Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

chương 115-2: chúng ta kết hôn đi (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

An Noãn cùng Lâm Dịch Xuyên về khách sạn, có lẽ Sớm sẽ về khách sạn. Đã qua giờ cơm trưa, bọn họ cái gì cũng chưa ăn, ở khách sạn chờ tin tức. Nhưng thời gian chờ đợi thật là dài, An Noãn nhìn chằm chằm vào di động, nhưng Mạc Trọng Huy lại không có tin tức.

Bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, An Noãn kích động nhảy dựng lên, trên màn ảnh biểu hiện số điện thoại của Thẩm gia. Trong lòng một trận thất vọng, cô không nghe máy, rất sợ Thẩm gia kêu cô về nhà.

Tiếng chuông vang lên trong chốc lát liền ngừng, một lúc sau, tiếng chuông lại vang lên. Cô nghĩ Thẩm gia lại gọi đến, lúc này lại là Mạc Trọng Huy.

An Noãn khẩn trương nghe máy, sốt ruột hỏi: "Mạc Trọng Huy, tìm được người không?"

Đầu kia ‘ừ’ một tiếng, "Ngoại công em mới gọi điện thoại cho anh, nói em không nghe điện thoại của ông, đứa bé kia chạy tới Thẩm gia."

"Cái gì? Sớm đến nhà của em!" An Noãn khó tin rống ra tiếng.

"Là như vậy, em cùng Lâm Dịch Xuyên đến Thẩm gia, hiện tại anh cũng đang đến đó."

Lâm Dịch Xuyên lái xe đưa cô đến Thẩm gia, dọc đường đi, biết Sớm đang ở nơi nào, An Noãn yên tâm. Cũng không biết vì sao thằng bé ở Thẩm gia. Trong đầu đột nhiên nhớ lại chuyện đêm qua, Sớm hỏi cô địa chỉ nhà, nói là có một ngày thằng bé trưởng thành, muốn đến tìm cô. Chỉ là một đứa bé bốn tuổi, lại có thể lo lắng nhiều như vậy.

Lúc bọn họ tới Thẩm gia, xe của Thẩm Diệc minh cũng ở đó. An Noãn không kịp suy nghĩ nhiều, xe còn chưa ngừng, cô liền vội vàng xuống xe, vọt vào trong. Trong phòng khách, Sớm đang ngồi ở trên sa lon, trên TV không biết ai mở phim hoạt hình cho thằng bé, Sớm coi đến vui vẻ. Lão gia tử ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt từ ái, Thẩm Diệc Minh cũng ngồi ở một bên, nhíu nhíu mày.

"Mẹ!" Sớm liếc mắt một cái thấy được cô, từ trên ghế sa lon nhảy xuống, chạy đến ôm lấy hai chân An Noãn.

An Noãn ngồi xổm xuống, gắt gao kéo Sớm vào lòng. Một khắc kia, trong lòng vui mừng vì sự mất đi mà tìm lại được, lại có chút tự trách, lòng như đao cắt, thầm nghĩ ôm thật chặc Sớm, vĩnh viễn cũng không buông tay.

Đại cữu mẹ Đậu Nhã Quyên đi tới, cười nói với An Noãn: "Noãn, đứa nhỏ này thật đáng yêu, dì mua thức ăn về thấy thằng bé từ một chiếc xe bước xuống, cảm thấy quen mắt nhưng cũng không nhận ra, thằng bé vừa xuống xe liền chạy vào nhà, dì hỏi thằng bé nói mẹ con ở đây, con đến tìm mẹ."

Nước mắt An Noãn lạch cạch chảy xuống, tiểu tử kia ôm thật chặt cổ cô, đáng thương nói: "Mẹ, Sớm không muốn về Luân Đôn, Sớm muốn ở bên cạnh mẹ."

An Noãn nghẹn ngào nói: "Mẹ không bao giờ ... rời đi nữa, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh Sớm."

Lâm Dịch Xuyên từng bước một đi đến bên cạnh bọn họ, cũng ngồi chồm hổm xuống, vỗ nhẹ nhẹ đầu Sớm, nghiêm túc nói: "Sớm, cùng ba ba về nhà."

