Edit: Như
Beta: Miêu Nhi
Ăn cơm xong, Văn Khanh đeo ba lô đã chuẩn bị, cầm gậy bóng chày bước ra ngoài.
Nơi này là một khu biệt thự mới do đó ở tiểu khu gần như không có người. Ít người, đồng nghĩa với việc ít tang thi, trên đường chỉ có lác đác vài con tang thi đang lang thang không có mục tiêu.
Văn Khanh đạp chiếc xe nhỏ màu vàng chạy ngang qua, cố tình dừng lại quan sát một chút.
Tròng mắt xám trắng mang theo tơ máu, làn da thô cứng, trắng xanh, móng tay dài sắc nhọn, cơ thể khô khốc như mất hết nước, dáng vẻ không khác cương thi là mấy. Nếu cô đoán không nhầm thì bộ dáng tang thi trong các tiểu thuyết cũng giống như thế này.
Văn Khanh thu lại linh khí hộ thể, tang thi nam mặc đồng phục đang đứng bất động ngay trước mặt cô lập tức quay lại, lao về phía cô. Sau khi Văn Khanh né tránh, dùng linh khí bao quanh người lại, ngay tức khắc nó giống như mất đi mục tiêu, mờ mịt chuyển động cái đầu cứng đờ của mình.
Xem ra tang thi không cảm nhận được linh khí. Nghĩ vậy Văn Khanh an tâm, có linh khí "ngăn cách", nếu chúng không động đến cô, cô cũng sẽ không chủ động ra tay xử lí.
Văn Khanh cưỡi xe đạp, chậm rãi nhàn nhã như đang dạo chơi. Hệ thống livestream ngay trước mặt cô vô cùng tận chức tận trách bay theo. Mà ở phía trước màn hình, Alba Lạc rất đau đớn chua xót, tại sao người chơi của hắn lại khác những người khác như thế! Có phải tận thế không vậy? Cô tỏ ra một chút lo lắng như những người khác không được hay sao!
"Cô ấy không bị tang thi cắn?"
"Là do có dị năng sao? Dị năng gì vậy?"
"Cô ta đang đi cái gì vậy?"
"Hình như là phương tiện giao thông thời Trung cổ đó."
"Tốc độ rất chậm hơn nữa không có gì bảo hộ, không phải rất dễ bị tang thi tấn công hay sao?"
"Sao cô ấy không đi tranh đoạt thức ăn? Không phải nói bọn họ một ngày phải ăn ba bữa hay sao?"
"Nghiên cứu mới nhất của các chuyên gia, cái thứ cô ấy đi gọi là xe đạp, là một loại phương tiện giao thông thời Trung cổ, dựa vào sức người mà vận hành. Quan trọng nhất chính là thứ này không cần tiền, miễn phí sử dụng, tất cả mọi người có thể dùng chung, vô cùng thuận tiện để di chuyển."
"Trời ạ! Phúc lợi của Lam tinh thật tốt! Phương tiện giao thông còn có thể dùng chung! Kiến nghị Chính phủ liên minh học hỏi Lam tinh, đưa tàu chiến dùng chung đi."
- ----------------
Trí tưởng tượng của người xem đã bay xa liên tưởng từ xe đạp công cộng đến việc dùng chung tàu chiến, trên màn hình bị các bình luận chiếm đầy, đáng tiếc Văn Khanh không nhìn thấy được. Cô đạp xe ra ngoài cửa khu chung cư, theo hướng Bắc, đi vào thành phố.
Nơi ở của Văn Khanh nằm ở phía Nam vùng ngoại thành, ra khỏi tiểu khu là đường quốc lộ - con đường chính đi qua Ninh Thành. Ninh thành chỉ là một thành phố hạng ba, địa hình bằng phẳng, dân cư đông đúc, với điều kiện như thế nơi này căn bản không phải là một địa điểm tốt để dừng chân, rất dễ dàng bị làn sóng tang thi tấn công.
Trong nguyên tác, Lâm Văn Khanh sở dĩ lựa chọn thành lập căn cứ ở chỗ này, thứ nhất vì đây là nơi sinh ra và lớn lên, rất quen thuộc với cô. Hai là vì Ninh Thành là thành phố công nghiệp chế biến thực phẩm, nơi này và Lạc Dương là hai khu đô thị công nghiệp lương thực lớn nhất, tài nguyên chế biến vô cùng phong phú. Ba là vì phía Nam cách Ninh Thành chưa đến trăm dặm là quân khu tỉnh. Lúc mạt thế mới nổ ra, vũ khí quân sự vẫn còn rất hữu dụng - Ba nguyên nhân này khiến Lâm Văn Khanh quyết định thành lập căn cứ của mình.
