Cuồng Yêu Hỏa Phượng Hoàng

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phượng Hoàng không biết hôn mê bao lâu sau khi chậm rãi mở mắt, nàng chỉ cảm thấy một hồi thiên toàn địa chuyển, làm nàng không nhịn được rên rỉ ra tiếng, lại không có lực nhắm hai mắt lại, chờ đợi cảm giác ghê tởm trong quá khứ. Bất tỉnh cũng tốt! Nhớ lại liền muốn ói. Hơn nữa nàng cũng rất khát, toàn thân nóng như bị lửa thiêu.

Nhưng vào lúc này, một dòng nước trà ngọt chậm rãi chảy vào cổ họng đang khát của nàng, khó chịu nơi cổ họng tiêu trừ không ít cảm giác không thoải mái. Thật thoải mái, thật muốn cảm tạ người hảo tâm này, đối với nàng thật ôn nhu.

Tiếp theo, nàng lại cảm thấy đến một đôi tay ấm áp ôm nàng, giống như là đang ôm đứa trẻ để cho nàng rúc vào lồng ngực ấm áp, giống như lúc trước nàng rúc vào trong ngực mẫu thân tìm sự che chở mỗi khi sợ hãi.

“Mẫu thân!”

Nàng nhỏ giọng khẽ gọi, hai tay mãnh khảnh cũng chậm rãi ôm lấy eo đối phương, giống như tiểu cô nương muốn được người sủng ái ôm vào trong ngực ấm áp, vĩnh viễn đều không rời đi.

Nhìn người trong ngực ngủ say sưa, tầm mắt Đức Long thủy chung không rời khỏi gương mặt thiên chân vô tà khi nàng ngủ, cánh tay của hắn không tự chủ ôm càng chặt hơn, phảng phất muốn đem nàng khảm vào trong cơ thể mình.

Đây là trời ban cho hắn, mỗi đêm qua đi trong cô độc, trong mộng cảnh, hắn cũng sẽ nằm mơ thấy một tuyệt sắc giai nhân toàn thân bị ngọn lửa bao vây, ở trước mặt của hắn phong thái uyển chuyển, nụ cười khéo léo kia đẹp làm sao.

Hắn vốn tưởng đây chỉ là một giấc mộng! Một giấc mộng đẹp làm cho người ta vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

Hắn nhẹ nhàng duỗi ra ngón tay ven theo nàng ngũ quan qua lại sờ nhẹ, tóc nàng như tơ tinh sảo thả ra hai bên ôm lấy gương mặt như tuyết, làm cho nàng trở nên nhu nhược vô lực nhỏ yếu. Mũi của nàng khéo léo vừa đáng yêu, còn có một đôi môi anh đào mê người lại khêu gợi.

Đây là tình nhân trong mộng của hắn, không nghĩ sẽ từ trên trời giáng xuống! Mặc dù sự xuất hiện của nàng hết sức dọa người, còn hết sức rung động, lại làm hắn trọn đời khó quên.

Ánh mắt đói khát nhìn chòng chọc đôi môi phấn nộn của nàng, hắn không kìm được ôm lấy gương mặt nàng, cúi đầu hôn thật sâu, dùng sức, vội vàng, phảng phất giống như nàng là khát vọng duy nhất trong lòng mình.

Rất nhanh, hắn không thỏa mãn với một nụ hôn, hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn. Môi của hắn tựa như mưa rơi rơi lên cái cổ non mịnh của nàng, hai tay cũng lớn mật thăm dò vào trong cổ áo nàng, nhiệt tình vuốt ve hai đỉnh phấn hồng đầy đặn, ngón tay bừa bãi xoa nắn làm hai đỉnh phấn hồng từ từ trở nên thẳng đứng.

Trong hoảng hốt, Phượng Hoàng không kìm hãm được phát ra tiếng rên rỉ vui sướng, trong cơ thể bị tình dục bao phủ, toàn bộ ôn nhu vuốt ve làm khơi mào, như lửa cháy cuồng nhiệt nhanh chóng lan ra đồng cỏ.

Nàng chưa bao giờ có loại cảm giác thoải mái lại mê say này, thân thể xinh đẹp cũng run rẩy không dứt khi đôi tay kia không an phận ở trên da thịt nàng dao động.