Kỳ thật anh cũng muốn đem ôm lấy thằng bé cưng chìu, nhưng dù sao đây cũng là Thẩm gia, ai cũng chán ghét anh, hôm nay làm phiền như vậy. An Noãn chỉ trích anh không biết giữ thằng bé, anh so với ai khác tự trách hơn, khổ sở hơn. Trừ bỏ tự trách khổ sở, anh còn là cha của thằng bé, anh sợ mất đi Sớm hơn ai hết, cũng lo lắng không ít hơn An Noãn.

Sớm ôm cổ An Noãn, sợ hãi nhìn Lâm Dịch Xuyên, khóc nói: "Con không muốn theo ba ba về Luân Đôn, con muốn ở lại với mẹ."

"Sớm, không thể không hiểu chuyện như vậy!"

Tiểu tử kia ‘oa’ một tiếng khóc lớn.

An Noãn mắng Lâm Dịch Xuyên: "Lâm Dịch Xuyên, anh đừng dữ với thằng bé."

"Anh không có dữ với Sớm, anh phải đưa thằng bé đi."

An Noãn hèn mọn mang theo cầu xin nói: "Lâm Dịch Xuyên, đừng đưa Sớm đi, em xin anh."

Lâm Dịch Xuyên nhướng mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì.

"Lâm Dịch Xuyên, chúng ta kết hôn đi, chúng ta ở cùng một chỗ, cho Sớm một gia đình đầy đủ, được không?"

Trong nháy mắt, thời gian giống như ngừng lại, tất cả đều ngừng lại ở giây phút này. Lâm Dịch Xuyên ngơ ngẩn, khó có thể tin. Lão gia tử ngơ ngẩn, vẻ mặt bất đắc dĩ. Thẩm Diệc Minh ngơ ngẩn, trên mặt có chút tức giận. Mạc Trọng Huy vừa mới bước vào, bước chân cũng dừng lại, con người đen như mực như nhiễm một tầng sương, cả người lạnh lẽo, run rẩy.

Cuối cùng Lâm Dịch Xuyên đánh vỡ này trầm mặc, cười nhạt nói: "An Noãn, đừng nói lung tung nói, em cần bình tĩnh."

"Lâm Dịch Xuyên, em rất lạnh tĩnh, em nói thật, chúng ta kết hôn đi."

Một khắc kia, trong lòng Lâm Dịch Xuyên có loại phấn kích (hưng phấn và kích động) nói không nên lời, mặc dù biết cô vì Sớm, nhưng anh vẫn rất vui vẻ.

Thẩm Diệc Minh kêu lên một tiếng đau đớn: "Con cho rằng người của Thẩm gia kết hôn đơn giản như vậy? Không cần thương lượng với bất cứ người nào, không cần sự đồng ý của ai, tự chủ trương?"

An Noãn nhìn về phía Thẩm Diệc Minh, trong mắt tràn đầy cầu xin: "Nhị cữu, ngoại công, cháu xin các người thành toàn cho cháu, Sớm không thể không có cháu, cháu cũng không có thể không có Sớm. Từ nhỏ cháu đã không có mẹ, cháu biết không một đứa bé nào không cần có mẹ. Cháu cũng từng có đứa bé của mình, cháu biết được nỗi khổ của một người mẹ mất đi con mình. Cháu cùng Sớm, chúng tôi không thể không có lẫn nhau, ai cũng không thể đem chúng tôi tách ra."

Vốn Thẩm Diệc Minh đang muốn nổi giận đột nhiên cảm thấy đau xót. Lão gia tử cũng nhìn về phía Mạc Trọng Huy, trong lòng lo lắng.

"Ngoại công, cậu, mặc kệ các người có đồng ý hay không, cháu cũng phải kết hôn cùng Lâm Dịch Xuyên, cho Sớm một gia đình đầy đủ, từ nay về sau không chia lìa."

An Noãn son sắt thề, quay sang Lâm Dịch Xuyên: "Lâm Dịch Xuyên, anh nguyện ý cưới em không?"

Khóe miệng anh khẽ nhếch, cười hỏi lại: "Em cứ nói đi?"

"Chúng ta quay về khách sạn đi."

Lâm Dịch Xuyên gật gật đầu, bế Sớm đứng lên.

An Noãn đứng lên, chân có chút tê cứng, xoay người định đi liến nhìn thấy Mạc Trọng Huy đứng ở cạnh cửa. Hai mắt của anh híp lại, nhìn không ra vẻ mặt của anh. An Noãn cũng không nhìn anh, tay choàng qua cánh tay của Lâm Dịch Xuyên đích.

