Cường Thế Sủng Ái

chương 80

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Chim Ba Chân + LC

Thật ra sau khi nói ra tiếng chia tay này, bản thân Cố Phán cũng ngây ngẩn cả người.

Cô thề, lời này tuyệt đối là kết quả cô có chút kích động, không có suy nghĩ mà nói bừa.

Sau khi cô và Thẩm Mộ Ngạn quen nhau, thì chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay.

Hơn nữa về sau cô cũng biết mấy năm nay, người đàn ông này vì cô mà trả giá bao nhiêu, cô có tùy hứng hay không hiểu chuyện đi nữa, cũng không thể thật sự nói lời chia tay vào lúc này.

Vừa rồi bỗng nhiên hô lên hai chữ kia, Cố Phán đúng là nhất thời kích động, bây giờ phản ứng lại, cũng chỉ còn sót lại chán nản cùng với nghĩ mà sợ.

Đặc biệt là sau khi người đàn ông như cười mà không cười, nói với cô câu: “Em lặp lại lần nữa?”

Bên trong xe rất yên tĩnh, tài xế ở phía trước lúc này chỉ hận khoa học kỹ thuật không đủ phát triển, tại sao chiếc xe này không thể không người lái chứ? Anh ta chỉ là một nhân viên quèn mà thôi, cũng không muốn gặp phải cảnh Tu La này của tổng giám đốc cùng với phu nhân tương lai.

Thật ra tài xế đã sớm biết tính nết của cô cả nhà họ Cố này, bản thân cũng theo tổng giám đốc tới tới lui lui đi đưa đón cô ấy, từng gặp qua rất nhiều lần rồi.

Trong ấn tượng vị cô tiểu thư này đúng là có chút nhõng nhẽo, ngang ngược lại bốc đồng.

Thế nhưng mỗi lần cô ấy gây lộn với tổng giám đốc, thấy kêu la ồn ào, nhưng thực tế mỗi lần đều lép vế.

Anh ta cũng từng nhìn thấy cảnh tổng giám đốc không nói một tiếng trực tiếp chặn miệng chỉnh người hai lần, ngoài việc miễn cưỡng giữ vững hình tượng sừng sững không đổ của một người tài xế lạnh lùng ra, anh ta còn thầm tấm tắc lấy làm lạ, hóa ra tổng giám đốc cũng có một mặt nhiệt tình như vậy.

Nhưng dù thế nào đi nữa, những chuyện trước kia đều là trò trẻ con mà!

Có vài lý do cô Cố lấy ra tranh cãi, tài xế nghe xong cũng cảm thấy cô vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Chuyện ngày hôm nay…

Tài xế hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa. Tuy tổng giám đốc nhà anh ta ngày thường nhìn qua im lặng ít lời, nhưng nóng lên vẫn rất đáng sợ. Đặc biệt là cô Cố này với anh mà nói, dường như còn rất đặc biệt.

Bây giờ cô gái nhỏ nhà người ta bỗng nhiên đòi chia tay…

Thậm chí ngay cả can đảm nhìn tổng giám đốc nhà mình qua kính chiếu hậu anh ta cũng không có, yên lặng ấn một cái nút ở phía trước, nâng vách ngăn lên.

Phía sau hoàn toàn bị ngăn cách thành một thế giới khép kín.

Giọng nói không nhẹ không nặng của người đàn ông dường như còn vang vọng bên tai Cố Phán. Lúc này cô có hơi ngơ ngác cảm nhận được một chút sợ hãi, nhưng lại vẫn tỏ ra mạnh miệng như cũ.

“Em… Anh để em nói thì em nói. Cái gì cũng đều nghe anh? Chẳng phải là rất mất mặt sao?”

Đại tiểu thư Cố dường như tìm được cho mình một lý do đi xuống. Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, duy trì hình tượng còn đang nổi nóng của mình: “Em đã nói rồi, giờ không muốn nói lần thứ hai!”

Thẩm Mộ Ngạn chỉ thản nhiên nhìn cô, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, dường như không có gì khác ngày thường.

Nhưng quan sát cẩn thận, thì sẽ phát hiện dưới đáy mắt anh, có bão tố đáng sợ đang cuồn cuộn.

Cố Phán biết lần này mình đá phải mông cọp rồi. Lúc đang xoắn xuýt là nên chạy trốn hay là nên tìm bậc thang đi xuống hoặc cưng chiều người đàn ông này, thì xe bỗng nhiên chậm rãi dừng lại.

Cô thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tài xế đã dừng xe ở bên ngoài một khu chung cư ở thành Bắc.

Cô chớp chớp mắt, hỏi: “Đây là đâu?”

“Căn hộ của anh ở thành Bắc.”

Thẩm Mộ Ngạn lạnh giọng đáp, sau đó mở cửa xuống xe trước.

Cố Phán thấy thế, trong lòng “lộp bộp”, cảm giác bất an ngày càng dày đặc.

“Em… Em không muốn xuống! Anh đưa em về nhà đi, muộn rồi, ông bà nội nhất định sẽ lo lắng.”

Thật ra, thông thường khi ông bà Cố biết Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn ở cùng nhau, cũng sẽ không quản thúc quá nhiều, bình thường cũng không gọi đến.

Nhưng lúc này Cố Phán cảm thấy mình có loại cảm giác khó giữ được mạng nhỏ, cô không thể cứ đi lên cùng anh như vậy được.

Thế nên chỉ có thể mang hai ông bà ra chắn.