Da thịt non mịn của nàng trong đêm nổi da gà, da thịt trắng như tuyết cũng bởi vì kích tình mà biến thành màu hồng mê người.

Môi của hắn vừa đặt lên ngực nàng, tham lam mút lấy đỉnh đầu màu hồng, cho đến khi hai ngọn đồi đứng thẳng. Phượng Hoàng theo bản năng đưa ngón tay luồn vào trong mái tóc dày của hắn, giãy dụa lấy hông của mình hấp dẫn, mè nheo quấn lấy thân thể hắn.

“Ừ —— không muốn —— nóng quá ——” Nàng cắn chặt môi dưới, lại vẫn không ngừng được tiếng thở dốc yêu kiều mê người, cũng lay động dục hỏa trong cơ thể của Đức Long.

Đức Long nhìn tiểu nữ nhân trong ngực, chỉ thấy đôi mắt nàng khép chặt, gương mặt hồng hồng khiến nàng thoạt nhìn xinh đẹp mê người.

Đôi môi nóng bỏng của Đức Long dùng sức bú, hắn dùng hàm răng nhẹ gặm, không ngừng kích thích tình dục trong cơ thể ngượng ngùng của thiếu nữ, một tay kia nắm lấy nơi đầy đặn, tà tứ vuốt ve.

“A!” Nàng khẽ kêu một tiếng, thân thể như bị điện giựt làm run rẩy.

Phượng Hoàng cảm nhận được sự vuốt ve chân thật, cảm giác phiêu phiêu dục tiên dục tử làm nàng thoải mái không muốn mở mắt, không muốn tỉnh lại.

“Ừ. . . . . . A. . . . . . Ừ —— thật là nhột —— không muốn ——”

Nàng vô ý thức phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, chỉ cảm thấy thân thể như bị lửa nóng thiêu đốt, tư thái yêu mị ở trước mặt Đức Long không ngừng trêu chọc làm hắn liều lĩnh ham muốn.

Lão Thiên! Nàng điềm mỹ như thế, ấm áp, giống như một loại đường ngọt ngào, hắn không thể chờ đợi muốn hưởng thụ tất cả trước mắt.

Môi của hắn không ngừng ở gương mặt cùng cổ của nàng tham lam hôn lấy, từ từ đi xuống, ngón tay véo nhẹ đỉnh hồng đang rung động trước ngực nàng, trêu đùa, đùa bỡn, từng trận tê dại làm toàn thân nàng vô lực.

Phượng Hoàng hoảng hoảng hốt hốt nặng nề mở ra mí mắt, phát hiện mình cũng không phải là đang nằm mộng, mà là ——Thật sự có người đang trên người của sờ tới sờ lui!

“Chờ một chút! Ngươi là ai?”

Bàn tay Đức Long đang rút đi xiêm áo cuối cùng trên người nàng, cũng kéo đôi chân ngọc như tuyết trắng ra muốn đi vào cấm địa thần bí của thiếu nữ thì một tiếng thét kinh ngạc đến cực độ chói tai làm hắn khẽ nâng đầu lên.

“A....”

“Không cho kêu! Có chuyện gì chờ một chút hãy nói.”

Lão Thiên! Hắn lại dám lấy tay che miệng của nàng không cho nàng lên tiếng? Quả nhiên là đại sắc lang không thể tha thứ!

“Cái gì chờ một chút. . . . . . Đó! Không” Phượng Hoàng còn chưa kịp phản ứng kịp, liền cảm thấy ngón tay của hắn đang thăm dò vào giữa hai chân nàng, sờ mó cánh hoa của nàng, toàn thân nàng như giống như điện giật run rẩy.

“Không muốn! Buông ta ra!” Nàng cảm thấy thẹn thùng, sao hắn có thể đem ngón tay đưa vào nơi đó của nàng, còn sờ nàng. . . . . . Bất quá, một cơn sóng khoái cảm lại làm nàng thoải mái nói không ra lời nói.

“Chưa từng có người nào dám ở trước mặt của ta nói hai chữ 'Không muốn'.” Hắn nhẹ nhàng nói, đôi môi từ từ nở nụ cười xấu xa.

