Lăng Ý lại chưng ra bộ mặt hờ hững ngồi xuống, chưa kịp để cho Lê Cảnh Trí thắt dây an toàn, hắn đã đạp ga, xe phóng nhanh về phía trước.
Nhìn hắn như là đang phát tiết hoặc là đang cho cô một lời nhắc nhở, Lăng Ý lái xe cực nhanh, vô lăng liên tục chuyển động, vượt qua các xe phía trước.
Lê Cảnh Trí nắm chặt dây an toàn, đầu óc có chút choáng váng, nhìn sắc mặt hắn không tốt, cô lựa chọn ngồi im không nói câu gì.
Không biết bao lâu sau, hắn bỗng nhiên đạp phanh một cái, xe vững vàng dừng lại. Không hề chuẩn bị trước, Lê Cảnh Trí suýt nữa thì bị đập đầu vào kính chắn gió, lúc này cô mới thức tỉnh, mờ mịt nhìn về phía trước,”đây là đâu?”
“Mua quần áo, không phải cô định mặc bộ này đi dự tiệc cùng tôi đấy chứ?” Hắn tháo dây an toàn, xuống xe.
Lê Cảnh Trí gật gù, nhìn toàn thân mình chỉ là quần áo bình thường, yên lặng đuổi theo.
“Thời thượng” là cửa hàng cực kì nổi tiếng. Cả nước chỉ có một cửa hàng duy nhất tại thành phố A, không có chi nhánh nào khác. Không ít minh tinh và người của xã hội thượng lưu đều muốn chọn quần áo ở đây.
Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, bao nhiêu người bỏ tiền muốn mua nhưng cô vẫn như cũ, chỉ mở một cửa hàng này hơn nữa lại kinh doanh theo tâm trạng. Trừ phi đã hẹn trước từ sớm, bằng không, cho dù là có người nổi tiếng tới, có muốn mua bán hay không thì vẫn phải xem tâm trạng của cô.
Vào đến cửa, Lê Cảnh Trí bỗng nhiên nghĩ đến cả thân mình toàn dấu hôn, căn bản là không thể thử lễ phục được. Cô dừng bước, nắm lấy bàn tay to của Lăng Ý,”cái kia, tôi….”
Nói còn chưa dứt lời, chủ cửa hàng đã mỉm cười đi từ trong ra, tự mình nghênh tiếp,”đã lâu không gặp, tôi còn tưởng nếu tôi không chủ động đến gặp cậu, cậu sẽ chẳng bao giờ chịu nhìn thấy tôi nữa chứ”.
Chủ quán là một cô gái cực kì xinh đẹp, tóc dài, vóc người gợi cảm, trên mặt còn mang theo ý tứ sâu xa.
Lê Cảnh Trí nhìn chủ quán rồi lại quay sang nhìn Lăng Ý, nghĩ thầm, đây sẽ không phải người phụ nữ khác của hắn chứ.
Lăng Ý nhận ra ánh mắt quỷ dị của người phụ nữ bên cạnh, hắn híp mắt, hung dữ nói,” đây là chị gái của Hướng Diệc Nhiên, Hướng Hi Nhiên”.
“Em chào chị.” Lê Cảnh Trí ngoan ngoãn kêu một tiếng, Hướng Diệc Nhiên, cô cũng từng nghe nói qua, là một trong những người bạn thân của hắn, tuy rằng cô chưa từng gặp mặt bao giờ.
Sau đó, cô nhìn về phía Lăng Ý bằng ánh mắt phức tạp hơn. Khẩu vị của tên này cũng nặng thật, thỏ không ăn cỏ gần hang, vậy mà Lăng Ý ngay cả chị của bạn mình cũng có thể “ăn” được. Cô “chà chà” hai tiếng.
Lăng Ý không thể nhịn được nữa, dùng sức véo hai má của cô, nói bên tai, “không cho dùng ánh mắt này nhìn tôi”.
Cảm giác ngột ngạt vây quanh Lê Cảnh Trí, gương mặt tuấn tú kề sát trước mắt cô, hắn dường như dán và môi cô, “Lê Cảnh Trí, chị Hi Nhiên đã có một đứa con tuổi, chị ấy cũng tuổi rồi, cô không cần nghĩ linh tinh.” Hướng Hi Nhiên năm nay tuổi, hôn nhân hạnh phúc, gia đình viên mãn, cuộc sống thoải mái, dễ chịu nhìn như mới chỉ có tuổi.
Lê Cảnh Trí ngẩn ra, vành tai ửng đỏ, vậy mà lại bị hắn nhìn ra được… Ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, cô không khỏi run lên. Nếu như không phải tính cách của hắn tồi tệ, lại chọc một đống nợ phong lưu, còn có sự kiện buổi trưa, người phụ nữ kia hắt một ly cà phê vào mặt mình, e rằng cô nhất định sẽ không thoát khỏi mị lực của hắn, động tâm đối với hắn.
Hướng Hi Nhiên nhìn hai người thân mật mờ ám, cười ra tiếng,”Đã lâu không gặp vậy mà Lăng thiếu của chúng ta vất vả đến quán nhỏ của tôi một chuyến, chẳng lẽ là để người ta nhìn thấy mình ân ái sao?”