Sau khi Đổng Thiện Thiện thành công giúp Cố Phán "vượt ngục", hai cô gái cũng không vội quay về nhà họ Cố, mà là tạm thời tìm một cửa hàng bánh ngọt ngồi xuống.
Cố Phán trái lại muốn về nhà, dù sao đến nhà họ Cố thì chính là địa bàn của cô, cho dù tên xấu xa kia như thế nào đi nữa, đoán chừng cũng không có cách nào bắt được cô.
Nhưng chị em tốt của cô thì không được.
Cô biết hiện giờ Đổng Thiện Thiện và anh trai cô còn ở vào tình trạng lúng túng không rõ ràng, cô ấy cũng một mực trốn tránh anh cô, cô không thể liên tục liên lụy chị em tốt.
Cho nên sau khi hai cô gái thương lượng một phen, quyết định trước tiên không quay về, tìm một chỗ ngồi lại một lát.
Chị gái phục vụ trong cửa hàng bánh ngọt bê lên đồ mà hai người gọi xong, thì xoay người đi tiếp đãi khách hàng khác.
Không khí bốn xung quanh lan tràn hương vị ngọt ngào, quẩn quanh trên chóp mũi Cố Phán, trái lại khiến tâm tình cô tốt hơn một chút.
Cô vẫn đang nhỏ giọng cùng với Đổng Thiện Thiện mắng Thẩm Mộ Ngạn, mắng mệt thì múc một thìa bánh kem ăn, ăn xong lại lầu bầu tiếp.
Đổng Thiện Thiện ở đối diện buồn cười nhìn, cuối cùng, vào lúc chị em nghỉ ngơi giữa hiệp, chủ động hỏi một câu: "Vậy cậu bây giờ dự định làm thế nào? Vẫn tham gia chương trình tạp kỹ kia à?"
"Tham gia chứ! Làm gì mà không tham gia!" Cố Phán hừ hừ hai tiếng, "Tớ vốn còn cảm thấy lời anh cả cậu rất đúng, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, muốn để anh ấy giúp tớ điều tra trước rồi nói. Nhưng sự việc ầm ĩ thành thế này rồi, anh ấy có thể giúp tớ điều tra mới lạ ấy.
Nhưng nếu lần này tớ thỏa hiệp, vậy sau này sống chung với anh ấy, tớ còn có thể xoay người à?!"
Đại tiểu thư Cố có lời không tiện nói, cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng.
Vốn dĩ... Khụ, trên một số chuyện nào đó, bản thân đã bị áp chế thảm như vậy, nếu ở phương diện khác cũng bị người đàn ông này quản lý chặt, vậy cuộc sống sau này còn có niềm vui gì đáng nói nữa chứ.
Trong đầu cô dường như đã có quang cảnh, nếu thỏa hiệp chuyện lần này, vậy tương lai người đàn ông kia sẽ dùng thủ đoạn giống vậy, buộc cô kết hôn, sau khi kết hôn buộc cô thành thành thật thật ở nhà, nếu không nữa thì sẽ lại ép cô sinh em bé...
Cố Phán suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ.
Hình tượng phản nghịch trên người mình rõ ràng cũng chưa sụp đổ đâu, cũng không muốn trở thành như vậy!
Đổng Thiện Thiện có thể hiểu được cách nghĩ của chị em tốt, mà quyết định của chị em, cô ấy cũng luôn luôn ủng hộ.
Ngẫm nghĩ giây lát, cô ấy đề nghị: "Vậy, không thì giờ bọn mình đặt vé đi thành phố S đi? Đoàn đội của Hứa Hoài còn đang ở thành phố S, mà nơi ghi hình chương trình kia cũng là thành phố S, bọn mình đi thẳng qua đó, trò chuyện ngay trước mặt, cũng có thể rõ ràng hơn chút."
Cố Phán nghe xong, cũng cảm thấy đề nghị này được, thế là nhanh chóng gật gật đầu, lấy điện thoại ra, chuẩn bị đặt vé.
Cũng may sau sự kiện lần trước, hai cô đều có thói quen tốt mang chứng minh thư theo người, lúc này đặt xong vé cũng không lo lát nữa không có cách nào lên máy bay.