Văn Khanh tuy không tính thành lập căn cứ nhưng vẫn lựa chọn ở lại là vì nơi này phát sinh một số tình tiết quen thuộc trong cốt truyện.
Đi dọc theo hướng Bắc vào thành phố, ban đầu đường đi còn khá thông thoáng nhưng càng vào gần trung tâm thành phố thì đường càng bị tắc nghẽn. Ô tô, xe máy, xe buýt chen chúc vào nhau, đường hoàn toàn bị ùn tắc, không còn cách nào, Văn Khanh đành phải dựng xe đạp bên đường, điều tiết lại giao thông.
Văn Khanh điều tiết linh khí đẩy xe, đưa các loại phương tiện giao thông đang lộn xộn, đem từng chiếc điều chỉnh qua bên dãy phân cách, khai thông đường phố, tuyệt đối không xuất hiện việc dừng xe ẩu. Văn hóa giao thông phải bắt đầu từ chính bản thân.
[ Quái! Đây là công nghệ đen gì vậy? ]
Alba Lạc hoàn toàn bị shock, hành động của Văn Khanh khiến tinh thần của hắn chấn động một hồi, cách một khoảng xa di chuyển vật, sao có thể làm được?
Văn Khanh chậm rãi từ tốn nói: "Bất ngờ quá phải không! Đừng nóng vội, bất ngờ cho anh còn nhiều lắm." Cuối cùng, cô lại ý vị thâm trường nói thêm một câu: "Trái Đất không đơn giản như anh tưởng tượng đâu."
"Castro nguyên soái - người có tinh thần lực tối cao của Liên minh cũng chưa thể cách không di chuyển vật, đây không phải là dị năng tinh thần lực chứ?"
"Cô ấy có thể thức tỉnh loại năng lực kì quái như vậy?"
"Chẳng lẽ có mình tôi thắc mắc cô ấy luôn lầm bầm lầu bầu nói chuyện? Bên cạnh cô ấy không có ai khác chứ?"
"Càng nghĩ càng thấy sợ, bên người cô ấy sẽ không có thứ chúng ta nhìn không thấy đó chứ?"
"Theo nguồn tin tức chưa được kiểm duyệt, thượng úy Tái Nhân Tư Thản tổ chức một trò chơi ở Lam Tinh - cải trang thành hệ thống thông minh lựa chọn người chơi cùng tranh tài, cô ấy chắc là một trong số những người may mắn đó."
"Thật hay giả vậy?"
"Là sự thật, tôi cũng nghe nói qua."
"Cạn lời, còn có thể tổ chức trò chơi như vậy nữa!"
"Không vi phạm pháp luật của Liên Minh sao? Không phải không cho phép xâm phạm quyền lợi của công dân mà?"
"Không có trong bản đồ của Liên Minh, bọn họ không phải công dân của Liên Minh."
- ----------------
Văn Khanh cũng không che dấu đối thoại của mình với hệ thống, mục đích là để tất cả mọi người đều biết, chả nhẽ không có ai can thiệp vào sao?
Khi đi ngang qua một nhà hàng vịt lâu năm, Văn Khanh nói với Alba Lạc: "Nói cho anh biết, đây là nhà hàng vịt lâu đời ngon nhất khu này. Người ở thành phố khác gần đây còn ghé sang mua. Công thức bí truyền ba đời, hương vị vịt vô cùng tuyệt vời. Cay nồng chưa đã, nhất định phải cay đến ngất. Cay cả người ra đầy mồ hôi, miệng nóng rực như vậy mới vui."
Nhìn bên ngoài thì có vẻ như là cô đang nói chuyện với Alba Lạc, nhưng thực tế cô đang nói với toàn bộ người xem livestream ở Liên minh. Vừa nói vừa nuốt nước miếng không ngừng, mà người xem trước màn hình cũng theo bản năng nuốt nước miếng theo.
"Tôm hùm đất xào cay của nhà này cũng khá ngon, mẻ tôm vừa to vừa tươi, ông chủ là người phúc hậu, tôm được xử lí sạch sẽ, nêm nếm vừa miệng. Một bát tôm hùm đất xào cay đỏ rực, tận ba bốn người ăn cũng không hết."
