Edit: Lan Anh
Beta: An Hy+Miêu Nhi
___
Tiệc đầy tháng hôm nay, các gia tộc uy tín hay các dòng dõi cao quý trong kinh thành đều tới tham dự, mặc kệ trong lòng bọn họ suy nghĩ thế nào, thể diện là không thể không cho. Cho dù không cho Trấn Quốc Công thể diện thì cũng phải cho hoàng đế thể diện! Hoàng thượng không hề che giấu sự yêu thích cưng chiều đối với An Quốc quận chúa, bọn họ tất nhiên phải đến tham dự để nịnh nọt ông rồi.
Mới sáng sớm, Văn Khanh đã bị Triệu Oản trang điểm giống hệt một phúc tinh, canh đúng giờ mới bế ra ngoài cho các phu nhân nhìn một chút.
"Ôi! Tiểu quận chúa lớn lên thật xinh đẹp, rất giống ngọc nữ hầu cận bên cạnh Quan Âm Bồ Tát!"
"Khuôn mặt nhỏ trắng nõn này, rất hiếm người có được đó!"
"Quả nhiên là đứa bé mang điềm lành, sau này chắc chắn sẽ gặp may mắn."
Một đám người không biết thật lòng khen tặng hay giả vờ nịnh hót, nhưng tất cả đều không dám ôm. Trẻ em mới sinh ra rất yếu ớt, chẳng may xảy ra chuyện gì thì khó lòng mà giải thích. Càng là nhà quyền quý lại càng kiêng dè chuyện đó.
Chẳng qua nhìn tiểu quận chúa không giống như bên ngoài đồn đại là sắp chết yểu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, vừa nhìn là biết cực kỳ khoẻ mạnh, trong đôi mắt đen láy lộ ra linh khí, quả thực là ngọc tuyết đáng yêu. Cũng không biết là ai nhẫn tâm truyền mấy tin xui xẻo này.
Triệu Oản đang muốn nhờ bà vú ôm Văn Khanh trở về phòng, một nha hoàn vội vàng tiến vào bẩm báo: "Công chúa, thánh thượng giá lâm, muốn xem tiểu quận chúa."
Mọi người trong phòng đều vô cùng kinh ngạc, hoàng thượng đích thân tới đây? Xem ra địa vị của tiểu quận chúa trong lòng Hoàng Thượng phải đánh giá lại một lần nữa rồi.
Triệu Oản sắc mặt bình tĩnh, nàng sửa sang lại y phục, tự mình ôm Văn Khanh đi đến viện chính. Theo sát nàng là con dâu lớn của Trấn Quốc Công, cũng chính là chị dâu của Triệu Oản, tiếp đó là các vị quý phu nhân.
Lúc này Nguyên Xương Đế đang ngồi trên ghế chủ tọa, hai nhóm đại thần đứng ở hai bên sườn. Đợi đoàn người của Triệu Oản hành lễ xong, Nguyên Xương Đế vui mừng vươn tay về phía nàng: "Mau cho trẫm nhìn xem!"
Triệu Oản theo lời bước tới, cười đùa một câu: "Hoàng huynh, cẩn thận nhé! Nếu huynh dám làm đau con gái của muội, muội sẽ không bỏ qua cho huynh đâu!"
Triệu Oản và Nguyên Xương Đế là một mẹ sinh ra, cảm tình vẫn luôn rất tốt, nàng nói như vậy cũng không có ai cảm thấy đại nghịch bất đạo. Nguyên Xương Đế cúi đầu nhìn kỹ đứa nhỏ trong lồng ngực, tiểu cô nương mi thanh mục tú, khuôn mặt trắng mịn, sau này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một đại mỹ nhân. Nhưng điều càng khiến Nguyên Xương Đế vui vẻ chính là - tiểu cô nương này với Huyền Nữ trong mộng của ông giống nhau như đúc, chẳng qua bây giờ chỉ là bản thu nhỏ mà thôi.
Đứa cháu ngoại này chắc chắn là Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế!
Trời phù hộ Đại Chiêu ta! Nguyên Xương Đế càng nhìn Văn Khanh càng yêu thích không buông tay, nếu không phải lo lắng bé con vừa mới sinh ra không lâu, ông chắc chắn sẽ sai người mang về cung để bầu bạn!
