Cuồng Yêu Chính Là Bệnh, Phải Trị

chương 12: 12: anh trai cố danh đình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: L

Beta: Phong Nguyệt

- -------------------------------------

Bà lão nhìn đứa con gái đang ỉu xìu của mình, cười rất không phúc hậu.

Có một loại ý nghĩ sung sướng khi ăn miếng trả miếng "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con cũng có con gái.

Không tin ngẩng đầu mà xem, trời xanh có mắt."

Bỏ qua ánh mắt oán giận của đối phương, bà lão thu lại nụ cười, chậm rãi nói: "Mấy năm nay nếu không phải con bởi vì cuồng yêu giai đoạn cuối, dẫn đến thần kinh thị giác có vấn đề, thì chắc chắn sẽ nhìn ra được, Tiêu Tiêu rất thông minh."

"Thậm chí có rất nhiều chuyện, con bé còn hiểu rõ hơn những người lớn.

Cho nên, khi con bé còn rất nhỏ, mẹ và cha con đã quyết định nuôi dưỡng nó."

"Con có biết sức lực của Tiêu Tiêu rất lớn chưa?"

Lư Nguyệt Tình nhớ lại cảnh tượng khi con gái túm cổ chân của cha ruột lôi lên tầng, khóe miệng giật giật gật đầu.

Bà lão tiếp tục nói: "Từ lúc con bé có thể đứng dậy thì đã bắt đầu học võ, cha con đặc biệt mời một người bạn cũ biết võ đến đây dạy cho nó."

Lư Nguyệt Tình kinh ngạc: "Tại sao? Tiêu Tiêu còn nhỏ như vậy?"

Điều này quả thật làm cho người ta không thể tin được.

Khi còn nhỏ, cô đã xem cha mình luyện công, hứng thú đến quấn lấy cũng muốn học, nhưng kiên trì không đến một ngày.

Mẹ Cố biết điều đó mệt mỏi và vất vả đến mức nào, càng không hiểu rõ vì sao cha mẹ lại nỡ để cho Tiêu Tiêu còn nhỏ như vậy đi học.

"Còn nhỏ sao?" Bà lão cười nhạo, trầm giọng nói: "Tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chỗ dựa che chở.

Con tự xem lại bản thân con và Cố Cảnh Dương có đủ tư cách này sao?"

"Con, con đang sửa." Lư Nguyệt Tình luống cuống nói: "Con đã cố gắng hết sức để làm mẹ, con..."

"Như vậy vẫn chưa đủ." Bà lão xoay người lại nhìn con gái.

Lư Nguyệt Tình cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn mình giống như khi bà phạm sai lầm nghiêm trọng lúc nhỏ, không nghiêm khắc, nhưng làm cho người ta không kiềm chế chột dạ sợ hãi được.

Bà lão lạnh lùng nhìn thẳng vào đứa con gái, nói: "Gia thế nhà họ Cố to lớn phức tạp đến thế nào con có từng nghĩ tới chưa? Chị cùng cha khác mẹ của Cố Cảnh Dương, anh trai thì cùng mẹ khác cha, con cái bọn họ cùng với gia tộc phía sau, thậm chí còn có các chi của nhà họ Cố bên Cảng Thành.

Bản thân con thử tính xem, áp lực và nguy hiểm mà hai đứa nhỏ sẽ đối mặt khi lớn lên trong tương lai, không chỉ là anh em cùng cha khác mẹ."

Lư Nguyệt Tình bị nói giật mình tại chỗ, vẻ mặt thất thần, dáng vẻ trông rất đáng thương, nhưng bà lão cũng không định bỏ qua cho mẹ Cố.

"Rõ ràng con có quyền lựa chọn, nhưng lại chọn một con đường khó khăn, đối với chuyện này không hề có cảnh giác.

Tiêu Tiêu và Sâm Sâm không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo con đường mà con chọn.

Ngoại trừ người mẹ vô dụng, hèn nhát và người cha vô trách nhiệm, chỉ có thể dựa vào bản thân mình."

Bà lão nói đến đây thì dừng lại, chậm rãi thở hắt mấy hơi, Lư Nguyệt Tình vội đi lên đỡ lấy bà, nhưng bị đẩy ra.

Một lúc sau bà lão bình phục lại, nhìn về nơi xa: "Vừa rồi con cũng đã nhìn thấy mẹ Tráng Tráng.

Trước đây, chồng cô ấy ngoại tình và bị cô ấy bắt gian trên giường.

Hiện tại đang muốn ly hôn.

Rất nhiều người đều lấy cớ những năm cùng nhau cố gắng và đứa con nhỏ để khuyên cô ấy, nhưng Đỗ Giai chết cũng không buông tha."