"Hoành thánh của nhà này thì khỏi phải nói! Vỏ bánh mỏng mềm, nước súp phong phú đa dạng. Nước dùng chính được ninh từ xương ống, sau khi ninh kĩ nó sẽ tiết ra nước cốt màu trắng ngà, rắc thêm hành lá thái nhỏ, thêm chút sa tế đỏ tươi, tôm khô cùng rong biển là ăn được rồi. Tôi còn thích rắc thêm tí tiêu xay, uống một ngụm nước súp, rồi ăn một miếng hoành thánh, ôi hương vị ấy... Ngon đến nỗi làm người ta líu cả lưỡi."
"Xiên nướng của nhà này cũng ngon cực kì. Thịt dê thịt bò đều được ông chủ đi lựa từ sáng sớm, dùng bí quyết ướp sốt đặc biệt ướp thịt trong tám giờ, đến buổi tối lấy ra nướng. Thịt dê và thịt bò được đặt ở trên giá, nướng đến khi hương thơm tỏa ra. Mùi hương đó qua mấy con phố đều có thể ngửi được. Phía trên rắc thì là, thêm bột ớt, lại thêm chút vừng rang......Ôi trời ơi không thể chịu nổi nữa, càng nghĩ nước miếng càng chảy ra khắp khoang miệng."
Trước màn hình, Alba Lạc cùng với những người xem khác vô cùng ai oán, cô là đang đẩy mạnh tiêu thụ đồ ăn sao? Sao lại miêu tả một cách hấp dẫn, chi tiết như vậy làm gì?
"Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao người ở Lam Tinh một ngày ăn ba bữa, ăn xong còn ăn trái cây, trà chiều, thêm bữa khuya nữa cơ. Nếu là tôi, có khi phải ăn tận mười bữa ấy chứ."
"Thật không thể tưởng tượng nổi, trước kia tôi còn cười người của Lam Tinh lạc hậu, không có biện pháp bổ sung dinh dưỡng lâu dài, mỗi ngày đều phải lãng phí ba giờ ăn cơm, hóa ra bọn họ ăn những thứ này...Thiếu hiểu biết thật đáng sợ!"
"Có đường hàng không khai thông đến Lam Tinh hay không? Tôi muốn ăn vịt, ăn hoành thánh, sườn heo chua ngọt, tôm hùm đất xào cay......"
"Chính phủ Liên Minh khi nào mới làm theo ý của công dân chúng tôi? Chuyện dùng chung tàu chiến có thể bàn sau, nhưng khai thông đường hàng không với Lam Tinh trước được không?"
" Chuyện vé không thành vấn đề, nhưng phải tiến hành thật nhanh chóng."
"+"
"+"
- ---------------
Văn Khanh vừa dọn dẹp đường phố, vừa giới thiệu ẩm thực bên đường, cô còn chưa biết kế hoạch dùng thức ăn ngon dụ dỗ người của tinh cầu đã có hiệu quả.
Vì đã có kinh nghiệm tích lũy từ trước, Văn Khanh khống chế linh khí vô cùng thuần thục, điều khiển một cách dễ dàng, chỉ đâu làm đó. Do vậy không cần tốn bao nhiêu sức, cô đã khai thông được nửa con phố. Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên hấp dẫn đám tang thi cùng đám người đang trốn ở góc khuất nào đó.
Tang thi thì dễ giải quyết, Văn Khanh mở rộng phạm vi linh khí bảo vệ, tạo ra một vòng linh khí hộ thể có đường kính m trong không khí. Tang thi đến gần sẽ bị linh khí ngăn lại bên ngoài, không thể tiếp cận được cô. Đám người tránh ở góc khuất rình xem lại không thể hưởng được đặc quyền đó.
Vốn dĩ cũng có không ít người phát hiện ra cô, nhìn thấy cô đứng giữa đám tang thi điều tiết đường phố, vô cùng khiếp sợ lại khó có thể tin được. Bọn họ không hề nghĩ tới mạt thế rồi mà còn có người làm việc tốn công vô ích đến vậy.
"Đầu óc cô ta có bệnh hả?"
Bên trong siêu thị, hơn hai mươi người cả nam lẫn nữ nấp sau kệ hàng hóa xuyên qua cửa kính quan sát bên ngoài, một thanh niên thấp giọng nói: "Đầu óc cô ta có bệnh hay không không biết, nhưng mà cô ta có dị năng..."
"Dị năng này cũng hữu dụng thật đó! Miễn dịch tang thi, còn có thể cách không khí di chuyển vật thể. Quả thực là rất thuận tiện trong việc cướp đoạt thức ăn thời mạt thế."
"Nhưng vì sao lại đi khai thông đường phố?"
"Rèn luyện dị năng? Không phải là giữ gìn trật tự giao thông tạo ra một thành phố có nếp sống văn minh đó chứ?"