Đó là một câu chuyện dài về ân oán và gia tộc tranh đấu.
Cha của Hạ Vũ - Hạ Nam vốn là tam thiếu gia của Hạ phủ ở kinh thành. Ông do một thiếp thất họ Chu sinh ra. Đại phu nhân họ Thượng Quan, chính là công chúa thứ bảy được sủng ái, tiến nhập Hạ phủ đối nhân xử thế khôn khéo. Chu phu nhân là tứ phu nhân, chỉ hạ sinh được Hạ Nam không lâu sau cũng qua đời. Phần lớn thời gian thủa nhỏ ông không được để ý, vì ông không có năng lực đặc biệt năm tuổi. Vì vậy, Hạ Nam thường về bên họ ngoại sống.
Chu Đường Yên chính là biểu muội của ông. Vốn dĩ, đại thiếu gia do Thượng Quan phu nhân sinh có ý với Chu Đường Yên, muốn cướp về làm thiếp. Hạ Nam và Chu Đường Yên lưỡng tình tương duyệt lại bị phá hoại nhiều lần. Cuối cùng, năm đó, Chu Đường Yên tự mình hủy dung nửa khuôn mặt mới thoát khỏi ma trảo của đại thiếu gia. Nhưng Hạ Lâm đó không bỏ qua. Ông ta không chịu được sỉ nhục như thế nên đã hạ cấm chú và nhốt Hạ Nam tại Hạ gia thôn này.
Vốn dĩ, Hạ gia thôn trước không có phồn thịnh như bây giờ. Những người ở đây đều là phế vật bỏ đi, hoặc là kẻ “không biết điều” trong tộc. Nhưng nhiều năm nay, mọi người cùng chung sức gây dựng, Hạ gia thôn mới đủ ăn đủ mặc như nay.
Mà Chu Đường Yên đường đường là tiểu thư được sủng ái ở Chu gia không ở, lại theo chân Hạ Nam, dùng cả đời công lực để phá bỏ cấm chú của Hạ Lâm không thành. Tuy không phá được, nhưng chí ít, đời sau không có bị ảnh hưởng bởi cấm chú nữa. Từ đó, hai phu thê sống yên bình, hạnh phúc, sinh ra tiểu tử đáng yêu và tiểu nữ oa xinh xắn là Hạ Vũ đây. Nhưng không may mắn, bà cũng qua đời.
“Đại khái chuyện là như vậy!” Hạ Nam cảm thán “là do ta bất lực, không thể bảo vệ được người mình yêu”
“Người Hạ gia thật quá đáng! Một lũ bại hoại đáng ghét” Hạ Tinh tức giận nói.
“Cha, nói như vậy, người ở Hạ gia tộc vốn dĩ không biết mẹ dùng tu vi cả đời để tránh cấm chú trên người chúng con. Họ cho rằng chỉ mình cha có thể đi cũng không nỡ để chúng con ở đây?” Hạ Phong lạnh lùng hỏi
“Chính vậy!” Hạ Nam thở dài “Tội cho con rồi, Vũ nhi”
“Nói như vậy, tình hình chúng ta bây giờ, cả Hạ gia và Chu gia đều không dung phải không?” Hạ Vân hỏi
“Phải! Chu gia bên đó vì chuyện của mẹ các con mà đoạn tuyệt quan hệ với cha và Hạ gia bên này. Chính vì thế mà đại trưởng lão cùng ông nội các con để mặc cha bị hạ cấm chú, đuổi về Hạ gia thôn này. Coi như thế đã không bạc với con cháu Hạ gia rồi.”
“Cha, như vậy bây giờ cha tính thế nào?” Hạ Nguyệt hỏi
“Tiếp tục sống thôi.” Hạ Nam cười mỉm “Chúng ta sống cũng không mất thêm chút đất nào của Hạ gia. Vả lại, Vũ nhi như vậy cũng đem đến cho Hạ gia bên đó kinh hỉ rồi.”
“Con nghĩ chuyện không đơn giản thế đâu.” Hạ Thiên đau đầu. “Cả nhà bị tiểu muội lừa rồi.”
“Cha, Vũ nhi biết sai rồi!” Hạ Vũ cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói.
Mọi người sững sờ nhìn hai người. Lại sau một hồi giải thích, biểu hiện của mỗi người khác nhau. Kinh nghi, hớn hở, sợ hãi, lo lắng.