"Lúc chúng ta nói chuyện, cô ấy đã nói với ta, người sống một đời, đầu tiên cô ấy chính là Đỗ Giai, sau đó mới là các thân phận khác, sẽ gánh vác trách nhiệm, nhưng tuyệt đối sẽ không để bản thân mình chịu oan ức."

"Nhưng con thì sao?" Bà lão quay đầu, ánh mắt nhuốm đau buồn: "Con đã tuổi rồi, không có ý thức gánh vác trách nhiệm, cũng như không biết quản lý tốt cuộc sống của mình.

Chẳng lẽ cả cuộc đời con đến khi kết thúc cũng chỉ còn lại ba chữ Cố Cảnh Dương sao? Vậy——"

"Thật sự đáng buồn."

Thật sự đáng buồn.

Bốn chữ giống như một cái búa nặng, đập Lư Nguyệt Tình choáng váng.

Bà lão thấy dáng vẻ tinh thần của mẹ Cố, lắc đầu đi về phía nhóm Tiêu Tiêu.

Bà lão ngồi xổm xuống bên người bạn già, nhổ một cọng cỏ dại, thở dài một hơi.

Trong tay Sâm Sâm nắm bùn đất, không biết phải làm gì, trời sinh tính cách cậu bé mẫn cảm, vừa rồi cậu cũng chú ý tới bầu không khí giữa bà ngoại và mẹ, lúc này nhìn thấy bộ dáng bi thương của bà ngoại, cái miệng nhỏ giật giật, không biết nên nói cái gì.

Cậu bé nhìn trái nhìn phải, phát hiện em gái và ông ngoại đều nghiêm túc nhổ cỏ, vô cùng bình tĩnh.

Trong lúc không biết làm gì, bỗng nhiên ông ngoại ngẩng đầu nói một câu: "Xong rồi à, diễn gần giống là được."

"Ồ." Sâm Sâm chú ý tới biểu cảm của bà ngoại thả lỏng một giây, nhanh chóng khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, nhướn cổ sốt sắng hào hứng hỏi: "Thế nào, thế nào, biểu hiện vừa rồi của bà thế nào?"

"Hm......" Tiêu Tiêu nhăn cái mũi nhỏ lại, đăm chiêu suy nghĩ một lát, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Không thể nói kỹ thuật diễn tuyệt vời, nhưng có thể nói là diễn hơi sâu."

"......" Sâm Sâm: "???"

"Này!" Bà ngoại vươn tay làm bộ muốn nhéo mặt cháu gái: "Nói thế mà được à?"

"Ông ngoại cứu mạng." Tiêu Tiêu vội vàng chạy về phía ông ngoại.

"Ôi, không sao đâu." ông ngoại Lư bị viên đạn pháo nhỏ va chạm, thiếu chút nữa ngã xuống, vội vàng ôm lấy Tiêu Tiêu, bình ổn chiến trường, nói với người vợ của mình: "Bà đừng nói quá như vậy, tôi thấy Tình Tình đứng ở kia nửa ngày, trông có vẻ bị đả kích rất lớn."

"Hừ." Bà ngoại hừ lạnh: "Bị đả kích lớn là đúng rồi, người gì đâu hơn ba mươi tuổi làm mẹ, lớn cái đầu rồi mà như không có não......"

"Khụ khụ......" Mắt thấy từ thô tục sắp nói ra, ông ngoại nhanh chóng ho khan hai tiếng, ý bảo đứa nhỏ vẫn còn ở đây.

Tiêu Tiêu ghé vào trên lưng ông ngoại, vừa chơi với cỏ dại vừa tò mò hỏi: "Bà ngoại nói cái gì với mẹ vậy ạ?"

"Không có chuyện gì đâu." Bà ngoại ôm quá lấy đứa cháu trai còn chưa khỏi bệnh, trìu mến lau bụi bẩn trên mặt cậu bé, chậm rãi nói: "Chủ yếu hỏi một chút là mấy đứa nhỏ có ăn vụng kem lúc nửa đêm hay không.

Nếu có thì bà đề nghị nhỏ một cái, đầu tiên cắt trước một tháng."

Tiêu Tiêu: "!!!"

Cháu khóc thật cho bà xem nha!!

Bà ngoại không giải thích nhiều, nhưng giống như Tiêu Tiêu nói, vừa rồi ít nhiều gì bà cũng có diễn một chút.

Tiêu Tiêu là linh khí, sau khi tiến vào cơ thể sẽ tự động nuôi dưỡng cơ thể này, cho tới khi đạt giá trị cao nhất trong phạm vi cho phép của thế giới.

