Khi đi đến một căn phòng gần cuối dãy hành lang của tầng Nhất Trung giật mình khi bỗng thấy một cô gái đang ngồi quay mặt vào trong và khóc. Khi anh bước đến gần thì cô ta đột ngột dừng khóc và rồi cô ta hát vu vơ…
“la… la… lá… là…”
Cái giọng hát đó hòa vào những ngọn gió lạnh lẽo quanh căn phòng, trời tối ôm đèn thì lại không bật được do sự cố điện từ ban nãy, Nhất Trung cẩn thận bước thêm một bước nữa để đứng thật gần cô gái rồi cất giọng hỏi:
- Này tiểu thư! Cô đang làm gì ở đây vậy?
Cô gái không nói gì mà chỉ từ từ xoay người lại rồi bất ngờ nhảy xổ vào người Nhất Trung vừa kịp phản ứng anh vội lùi ra xa trong nháy mắt, lúc này anh mới kịp nhìn rõ cô gái trước mặt mình có một đôi mắt đỏ ngầu cùng với một chiếc váy rách lưa thưa be bét máu, đứng nhìn anh trân trân mà miệng thì đã bị khâu lại bằng những sợi dây chì nhỏ, khuôn mặt cô gái có đầy những vết khâu, có những chỗ vết khâu còn rất mới và vẫn còn vệt máu hoen rĩ.
Nhận ra cô gái không phải là người thường nên Nhất Trung lập tức lấy trong người ra một thanh Trường Xung Thủ, thực ra nó cũng chỉ là một thanh gỗ được gia công gọn gàng lại mà thôi nhưng bên trong gỗ thì lại được khắc một viên xá lợi mà lúc trước anh được lão Thiên tặng để có thể đối phó với những con ma mạnh khác. Bản thân Nhất Trung cũng không thể dùng tay không chạm vào Trường Xung Thủ mà phải dùng vải quấn quanh tay cầm rồi mới có thể sử dụng được.
Nhân lúc đó cô gái kia phóng đến Nhất Trung, trong giây phút ngắn ngủi thanh Trường Xung Thủ lia ngang bụng cô gái, vét chém ngọt đến nỗi phải vài giây sau bụng của cô ta mới bị xé toạc ra làm hai khúc, lạ thay là cái xác không còn một giọt máu nào chảy ra nữa, bỗng chốc thi thể cô ta khô quắt lại và rệu rã.
Nhất Trung thầm nghĩ…
“Kì lạ thật, cô ta là loại ma gì thế nhỉ, lần đầu tiên mình gặp qua,...
Không phải vong hồn cũng chẳng phải cương thi”
Đang lúc suy nghĩ Nhất Trung giật mình khi thấy dưới đất có một vật gì đó.
- Thôi chết! Đây chính là một cái Thiên Kiếp Châm đây mà.
Vừa nói đoạn, anh nghe từ trong căn phòng hồi nãy của cô gái bất giác có một cái bóng vụt qua rất nhanh khỏi mặt anh.
Sáng ngày hôm sau đang tính gặp Thiên Nghĩa để giao món chiến lợi phẩm thu nhặt được từ hôm qua thì Nhất Trung gặp lại Tuệ Như trên đường, hai người rủ nhau vào quán cà phê “Lặng Thầm” để nói chuyện.
- Lúc nãy anh đi đâu mà trong anh gấp quá vậy Nhất Trung?
- Đêm qua ở nơi tôi làm có một cái tử thi biết đi xuất hiện!
Tuệ Như ngạc nhiên:
- Thế anh có bị sao không? Có bị thương chỗ nào không?, anh không sợ chết sao?
Nhất Trung cười trừ:
- Cô mau quên quá, tôi đâu còn tên trong sách sinh tử của ngài Diêm Vương nữa đâu mà chết, tôi bất tử cơ mà!
Vừa dứt lời Tuệ Như ngượng chín mặt,
- Mà thôi gác chuyện đó qua một bên đi, anh đã bắt được cái tử thi ấy chưa?
- Tôi đã giết nó rồi… và trong lúc đánh với nó tôi còn nhặt được một vật này…!!!
Vừa nói Nhất Trung vừa chìa tay ra cho Tuệ Như xem vật mà anh ta thu được.
- Rồi!... anh định sẽ làm gì với thứ đó?
- Tôi tính sẽ đi tìm Thiên Nghĩa để giao cho cậu ta, có lẽ thứ này sẽ giúp cậu ấy tìm ra thêm manh mối của kẻ chủ mưu gây án tại nơi tôi đang làm việc.
Tuệ Như ngạc nhiên:
- Anh đã gặp Thiên Nghĩa rồi hả?, cũng lâu rồi tụi em không liên lạc với nhau… cũng bởi vì công việc quá bận rộn.
- Vậy hay là mình cùng nhau đi gặp Thiên Nghĩa luôn được không Như?
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu:
- Hihi! Cái đó thì quá tốt rồi.
Buổi chiều hôm đó Lạc Nhất Trung có hẹn Thiên Nghĩa để nói chuyện nhưng do cậu ấy quá bận nên đã hẹn lại ngày hôm khác.
Phải đến mất cả tuần sau thì cả ba người mới có thể tụ họp lại để bàn chuyện cũng như ôn lại chuyện cũ.
Nói đoạn! Nhất Trung đánh vào trọng tâm:
- Tuần trước tôi có hẹn cậu để bàn chuyện.. cũng chẳng qua là vì chuyện vụ án hôm bửa ở khi chung cư đường An Lạc thôi đó!
Thiên Nghĩa tập trung hỏi:
- Thế… anh đã tìm ra manh mối gì rồi sao?
- Haizz… cái đó thì chắc là không, nhưng đêm trước ở chung cư cúp điện ngay tầng , cũng vào đêm đó tôi đã giao chiến với một con ma nữ bị điều khiển bởi Thiên Kiếp Châm.
- Vật đó là gì vậy Nhất Trung?
- Hừm! Nó là một trong những món đồ hiếm có mà Hỏa Long Tà Thần từng sử dụng để điều âm binh khiển âm tướng, nó cũng vẫn có thể điều khiển được những cái tử thi nếu ghim nó vào đúng “Đốc Mạch” trên cơ thể đó. Ngoài ra thời đại bây giờ những người sở hữu bảo vật này chỉ có những cương thi như tôi mới có được nó mà thôi, cho nên tôi càng chắc chắn rằng trong thành phố vẫn còn có một tên cương thi khác ngoài tôi.