Văn Khanh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, mọi người nhìn vào đều nghĩ nàng đang ngủ rất say. Nhận thấy được ánh mắt không hề che dấu yêu thương của Nguyên Xương Đế, tâm trạng Văn Khanh hơi thay đổi, nàng phóng một luồng linh khí tẩm bổ thân thể vào chiếc ngọc bội Nguyên Xương Đế hay mang theo bên mình.
Trong nguyên tác, Nguyên Xương Đế trời sinh yếu đuối, trong cung có rất nhiều ngự y điều dưỡng nhưng cũng chỉ sống được đến bốn mươi tuổi, trong đó hơn phân nửa thời gian là triền miên trên giường bệnh. Cũng bởi vì tiên đế chỉ có một đứa con trai là ông, lại là nhi tử của trung cung Hoàng Hậu, vậy nên dù sức khỏe không tốt, ngôi vị hoàng đế vẫn thuộc về vị hoàng tử ốm yếu này.
Chẳng qua ông quá nhiều bệnh, đến tận lúc chết cũng chỉ có một nhi tử duy nhất.
Cái chết của nguyên chủ không hề liên quan tới ông, Trấn Quốc Công cả nhà bị trảm cũng không phải do ông hạ chỉ, mà là "kiệt tác" của tân đế - con trai ông - và nam chính.
Luồng linh khí kia tuy rằng không thể kéo dài tuổi thọ của ông, nhưng lại có thể giúp Nguyên Xương Đế bớt đau đớn phần nào khi bệnh tật hành hạ. Không phải Văn Khanh không muốn cho ông duyên thọ, mà bởi vì nơi này là nhân giới, sinh tử đều có định số, đặc biệt là số mệnh của hoàng đế là do ông trời quyết định, càng không thể tùy tiện sửa đổi.
Nguyên Xương Đế lưu luyến trả Văn Khanh lại cho Triệu Oản. Biểu hiện của ông khiến cho các vị đại thần phía dưới kinh hãi không thôi, bệ hạ quả nhiên vô cùng yêu quý đứa trẻ sinh này! Cũng đúng, vừa sinh ra đã khiến trăm hoa đua nở, cây khô gặp mùa xuân - chứng tỏ là điềm lành, mà hễ là điềm lành thì đối với hoàng thượng mà nói - đó chính là lời khen của trời cao. Huống hồ đứa nhỏ này còn là cháu gái ruột của hoàng thượng, không phải người ngoài.
Có lẽ, bệ hạ cảm thấy đứa nhỏ này có thể mang đến may mắn? Nếu không, sao lại sắc phong, lại còn ban đất nữa chứ, hoàng tử trong cung cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ này!
May mắn thật đấy, nhưng dù gì cũng chỉ là một bé gái thôi.
Cho dù bên dưới suy nghĩ gì, sau khi Nguyên Xương Đế trả Văn Khanh lại cho Triệu Oản, nói một vài câu chúc rồi lập tức khởi giá hồi cung. Ông ở đây khiến tất cả mọi người đều bồn chồn lo sợ, yến hội này có lẽ cũng không thể tiếp tục. Tuy rất muốn ở lại chơi với cháu gái nhưng Nguyên Xương Đế cũng không định vì vậy mà phá hủy tiệc đầy tháng của nàng.
Nguyên Xương Đế đi rồi, yến hội lại trở nên náo nhiệt như cũ. Chẳng qua điều này cũng không hề liên quán đến Văn Khanh, nàng đã bị bà vú bế về nghỉ ngơi rồi.
- --
Mùa đông, năm Nguyên Xương thứ mười chín.
Kinh thành vừa rơi một trận tuyết lớn, nơi nơi đều một màu trắng tinh khôi khiến trời đất như hòa vào làm một. Văn Khanh bây giờ đã mười tuổi, nàng đang đến viện chính thỉnh an mẫu thân.
Triệu Oản và Vệ Đông Dương nằm nói chuyện phiếm trong phòng ngủ ấm áp: "Trận tuyết này rơi đã lâu rồi, không biết có bao nhiêu dân chúng đang đói rét ngoài kia."
"Dân chúng Đại Chiêu sống không tốt, Man tộc ở phía Bắc cũng sẽ không an phận. Trận tuyết rơi này sợ là không ít dê bò trên đó đã chết vì lạnh. Mọi rợ không có đồ ăn nên chắc chắn sẽ đến Đại Chiêu cướp đoạt!"