Về phần các loại đồ dùng hàng ngày cần dùng đến, qua bên kia mua là được rồi.
Các cô hành động cực nhanh, đặt xong vé rồi, lập tức thu thập ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, đón xe chuẩn bị đi sân bay.
Khu vực bên này cách sân bay rất xa, các cô lên xe taxi, lại đúng lúc gặp giờ cao điểm buổi sáng, một đường vừa tắc vừa đi, dùng gần hai giờ đồng hồ mới đến nơi.
Hai cô gái từ nhỏ đã quen phóng túng, cũng thường xuyên nói đi là đi, cho nên lúc này không có bất kỳ chột dạ hoặc là bất an gì, ngược lại là rất hưng phấn.
Dù sao lại sắp gặp được thần tượng của các cô rồi, còn là kiểu nói chuyện phiếm, tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy!
Các cô vừa đi vừa nghiên cứu sau khi gặp được Hứa Hoài, nói chuyện công việc xong, phải làm thế nào tìm cách gần gũi với thần tượng, kết quả vừa ngẩng đầu, đối diện xém chút nữa đụng phải mấy người đàn ông cao lớn mặc áo đen.
Cố Phán khẽ giật mình, nhìn thấy một người đeo tai nghe Bluetooth trong số đó nhìn cực kỳ quen mắt, trong lòng cô nhất thời sinh ra dự cảm không tốt.
Cô kéo Đổng Thiện Thiện, vội vàng quay người muốn chạy, nào ngờ, lần này xoay người, là không có vệ sĩ, ngược lại nhìn thấy anh trai cô.
Lúc này mặt Cố An Nam đen đến có thể nhỏ mực. Lúc hắn nhìn thấy hai cô bé đều có biểu cảm kinh ngạc lại chán nản, nhưng không có một chút bất an cùng hối hận nào, cơn giận trong lòng càng lớn hơn.
"Không muốn bẽ mặt ở cửa sân bay, thì nhanh chút đi theo anh."
Cố Phán nghe ra được, anh trai cô hiện tại hiển nhiên là đè nén lửa giận, giọng nói nghe cũng có cảm giác cắn răng nghiến lợi như vậy.
Cô và Đổng Thiện Thiện liếc nhìn nhau, lại lặng lẽ đánh giá một hàng vệ sĩ ở sau lưng kia, cuối cùng hai chị em đều thầm thở dài, cam chịu số phận theo sau lưng Cố An Nam rời đi.
Cố An Nam mang theo các cô ngồi cùng mình trên một chiếc xe. Sau khi sắp xếp cho hai cô gái nhỏ ở ghế sau xong, bản thân thì ngồi vào ghế lái phụ.
Lái xe im lặng chậm rãi lái xe ra, đều đặn chạy lên đường cái rộng lớn bên ngoài sân bay.
Cố An Nam vẫn ngồi ở phía trước nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ giống như hoàn toàn không muốn để ý đến các cô.
Cố Phán đâu chịu được như vậy, ở trước mặt Thẩm Mộ Ngạn cô có lẽ còn sẽ biết sợ, biết bớt phóng túng một chút, nhưng ở trong mắt cô anh trai cô chính là con hổ giấy, có nổi giận hơn nữa cũng sẽ không làm gì được cô.
Cho nên lúc này, cô đợi một lúc lâu cũng không đợi được tiếng của Cố An Nam, nhịn không được mở miệng trước: "Anh này, sao anh lại dẫn người đến sân bay chặn... Khụ, tìm bọn em thế?"
Thật ra Cố Phán là muốn hỏi, sao anh lại biết hai người bọn họ muốn đi đến sân bay.
Chị em tốt không có khả năng để lộ bí mật, mình cũng chưa từng nói qua, anh trai cô cũng không có khả năng lắp mấy thứ định vị gì đó lên điện thoại của cô, theo lý thuyết không nên nha.
Sao Cố An Nam lại không hiểu đứa em gái ngỗ ngịch này nhà mình có ý gì, hắn cũng chẳng buồn mở mắt, lạnh lùng mở miệng: "Có phải em quên rồi không, thẻ em dùng, là của ai?"
Cố Phán nghe xong, mới giật mình nhớ ra.
