Mạc Ninh Viễn chỉ tay ra phía cửa, "Anh cút ra ngoài cho tôi, chỗ tôi không chào đón anh."
Giang Minh Dịch nhìn khuôn mặt Mạc Ninh Viễn tràn đầy xấu hổ và giận dữ, trêи mặt lộ ra nụ cười cay nghiệt, "Giả bộ cái gì? Không phải cậu rất thích được tôi thao sao? Hiện tại giả bộ như vậy, là muốn cho ai nhìn a!"
Mạc Ninh Viễn dùng sức đẩy người trêи thân mình, Giang Minh Dịch không kiên nhẫn xé quần dài Mạc Ninh Viễn, cảm giác được hạ thân phát lạnh, Mạc Ninh Viễn giơ tay lên, hung hăng tát Giang Minh Dịch một bạt tay.
Giang Minh Dịch không kịp chuẩn bị tát một bạt tay, hai con ngươi lập tức trở nên đỏ bừng, Mạc Ninh Viễn tức giận nói: "Cút."
Giang Minh Dịch hung hăng đẩy Mạc Ninh Viễn "Bịch" một tiếng đụng phải tủ đầu giường, máu tươi trêи trán chảy ra không ngừng.
Nhìn thấy trán Mạc Ninh Viễn chảy máu, Giang Minh Dịch hoảng hồn, "Ninh Viễn, tôi."
Mạc Ninh Viễn che lấy vết thương trêи trán, trong lòng một mảnh lạnh, y biết, y biết Giang Minh Dịch không muốn y sống tốt hơn mà, quả nhiên là y cần phải buông tay.
Giang Minh Dịch sợ hãi nhìn trong mắt Mạc Ninh Viễn đầy hận ý,
Lần đầu tiên, tâm tình của hắn không tự chủ được trở nên hậm hực.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác người này thật sự sẽ rời bỏ hắn, không phải giận dỗi, cũng không phải trò đùa.
Mạc Ninh Viễn che lấy trán, trêи tay nhuộm đầy máu tươi, "Anh cút đi cho tôi."
Giang Minh Dịch hạ giọng mềm xuống, "Ninh Viễn, để tôi gọi bác sĩ cho cậu."
Mạc Ninh Viễn lạnh lùng cười, "Không cần anh mèo khóc chuột giả từ bi, bây giờ anh rời khỏi đây, chính là quá nhân từ với tôi rồi."
Giang Minh Dịch cắn răng, không cam lòng nhìn Mạc Ninh Viễn, nản lòng mà nói: "Vậy tôi đi đây."
Mạc Ninh Viễn lạnh lùng trừng mắt Giang Minh Dịch, Giang Minh Dịch cẩn thận mỗi bước đi nhìn Mạc Ninh Viễn, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Mạc Ninh Viễn ngã xuống giường, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Trác Hạo Hi mang theo cặp sách đi đến lớp học, đi được một nửa, bị Mộc Cẩn Hiền dùng lực mạnh kéo qua một bên, Trác Hạo Hi nhìn khuôn mặt tràn đầy lửa giận của Mộc Cẩn Hiền, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Mộc học trưởng, tìm tôi có việc gì a!"
Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền hung tàn nhìn Trác Hạo Hi, "Quan hệ của cậu và Mạc Ninh Viễn là như thế nào?"bg-ssp-{height:px}
Trác Hạo suy nghĩ, cân nhắc nói: "Tương tự như vợ chồng." Hiện tại cậu và Mạc Ninh Viễn như là cái chốt ở trêи một sợi thừng, cùng hội cùng thuyền!.
Hai tay Mộc Cẩn Hiền khoác lên vai Trác Hạo Hi, không kìm lòng được dùng sức, "Quan hệ của hai người, phát triển nhanh thật, nhưng y là người của Giang Minh Dịch."
Trác Hạo Hi gật gật đầu, tự tin hất cằm lên, "Cái này tôi biết, nhưng mà Giang Minh Dịch đã buông tay rồi, con người là phải biết nhìn về phía trước, bây giờ Ninh Viễn đã không còn thích Giang Minh Dịch, hiện tại người mà anh ấy thích chính là tôi."
Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền vô cùng hung tàn, "Mạc Ninh Viễn thích cậu, bất quá y chỉ là đang lợi dụng cậu, cậu cũng không biết tự soi gương nhìn lại bản thân mình, cậu có cái gì sánh được với Giang Minh Dịch?"
Trác Hạo Hi bị đau kêu một tiếng, "Mộc Cẩn Hiền, anh buông tay ra."
Mộc Cẩn Hiền giật nảy mình, lúc này mới ý thức được sức lực trêи tay hắn hình như quá mạnh, "Thật xin lỗi, cậu không sao chứ?"
Trác Hạo Hi ngẩng đầu, hung hăng trừng Mộc Cẩn Hiền, hít sâu một hơi nói: "Mộc Cẩn Hiền, tôi có cái gì không thể sánh bằng Giang Minh Dịch? Anh vậy mà nhìn trúng hắn, nếu anh theo đuổi tên họ Giang kia thì tốt biết bao nhiêu, hai người các anh đều cặn bã như nhau, nếu ở cùng một chỗ, nhất định rất có tiếng nói chung đi."
"Mộc Cẩn Hiền, anh là cái thá gì của tôi? Quan hệ tôi và Ninh Viễn thế nào cũng không cần tới lượt anh chó lại bắt chuột, xen vào việc của người khác." Trác Hạo Hi tức giận nói liên tiếp.
Mộc Cẩn Hiền nổi giận nhìn Trác Hạo Hi, duỗi ra nắm đấm, hung hăng hướng phía Trác Hạo Hi đánh, Trác Hạo Hi ôm đầu, tay Mộc Cẩn Hiền quẹt qua tai Trác Hạo Hi, đánh ở thân cây sau lưng Trác Hạo Hi, thân cây vững chắc bị đánh lắc lư, người Trác Hạo Hi cũng theo đó mà lắc lư mấy lần.
"Trác Hạo Hi, cậu được lắm!" Mộc Cẩn Hiền nghiến răng nghiến lợi nói.
Trác Hạo Hi mặc dù tê cả da đầu, trong lòng căng lên, nhưng vẫn như cũ ưỡn thẳng sống lưng, "Đúng, tôi rất khỏe, tôi hiện tại ăn ngon, ngủ ngon, không cần lại cả ngày suy nghĩ làm sao có thể lấy lòng anh."
"Trác Hạo Hi, cậu có gan." Mộc Cẩn Hiền tức muốn nổ mắt.
Trác Hạo Hi khoanh tay, cười như không cười nói: "Tôi đường đường là đàn ông, đương nhiên tôi phải có gan, bất quá, Mộc Cẩn Hiền anh lớn lên thành cái bộ dáng này, thực sự tôi cũng không biết là anh có gan hay không."
Mộc Cẩn Hiền phản xạ đưa tay bóp chặt cổ Trác Hạo Hi, yết hầu bị bóp lấy, Trác Hạo Hi kìm lòng không được cảm thấy hoảng sợ, xong, xong, lần này xong thật rồi, vất vả lắm mới sống lại được một lần nữa, lại bị Mộc Cẩn Hiền giết chết.
"Tôi hỏi lần nữa, quan hệ của cậu và Mạc Ninh Viễn là thế nào?" Mộc Cẩn Hiền điên cuồng hỏi.
Trác Hạo Hi trợn trắng mắt, khinh miệt nhìn Mộc Cẩn Hiền, "Anh hỏi lại mấy lần đều như thế, vì Ninh Viễn, lão tử thà chết chứ không chịu khuất phục."