Lúc đi ngang qua Mạc Trọng Huy, bước chân của cô trở nên nằng nề, khi đi ngang qua anh, cổ tay đột nhiên bị anh nắm chặt lai, lực đạo rất lớn, cơ hồ muốn đem cổ tay của cô nghiền nát.

"Thực xin lỗi!" An Noãn có chút nghẹn ngào cúi đầu nói ra miệng.

"Cứ như vậy?" Giọng của anh trầm thấp mà ám ách, họ đứng gần nhau như vậy, An Noãn gần như nghe được cõi lòng anh đang tan nát.

Lâm Dịch Xuyên ôm đứa nhỏ, ở An Noãn bên tai ôn nhu nói: "Anh đưa Sớm lên xe trước, ở bên ngoài chờ em."

Lâm Dịch Xuyên ôm đứa nhỏ ra ngoài, phòng khách cức đại còn lại hai người bọn họ, và người nhà của cô cũng đang nhìn họ.

"Vì sao đối xử với anh như vậy?" Mạc Trọng Huy gằn từng tiếng, nắm thật chặc tay cô, vẫn không buông ra.

"Mạc Trọng Huy, thực xin lỗi. Em có thể không có tình yêu, nhưng không thể không có Sớm. Anh có thể không có em, nhưng Sớm không thể không có em. Bốn năm qua, một tay em chăm sóc cho thằng bé, không thể không chịu trách nhiệm vứt bỏ thằng bé."

"Vậy em có thể không chịu trách nhiệm vứt bỏ anh?"

"Thực xin lỗi, không có em, anh còn có thể sống tốt. Nhưng nếu không có em, cuộc sống của Sớm sẽ rất tăm tối. Có lẽ anh không biết, đứa bé này không có cảm giác an toàn, có bao nhiêu luyến tiếc không thể xa em. Mạc Trọng Huy, thực xin lỗi!"

Cô dùng sức bài mở tay anh ra, lập tức rời khỏi Thẩm trạch.

——

Trên đường qua về khách sạn, An Noãn thủy chung gắt gao ôm Sớm trong ngực, bộ dạng khẩn trương, làm cho Lâm Dịch Xuyên cảm thấy thỏa mãn.

Trở lại khách sạn, Lâm Dịch Xuyên nghiêm mặt bắt đầu dạy dỗ Sớm: "Lâm An Dương, con có biết hôm nay con có bao nhiêu không nghe lời? Bình thường dạy con như thế nào?"

Tiểu tử kia cúi đầu, bỉu môi nói: "Con sai rồi, lão Lâm, cha phạt con đi."

"Làm sao sai?"

"Con không nên cố ý rời khỏi sân bay, không nên lên xe của người lạ." Cuối cùng, Sớm còn giải thích cho mình thêm một câu: "Nhưng con thật sự không muốn xa mẹ!"

"Không muốn xa mẹ, có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy sao? Nếu con gặp được người xấu, cả đời này cũng không thấy được mẹ con."

Tiểu tử kia bị anh mắng sợ tới mức khóc nức nở.

An Noãn vội vàng đem đứa nhỏ ôm đi, gắt lên với Lâm Dịch Xuyên: "Anh đừng dọa Sớm, người chịu trách nhiệm nhiều nhất phải là anh, là anh không chăm sóc tốt cho thằng bé."

Lâm Dịch Xuyên cào tay vào tóc, vô lực phản bác. Nhịn không được oán thầm một câu: "Đứa nhỏ này là bị em làm hư."

An Noãn ôm đứa nhỏ ngồi trên ghế sa lon, ôn nhu nói: "Sớm về sau không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, con có biết con đã làm mẹ rất sợ hãi."

Tiểu tử kia tiến sát vào lòng An Noãn: "Mẹ thực xin lỗi, Sớm về sau không bao giờ ... như vậy nữa."

An Noãn nhẹ nhàng xoa xoa đầu Sớm, ôm thằng bé thật chặt. Buổi tối, bọn họ ở khách sạn tùy tiện ăn chút. Hôm nay, Sớm cũng rất mệt mỏi, An Noãn ôm vào trong ngực vỗ nhẹ nhẹ hai cái, thằng bé liền ngủ.

Cũng không biết mơ thấy cái gì, Sớm vừa ngủ vừa nở nụ cười. An Noãn nhìn Sớm ngủ say, trong lòng yên ổn.