Biểu hiện bên ngoài chính là sức mạnh trời sinh, ông bà ngoại sau khi phát hiện, vì để che giấu sự dị thường của cháu gái nhỏ, nên mới để cho cô bắt đầu học võ cổ.

Đương nhiên, cũng là muốn cho cô học được cách khống chế sức mạnh, tránh để lúc đánh nhau với người khác lỡ quá tay, không cẩn thận làm người ta chết.

Đối với nhà họ Cố thì những lời nói này, có hơi khoa trương.

Bà hy vọng con gái mình có thể tỉnh ngộ khỏi thứ tình yêu đó và gánh vác trách nhiệm làm mẹ của mình.

Trên đời này không có một loại tình cảm nào có thể sử dụng vô hạn, tình yêu cũng như vậy, huyết thống tình thân cũng thế.

Lư Nguyệt Tình bị mẹ nói khiến cho hoài nghi cuộc đời, mãi cho đến khi rời đi vẫn còn mơ hồ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng thật ra hai chị em chơi không tệ, trước khi rời đi Tiêu Tiêu còn đánh Lâm Tráng Tráng một trận, trước khi người lớn phát hiện, Sâm Sâm "trùng hợp" trượt chân ngã lăn ra đất.

Cuối cùng, sự việc được kết luận là "Lâm Tráng Tráng bắt nạt kẻ yếu, Cố Tiêu Tiêu báo thù cho em trai".

Tiêu Tiêu và em trai ngồi lên xe, đắc ý rời đi trong tiếng khóc than của bạn nhỏ mập mạp bị chính mẹ ruột đánh.

Về đến nhà, Cố Danh Sâm được ôm lên lầu ngủ, Tiêu Tiêu chạy đến trước mặt dì Vương bày tỏ tình cảm nhớ nhung của mình, dì Vương vừa dỗ dành vừa mỉm cười, cố ý nướng một đĩa bánh su kem cho cô ăn.

Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, tâm trạng Lư Nguyệt Tình tốt hơn một chút.

Đáng tiếc, nó chỉ duy trì đến trước bữa ăn tối.

Đồ ăn vừa mới dọn lên bàn, thì bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Trong lòng Lư Nguyệt Tình vui vẻ, liền đứng bên cạnh nói: "Tiêu Tiêu, Sâm Sâm đừng ăn trước, ba đã về, chúng ta chờ ông ấy một chút."

"Ồ." Tiêu Tiêu cầm lấy một cái đùi gà, cắn một cái tỏ vẻ khinh thường.

Nhiều lần đối đầu giữa hai mẹ con, khiến cho Lư Nguyệt Tình có lựa chọn sáng suốt là bỏ qua, mẹ Cố đứng lên đi ra mở cửa.

Nhìn thấy tài xế đi xuống xe mở cửa ghế sau, khóe môi Lư Nguyệt Tình cong lên, nhưng đến khi nhìn thấy rõ người từ bên trong đi ra, nụ cười trên mặt mẹ Cố chợt cứng đờ.

Đó là một cái cậu bé tuổi, mặc một chiếc sơ mi nhỏ được ủi gọn gàng, mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, lông mi dài rũ xuống, dưới ánh hoàng hôn chạng vạng làm nổi bật lên vẻ đẹp ấy, cả người như một con búp bê pha lê tinh xảo lạnh lùng.

Tài xế đi xách hành lý, Cố Cảnh Dương xuống xe, gật đầu với cậu bé: "Đi thôi, về đến nhà rồi."

Cậu gật đầu rồi cùng ba đi vào phòng, đi ngang qua cửa làm cho Lư Nguyệt Tình trông như người mất hồn, Cố Cảnh Dương không hề có ý giải thích.

Ngồi xuống bàn ăn, Cố Cảnh Dương theo thói quen nhìn quanh một vòng, rồi nhìn những đứa con đang tò mò hóng hớt một bên: "Đây là anh trai của các con - Cố Danh Đình, trước đây vẫn ở nhà ông nội, hôm nay bắt đầu chuyển về nhà."

Tiêu Tiêu và Sâm Sâm gật đầu rồi đồng thanh kêu lên: "Chào anh trai."

Có lẽ còn chưa quen xưng hô này, Cố Danh Đình hơi ngạc nhiên, mới gật đầu đáp lại: "Chào."

Tiêu Tiêu lại cắn một miếng đùi gà, nghiêng đầu đánh giá người anh trai này.

Hành động thô lỗ trái ngược hẳn với anh trai thanh lịch của cô.

Cố Cảnh Dương nhìn đến đau mắt, không nhịn được nhíu mày: "Cố Danh Tiêu, sao con không chú ý tới lễ nghi trên bàn?"