À đúng, thẻ của mình bây giờ là anh trai cô về sau cho mở, tư liệu gì đó hẳn cũng là của chính anh, kiểm tra ghi chép chi tiêu cùng số dư hẳn không phải là việc khó.
Nhưng... Mấu chốt! Sao anh lại trùng hợp như vậy, hôm nay muốn kiểm tra những thứ này chứ!
Trong nháy mắt Cố Phán liền nghĩ đến một loại khả năng, giọng nói trong thoáng chốc cũng có chút tức giận, "Có phải là Thẩm Mộ Ngạn liên lạc với anh không?! Anh ấy để anh đến tìm bọn em?!"
Đại tiểu thư Cố nói xong lời này, trong lòng trên cơ bản đã có thể xác định rồi.
Ngoài Thẩm Mộ Ngạn ra, không ai sẽ nhận ra được cô có hành động khác thường gì. Về phần tại sao không tụ mình tới mà thông báo cho anh trai cô, khẳng định cũng là cảm thấy hôm qua anh đối với cô quá đáng quá, không có mặt mũi yêu cầu cô cái gì, chỉ có thể áp dụng chiến thuật vòng quanh.
Cố Phán càng nghĩ càng giận, cảm thấy tên xấu xa kia quả thực là quá không biết xấu hổ!
Mà Cố An Nam nghe xong lời này của cô, thì chẳng hiểu sao, cũng tuôn trào một cỗ tức giận.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, xoay người nhìn hai cô gái ở ghế sau.
"Thế nào? Người ta không nên thông báo cho anh biết à? Hai đứa bọn em theo đuổi ngôi sao đến hỏng đầu rồi đúng không? Rất nhiều chuyện chưa hỏi rõ ràng, đã dám tùy tiện đi tìm người ta? Ngộ nhỡ là người có lòng dạ ác độc thì làm thế nào? Lỡ như là người khác giả mạo thần tượng của bọn em thì làm sao?
Hai đứa không phải là con gái nhà bình thường, nếu thật bị người ta để mắt tới, muốn kiếm được thứ gì từ trên người bọn em... Được, nhà họ Thẩm với nhà họ Cố có tiền, những cái này không quan trọng. Thế nhưng bọn em đã từng nghĩ chưa, nếu như thật sự gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, bản thân bọn em bị làm hại thì phải làm sao?"
Cố Phán bị anh trai oán trách đến ngậm miệng không trả lời được, Đổng Thiện Thiện ngược lại lúc này mở miệng, nhưng cũng mang theo cẩn thận từng li từng tí ——
"Không phải là người xấu, Hứa Hoài tự mình gọi điện thoại, em nhận máy mà, em nghe ra giọng anh ấy ở bên kia ống nghe."
Đổng Thiện Thiện không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng, cơn ghen vốn áp chế không muốn bộc phát trong lòng Cố An Nam, lúc này toàn bộ trào ra.
Hắn thản nhiên nhìn cô, mở miệng nói, giọng quái gở: "Em trái lại là rất tin tưởng người đàn ông kia nhỉ, thế nào? Hiểu rõ hắn ta như vậy? Là thường xuyên trò chuyện với hắn à?"
"..." Đổng Thiện Thiện cạn lời, còn muốn phản bác gì đó nữa, bỗng nhiên bị chị em kéo ống tay áo.
Cố Phán nháy mắt ra hiệu với cô ấy, bảo cô ấy không cần nói tiếp nữa.
Cái đức hạnh này của anh trai cô hiện giờ, trong lòng đang suy nghĩ gì, Cố Phán lại quá rõ ràng.
Cô chỉ nói, ngày thường anh trai cô và Thẩm Mộ Ngạn vẫn không hợp nhau, sao hôm nay lại đột nhiên nghe theo sắp xếp của đối phương, đến sân bay chặn mình.
Hóa ra đây là ghen rồi, lấy danh nghĩa đi bắt đứa em gái là cô đây, thuận tiện cũng bắt người chị em không nghe lời còn trốn tránh của cô về.
Đổng Thiện Thiện bây giờ nói càng nhiều, anh trai cô khẳng định sẽ càng giận, đến lúc đó không chừng sẽ làm ra hành động gì long trời lở đất.
