() Di tình biệt luyến: Thay người yêu như thay áo.
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi thật sâu, thật sâu, thật giống như lần đầu tiên quen biết người này, "Hạo Hi, cậu có phải uống lộn thuốc hay không?"
Trác Hạo Hi lắc đầu, "Tôi không có bệnh, uống thuốc gì!" Trác Hạo Hi múc một miếng cơm chiên lớn, đưa vào bên trong miệng.
Mộc Cẩn Hiền nhìn tướng ăn của Trác Hạo, cười cười: "Hạo Hi, tại sao trước kia tôi không biết cậu có thể ăn như vậy."
Trác Hạo Hi nhếch miệng, giống như là cô gái muốn ở trước mặt người con trai mình yêu thích mà gìn giữ hình tượng thục nữ, Trác Hạo Hi ở trước mặt Mộc Cẩn Hiền cũng chưa bao giờ dám buông bụng ăn cái gì, "Đó là anh cô lậu quả văn ()."
()Cô lậu quả văn: nông cạn, thiếu hiểu biết.
Hàn Lâm mở hai mắt thật to, nhìn chằm chằm Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi có chút không vui, bị tiểu nam nhân này nhìn giống như âm hồn quỷ hỏa nhìn qua, Trác Hạo Hi chợt cảm thấy tê cả da đầu, người này mỗi lần nhìn cậu, đều giống như sợ cậu đoạt lấy nam nhân của hắn, kỳ thật bị cướp người là cậu! Là cậu!
Tên tiểu nhân này thủ đoạn ngoan độc, một bụng tâm địa gian trá, trưng ra bộ mặt không giống với lòng dạ hiểm độc, cùng Mộc Cẩn Hiền khí vị tương đầu, kỳ phùng địch thủ (), một đôi trời sinh, nào có chỗ cho mình chen chân.
() Kỳ phùng địch thủ: Sức lực ngang nhau
"Xem ra, tôi thật là không đủ hiểu cậu."Bên trong kính mắt kim sắc nạm vàng Mộc Cẩn Hiền lộ ra sắc bén.
Trác Hạo Hi trong lòng run lên, âm thầm tỉnh táo, ai da, thật ra thì cậu không nên vì sảng kɧօáϊ nhất thời mà vứt bỏ Mộc Cẩn Hiền, phải biết, Mộc Cẩn Hiền người này nhìn nhân hậu hào phóng, kì thực bụng dạ hẹp hòi, lòng dạ so với lỗ kim còn nhỏ hơn, mình chơi hắn một trận như thế, cũng đủ để người này ghi hận cậu cả đời.
Trác Hạo Hi ngượng ngùng cười cười, "Kỳ thật, tôi không có gì tốt để hiểu rõ a, hai người quen biết nhau bao lâu rồi." Trác Hạo Hi hỏi Mộc Cẩn Hiền.
Mộc Cẩn Hiền suy tư một chút, "Có hai tháng."
"Hai tháng a!" Trác Hạo Hi gật gật đầu, vài chục năm không sánh bằng hai tháng, quả nhiên, thứ cảm tình này là cần duyên phận, trong số mệnh có khi cuối cùng cần có, trong số mệnh không lúc nào chớ cưỡng cầu.
Trác Hạo Hi nhìn Lâm Hạ Y không động đến mấy ngụm cơm chiên, nhíu mày, "Sao cậu lại không ăn!"bg-ssp-{height:px}
Lâm Hạ Y có chút ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không đói lắm." Cô sao có thể nói, cô bởi vì quá khϊế͙p͙ sợ, cho nên ăn không vô sao?
"Cậu vẫn là ăn nhiều một chút đi, cậu gầy như vậy, không ăn cơm rất dễ bị bệnh." Trác Hạo Hi thuận miệng nói.
Mặt Lâm Hạ Y lập tức đỏ lên.
Trác Hạo Hi nhìn Lâm Hạ Y đỏ bừng mặt, có chút xấu hổ, cậu nói lời này, có vẻ như có chút ái muội, hi vọng tiểu cô nương người ta không nên hiểu lầm a!
"Hạo Hi, từ khi nào cậu đã bắt đầu thích con gái?" Mộc Cẩn Hiền ngữ khí có chút coi thường hỏi.
"Tôi từ nhỏ đã rất thích con gái!" Trác Hạo Hi thẳng thắn nói.
Mộc Cẩn Hiền nhíu mày, "Cho nên, cậu từ nhỏ là đùa giỡn tôi sao?"
Trác Hạo Hi sững sờ, như đỉnh một cái mũ chụp xuống, Trác Hạo Hi cảm giác sâu sắc mình nghiệp chướng nặng nề, "Tôi từ nhỏ đã thích chị tôi."
Lúc câu nói này truyền đến tai Trác Phi Dương, Trác tiểu thư lệ rơi đầy mặt, cảm khái khi còn bé vì giảm béo, thay vì cho Trác Hạo Hi ăn những cái bánh kẹo này, không bằng nhét vào trong bụng chó đi.
Mộc Cẩn Hiền biểu tình trầm tĩnh lại, dựa vào trêи ghế, từ trêи cao nhìn xuống hỏi: "Hạo Hi, từ khi nào cậu đã di tình biệt luyến."
Trác Hạo Hi nháy mắt, có vẻ như di tình biệt luyến không phải cậu đi, Mộc thiếu gia khí tràng luôn luôn mạnh mẽ, sắc mặt Mộc Cẩn Hiền trong phòng ăn đột ngột một lát sau lui sạch sẽ, Mộc Cẩn Hiền thật đúng là không phí công làm hội trưởng hội học sinh, thành viên hội học sinh nào không muốn mạng còn dám ở lại đây, Mộc Cẩn Hiền có tài năng có kiến thức nói không chừng có thể làm cho tên đó quá cực khổ mà chết.
Trác Hạo Hi sờ lên cái mũi, "Tôi không có di tình biệt luyến! Tôi chẳng qua là cảm thấy chúng ta không thích hợp."
"Hạo Hi, có phải cậu hiểu lầm cái gì hay không?" Mộc Cẩn Hiền lộ ra một nụ cười hời hợt mê người, "Tôi và Hàn Lâm chỉ là quan hệ đồng học phổ thông."
Trác Hạo Hi tâm hơi hồi hộp một chút, quả nhiên, cậu vứt bỏ Mộc Cẩn Hiền là không sáng suốt, người này bị cậu nói đến kϊƈɦ động đã bắt đầu nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, lời này nói ra từ miệng Mộc Cẩn Hiền, đồng thời Trác Hạo Hi thấy được trong mắt Hàn Lâm bắn ra tia hung ác.