"Fine." Tiêu Tiêu nhìn ba, động tác như chậm lại, há to miệng cắn thêm một miếng, nước sốt chảy từ khóe miệng xuống cằm.

Cố Cảnh Dương cảm giác gân xanh trên trán mình nổi lên: "Trên cằm, lau sạch!"

"Được ~" Tiêu Tiêu nâng tay nhỏ lên dùng sức lau một chút, mút mút ngón tay, ngửa cằm nhỏ ngoan ngoãn nói: "Ba nhìn xem con đã lau sạch rồi."

Rầm!

Gân đứt cái phựt, Cố Cảnh Dương xác định, đứa con gái này đặc biệt được phái tới đây để khắc ông.

Ông Cố cắn răng ép tầm mắt mình dời đi, quay đầu nhìn về phía người vợ: "Lát nữa em và dì Vương giúp Danh Đình chuẩn bị phòng một chút."

Sắc mặt Lư Nguyệt Tình không tốt, ngay cả nụ cười cũng không thể duy trì được, cứng rắn hỏi: "Vì sao không nói trước cho em biết?"

Cố Cảnh Dương hơi khó chịu với giọng điệu của bà, nhíu mày giải thích: "Là do tôi sơ suất, nhưng hai ngày nay em mang theo hai đứa nhỏ về nhà bố mẹ đẻ, cũng không ở nhà."

"Ba, nếu ba không có điện thoại di động, thì cũng nên biết bồ câu đưa thư chứ." Tiêu Tiêu vươn bàn tay nhỏ vuốt cằm, nói chen vào.

Cố Cảnh Dương: "......"

Bóng đèn nhỏ kia, sao chỗ nào cũng có con vậy?!!

"Đủ rồi!"

Cạnh một tiếng, chiếc đũa rơi trên đĩa sứ phát ra âm thanh giòn giã, Lư Nguyệt Tình đột nhiên đẩy ghế dựa ra: "Tôi ăn no rồi, lên lầu trước đây."

Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần nhìn kĩ thì không khó để phát hiện ra mẹ Cố đang tức giận.

Cố Cảnh Dương nhìn đứa con trai bên cạnh, mím chặt môi, hiển nhiên nhận ra được thái độ bài xích của Lư Nguyệt Tình.

Cố Cảnh Dương nhíu mày, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Ngồi xuống, ăn thêm chút nữa."

Ông luôn là bộ dáng này, bình tĩnh, thờ ơ, cứng rắn, cũng không thèm cãi nhau với bạn, ánh mắt nhìn qua giống như đang nhìn vào một kẻ điên không hiểu gì.

Áp lực trong lòng cùng với hoang mang, tức giận, tủi thân bộc phát trong nháy mắt, Lư Nguyệt Tình đột nhiên cầm lấy một cái chén, ném mạnh: "Ăn cái gì mà ăn!"

Đồ sứ rơi trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Cố Cảnh Dương không hiểu vì sao đột nhiên đối phương gây rối vô cớ như vậy, lạnh giọng chất vấn: "Rốt cuộc em muốn gì?"

"Ha, muốn gì?" cánh tay Lư Nguyệt Tình quét qua, một mâm đựng đầy thức ăn rơi xuống mặt đất, trong nhà ăn khá rộng, dường như có thể nghe thấy tiếng vang.

Người đầu tiên không chịu nổi chính là Cố Danh Sâm, cậu bé oa một tiếng khóc lớn, Cố Danh Đình tuổi cũng không nhịn được sợ hãi mà khóc nức nở.

Đĩa sứ vỡ vụn, tiếng khóc của những đứa trẻ, tiếng dỗ dành của dì Vương, rất nhiều tạp âm trộn lẫn với nhau.

Vợ mình đột nhiên thay đổi thái độ, những điều này giống như một lời nguyền, cuối cùng Cố Cảnh Dương vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra, ông day trán thật mạnh, lạnh lùng nói: "Cố Danh Đình, Cố Danh Sâm......"

Ầm một tiếng nổ lớn.

Tất cả mọi người trong phòng im lặng, hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Một khe nứt lộ ra giữa bàn đá cẩm thạch màu trắng sữa.

Trên mặt cô bé nhỏ trước khe nứt dính nước thịt.

Cô thổi nắm đấm nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào trìu mến nhìn ba mẹ, gằn từng chữ một lễ phép hỏi:

"Hiện tại, có thể, im lặng ăn cơm chưa?"

"Hay là ba mẹ cảm thấy, đầu của hai người cứng hơn nhiều so với cái bàn này nhỉ? ^^".

Truyện Chữ Hay