Chapter 2: Công việc làm thêm.
Sau khi kết thúc buổi tập, tôi và ông bác Zama rời khỏi phòng tập Boxing Gym – Rough Life.
“Ông già, cảm ơn vì hôm nay đã cố gắng.”
“Cậu cũng làm tốt lắm, Yagami-kun.”
Tôi chia tay ông bác và đi tới một toàn nhà cao tầng gần đó.
Ngày đầu tiên ở phòng tập của hai chúng tôi đã kết thúc mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào. Cuối cùng thì nó cũng đã kết thúc.
Tôi đã dự định xin nghỉ với chủ clb ngay sau khi buổi tập đầu tiên, nhưng khi chuẩn bị đề đạt nguyện vọng với chủ tịch câu lạc bộ, cái lựa chọn tuyệt đối chết tiệt đó lại xuất hiện.
{1 「Tôi thích phòng tập này nhất! Tôi muốn tiếp tục luyện tập cho tới hết cuộc đời mình! 」(Tôi sẽ không thể rời đi cho tới khi được chủ tịch cho phép)}
{2 「Tôi sẽ đánh bại senpai, sau đó tôi sẽ trở thành chủ tịch mới của câu lạc bộ này!」 (Chiến đấu với senpai để giành lấy chức chủ tịch)}
Đương nhiên, tôi đã chọn lựa chọn thứ nhất và bây giờ tôi chẳng thể nào xin nghỉ được cả. Chủ tịch câu lạc bộ thì cực kì vui vì có một thành viên chăm chỉ như vậy.
Và bất cứ khi nào tôi định trốn tập thì__
{1 「Chủ tịch ! Anh xem em đang luyện tập cực kì chăm chỉ đấy ! 」(Khoe với Chủ tịch)}
{2 「Chết rồi! Nhanh lên, ai đó mang cho tôi một cái bô với! 」(Tụt quần xuống)}
Vì thế, tôi lúc nào cũng phải tập luyện hết sức chăm chỉ. Ở tuổi của tôi, bĩnh ra quần là một điều không thể chấp nhận nổi ! Tất cả các bài tập ở đây khiến mồ hôi tuôn ra như suối vậy, thật kinh tởm. Chuyện này thực sự quá tệ.
Người đứng đầu câu lạc bộ, Arakure-san, nói: “Đã lâu rồi chúng ta mới có được một người khí thế hừng hực như thế này nhỉ! Ha-ha-ha ”
“Cậu có thể làm được.”
Chà. Được khen ngợi đúng là cảm giác cũng không quá tệ.
Có lẽ đó chỉ là lời nói nơi đầu môi chót lưỡi để động viên tôi không rời bỏ câu lạc bộ ngay lập tức, nhưng liệu có ai trên đời mà lại không thích khen ? Tôi dù là một kẻ luôn luôn hoài nghi, nhưng về điều này thì tôi cũng không có gì phản đối.
Tôi nhấn chuông cửa hệ thống liên lạc của căn hộ nhà Rurikawa.
Một người phụ nữ nhỏ nhắn, dễ thương với mái tóc màu đen được cắt kiểu bob bước ra.
Người mà trông có vẻ như đang buồn ngủ này là giáo viên chủ nhiệm của tôi, Sakurako Rurikawa. Cô ấy năm nay 25 tuổi, vẫn còn độc thân và là cố vấn của clb điền kinh.
Một mẫu người phụ nữ thuộc dạng trầm tính và ít nói. Điều này trái ngược hoàn toàn với em gái của cô ấy, Himari Rurikawa, nhưng thành thực mà nói thì, tôi cũng không quan tâm cho lắm.
“Em vào đi, Himari đang đợi ở phòng khách.”
“Xin phép…”
Tôi đi theo Sakurako-san vào phòng khách.
Một cô gái có mái tóc vàng được buộc theo kiểu hai bím ngồi trên chiếc ghế dài của phòng khách đang nhìn chằm chằm về phía tôi. Cô ấy năm nay 16 tuổi và đang là học sinh năm hai cao trung của trường chúng tôi. Nếu không phải vì công việc gia sư này thì, không đời nào mà cô ta bắt chuyện với tôi cả.
“Hôm nay tôi sẽ ở đây để hỗ trợ cậu.”
“Em cảm ơn.”
Cảm ơn Sakurako – san. Nếu không có sự hiện diện của cô ấy ở đây, chắc chắn Himari sẽ bỏ đi. Và tất nhiên tôi sẽ không được trả tiền công cho buổi phụ đạo bởi vì tôi không làm nó.