Không biết ngồi ở đầu giường bao lâu, Lâm Dịch Xuyên vỗ nhẹ nhẹ vai cô, cô quay đầu quay nhợt nhạt cười với anh, tất cả đều giống như trong quá khứ, một nhà hài hòa.

"Đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện."

An Noãn gật gật đầu, đi theo anh tới phòng khách.

Lâm Dịch Xuyên cầm khối bánh ngọt đưa cho cô: "Buổi tối thấy em ăn rất ít, ăn vài miếng bánh ngọt đi."

An Noãn nhận bánh, chậm rãi ăn.

"Chuyện kết hôn. . . . . ."

An Noãn ngẩng đầu vội vàng ngắt lời anh: "Em nói thật, em muốn cho Sớm một gia đình đầy đủ. Lâm Dịch Xuyên, em sai rồi, trong khoảng thời gian này em sai rồi, em không nên ích kỷ như vậy, không để ý cảm thụ của anh và Sớm. Anh biết không, quá khứ em từng có một đứa con, em không bảo vệ được nó, chưa sinh ra đã mất đi. Hôm nay, thiếu chút nữa mất đi Sớm, anh có biết em đau lòng biết bao nhiêu không? So với năm đó loại này đau còn sâu hơn. Cho nên, bất luận tổn thương người nào, em cũng không sẽ không làm tổn thương Sớm."

"Được, chúng ta kết hôn, sau khi kết hôn phần lớn thời gian chúng ta sẽ định cư ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng anh sẽ quay về Anh quốc xử lý chút chuyện."

An Noãn mở to hai mắt nhìn: "Định cư Bắc Kinh? JM làm sao bây giờ?"

"Không sao, em và Sớm ở Bắc Kinh, anh sẽ chạy qua lại giữa hai nơi Bắc Kinh và Luân Đôn."

An Noãn mím môi: "Thật có bao nhiêu vất vả! Khoảng cách giữa Bắc Kinh và Luân Đôn cũng không phải vài giờ lộ trình."

Lâm Dịch Xuyên cười nói: "Bằng không thì sao, anh đưa em về Luân Đôn, ngoại công em, cậu em, còn không bắn chết anh sao. Thật không có sao, vất vả chút anh cũng vui vẻ. Vả lại, công ty đã lên quỹ đạo, thời giờ của anh cũng tương đối dư dả, có chút quyết sách có thể ở Bắc Kinh tiến hành, mở hội nghị. Tóm lại, tin tưởng anh, anh sẽ dành nhiều thời gian bên cạnh hai người."

Có lời này của anh, An Noãn yên tâm rất nhiều, ít nhất cũng có thể nói chuyện với người nhà cô.

"Mấy ngày nay em đi xem nhà đi, nhìn trúng chúng ta mua một căn, cũng không thể ở khách sạn hoài, vẫn nên có một cái nhà."

An Noãn gật gật đầu.

"Ngày mai anh về Luân Đôn một chuyến, có một số việc phải xử lý, phòng ở em làm chủ là được. Anh có làm một tài khoản ở Bắc Kinh, bên trong hẳn là đủ tiền mua nhà."

Lâm Dịch Xuyên đưa cho cô một chiếc thẻ, lúc trước anh đã chuẩn bị rồi, đến giờ mới có cơ hội đưa cho cô.

An Noãn tiếp thẻ, cười trêu chọc: "Đây không phải toàn bộ tài sản của anh chứ?Có bao nhiêu?"

Lâm Dịch Xuyên giơ giơ lên khóe miệng, cười nói: "Hẳn là đủ ở Bắc Kinh mua mấy chục phòng ở, nhưng lại không phải toàn bộ tài sản, sau khi gả cho anh, em có thể làm một phú bà siêu cấp."

An Noãn nỗ bĩu môi, thối nói: "Thật không biết xấu hổ."

"Anh đi Luân Đôn, Sớm phiền em chăm sóc."

"Em rất thích."

Lâm Dịch Xuyên ôm cô, cảm tính nói bên tai cô: "Anh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, em thật là của anh sao?"

An Noãn nhắm mắt, cũng ôm lại anh: "Lâm Dịch Xuyên, cám ơn anh đã chấp nhận người không hoàn mỹ như em, em sẽ chăm sóc tốt cho Sớm, cố gắng yêu thương anh."

Truyện convert hay : Lóe Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Truyện Chữ Hay