Cô cũng không muốn Thẩm Mộ Ngạn chưa trừng phạt, lại tới anh trai cô.
Đổng Thiện Thiện phản ứng chậm chạp cũng hiểu ý Cố Phán, lúc lại đối mặt với Cố An Nam, hai gò má cũng không khỏi có chút nóng lên.
Lời vốn muốn nói lúc này đều để cô ép trở về, cô không cãi lại nữa, yên lặng đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cố An Nam thấy cô không nói gì, hừ lạnh một tiếng, cũng xoay người lại.
Xe chạy yên ổn một mạch về trung tâm thành phố, lại chạy về phía tây, cuối cùng chậm rãi dừng lại ở cổng biệt thự nhà họ Cố.
Cố An Nam xuống xe trước, thấy hai cô bé ai cũng không có ý mở cửa xe, lạnh mặt trực tiếp kéo cửa xe ở một bên ra.
"Cần anh ôm hai tiểu thư xuống không?"
"..." Cố Phán im lặng nhìn anh trai, cuối cùng, nhỏ giọng nói với chị em tốt một câu, "Đi xuống trước đi, quay về lại nghĩ biện pháp."
"Lại thầm thì cái gì đấy!" Cố An Nam thấy hai người bọn họ xúm lại một chỗ, đã thấy không nghiên cứu được chuyện gì tốt, "Nhanh xuống đi!"
Cũng đã đến nhà cũ của nhà họ Cố rồi, những vệ sĩ kia không tiếp tục đi theo nữa. Dù sao nếu theo tới sân biệt thự, bị hai ông bà nhà họ Cố hoặc là đám người giúp việc phát hiện, nói không chừng sẽ ầm ĩ ra gió tanh mưa máu gì đâu.
Sau khi Cố Phán và Đổng Thiện Thiện xuống xe, thì đi ở phía trước, không để ý tới Cố An Nam nữa.
Hai cô gái cùng lúc đi vào cửa lớn nhà cũ, lại một trước một sau, đi vào trong biệt thự.
Cố Phán vốn cho là lúc này trong nhà sẽ không có người nào ở nhà, thời gian này, ông bà nội bình thường đều sẽ ra ngoài đi dạo.
Nhưng nào ngờ, không chỉ hai người ở nhà, mà ngay cả...
Thẩm Mộ Ngạn, gã xấu xa kia cũng ở đó:)
Trong nháy mắt Cố Phán lập tức nghĩ đến mục đích người này đến đây, chẳng lẽ phái anh trai chặn cô lại vẫn chưa xong, lại tới tố cáo với ông bà nội?
Vừa nghĩ đến khả năng này, thì Cố Phán thở phì phò lườm anh một cái, cũng không thèm chào hỏi, mang theo cơn giận đi luôn lên lầu.
Đổng Thiện Thiện vội vàng gật đầu với hai ông bà và Thẩm Mộ Ngạn, rồi cũng vội vàng đi theo.
Cố An Nam lúc này đi vào nhà, cảm thấy hai đứa cũng không làm ra được chuyện gì, tâm trạng tốt hơn chút, thảnh thơi thoáng nhìn Thẩm Mộ Ngạn, rồi nhàn nhã đi lên lầu.
Bà Cố hiển nhiên biết cháu gái mình đã có chuyện gì, có chút bất đắc dĩ lại có chút xấu hổ, bà nhìn Thẩm Mộ Ngạn, thở dài.
"Tiểu Thẩm à, làm khó cháu rồi."
"Không có gì đâu à, đều là chuyện cháu nên làm."
Thật ra lúc mấy người Cố Phán trở về, Thẩm Mộ Ngạn đã nói kha khá chuyện nên nói rồi, lúc này nhìn đồng hồ, chuẩn bị đứng dậy chào tạm biệt.
Anh bình tĩnh đứng dậy, hướng về phía hai người già khiêm tốn lễ phép khom người.
"Ông nội Cố, bà nội Cố, công ty cháu còn có chút việc chờ cháu xử lý, hôm nay cháu đi trước, hôm khác cháu lại đến thăm ông bà."
