Hắn ta vui còn không kịp ấy chứ!
Đệ tử Tử Tiêu Kiếm Tông đều đến đây, cho dù không cần nói gì thì những lời đồn ầm ï bên ngoài đối với hắn ta cũng rất có lợi.
Sự thật là, Đại Chu không muốn kết giao với Tiên Môn, nhưng các thế lực đứng đầu thì ngoại lệ.
"Hahaha, sao lại trách, các vị huynh đệ mau ngồi."
Võ đạo khác với tiên đạo, võ đạo dù tu luyện đến tầng chín, khí huyết cũng chỉ như rồng, mà tu sĩ dù chỉ là tu sĩ Luyện Khí Cảnh thấp nhất, cũng sở hữu sức mạnh khó tưởng tượng được, huống chỉ là những cường giả Linh Hải Cảnh này.
Mọi người cũng không khách khí, lần lượt ngồi xuống, tên Ngô Thần này còn xoa xoa bụng cười nói: "Yến Vương điện hạ, ta vì ngự trù của Vương phủ mà một ngày chưa ăn cơm, bữa sáng này ngài không phiền thêm cho ta đôi đũa chứ?"
Ngô gia không tham gia vào cuộc tranh giành ng. mà hắn ta cũng xuất thân từ tông môn, đối với Yến Vương không cần phải cung kính, chỉ cần đối xử bình thường là được.
Thực ra không cần Ngô Thần nói, Cố Thừa Húc cũng định bảo quản sự chuẩn bị thêm thức ăn.
Sau một hồi khách sáo, Cố Thừa Húc đi đến trước mặt Lục muội, cười nói thiệu: "Cho ta giới thiệu một chút, đây là Lục muội của ta, Cố Hi, từ nhỏ tính tình đã hoạt bát, thích múa đao múa kiếm, từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ Giang công tử."Giang công tử~"
Lúc này, Cố Hi cũng bày ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, nhẹ nhàng cúi đầu chào Giang Triệt.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Thần và những người khác cũng không ngốc, lập tức hiểu ra nguyên nhân Yến Vương mời khách, liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khác. thường trong mắt đối phương.
Có chuyện hay để xem rồi.
Cố Hi thường xuyên tập võ, lại không trang điểm, da mặt không được trắng lắm, nhưng cũng không tệ, mặc dù không trắng bằng nữ nhân tiên môn, nhưng dung nhan tinh tế, đoan trang, hơn hẳn đại đa số nữ tử trên đời, ngay cả Ngô Thần và những người khác cũng có chút kinh ngạc.
Nữ nhân này mặc áo giáp vào sẽ biến thành một vị tướng oai hùng, nhìn khí chất, cũng không kém gì nữ tu Diệu Âm Môn, quả nhiên là công chúa Đại Chu.
Nhược Tư Vi nắm lấy tà váy, ánh mắt nhìn Cố Hi mang theo chút địch ý và khinh thường, sư huynh thích sư tỷ, ngay cả nàng ta cũng chỉ coi là sư muội, sao có thể thích công chúa triều đình.
Giang Triệt cười cười: "Lục công chúa quả nhiên là Thiên chỉ kiêu nữ*, tuy là nữ tử, nhưng khí huyết cưồn cuộn, đã là võ giả tầng năm, không chỉ vậy, dường như còn tu luyện Nho đạo, thật khiến người ta kính trọng.”
* Thiên chi kiêu nữ là một cụm từ tiếng Hán, có nghĩa là "người con gái kiêu sa của trời". Cụm từ này thường được dùng để mô tả một người phụ nữ xinh đẹp,
tài năng và xuất chúng, vượt xa những người phụ nữ bình thường.
Được khen như vậy, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Cố Hi càng thêm rực rỡ: "Công tử quá khen, chỉ tiếc Nho đạo không thích nữ tử, dù có tài hoa cũng không thể vào thư viện Vô Nhai."
Nếu không phải không thể vào thư viện thư viện Vô Nhai, nàng ta cũng sẽ không đến Vạn Hoa Lâu tìm người qua đêm, nếu không phải không thể vào thư. viện Vô Nhai, nàng ta sao phải tính toán...
Dùng một số thủ đoạn bẩn thỉu để thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt.
Giang Triệt lắc đầu: "Tuy ta không hiểu Nho đạo, nhưng ngươi đã có tài hoa, vậy chính là môn sinh Nho gia, sao lại không thể vào thư viện, những quy tắc tầm
thường của thế tục, không thể giam cầm người tài hoa được."
Đôi mắt đẹp của Cố Hi sáng rực, ngây người nhìn Giang Triệt, tim đập thình thịch, hắn đang khen ngợi tài hoa của nàng ta?
Mọi người sửng sốt, lời này thật là đại nghịch bất đạo. Thư viện chỉ nam nhân mới được vào, đây là quy củ, cũng là luật lệ, từ xưa đến nay chưa có ai dám vượt qua, lời này mà truyền ra ngoài, sư huynh không biết sẽ bị bao nhiêu văn nhân phun nước bọt phỉ nhổ.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ khuyên can, đã thấy hắn lấy ra một vài quyển sách: “Hôm qua ta về nhà, mua được vài bộ sách ở con hẻm phố Nam."
"Quyển sách này là tập thơ của một nữ tử tên Lý Thanh Chiếu, ta đã đọc những bài thơ trong đó, ngươi cũng là một nữ tài tử khiến người khác khâm phục, biết đâu có thể giúp ích cho việc tu luyện tài hoa của ngươi."
"Coi như là quà gặp mặt của ta."
Lý Thanh Chiếu??
Mọi người lần lượt nhìn về phía Lâm Vũ, chẳng phải đây là cái tên mà gã tiểu nhị ở Vạn Hoa Lâu nói sao, bọn họ nghĩ đến thơ từ mà Lâm Vũ sáng tác.
Ánh mắt cả đám đồng thời rơi vào mấy quyển sách này.
Không biết thơ từ đó có trong tập thơ này hay không, nếu có, Lâm Vũ sẽ mất hết mặt mũi, tông môn cũng sẽ mất thể diện.
Mặc dù hẳn ta chỉ nói một câu, những câu khác đều do gã tiểu nhị kia nói, nhưng chỉ cần xem phong cách sáng tác là có thể đoán ra được.