Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bất quá, lần này Soviet đoán thật đúng. Đánh đánh đấm đấm gì đó, chỉ như là muỗi chích, so với da dày thịt dày của tên gia hỏa đội mũ kia, một con muỗi bé tẹo chích lấy thì đã thấm thía gì?

Đương nhiên lúc đó Soviet cũng chẳng biết, chỉ là về sau xác thực không có gì nguy hiểm, miệng lưỡi bắt đầu cuồng lên – tuy rằng bản thân hắn cũng không chắc vị đội mũ có thể hiểu được bao nhiêu – nhưng vẫn là cứ liến thoắng “Cái kia, từ hôm qua đến giờ, ngươi đã lâu rồi chưa có ăn cơm, hiện tại chắc cũng đã đói bụng rồi, không phải chúng ta nên đi ăn cái gì sao?”. Lúc nói đến “ăn cơm”, một tay khum khum lại như hình cái bát, một tay bới bới lên miệng giả như xới cơm ăn. Lúc nói đến chuyện “đói bụng”, thì xoa xoa bụng vài cái, rồi làm ra biểu tình nhăn nó trên mặt. Sau khi làm xong một loạt động tác, Soviet bắt đầu thiết tha mong chờ vị đội mũ hiểu ra, trong mắt không tự chủ được mà lộ rõ ước ao, nhắc đến ăn cơm, liền nghĩ đến nào cơm nào cá, thật là tưởng niệm.

“Hou?” – Vị đội mũ rống lên một tiếng. Soviet cho là y nghe không hiểu liền muốn làm lại một lần nữa, nhưng lúc bắt đầu manh động, lại phát hiện vị đội mũ “hou hou” rống lên mấy tiếng nữa, vừa rống vừa lặp lại y hệt mấy động tác của Soviet, lặp lại xong, lại nặng nề rống lên một tiếng, sau đó nghiêm nghị nhìn hắn.

“Đúng đúng đúng! Là vậy là vậy a!” – Soviet cười lên phấn khích, kích động kéo tay vị đội mũ, như muốn lôi ra ngoài.

“Hou?”, Vị đội mũ cúi đầu, nhìn cánh tay nắm lấy tay mình của Soviet, tiếp theo ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong lên. Nhìn đến lúc Soviet nỗ lực lôi y ra ngoài, nhưng y lại không nhúc nhích một chút. Khóe miệng ngày càng cong lên rõ rệt, sau đó, chân trái bắt đầu tiến lên một bước. Một bước của y không thể so với một bước của Soviet, bước này thế nào lại trực tiếp khiến cho Soviet nhào ra khỏi quan tài.

Nguyên lai hắn xuyên qua đến cái chốn này, ngoại trừ chết chóc thì còn lại là té ngã sao? Aiiiiiii!

Cảm giác thân thể không trọng lực sắp rơi xuống tiếp đất, Soviet theo phản xạ mà nhắm tịt mắt lại, trong lòng bắt đầu vì chính mình mà bi thương.

Chỉ là … Sao ngã lại không đau?

Lẽ nào hiện tại xuyên qua rồi nên ngã không biết đau nữa? Soviet đen mặt mở mắt ra, cảm giác dưới bụng có cái gì đó cưng cứng nâng đỡ, đầu úp xuống nhìn thẳng vào mặt đất. Cái cảm giác này… thật là quen thuộc nha!

Soviet quay đầy nhìn, quả thật nhìn thấy người nào đó đang nhếch miệng cười đắc ý với hắn. Hắn nhịn không được co rúm khóe miệng “Cảm… cảm ơn. Suýt chút nữa té chết rồi!”

“Hou!!” – Cũng không biết vị đội mũ nghe có hiểu không, lúc Soviet nói xong, y lớn tiếng rống lên một tiếng, tiếp theo nhẹ nhàng thả Soviet xuống.

Rốt cuộc cũng đứng yên được rồi. Soviet sau khi được thả xuống liền lùi ra sau mấy bước, cảm thấy đủ xa rồi mới nhìn lại vị đội mũ.

Vị đội mũ không nhúc nhích, chỉ là trong ánh mắt lộ vẽ hơi nghi hoặc. Lúc này, tay hắ đã duỗi thẳng ra chỉ về hướng Soviet, nhưng phát hiện hắn không như trước mà chủ động nắm chặt lấy tay hắn, liền “Hou hou! Hou hou!” mấy tiếng nữa. Tiếng hô không thấp âm, nghe qua dường như có chút khổ sở.