Từ sau khi Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn chính thức qua lại đồng thời được ông bà Cố ngầm đồng ý, mấy lần gặp gỡ, bà Cố đã yêu cầu Thẩm Mộ Ngạn thay đổi cách gọi.
Một là cảm thấy đứa bé này không có người thân thực sự, rất đáng thương. Hai là cũng cảm thấy, cứ luôn gọi chủ tịch Cố này, rồi bà Cố, xa lạ thực sự.
Thẩm Mộ Ngạn cũng không có quá mức khó chịu, rất tự nhiên gọi hai tiếng.
Lúc ấy Cố An Nam còn ở bên cạnh châm chọc, nói tổng giám đốc Thẩm đến anh Cố cũng đều gọi ra được, thì một câu ông nội Cố, bà nội Cố lại được tính là cái gì.
Lời này quả thực không sai, mà Thẩm Mộ Ngạn cũng chưa từng để ý đến thái độ của Cố An Nam, về sau gặp mặt, cũng rất tự nhiên gọi hai người kia.
Lúc này hai ông bà già nghe thấy lời anh, đâu còn có lý do không để người đi.
Vội vàng gật gật đầu, ông Cố mở miệng trước: "Đi đi thôi, ông nghe nói chi nhánh Thẩm thị các cháu gần đây làm một dự án lớn, bây giờ cháu chính là đang bận cái đó nhỉ? Bên này không có việc gì, chờ lát nữa ông và bà nội cháu giúp đỡ khuyên nhủ con bé, cháu nhanh đi làm việc đi."
Thẩm Mộ Ngạn sau đó gật đầu rời đi.
Tiễn người đi rồi, ông Cố than thở: "Ôi, thật là làm khó chàng trai này, cô tiểu thư nhà chúng ta, đúng là không an phận."
Bà Cố trái lại không có cảm giác gì, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Ban đầu tôi chính là muốn tìm một người có thể quản được Phán Phán, lại có thể cưng chiều nó, hiện giờ người này không phải vừa vặn à? Tôi thấy Tiểu Thẩm cũng không cảm thấy khó xử."
Im lặng giây lát, bà ngồi không yên được nữa, đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu.
Ông Cố nhìn ra được bà bạn già muốn làm gì, vội vàng căn dặn một câu ở sau lưng: "Bà có lời gì từ từ nói, đừng nóng nảy quá đấy nhé!"
-
Trên lầu.
Cố Phán và Đổng Thiện Thiện vào phòng chưa được bao lâu, Cố An Nam cũng đi vào theo.
Nhìn thấy hai cô gái lúc này cũng không muốn chạy ra ngoài tìm ngôi sao nhạc Rock gì kia, trong lòng cậu chủ Cố thoải mái hơn một chút.
Hắn kéo cái ghế trước bàn trang điểm ra, kéo đến trước mặt Cố Phán bọn họ, bê ra thái độ người làm anh, chuẩn bị cố gắng thành thật một phen nói chuyện với em gái mình.
"Anh nói em đó, đến cùng lại đang làm cái gì hả, bà cố nhỏ? Trước đó, lúc ông bà nội muốn ngăn cản, em khóc nói muốn qua lại với họ Thẩm kia. Bây giờ không dễ dàng gì hai ông bà trong nhà đều cho phép hắn rồi, em lại luôn làm càn cái gì hả?"
"Ai làm càn!" Cố Phán thật là phiền chết cái kiểu, cả thế giới đều không coi chuyện cô muốn làm ra gì, "Em muốn làm chút chuyện mình thích chính là làm càn à? Em không muốn mỗi ngày bị anh ấy quản lý chính là làm càn sao?! Chẳng lẽ em hẹn hò yêu đương rồi, thì không thể có tự do nữa à?!"
Cố An Nam không nghĩ tới con nhóc này sẽ đột nhiên nổi giận lớn như vậy, nhất thời bị oán trách có chút cạn lời.
Bà Cố vừa vặn lúc này đẩy cửa đi vào, trong tay bà đang cầm một tập tài liệu, bên trong có mấy trang giấy A, viết chi chít không ít chữ.
Cố An Nam nhìn thấy lão phật gia nhà hắn, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, "Bà nội, bà khuyên nhủ con nhóc này đi."