“Cậu thực sự là một kẻ kì dị. Thật kinh tởm. Cút đi.”
___Nó đây rồi. “Lựa chọn tuyệt đối” lại xuất hiện.
{1 「Hôm nay trông cô dễ thương lắm, Himari.」 (Xoa đầu Himari)}
{2 「Yên nào.」 (Ôm lấy Himari và hôn cô ấy)}
{3 「Im ngay, đồ con bitch xấu xa kia.」 (Tát vào mặt cô ta)}
Tôi phải làm gì đây? Liệu tôi có nên chọn số ba không ?
Lựa chọn an toàn nhất là phương án một nhưng cái số ba thực sự rất rất cám dỗ. Tất cả các lựa chọn khác ngoài phương án một sẽ dẫn đến việc tôi bị lên phường mời uống nước trà, kèm theo đó là bị đuổi việc.
Cuối cùng, chỉ có duy nhất một phương án là khả thi.
「Hôm nay trông cô dễ thương lắm, Himari.」Tôi xoa đầu cô ta.
“Này, lúc này cậu trông còn kinh tởm hơn cả ban nãy đấy. Cậu đang suy nghĩ cái quái gì thế hả?”
Nếu tôi mà không bị trúng cái lời nguyền chết tiệt này, còn lâu tôi mới nói cô dễ thương.
“Yagami-kun, em làm trò gì đấy? Đừng có nói năng linh tinh như vậy.”
{1 「Yên nào」 (Hôn Sakurako-sensei)}
{2 「Đừng ghen tỵ mà」 (Xoa đầu Sakurako-sensei.)}
Nghiêm túc mà nói thì, tôi muốn khóc. Cả hai lựa chọn đều khiến tôi giống như một tên bad boy đẹp trai chuyên cưa cẩm trái tim phụ nữ vậy. Tất cả những điều này thật quá đau đớn với một kẻ như tôi.
「Đừng ghen tỵ mà」 Tôi buộc phải chọn phương án xoa đầu Sakurako-sensei.
Tôi xoa đầu Sakurako-sensei.
“Muu, cô không có ghen tỵ.”- Khuôn mặt của sensei bỗng trở nên đỏ bừng và cô ấy phồng má. Dễ thương thật.
“Cậu thật là một kẻ kinh tởm. Này, Sakurako-san. Sao chị không sa thải tên này ngay và luôn?”
“Điều đó là hoàn toàn không thể. Yagami-kun là đối tượng bị ghét nhất lớp, thậm chí là trong phạm vi toàn trường. Mức độ chịu đựng của cậu ấy với các từ ngữ lăng mạ là cực kì cao. Em ấy là người duy nhất có thể chịu được cái tính cách của em đấy, Himari.”
Này, em cũng cảm thấy khó chịu giống như người bình thường đấy nhá….
"Cái quái gì vậy! Nếu đây là một anh đẹp trai như Ichijo, em sẽ không bao giờ lăng mạ cậu ta ! Mà khoan đã, tại sao cậu ta lại được chọn? Cậu ấy đâu có già hơn em?! ”
Seiya Ichijo. Cậu ta là Ace của clb bóng đá, và là một anh chàng điển trai, lịch lãm so với các bạn đồng lứa của mình. Cậu ta cũng rất thông minh và là một chàng trai tốt.
“Các học sinh năm ba đều đang bận bịu với việc ôn thi. Yagami-kun là người duy nhất đáp ứng được các điều kiện như điểm số tốt, thời gian rảnh và sức chịu đựng với những lời lăng mạ. Không còn ai tốt hơn đâu.”
Sensei, chị có thể suy nghĩ thêm về những lời mình vừa sẽ nói trước khi nói toạc ra như vậy không ?
“Này, Sakurako-san, cậu ta chắc chắn là một tên biến thái đấy. Có thể cậu ta sẽ làm gì đó không đứng đắn với em trong lúc dạy kèm.”
Tôi không quan tâm đến loại phụ nữ thô tục như cô đâu, đồ điên.
Đối với cô ta, tôi nghĩ phần lưng của cái cây có khi còn hấp dẫn hơn con bitch như cô ấy.
“Đừng có lo lắng quá. Yagami-kun có vẻ như không hứng thú với Himari. Cậu ta là kiểu người nghĩ phần lưng của cái cây có khi còn hấp dẫn hơn em đấy.”