Hạ Vũ cũng biết rằng Hạ gia bên đó và Hạ Nam chắc chắn có chuyện gì khúc mắc. Chẳng ngờ chuyện lại lớn như vậy. Nàng làm thế quá tiện nghi cho họ rồi. Vốn dĩ bản thảo sơ cấp này chẳng có cái cấm chú gây phản hệ nào cả, chỉ là tiểu xảo nho nhỏ của thuốc do dược sư chế tạo mà thôi. Nói đến điều này cũng phải khen tặng Hạ Thiên. Hắn cả ngày vùi đầu trong phòng chế này nọ, có gì tốt đều nhớ tới Hạ Vũ đầu tiên. Loại thuốc này vô sắc vô hương, vốn chỉ quét lớp mỏng trên bìa sách. Người dùng chỉ cần dịch chuyển lượng nhỏ chân khí vào vật sở hữu, những người không cùng hệ sẽ bị bắn ra. Sở dĩ dùng trò này, bởi Hạ Vũ biết chẳng có ai tam hệ như mình thế này.
“Tốt, nên thế! Ta còn tưởng muội đưa thật.” Hạ Tinh sảng khoái nói
“Cha, đã bao giờ cha nghĩ tự tách ra lập môn hộ riêng chưa?” Hạ Vũ nghiêm túc hỏi
Nếu là trước đây, chắc chắn sẽ không. Nhưng nay, Hạ Nam chần chừ. Hắn đã được tự do, con cái hắn cũng có tiền đồ. Tách khỏi Hạ gia, rời đi nơi khác lập nghiệp, sẽ không còn liên quan tới kinh thành nữa, như vậy…
“Cha, con cũng nghĩ như vậy. Chúng ta nên tách môn hộ!” Hạ Phong nói “Với những gì Hạ gia gây ra, chúng ta không tiến đánh còn may cho họ.”
“Đúng, thù này chúng ta phải trả!” Hạ Tinh tức giận
“Cha à, cuốn sách đó cũng là giả. Qua thời gian nữa, nếu Hạ gia luyện không thành cũng đến tìm chúng ta tính sổ. Chi bằng chuyển đi sớm.” Hạ Thiên nói
Hạ Nam yên lặng, lại có phần ảo não. Hắn, có thể đi. Nhưng là bên kia…
Hạ Vũ cũng nói đó không phải sách thật. Họ Hạ luyện sẽ không nguy hiểm chứ? Dù gì sau sự kiện kia, họ cũng không xuống tay với hắn gì nữa. Giờ lại lấy oán báo ân…
“Vũ nhi, thật xin lỗi…” Hắn xoa đầu nữ nhi “Nhọc lòng con nghĩ ra cách này. Cha, vẫn là nên ở đây đi… Như vậy, các con tương lai vẫn còn có tiền đồ.”
“Chúng ta tách ra đi. Không còn dính dáng tới Hạ gia chính là mở rộng con dường tương lai cho chúng con. Cha, người phải hiểu rõ tình huống bây giờ. Luyện theo phương pháp kia, ít nhất năm sau mới phát hiện không ổn. Chúng ta còn chừng đó thời gian chuẩn bị. Nhưng là năm sau, người có chắc chúng ta sẽ sống nguyên vẹn không? Làm như vậy chính là hướng Hạ gia cắt đứt rồi. Vả lại, năng lực chúng con bây giờ không tính là mạnh, nhưng đủ để tự vệ rồi.” Hạ Thiên bỗng nói.
“Nhưng tiểu muội con? Nàng vẫn còn cần dược liệu ở đây chữa thương.”
“Con vốn đã không sao từ lâu.” Hạ Vũ bĩu môi. “Cha, con gái cha còn chiêu bài tẩy chưa lật đâu. Chỉ sợ đến lúc đó, Hạ gia bên kia muốn bắt con làm nô dịch cho nhà họ đấy”
“Vũ nhi đúng là rất giỏi!” Hạ Nguyệt nói.
“Vũ nhi đã thôi dùng thuốc kia từ năm trước rồi.” Hạ Thiên nói
“Vũ nhi, muội nói con bài tẩy là gì? Hạ gia bên đấy tại sao lại muốn bắt muội?” Hạ Vân tinh ý phát hiện ra lời của Hạ Vũ có điều gì đó
“Cha, các ca ca, con muốn nói việc. Điều này, chỉ cần trong gia đình ta biết là được rồi.” Hạ Vũ thập phần nghiêm túc, nhỏ giọng nói “Con gái cha không phải phế vật.”