Lúc trước chuyện Cố Phán lén chuồn đi, bên này bà Cố đã biết rồi, chẳng qua Cố An Nam không nói rõ ngọn nguồn, chỉ nói hai cô gái lại muốn đi đến thành phố S xem ca nhạc.
Cho nên lúc này hắn ngược lại cũng không sợ lão phật gia nhà hắn nổi giận quá lớn.
Bà Cố nhìn Cố Phán, thật lâu sau, mới nói với Cố An Nam: "Cháu đi ra ngoài trước đi?"
Sau đó lại hướng về phía Đổng Thiện Thiện cười nói, "Thiện Thiện cũng theo anh Cố cháu ra ngoài một lúc, bà có mấy lời muốn nói riêng với Phán Phán, đợi lát nữa kết thúc rồi, bà tự mình xuống bếp, làm cho cháu mấy món ngon."
Đổng Thiện Thiện nào dám không nghe lời của người già, liên tục gật đầu.
Cô đi theo sau lưng Cố An Nam ra ngoài, cuối cùng trước khi sắp khép cửa phòng, còn quay đầu thoáng nhìn người chị em.
"Két cạch" một tiếng vang lên, cửa phòng của Cố Phán bị triệt để đóng chặt.
Bà Cố không quá khách sáo, trực tiếp ngồi ở mép giường của Cố Phán.
"Vừa rồi gào lên ngược lại là rất lợi hại, tính tình cũng càng lúc càng lớn rồi, thế nào? Muốn vượt qua bà của cháu hả?"
Bà Cố nhàn nhạt liếc nhìn cháu gái của mình, trong lòng sáng như gương vậy, biết cháu gái đang giận chuyện gì, thấy cô một mực buồn bực không mở miệng, âm thầm thở dài trong lòng, đưa tập tài liệu trong tay kia tới tay cô.
Cố Phán nghi hoặc giương mắt nhìn về phía bà nội, vừa nhận lấy, vừa nói: "Đây là cái gì ạ?"
"Cháu mở ra nhìn xem."
Cố Phán nghe xong, thuận thế mở tập tài liệu ra, chữ ở hàng đầu tiên bên trong, trực tiếp nhảy thẳng vào đáy mắt cô.
—— 【hợp đồng ký kết nghệ sĩ】
Phía trên rõ rõ ràng ràng viết bên A và bên B, mà một cột trong đó, là một cái tên mà cô cực kỳ quen thuộc.
"Ban nhạc G? Đây... Đây không phải là..."
Cố Phán có phần không dám tin thứ mình thấy được, kinh ngạc nhìn về phía bà Cố, "Đây là ban nhạc mà cháu thành lập hồi học cấp ba ạ?"
Bà Cố gật đầu.
"Cháu biết vì sao khoảng thời gian này, bà nội càng ngày càng xem trọng Thẩm Mộ Ngạn không? Cậu ta đã từng vụng trộm hẹn bà hai lần, mục đích mỗi lần hẹn, đều là hy vọng bà có thể đồng ý cho cháu tiếp tục thành lập ban nhạc, tiếp tục ca hát."
Thật ra, lúc đầu bà Cố nghe xong lời đó của Thẩm Mộ Ngạn, trong lòng có cảm giác bị xúc phạm.
Bà cảm thấy mình mới đồng ý cho cậu ta qua lại với cháu gái, cậu ta lại liền vươn tay vào nhà họ Cố, lại tùy ý muốn để bà thay đổi một vài chuyện trước kia?
Đây quả thực là biểu hiện không có lễ phép!
Thế nhưng hai lần về sau, trong ngôn từ của chàng trai kia, không có chỗ nào mà không phải là đứng trên lập trường của cháu gái mà phát biểu. Trong lòng bà Cố cảm động, dần dần cũng có ý buông lỏng.
Bà Cố sờ sờ tóc Cố Phán, giọng nói có chút thấm thía, "Cháu có biết, hồi cấp ba bà nội không đồng ý cho cháu lập ban nhạc kia, ngoại trừ cảm thấy quá chậm trễ việc học, làm việc có chút không đàng hoàng ra, còn không muốn để cháu và cái thùng thuốc nhuộm giới giải trí kia có liên hệ gì.