Sensei nhìn thấu được suy nghĩ của tôi ư?
“Đúng vậy. Tôi không phải là một kẻ hư hỏng và tôi thích những người phụ nữ ngây thơ và trầm tính kia. Tôi cũng không có quan tâm gì đến con bitch như cô đâu, và em cũng không có ham muốn gì với phần lưng của cái cây hết…”
“Cậu gọi ai là con bitch hả? Cậu có tin là tôi giết cậu ngay bây giờ không? Hmm… Một người phụ nữ trầm tình sao… Chả lẽ là…?”
Himari liếc nhìn sensei.
“Cậu chắc chắn là có cảm tình với Sakurako-san. Vì vậy cậu mới nhận công việc gia sư này để tiếp cận chị gái của tôi, đúng không?”
Himari chằm chằm lườm tôi.
Huh. Không phải như vậy. Tất cả là do lời nguyền bắt buộc.
Tôi nghĩ rằng sensei là một cô gái dễ thương.
Nhưng tôi không nhìn sensei như là một đối tượng để yêu đương. Tôi không quan tâm đến cái thứ tình yêu xàm xí này chút nào cả.
----- Đó là điều mà tôi đang muốn nói----
CHỌN ĐI
{1 「Không, em mới là người mà tôi theo đuổi.」}
{2 「Đúng vậy. Tôi đang nhắm tới Sakurako-sensei 」}
Lại xuất hiện nữa rồi.
Có vẻ như tôi phải lựa chọn một trong hai rồi.
Tôi nên làm gì đây. Bỏ qua lựa chọn và chấp nhận một hình phạt ư?
Nhưng những hình ảnh bố mẹ hay en gái tôi bị xe tải đâm hoặc ngã cầu thang bỗng xẹt qua tâm trí tôi.
「Đúng vậy. Tôi đang nhắm tới Sakurako-sensei 」
Sensei là một người phụ nữ trưởng thành. Có thể cô ấy chỉ coi câu nói của tôi chỉ là trò đùa mà thôi.
Tôi đặt cược hi vọng của mình vào điều đó.
“NNN…. Thật á?”
“Eh, em nghiêm túc đấy à?”
{1 「Đúng vậy, em là kiểu người thích được cưng chiều bởi một onee-san trầm tính.」 (Nhấc cằm Sakurako-sensei lên)}
{2 「Sensei thực sự rất dễ thương, cậu có vấn đề gì với điều đó sao?」 (Ôm Sakurako-sensei vào lòng)}
Tại sao cả hai lựa chọn đều quái dị hết vậy.
Có lẽ là tôi nên chọn cái phù hợp hơn với tính cách của bản thân….
“Kyaa.”
Tôi ôm lấy vai của sensei.
Một mùi hương thoang thoảng lan đến mũi tôi.
“A…Uhm… đừng mà.”
Đôi mắt của Himari đang xoay như chong chóng.
Không có gì là bất thường khi cô ta có phản ứng như vậy. Hành động lúc này của tôi thật quá đột ngột.
“Thả tôi ra, chuyện này, xấu hổ quá.”
“A, sensei, em xin lỗi.”
Khi tôi buông cô ấy ra, sensei chạy đi với một khuôn mặt đỏ bừng.
“A, sensei, chị đã hứa rằng sẽ cùng em dạy Himari mà.”
Tôi gõ cửa phòng cô ấy nhưng không có bất cứ phản hồi nào.
Chết thật, tôi đã hoàn toàn làm sensei giận. Thật không hay ho chút nào nếu giáo viên chủ nhiệm có ác cảm với bạn. Có lẽ tôi cần phải xin lỗi cô ấy sớm.
“Cậu… thật tuyệt đấy… cậu biết không?”
Himari có lẽ đang cảm thấy áp lực vì tình trạng điên cuồng của tôi ban nãy. Có lẽ tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ chịu học lúc này.
Để cho Sakurako-sensei thấy rằng tôi thực sự nghiêm túc với công việc, trước tiên tôi phải làm tốt buổi dạy hôm nay đã.
“…. Ok. Bây giờ hãy mở sgk ra, trang 45.”
“…Được thôi.”
Hôm nay, có lẽ mức độ yêu thích của Sakurako-sensei với tôi đã tụt xuống mức tệ nhất, nhưng nhờ điều đó mà buổi dạy kèm của Himari với tôi đã diễn ra mà không gặp bất cứ trở ngại nào.”