"Trần tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy đến cậu, nhưng chuyện bây giờ rất cấp tốc, Giang tiên sinh kia coi trọng người yêu tôi, hắn định cưỡng gian anh ấy, cậu thấy cậu có phải nên tới đây dẫn hắn về hay không a!" Trác Hạo Hi ôm điện thoại, dáng vẻ nôn nóng như lửa đốt nói.
"Giang Minh Dịch coi trọng người yêu cậu, là người yêu cậu tốt phúc, cậu gấp cái gì a!" Đầu điện thoại kia trầm mặc một hồi, truyền đến giọng nói lười biếng, bên trong lười biếng lộ ra vài phần vô sỉ, là giọng nói mà Trác Hạo Hi hết sức quen thuộc, bên trong hoa lệ mang theo vài phần ám muội.
Từ lúc nào giọng nói của Trần Kỳ lại có thể giống tên Mộc Cẩn Hiền hỗn đản kia vậy? A, không đúng, là cậu muốn gọi điện thoại cho Trần Kỳ, bấm như thế nào lại bấm nhầm số của Mộc Cẩn Hiền bên kia đi.
"Là anh a?!" Trác Hạo Hi khó tin nói.
"Vậy cậu cho rằng là ai?" Giọng điệu Mộc Cẩn Hiền coi thường hỏi.
Trác Hạo Hi cười ha ha, "Tôi cứ tưởng là người yêu của Giang Minh Dịch, thật xin lỗi, tôi gọi lộn số."
"Đã gọi tới, thì tâm sự với tôi đi, bây giờ cậu đang làm gì? Mà Giang Minh Dịch muốn cùng Mạc Ninh Viễn gương vỡ lại lành hả? Cậu cũng đừng dính líu vào nha, mấy người yêu đương cãi nhau, ai mà không phải đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, cậu thật sự coi là Mạc Ninh Viễn có thể coi trọng cậu sao? Đừng mơ mộng hão huyền nữa..." Mộc Cẩn Hiền còn muốn nói thêm điều gì nữa, Trác Hạo Hi đã cúp điện thoại.
"Này, này.." Mộc Cẩn Hiền nghe đầu điện thoại kia truyền đến tiếng tít tít có chút tức giận không chỗ phát tiết.
Trác Hạo Hi nhìn điện thoại, rầu rĩ nhíu mày, nước xa không cứu được lửa gần a! Bên trong phòng phát ra tiếng đồ vật rơi xuống đất, xen lẫn giọng Giang Minh Dịch tức giận mắng, cùng tiếng Mạc Ninh Viễn thét lên.
Hàm răng Trác Hạo Hi run lên cành cạch, Giang Minh Dịch thật sự định cưỡng gian sao a? Tại sao lại có thể quá đáng như thế?!
Mạc Ninh Viễn bị đẩy lên trêи giường, trong lúc vội vã lật ngược bình hoa, đá rơi xuống ngăn tủ, hai người đánh nhau thành một khối, Giang Minh Dịch khống chế hai tay Mạc Ninh Viễn rồi đè Mạc Ninh Viễn xuống giường, ánh mắt Mạc Ninh Viễn tràn đầy phẫn hận nhìn người sau lưng, "Giang Minh Dịch, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Giang Minh Dịch nắm lấy tóc Mạc Ninh Viễn, "Tôi muốn làm gì? Là cậu muốn làm gì mới đúng chứ, cậu dám ở ngay trước mặt tôi, cho tôi đội nón xanh."
Mạc Ninh Viễn khinh thường nâng lên khóe miệng, "Tôi cho anh đội nón xanh thì sao? Giang Minh Dịch, anh ít trêu chọc người khác đi, anh chỉ cho phép Châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính đốt đèn sao? Anh đúng là vô sỉ!"
Giang Minh Dịch dùng lực đẩy Mạc Ninh Viễn ngã trêи giường, đầu gối đặt ở trêи lưng Mạc Ninh Viễn, "Đúng, là tôi vô sỉ, cậu cũng không phải ngày đầu mới quen biết tôi, mà đến bây giờ cậu mới biết được tôi vô sỉ."
Cảm nhận được Giang Minh Dịch đang mở dây lưng, Mạc Ninh Viễn rốt cục nhịn không được, "Giang Minh Dịch, anh đến cùng muốn làm cái gì?"bg-ssp-{height:px}
Trác Hạo Hi đập cửa "Rầm rầm rầm", "Giang Minh Dịch, anh tên vô lại, anh muốn làm gì Ninh Viễn? Anh lăn ra đây cho tôi."
Khóe miệng Giang Minh Dịch kéo lên cười lãnh khốc, "Nhìn xem, mấy ngày nay tôi không thương yêu cậu, làm cậu phát tao như vậy, để ông đây dùng cái này hảo hảo hầu hạ cậu."
Mạc Ninh Viễn không ngừng uốn éo người, "Thả tôi ra, bây giờ ông đây không muốn nhìn thấy anh."
Giang Minh Dịch nắm lấy tóc Mạc Ninh Viễn, "Cậu muốn được nhìn tôi hay không, thì có liên quan gì tới tôi?"
Mạc Ninh Viễn cau mày, tức giận nói: "Giang Minh Dịch, bây giờ anh chỉ có loại thủ đoạn này thôi sao? Đừng để tôi xem thường anh."
Ánh mắt Giang Minh Dịch dần trở nên hung ác nham hiểm, "Tức cười, ông đây mà lại muốn một tên tiện hóa như cậu để mắt tới?"
Trác Hạo Hi đợi trái đợi phải, cuối cùng cũng trông thấy được Trần Kỳ, "Trần tiên sinh, Giang tiên sinh ở bên trong, cậu mau tới gọi hắn một tiếng a!"
Sắc mặt Trần Kỳ trắng bệch đứng ở ngoài cửa, là người đều có thể nhìn ra tâm tình cậu ta bây giờ, trong phòng ngủ truyền ra tiếng động, phàm có chút kinh nghiệm đều biết là đang làm gì.
Đột nhiên Trác Hạo Hi cảm thấy mình có chút không tử tế, rõ ràng là mời người tới cứu lửa, nhưng mà cảnh tượng này lại có hơi giống bắt kẻ gian ɖâʍ, nếu như nói là bắt kẻ gian ɖâʍ, lại có chút không giống, có vẻ giống như là tiểu tam đang ra oai, phi, Ninh Viễn thế nào lại là tiểu tam?
Trác Hạo Hi khẩn trương nhìn Trần Kỳ, "Trần tiên sinh, anh nói một câu đi a!"
"Nói cái gì?" Trần Kỳ hỏi ngược lại.
"Giang tiên sinh ở bên trong cậu mau kêu hắn ra đây được không? Tôi cầu xin cậu đó." Trác Hạo Hi có chút khẩn trương nói.
Trần Kỳ hít vào một hơi thật sâu, "Tôi làm gì có bản lĩnh này, Giang tiên sinh muốn làm gì, sao tôi có thể quản được."
Trác Hạo Hi kinh ngạc nhìn Trần Kỳ, nhìn không ra, đây là tên rất giỏi nhịn chủ a,