Khổ sở? Làm sao có khả năng a! Nhất định là nghe nhầm rồi! Soviet lắc lắc đầu, đem nghị hoặc ép xuống, nhìn nhìn cánh tay vẫn chìa ra của vị đội mũ, rồi nhìn đến biểu cảm của y, khẽ nhíu mày. Sau đó Soviet liền nở một nụ cười, chẳng biết hắn có cảm giác sai không, nhưng cứ thử xem đã.

Soviet chủ động tiến lên hai bước, run rẩy nắm chặt cánh tay vươn ra của vị đội mũ, sau đó thử kéo tay y lôi về phía trước một bước.

Vị đội mũ mừng rỡ rống lên một tiếng nho nhỏ, vui vẻ đi theo Soviet. Lần này hẳn là đã hiểu được vài ý tứ, nên có thể thản nhiên sải bước đi, chỉ là đưa chân tới trước mà bước, lại vừa vặn đi sau Soviet.

Rất tốt! Soviet quay đầu đối vị đội mũ cười một cái, sau đó chuyên tâm đi tới.

Vị đội mũ cũng rất phối hợp, tốt tính không gào không rống, cứ vậy mà lẳng lặng đi theo sau Soviet.

Lẽ nào cái cảm giác “người” này khó tính là ảo giác sao? Hiện tại không phải là rất nghe lời hắn ư? Soviet hài lòng lôi kéo vị đội mũ đánh một vòng giữa ban ngày ban mặc, một vòng lại thêm một vòng, vừa đi vừa nhìn lại gương mặt hợp tác của y, liền cảm thấy thõa mãn vô cùng. Bất quá đi xong hai vòng, hắn mới nhớ tới chính sự cần làm, mà chủ yếu là vì bụng đã bắt đầu biểu tình. Soviet dừng bước, thả tay vị đội mũ ra, quay đầu nhìn y, chậm rãi hỏi: “Hiện tại, chúng ta từ nơi này…” – vừa nói vừa chỉ chiếc quan tài – “… từ nơi này đi ra, cho nên ngươi dẫn ta đi ăn đi!”

“Hou?” – Vị đội mũ ngoẹo cổ, con ngươi chuyển động, sau đó làm lại một loạt động tác của Soviet, đầu tiên là vỗ bụng, tiếp theo đưa tay bới bới về phía miệng. Dĩ nhiên không có được trôi chảy như Soviet, nhưng động tác mô phỏng lại cũng không khác mấy.

“Đúng đúng! Chính là như vậy!” – Soviet nhanh chóng gật đầu, nụ cười càng lúc càng sáng chói, nghĩ rằng mọi chuyện rất tốt nha, làm một cái liền nhớ kĩ, như vậy thì hắn có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

“Hou hou!!” – Vị đội mũ cười cười, gục gật đầu.

Soviet cũng tiếp tục cười cười, gục gật đầu.

Vị đội mũ nhếch miệng cười, nhìn hắn.

Soviet nhếch miệng cười, nhìn lại y.

Một phút.

Hai phút.

Năm phút trôi qua!

Soviet hơi nhăn mặt, nụ cười bắt đầu có hơi gượng gạo. Hắn hít một hơi dài, tránh cho chính mình kiềm chế không được mà bộc phát cảm xúc: “Ngươi nếu đã hiểu như thế, thì không phải bây giờ chúng ta nên ăn cái gì đó chứ hả?”. Âm cuối thoát ra khỏi miệng hơi cao độ, ánh mắt lại tràn đầy mong đợi mà nhìn vị đội mũ.

“Hou?” – Vị đội mũ tiếp tục ngoẹo cổ, con ngươi tiếp tục chuyển động, sau đó tiếp tục làm lại một loạt động tác của Soviet, đầu tiên là vỗ bụng, tiếp theo đưa tay bới bới về phía miệng. Dĩ nhiên lần này như quen tay mà động tác mô phỏng lại cũng đã trôi chảy mấy phần.

“Đúng! Chính là vậy a!” – Soviet lại tiếp tục gật gật đầu, bất đắc dĩ mà chờ động thái tiếp theo của vị đội mũ.

Haiz…

“Hou hou!” – Vị đội mũ hưng phấn rống lên một tiếng, nhếch miệng nhìn hắn cười.

Cười cười cười! Cười em gái ngươi! Cười cả nhà ngươi!

Ta muốn ăn a!

Ngươi xem ta làm đã hiểu rồi, làm cũng đã làm giống rồi, thì còn cái quái gì mà cứ đứng đó mà cười như vậy?