“Ngươi rốt cuộc là người ai?”

Nhìn mặt nàng vì kích tình trở nên đỏ ửng, thoạt nhìn làm người ta chỉ muốn hảo hảo mà ăn hiếp nàng.

Nàng muốn đẩy ra hắn thì ngón tay của hắn lại thình lình thăm dò vào tiểu huyệt, ngón tay qua lại không ngừng mè nheo lấy tiểu huyệt nhạy cảm của nàng.

“A! Không muốn.”

Phượng Hoàng bị khoái cảm cường đại trước nay từng chưa có dọa sợ, nàng cảm thấy thân thể mình không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể kịch liệt run rẩy, khi bàn tay hắn cứng rắn lại ấm áp vuốt ve làm hạ thể nàng chảy ra một dòng nước ấm.

“Không muốn. . . . . . Dừng tay. . . . . .” Nàng không thể mặc cho nam tử xa lạ vô lễ làm cho nàng vừa ngượng ngùng vừa mắc cở.

Nhưng là, nàng kháng cự không được ngón tay của hắn ở trong tiểu huyệt của nàng tà tứ dao động, thân thể giống như có vật gì đó thúc giục lấy nàng, làm nàng không kìm hãm được giãy dụa cặp mông tuyết trắng nghênh hợp cùng hắn một lần lại một lần mắc cở kéo ra đưa vào.

“Không muốn. . . . . . Ngươi buông ta ra. . . . . . Ta không biết ngươi là ai. . . . . .” Hai tay nàng chống đỡ vai hắn, vô lực khước từ hắn.

Dưới sự trêu đùa của hắn, tiểu huyệt của nàng không ngừng chảy ra ái dịch trong suốt, dính ngón tay của hắn, càng làm cho ham muốn của hắn thêm kích động.

“Bất kể ta là ai! Ngươi đều là của ta!” Ngữ khí của hắn tràn đầy chuyên chế cùng bá đạo.

Môi của hắn thay thế ngón tay, hơi thở nóng bỏng phun vào giữa hai chân của nàng, đầu lưỡi linh hoạt ướt át càn rỡ trêu chọc bởi vì kích tình mà biến thành sắc hồng.

“A. . . . . . Không muốn. . . . . .” Nàng không chịu nổi rên rỉ, hắn tham lam mút lấy ái dịch mê người, sử dụng hàm răng nhẹ gặm lấy tiểu hạch nhạy cảm của nàng.

Phiêu phiêu dục tiên dục tử khoái cảm làm Phượng Hoàng hương thở hổn hển, yêu kiều liên tiếp, nàng mặt như hoa đào, đỏ ửng, mê người tròng mắt tràn đầy ngọn lửa kích tình. . . . . .

Đức Long đưa tay giải phóng vật đã sớm căn trướng của mình, cúi người nằm lên cơ thể mềm mại của nàng.

“Nhẫn nại một chút là tốt.” Hắn nói nhỏ rồi hôn lên môi nàng, không ngừng hấp thu ngọt ngào trong miệng nàng, bàn tay vuốt ve hai đỉnh tuyết trắng của nàng.

Phượng Hoàng hoảng hoảng hốt hốt muốn mở miệng hỏi hắn nói là có ý gì thì một cổ nóng bỏng áp lực cường đại không ngừng hướng mật huyệt của nàng đẩy vào, nàng không nhịn được thở dốc muốn né tránh.

Hai tay Đức Long dùng sức ngăn chận đôi tay nhỏ bé đang giãy dụa của nàng, môi bá đạo hôn nàng, ép nàng thừa nhận hắn tiến vào thân thể nàng, nàng đau đến không muốn sống thét chói tai.

Thật là đau! Thương vết do bị phỏng đau nhói lẫn vào tạo nên một cổ đau đớn mãnh liệt, Phượng Hoàng cảm giác được hắn tràn đầy trong cơ thể nàng, như vậy lớn, như vậy nóng. Nàng căng thẳng ôm lấy thân thể của hắn, giống nhau người chết đuối ôm được khúc gỗ không thả.

