Lòng Từ Kiến đầy căm phẫn xắn tay áo lên, lập tức thần thần bí bí đưa đầu tới, trong giọng nói còn che dấu đi sự hăng hái, "Bộ trưởng, cậu bị ai lợi dụng, cậu bị lợi dụng đến mức nào rồi?"
Nhìn hai mắt Từ Kiến Phát phát sáng, Trác Hạo Hi nhíu mày, tại sao cậu nghe câu hỏi của Từ Kiến lại cảm thấy thật kỳ lạ.
"Không biết!" Trác Hạo Hi cau mày trả lời.
Chiếc nhẫn cũng không phải cậu mua, thì sao cậu biết được.
Rốt cục thì Mộc Cẩn Hiền đã mua chiếc nhẫn kia hết bao nhiêu tiền?! Tên kia vẫn luôn vô cùng keo kiệt, không chừng hắn chỉ mua hàng giả tặng cho mình thôi ha.
Không sai, rất có thể Mộc Cẩn Hiền kia chỉ là mua hàng giả tặng cậu thôi, nghĩ tới đây, tâm tình Trác Hạo Hi cuối cùng cũng khá lên được chút ít.
"Bộ trưởng, cậu không cần phải xấu hổ đâu! Đều là người một nhà cả, cậu nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, tôi bảo đảm." Từ Kiến vỗ lồng ngực, nói ra lời thề son sắt, trong ánh mắt như có chút gian trá và hèn mọn.
Trong mắt Trác Hạo Hi hơi híp lại, giọng nói lãnh khốc: "Cậu nên mau bỏ những suy nghĩ trong đầu ra ngoài đi, cậu hiểu lầm rồi."
Tiếng chuông tan học cuối cùng mà mọi người chờ đợi tha thiết cũng vang lên, Trác Hạo Hi ngẩng đầu lên lập tức thấy Mộc Cẩn Hiền đứng trước cửa phòng học như hổ rình mồi nhìn Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi ôm đầu, vô cùng căm phẫn mà để đầu nằm lại trêи mặt bàn, vận số năm nay đúng là không may mắn, không biết tại sao Mộc Cẩn Hiền lại thế này, chỉ mới vừa tan học đã chặn cậu ở trước cửa, bộ hắn nghĩ mình là thần giữ cửa hay gì? Từ Kiến ném cho Trác Hạo Hi ánh mắt tự cầu phúc, rất không có khí thế.
Trác Hạo Hi biết rõ cậu mà ra ngoài là sẽ bị Mộc Cẩn Hiền cản lại, thật sự không thể đi được rồi, nhưng cậu không thể không cảm nhận được ánh mắt của các bạn học được, Trác Hạo Hi cảm thấy mình thật là thảm thương.
Mộc Cẩn Hiền từng bước đi tới, cửa phòng học bị bạn học cuối cùng ra về đóng lại.
Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền đi tới từng bước một, bất đắc dĩ cười cười, hết cách rồi, hắn sẽ không tuyệt tình đến mức duỗi tay đánh khuôn mặt đang tươi cười này đâu ha?! Cười một cái, thì sẽ không sao nữa, đúng chứ?
Sắc mặt Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng đứng trước mặt Trác Hạo Hi, đưa tay đẩy qua một chiếc hộp màu đỏ, "Lần này, nếu cậu còn dám bán, tôi xé xác cậu."
Trác Hạo Hi đau đầu nhìn Mộc Cẩn Hiền, lần này không cần nhìn, cậu cũng biết trong hộp này đựng cái gì. Chính là là chiếc nhẫn! Mộc Cẩn Hiền cao ngạo vừa quay đầu, Trác Hạo Hi lại vô tình phát hiện được dạo này Mộc Cẩn Hiền cũng biết xấu hổ, tai hắn cũng có chút đỏ nha.
Mặc dù cậu thiếu tiền, nhưng là một quân tử yêu tiền lấy đạo đứa làm đầu, nếu cậu lấy tiền này mà không có ý nghĩa gì, thì sau này sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.
Trác Hạo Hi đẩy hộp trở lại, "Học trưởng, thứ này quá quý giá, mà tôi cũng chẳng làm được gì để có được nó, anh vẫn nên tặng cho người khác thì hơn."
Hai mắt Mộc Cẩn Hiền đỏ lên, âm thầm điều chỉnh lại hô hấp, nói: "Tôi đã nhận quà của cậu nhiều như vậy, coi như là tôi tặng lại cho cậu, cậu không chịu nhận, là muốn tôi tặng lại cho cậu những thứ kia sao?"
Đột nhiên Trác Hạo Hi cảm thấy hai mắt tỏa sáng, "Học trưởng, nếu đó là mong muốn của anh, thì tôi cũng không ngại nữa nha."
Đột nhiên sắc mặt Mộc Cẩn Hiền xoát biến đổi, "Những thứ cậu tặng cho tôi, thì chính là của tôi, cậu đừng hòng đòi lại!"
Trác Hạo Hi đột nhiên không kịp chuẩn bị bị Mộc Cẩn Hiền nổi giận đùng đùng phun ra một mặt nước bọt.