Ngươi có lòng nhìn ta, ta còn không đối ngươi cười lại sao? Quả thực không thể dựa dẫm vào người khác được, vẫn phải là dựa vào chính mình. Ngươi đã không cho ta ăn, ta đây liền tự đi tìm mà ăn, đám dâu dại kia chỉ là ăn thử một lần thôi chứ gì, ông đây không tin là có chuyện xảy ra được.

Đúng! Ăn thử! Soviet hạ quyết tâm trong lòng liền xoay người lại mỉm cười nhìn vị đội mũ – ”Nếu ngươi đã không biết phải ăn cái gì, ta dẫn ngươi đi! Đi! Theo ta!”

Dứt lời liền đi về phía trước, lúc phát hiện vị đội mũ chịu đi theo mình, hắn cũng mặc kệ y có hiểu hay không, cứ thế lôi lôi kéo kéo y đến chỗ đám dâu dại ban nãy.

Nơi này không lớn, hơn nữa cả sáng đã liên tục đảo qua đảo lại mấy lần, cho nên Soviet đã sớm quen thuộc địa hình. Không lâu sau đó, hắn đúng là đi đến chỗ mọc đám dâu dại kia.

Soviet đứng lại, thả tay vị đội mũ ra, hướng y cười một cái – “Chờ một chút! Ta hái cho ngươi ăn!”

“Hou hou!” – Vị đội mũ rống lên một tiếng, coi như đồng ý.

Soviet cũng không quản y làm gì, trực tiếp đi hái đám dâu dai kia. Thoạt nhìn một bụi dâu dại không lớn, nhưng rậm rạp chằng chịt. Soviet ban đầu còn chần chừ, vốn chỉ định hái hai ba trái cho vị đội mũ ăn thử, lát sau bỗng nhiên đổi ý hái đến mười mấy trái.

Một trái ăn vào chưa chắc đã nhìn ra tác dụng. Nhưng nếu như vị đội mũ ăn liền mười mấy cái mà bình an, như vậy hắn ăn vào nhất định vô sự.

Không được nói hắn tàn nhẫn. Này đại ý là, nếu như nhất định phải có một người chết, thì hắn cam tâm tình nguyện không làm người chết trước kia.

Trong lòng đã có quyết tâm, hành động tất nhiên nhanh nhẹn. Tiện tay hái đến hái thành mười mấy quả. Kia dâu dại gì đó, lớn chừng đầu ngón tay cái, đỏ tươi, sắc đỏ trên tay Soviet trông có vẻ đặc biệt dẫn dụ người.

Soviet chủ động chìa đám dâu dại về phía vị đội mũ – “Vừa nãy ta thấy được, ăn thật ngon, ngươi nếm thử xem!”

“Hou?” – Vị đội mũ rống lên một tiếng, nhìn sang Soviet, lại thấy trên tay hắn một đám cỏ dại, trong mắt hiện lên một vệt cự tuyệt rồi mất biến.

“Thật sự ăn rất ngon, ta không có lừa ngươi đâu!” – Soviet nôn nóng chạm tay vào người vị đội mũ. Vừa chạm vào liền cảm giác được một cỗ hàn khí, nhưng vẫn là cố đè nén xuống cảm giác muốn rùng mình. Nụ cười trên mặt như trước không đổi, thậm chí còn muốn xán lạn hơn. Nhưng mà vị đội mũ càng chần chờ lâu, lo lắng trong lòng càng rối tinh.

Nếu như bị vị đội mũ phát hiện ý đồ của mình, như vậy hắn phải làm sao đây?

Nếu như y không chịu ăn đám trái dại này, thì chẳng lẽ hắn phải ăn chúng để qua cơn đói?

Về chuyện dùng vũ lực ép buộc bị đội mũ ăn cho bằng được, thì Soviet đã sớm dẹp bỏ ý định sang một bên.

Mà ngay lúc Soviet còn đang tới lui lo lắng, vị đội mũ đã liếc mắt nhìn nhìn hắn, sau đó nhếch miệng cười một cái, rồi vận sức cúi người xuống thấp ngoặm lấy hết đám dâu dại trong tay Soviet. Môi y chạm vào lòng bàn tay hắn, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đầu lưỡi lạnh như băng còn liếm một đường trên lòng bàn tay.

Chút tê ngứa thoáng qua rồi biến mất, Soviet vẫn duy trì tư thế mà không dám cử động, đến lúc nghe rõ ràng âm thanh đám dâu dại bị vị đội mũ nhai nhai rồi nuốt nuốt, hắn không nhịn được nhìn chằm chằm vào mặt y.

Ăn rồi thì sẽ làm sao nữa?

Có độc không có độc không?

Truyện Chữ Hay