Nhà chúng ta có công ty giải trí, người ở trước sân khấu kia vẻ vang xinh đẹp, phía sau có cái gì, lại trả giá những gì, chúng ta đều hiểu hơn ai khác. Đúng, ông bà có thể cho người bảo vệ hộ tống cháu, nhưng cái vòng luẩn quẩn kia thật sự quá hỗn loạn, tay của chúng ta vươn có xa nữa cũng không có khả năng luôn giữ cháu trong tầng bảo vệ của mình.
Bà nội không muốn để cuộc đời của cháu phải chịu bất cứ thương tổn gì, cho nên phương pháp nghĩ đến trước kia, chính là tránh né tất cả con đường có khả năng gây thương tổn. Tuy lời này có chút không đúng, nhưng trước đó bà với ông cháu xác thực đã từng nghĩ, cho dù cháu cả đời ở nhà làm đại tiểu thư cũng không sao, nhà họ Cố nuôi nổi cháu.
Tương lai cháu mang theo thân phận cô cả nhà họ Cố lấy chồng, cũng sẽ không chịu thiệt thòi. Cho dù không tìm được người cháu thích, sống cả đời một mình, ông bà nội cũng có thể bảo đảm nửa đời sau của cháu không sầu không lo.
Nhưng là về sau Thẩm Mộ Ngạn có câu nói, đã đánh thức bà. Con đường mà ngày xưa ông bà sắp xếp cho cháu, đều là con đường mà ông bà cảm thấy cháu sẽ hạnh phúc, nhưng lại chưa bao giờ thật sự suy xét cháu muốn cái gì.
Con người chỉ có lúc đạt được thứ bản thân thật sự mong muốn, mới vui vẻ."
Cố Phán cảm thấy có muôn vàn cảm xúc dâng lên trong lòng, cô mấp máy môi, thật lâu, mới lên tiếng lần nữa ——
"Cho nên, anh ấy lén lút ký với ban nhạc trước đó của cháu, lại lén thuyết phục bà để cháu đi hát ạ?"
"Phải, nó nói nó muốn để cháu vui vẻ thật sự, còn nói, bà khẳng định cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù anh trai cháu không có nói thật với bà, nhưng lần này cháu bởi vì cái gì lén chạy đi, bà nội cũng biết. Tuy anh chàng kia không nói gì, nhưng bà nhìn ra được, cậu ta tuyệt đối không phải muốn nhốt cháu để cháu không đi làm chuyện mình thích đâu, cậu ta nhất định là muốn để cháu đường đường chính chính đứng ở trên sân khấu, dùng thân phận của mình, đối diện với cả thế giới."
Trong lòng Cố Phán có chút khó chịu, cảm xúc của cô rất phức tạp, có cảm động cũng có oán giận.
"Vậy anh ấy vì sao không nói cho cháu biết chứ?"
"Cháu cảm thấy sao? Kiểu người như cậu ta, trước khi chưa làm xong, sẽ cho cháu hy vọng sớm trước à? Bản hợp đồng này là cậu ta vừa mới đưa tới, nếu không đoán sai, để ban nhạc kia của các cháu ký kết, chắc chắn cậu ta đã phí không ít sức lực.
Bà đại khái đã xem nội dung hợp đồng, trên cơ bản không có một khoản nào là lợi cho công ty đại diện. Sau này cho dù là buổi hòa nhạc hoặc là biểu diễn bình thường, tất cả đều do các cháu quyết định. Phong cách âm nhạc, cùng hoạt động gặp gỡ fan hâm mộ, cũng là các cháu định đoạt.
Phán Phán này, cháu biết vì sao trước đây bà nội có ý muốn ngăn cản các cháu qua lại không? Chính là bởi vì cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn thật sự là tâm cơ quá sâu, đàn ông kiểu này, bà sợ cháu không khống chế được.
Thế nhưng mấy ngày này ở chung thì thấy, quả thực tâm cơ cậu ta sâu, nhưng khi phần sâu kín này dùng ở trên người cháu, thì toàn bộ lại thành yên lặng trả giá.