Đức Long không ngừng hôn nàng, nụ hôn của hắn càng ngày càng hung mãnh lại đói khát, hắn cũng bắt đầu từ từ đem mình đẩy vào sâu hơn trong cơ thể chặt chẽ ướt át, sau đó thối lui ra khỏi, lại nhanh chóng đẩy vào làm người ta run rẩy kéo ra đưa vào.

Nghe nàng vong tình mà kêu ra tiêng, càng làm hắn thêm hưng phấn, hắn lại một lần rồi một lần càng thêm cuồng dã chạy nước rút, muốn đem dục vọng của hai người lên thiên đàng.

Phượng Hoàng không kìm được động eo nhỏ nhắn nghênh hợp hắn chỗ mang đến một hồi khoái cảm tuyệt vời, cái miệng nhỏ kích tình lại bật ra tiếng yêu kiều thẹn thùng lại mê người.

Trong kích tình kinh người, Đức Long cũng tăng nhanh tốc độ, không lâu sau hắn gầm nhẹ như dã thú, thân thể một hồi run rẩy, đem mầm móng nóng ấm của hắn toàn bộ bắn vào trong cơ thể nàng. . . . . .

Phượng Hoàng mới nếm thử tình yêu nam nữ của nhân gian, sau khi cuồng liệt kích tình qua đi, tất cả nghi vấn cũng không hỏi ra miệng, liền bị mệt mỏi bao phủ. Mí mắt nặng nề làm nàng mềm yếu vô lực rúc vào trong ngực cường tráng mà ấm áp của hắn, mà cánh tay nam nhân tràn đầy tham muốn giữ lấy cũng ôm nàng thật chặt, giống như không để cho nàng có bất kỳ cơ hội chạy trốn.

Nhưng là, Phượng Hoàng giờ phút này coi như muốn trốn cũng không được, nàng quá mệt mỏi. Nhìn gương mặt say ngủ của nàng, Đức Long cũng hài lòng ôm nàng tiến vào trong mộng đẹp. Đêm nay, hai người bọn họ cùng có một giấc ngủ ngon trước nay chưa từng có.

Tiếng gõ cửa làm Đức Long thức tỉnh, hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng bình mình chiếu vào phòng. Hắn theo bản năng vươn tay hướng bên cạnh, không thấy người. Hắn lập tức ngồi dậy, vén lên chăn bông lên nhìn.

“Đáng chết” Không thấy nàng? Lúc này, tiếng gõ cửa lại truyền tới.

“Cút.”

Hắn tức giận rống to, xuống giường nhanh chóng mặc quần áo vào chuẩn bị đi tìm nữ nhân của hắn. Hắn thật vất vả mới đợi được nàng, tuyệt không cho phép nàng từ bên cạnh hắn chạy trốn.

Cửa vào lúc này bị người dùng lực mở ra, Đức Long tức giận trừng mắt đệ đệ của mình đi vào.

“Ta không phải là bảo ngươi cút sao?”

Ngữ khí không tốt của hắn chẳng những không làm cho Đức Chiêu tức giận, ngược lại làm hốc mắt hắn một hồi đau nhói, cảm động làm cho hắn kích động vạn phần.

“Đại ca, ngươi có thể đứng lên, có thể nói chuyện, ngươi nhớ lại tất cả quá khứ sao?”

Đức Long sửng sốt một chút, lúc này mới nghĩ đến những ngày mình bị thương, Đức Chiêu, đệ đệ của hắn, vẫn là lo lắng, ân cần với hắn.

“Ừ!” Hắn gật đầu một cái.

“Là bởi vì tiên nữ từ trên trời giáng xuống sao? Nhất định là vậy, nếu không đại ca làm sao gặp được kỳ tích.” Tất cả làm cho người ta ứng phó không kịp, rung động này cũng là sự thật, mặc dù bất khả tư nghị.

“Đức Chiêu, ngươi có thấy nàng không?”

“Không có, nàng không phải là vẫn ở bên cạnh đại ca. . . . . . A! Đại ca, ngươi muốn đi đâu?”

Đức Chiêu vội vàng đuổi theo Đức Long, trong lòng vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.

Truyện Chữ Hay