Triệu Oản lạnh mặt. Thân là công chúa của hoàng thất, gương mặt nàng lập tức lộ ra khí thế ngút trời: "Những kẻ này sớm muộn gì cũng phải trừ khử sạch sẽ! Không có đồ ăn là giở thói ăn cướp, bá tánh của Chiêu quốc mắc nợ bọn họ sao?"
"Đám mọi rợ này sống trong cảnh chém giết quen rồi, cực kì bưu hãn. Binh lính Chiêu quốc quả thật hổ thẹn không bằng! Không những thế, đại quân Chiêu quốc vừa mới ra khỏi cổng thành, bọn họ lập tức chạy trốn không còn bóng dáng, chúng ta hoàn toàn không thể tìm thấy!" Vệ Đông Dương ngừng một chút, lại nói: "Tuyết năm nay rơi nhiều như vậy, có lẽ sẽ không thể chống đỡ được đến cuối năm, chắc chắn lũ mọi rợ sẽ chạy đến cướp bóc. Hoàng Thượng đã tính toán phái người đi canh gác biên quan. Ta cảm thấy người đó tám chín phần sẽ là ta!"
Lòng căm phẫn của Triệu Oản đối Man tộc lập tức biến thành lo lắng. Mặc dù nàng không hề muốn Vệ Đông Dương ra ngoài chiến trường, nhưng nàng hiểu rõ, có một số chuyện không phải bản thân không muốn là được. Bởi nàng là trưởng công chúa, là nữ nhi của hoàng thất, cần phải làm một tấm gương tốt cho nữ tử trong thiên hạ.
Bởi vậy, nàng chỉ có thể áp chế nỗi lo lắng trong lòng, nói: "Hiện tại đã là tháng mười, cuối năm sợ rằng sẽ không thể đoàn tụ......"
Vệ Đông Dương cười, an ủi nàng: "Yên tâm, tất cả chỉ là suy đoán của ta, có lẽ sẽ không tới lượt ta đâu!" Vệ Đông Dương nói, trong lòng có chút thổn thức. Trước khi thành thân là lúc hắn có tâm huyết nhất với đất nước, vừa nghe nói có mọi rợ xâm phạm lãnh thổ, lập tức hận không thể ngay lập tức bay đến chiến trường. Nhưng sau khi thành thân, có kiều thê ấu nữ, trong lòng hắn có chút vướng bận, cũng không dám bỏ mặc mọi thứ như trước đây nữa.
Đang lan man suy nghĩ, đột nhiên rèm cửa bị xốc lên, Văn Khanh bước vào.
Triệu Oản lập tức cười cười, tiếp đón nàng: "Khanh Khanh, mau đến chỗ của mẫu thân này! Lạnh thế này, con dậy sớm như vậy làm gì?"
Triệu Oản vừa thấy con gái mình bèn không nhịn được vui sướng. Mới là một tiểu cô nương mười tuổi mà Văn Khanh đã có một dung mạo khuynh thành, mặt mày như họa, da thịt như tuyết, băng thanh thủy tú, thần sắc thanh thanh đạm đạm, nhìn không giống do nàng sinh ra mà giống tiên nữ trên chín tầng mây hơn.
Triệu Oản ở trong cung sớm đã nhìn quen các loại mỹ nhân, nhưng không một ai có thể sánh bằng con gái mình, bởi tướng mạo, phong thái, Khanh Khanh đều là nhất đẳng!
Văn Khanh hành lễ với cha mẹ rồi mới bước đến bên cạnh Triệu Oản, quay đầu nhìn về phía Vệ Đông Dương: "Phụ thân, người muốn xuất chinh sao?"
Vệ Đông Dương nhìn con gái bảo bối của mình, trong lòng thích đến không được, vươn bàn tay thô ráp định xoa xoa đầu nàng. Nhưng bàn tay đi đến nửa đường, hắn lại bỗng nhiên nhớ ra: con gái hắn là một cô nương đã lớn, không thể giống như hồi còn nhỏ không chỗ nào kiêng dè, vì thế lại rụt tay về, xấu hổ khụ một tiếng: "Kêu cha! Giờ đã lớn rồi, không thể như khi còn nhỏ!"
Văn Khanh nghe lời gọi một tiếng: "Cha."