Cái tính cách này của cậu ta thật ra rất thiệt thòi, vĩnh viễn nói ít, làm nhiều. Nhưng mà con người không có hoàn hảo, có lẽ lần này cậu ta ngăn cản cháu đến cái tiết mục tạp kỹ kia, cũng là cất giấu tư lợi, nhưng bà cảm thấy cậu ta nghĩ đến nhiều hơn, vẫn là tương lai của cháu.
Cậu ta muốn cho cháu, tương lai mà cháu muốn."
-
Sau khi Thẩm Mộ Ngạn trở lại công ty, lại không chậm trễ một giây mở cuộc họp với nhân viên trong chi nhánh.
Trước đó trao đổi với người phụ trách của công ty đối tác kia không tệ, anh cần theo bước chắc chắn đến trên từng khâu.
Thúc đẩy cùng phát triển dự án mới lần này gần như có thể khiến Thẩm thị lên cao thêm một bậc, mọi người trong công ty đều nghiêm chỉnh mà đợi, sắc mặt Thẩm Mộ Ngạn cũng càng thêm thâm trầm nghiêm túc hơn ngày thường.
Hội nghị kéo dài đến chạng vạng tối, lúc xác nhận xong một mục cuối cùng, người trong phòng họp đều thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh đứng dậy, hướng về phía bên kia khẽ gật đầu, "Thời gian tới vất vả cho mọi người rồi."
Mấy người quan lý cấp cao nghe thấy lời này, lúc này đều vừa mừng vừa lo, cũng liên tục đứng lên, lắc đầu.
"Không, không, là việc chúng tôi phải làm!"
Thẩm Mộ Ngạn không vờ khách sáo với bọn họ nữa, sau khi làm xong chuyện chính mình nên làm, anh cũng không cần thiết ở lại chỗ này nữa.
Anh sải đôi chân dài, trực tiếp đẩy cửa phòng họp ra, đi ra ngoài.
Mới bước hai bước về phía hành lang bên kia, bước chân người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Ở chỗ không xa, Cố Phán đang đứng ở bên đó.
Cô quay về phía tường, tâm trạng chán nản lấy mũi chân từng chút đá góc tường, sau khi nghe thấy bên này vang lên tiếng động, cô vội vàng quay người lại.
Ánh mắt của hai người cách không gian va vào nhau, Thẩm Mộ Ngạn quan sát cô từ trên xuống dưới một phen, cau mày mở miệng trước ——
"Sao em không mặc áo khoác?"
Cô gái nhỏ căn bản không để ý tới lời anh, chạy như điên về hướng anh, lao mạnh vào trong lòng anh.
Sau lưng, mấy người quản lý kia vốn muốn đi ra khỏi phòng họp thấy thế, rối rít dừng lại bước chân.
Lý Trì đứng ở hàng đầu, trông thấy một màn vậy, yên lặng giơ tay ra hiệu cho người đứng phía sau, để bọn họ lui lại, sau đó bản thân cũng lui về trong phòng họp, tiện tay đóng cửa lại.
Thẩm Mộ Ngạn cảm nhận được nhiệt tình của cô gái nhỏ, trong lòng gần như cũng hiểu là chuyện gì, cho nên cũng không nói lời nào, chờ cô mở miệng.
Cố Phán vốn cho là mình đứng lâu như vậy, đã bình tĩnh rồi.
Nhưng giờ nhìn thấy người đàn ông này, hốc mắt vẫn không tự chủ được có chút nóng lên.
"Anh thật sự là phiền chết đi được!"
"..."
"Em thật sự ghét anh!"
"..."
Bên ngoài tuyết trắng tung bay, sau lưng hai người vừa vặn là cửa sổ sát đất cuối hành lang, mảng lớn màu trắng giống như là bao phủ toàn bộ thế giới, bọn họ đứng ở nơi đó, nhìn từ góc độ nào đó, giống như bước vào bức tranh vậy.
Chỉ chốc lát, Cố Phán hít hít mũi, lại buồn bực lẩm bẩm một câu —— ----
"Cả thế giới này em ghét nhất chính là anh!"
Thẩm Mộ Ngạn hơi mỉm cười, giữa lông mày có cảm giác băng tuyết bắt đầu tan.
"Ừ, Phán Phán nói rất đúng."