“Đương nhiên!” Hạ Tinh bĩu môi “Cả nhà không ai coi muội là phế vật cả.”
“Đúng, muội còn là thiên tài. Cha, con là ma pháp sư tam tu.”
“Đương nhiên, một người không có thiên phú, năm đã tự học tu luyện được… Cái gì, muội nói…. Ngô ngô…” Hạ Tinh đang thao thao bất tuyệt, bị Hạ Vân bịt miệng
“Tam tu?” Hạ Nam trợn tròn mắt
“Vũ nhi, muội còn dấu mọi người điều gì sao?” Hạ Phong nhíu mi.
“Vâng.” Hạ Vũ gật đầu. “Con tam tu quang, ám, thủy. Sự thật là, năm tuổi con đã vượt qua sơ cấp rồi. Vì vậy quả cầu sơ cấp không có phản ứng.”
“CÁI GÌ?” Cả nhà giật mình, thất kinh.
“Con đã lục cấp giai đoạn cuối rồi.” Nàng bình tĩnh nói
“CÁI GÌ?”
“Muội muội ngươi… không phải giỡn ta chứ?” Hạ Tinh run run, khó nói nên lời.
“Không hề.” Hạ Vũ cười cười
Hạ Nam yên lặng, mắt trừng lớn. Sau đó hắn bình tĩnh lại. Hốc mắt dần đỏ ửng. Thật tốt. Nữ nhi của hắn không phải phế vật. Nàng là thiên tài. Thiên tài trong thiên tài.
“Tốt, thật tốt quá!”
“Cha, đừng khóc. Là con không tốt, khiến mọi người lo lắng rồi.” Hạ Vũ nũng nịu
“Tốt, không khóc. Ta là vui quá thôi. Vũ nhi, ngoan.”
Hạ Thiên cảm thấy ngũ vị tạp trần. Tiểu muội gần như là hắn nuôi lớn. Vẫn biết nàng có một bí mật, cũng không có ý định hỏi ra. Chỉ cần nàng vui là tốt rồi. Không ngờ hôm nay nàng lại dũng cảm tuyên bố như vậy. Hắn vừa mừng, lại vừa lo âu. Mừng, đương nhiên bởi tiểu muội là thiên tài. Cũng lo lắng, Hạ gia mà biết, thì sẽ như nào.
Hạ Tinh cười ha ha không ngừng. Hạ Nguyệt cười ngốc nghếch. Hắn biết bí mật này đầu tiên, nên không ngạc nhiên. Còn Hạ Phong vừa mừng vừa ảo não. Hắn, cũng chưa thực sự là tài giỏi. Hạ Vân cười hắc hắc thật gian xảo. Không khí trong nhà đúng là vui vẻ.
“Con còn có chuyện muốn nói với mọi người.”
Sau đó, Hạ Vũ đơn giản kể chuyện về tiểu Bạch. Chỉ nói có lần nàng tu luyện thì phát hiện ra nó, nhưng không có bản thể. Nó muốn nhờ nàng tìm giúp, nàng cũng đã hứa. Tiểu Bạch giúp đỡ nàng nhiều, vì vậy, chuyện này dù nguy hiểm nhưng cả nhà đồng loạt ủng hộ.
“Aizzz, tìm được bản thể, nhất định phải cho ta xem đó.”
“Đương nhiên cha, dị thú đó. Không ngờ tiểu muội vận tốt như vậy.” Hạ Tinh hưng phấn
“Như vậy đi, cả nhà cũng sẽ giúp muội chuyện này. Tiểu Bạch coi như là công thần của nhà ta rồi.” Hạ Phong cười nói.
“Cảm ơn cả nhà!” Hạ Vũ hồng hồng mắt nói
“Nói gì vậy, chúng ta là người một nhà mà.”
Người một nhà. Là gia đình. Đây mới chính là ý nghĩa của gia đình, của người thân. Những người sẽ ở bên, bảo vệ, che chở và ủng hộ bạn hết mực.
Đây chính là nơi Hạ Vũ cả kiếp trước lẫn kiếp này đều mong muốn, một gia đình.