Triệu Oản oán trách: "Gọi là gì mà chẳng được? Lớn rồi nên không thể giống khi còn nhỏ ư?"
Vệ Đông Dương xoa xoa mũi. Hắn lập tức biết địa vị của hắn trong lòng Triệu Oản sau này phải sắp xếp lại. Nghĩ đến đề tài vừa rồi con gái hỏi, hắn không khỏi phiền muộn nói: "Cha sợ năm nay sẽ không thể ăn tết cùng Khanh Khanh được."
"Là vì Man tộc ạ?"
"Ừ" Vệ Đông Dương gật gật đầu: "Trận tuyết năm nay quá lớn, trên thảo nguyên hẳn là có không ít dê bò chết rét. Không có đồ ăn, lũ mọi rợ chắc chắn sẽ tới Đại Chiêu cướp đoạt lương thực."
Văn Khanh như đang suy nghĩ điều gì đó. Trận chiến này chắc hẳn chính là thời điểm Vệ Đông Dương bị vu oan cấu kết với giặc bán nước trong nguyên tác.
Vệ gia toàn những người một lòng vì nước, muốn lật đổ bọn họ không phải chuyện dễ dàng gì, cho dù nam chính muốn giết bọn họ để diệt khẩu, tân đế lại mơ ước có được binh quyền của Vệ gia, hai phe đều muốn tiêu diệt bọn họ nhưng cũng phải có cớ để vịn vào mới được.
Vì vậy, trận chiến này của Vệ Đông Dương đã bị người ta lôi ra mổ xẻ.
Trong nguyên tác, Vệ Đông Dương dẫn binh tới canh giữ biên quan. Tuy rằng đã đến trước thời điểm Man tộc tiến hành xâm phạm, nhưng bởi xuyên suốt trận chiến tuyết vẫn rơi không ngừng, thời tiết vô cùng tồi tệ, binh lính của Đại Chiêu hoàn toàn không thích ứng được khí hậu khắc nghiệt này. Nhưng đối với Man tộc mà nói, việc này sớm đã trở thành thói quen. Bởi vậy tuy rằng đã chuẩn bị trước, nhưng binh lính Đại Chiêu vẫn đánh hết sức khó khăn, thậm chí bị Man tộc cướp mất một thành.
Cuối cùng, nhờ Vệ Đông Dương liều chết mang theo một đội quân tinh nhuệ lẩn vào giữa quân địch, lấy được đầu của thủ lĩnh mới khiến cho bọn chúng lui binh.
Nhưng, chính việc Vệ Đông Dương mạo hiểm tính mạng để bức lui quân địch lại trở thành chứng cứ chứng minh rằng hắn thông đồng với địch bán nước.
Chẳng qua chỉ vì mấy phong thư giả mạo giữa Vệ Đông Dương và tân thủ lĩnh mà hắn bị gắn vào tội danh thông đồng với địch bán nước. Sau đó, cả một gia tộc lớn bị tịch thu tài sản, một trăm mấy con người bị chém đầu. Mà tất cả chuyện này, đều chỉ vì một lý do duy nhất: Vệ Văn Khanh phát hiện ra bí mật của nữ chính, nữ chính hoảng hốt lo sợ, sau đó nam chính vì tức giận mà ra tay.
Ha ha.
Văn Khanh cảm thấy loại nam chính này chắc chắn là mắc bệnh xà tinh, cố chấp điên cuồng, mất hết nhân tính! Chẳng qua là nam chính nên hắn làm gì cũng lý lẽ riêng của bản thân.
Nam chính mồ côi mẹ từ nhỏ, cha chẳng những không yêu thương còn cưới mẹ kế về cho hắn. Mẹ kế đối xử với hắn không tốt, khẩu phật tâm xà, luôn muốn giết chết hắn. Vì thế hắn dần dần hắc hóa, ai cũng không tin tưởng, làm việc nhất định phải nhổ cỏ tận gốc...... Hắn thật sự quá đáng thương, cả thế giới đều có lỗi với hắn, hắn đáng thương như vậy nên làm gì cũng đúng!
Đậu má nó!
Văn Khanh vừa nhớ tới tên này được tẩy trắng như thế nào trong nguyên tác, nhịn không được chỉ muốn băm hắn ra thành trăm mảnh ngay lập tức! Cũng may, thời khắc này cũng không còn xa nữa!
- ----
Áu:)))) votes nha mọi người:>