Nào ngờ, nghe cô nói xong, người đàn ông đứng ngoài cửa xe nghiêm mặt tùy tiện đáp một câu: “Lúc ở công ty, anh đã thông báo cho bà Cố, hôm nay có lẽ em phải đi theo anh đến rất muộn, nếu như không kịp thời gian, thì không đưa em về nữa.”

“…”

Thẩm Mộ Ngạn không có kiên nhẫn chờ cô tìm được lý do mới để từ chối mình, cơ thể nghiêng về phía trước, trực tiếp vươn tay vào trong xe, ôm cô ra ngoài.

Cố Phán muốn phản kháng, nhưng lúc anh ôm cô ra ngoài, cô giãy giụa hai lần, đầu suýt chút nữa đập vào nóc xe.

Trong chốc lát, phạm vi hoạt động thu hẹp lại rất nhiều.

Cố Phán trơ mắt nhìn mình bị người đàn ông ôm vào chung cư, Biết đêm nay cô có lẽ chạy không thoát kiếp nạn này, nên không giãy giụa nữa.

Lúc chờ thang máy, cô đẩy vai Thẩm Mộ Ngạn một cái.

“Thả em xuống, em có thể tự đi…”

Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt liếc nhìn cô, một lát sau, thật sự thả cô xuống tự mình đứng.

Lúc này thời gian đã muộn, tòa nhà chung cư hoàn toàn yên tĩnh.

Mắt Cố Phán nhìn bảng điện tử của thang máy, số của từng tầng nhảy lên thay đổi từng cái một, một lát, “keng” một tiếng, cửa thang máy chạm rãi mở ra trước mắt.

Dưới chân Cố Phán mọc rễ, không muốn di chuyển, Thẩm Mộ Ngạn quay đầu nhìn cô, thoáng chốc, không nhanh không chậm lại không cho phép phản kháng, kéo người vào thang máy.

Trong lòng Cố Phán lo ngay ngáy, mặc dù biết người này không thể thật sự làm gì mình, nhưng bầu không khí này, trạng thái này, vẫn khiến cô sợ hãi không thôi.

Cô theo bản năng mím môi, phạm vi hô hấp cũng nhỏ đi rất nhiều.

Thang máy chậm rãi đi lên, càng đi lên, Cố Phán càng căng thẳng.

Mãi đến khi bên tai lại vang lên một tiếng “keng”, cô theo bản năng liền lùi về sau một bước.

Chút hành động mờ ám này người đàn ông đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng anh cũng không để ý, bàn tay nắm chặt cổ tay cô, sau đó, mang theo cô, vững vàng bước ra hành lang bên ngoài.

Căn hộ của Thẩm Mộ Ngạn cũng dùng khóa mật mã. Sau khi nhìn anh ấn xuống mấy con số, Cố Phán hơi ngẩn ngơ phát hiện, mật mã căn nhà này của anh là dùng ngày sinh của cô.

Nhưng lúc này cô cảm thấy mình cũng sắp lên pháp trường rồi, nào còn để ý được những chuyện này nữa.

Căn hộ này của Thẩm Mộ Ngạn có diện tích không lớn, trang trí cũng là cảm giác đơn giản kín đáo mà anh thường cho người khác.

Vừa vào cửa, đồ vật đập vào mắt không phải màu đen thì là màu xám, đèn lớn trong phòng khách cũng tản ra ánh sáng trắng tương đối kích thích, sau khi bước vào phòng, hơi thở lạnh như băng liền đặp thẳng tới trước mặt.

Cố Phán vừa cẩn thận đi vào trong, vừa lặng lẽ đánh giá bốn phía.

Căn nhà hẳn là chỉ có hai phòng ngủ, cách bài trí tổng thể cho người ta cảm giác nhỏ mà tinh tế. Nhưng những thứ nên có trong này đều không thiếu, thậm chí ngay cả dụng cụ nhà bếp cũng rất đầy đủ.

Sau khi Thẩm Mộ Ngạn đi vào căn hộ, thì không để ý đến Cố Phán nữa.

Anh tự mình đi đến phòng bếp, lấy ra một chai nước khoáng trong tủ lạnh.

Vặn mở nắp bình nước thủy tinh, ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông đặt ở bên trên. Chỉ thấy anh hơi nghiêng đầu, yết hầu khẽ lăn hai cái, uống vào miệng một ngụm nước lạnh.

Cố Phán căng thẳng cực kỳ, trong lòng không ngừng hô: xong đời rồi.

Người đàn ông này bình thường chú ý nhất những chuyện này, có lẽ là vì dùng bản thân tới dạy dỗ cô, nên trong thói quen sinh hoạt hàng ngày, có rất ít thói quen xấu.

Chuyện mùa đông không thể uống nước đá này, anh đã nhấn mạnh với cô vô số lần. Cho dù là [S] trước đây hay là thân phận bạn trai bây giờ, Thẩm Mộ Ngạn đều không ngại phiền phức phổ cập tác hại của việc này với cô.

Kết quả…

Giáo viên chủ nhiệm kiêm bạn trai hiện tại đang tự mình uống…

Vậy có phải là chứng minh, anh thực sự tức đến không ổn rồi không?

Cố Phán không biết phải làm sao, nếu anh mở miệng nói gì đó với cô, cô còn có thể nghĩ cách trả lời.

Nhưng dáng vẻ bây giờ như vậy…

Cố Phán cẩn thận từng li từng tí quan sát anh, cách một hồi lâu, mới hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, kiên trì tiến lên phía trước.

“Cái đó…”

Cố Phán thử thăm dò, kéo tay áo Thẩm Mộ Ngạn, giống như chủ động làm hòa vậy: “Chuyện chia tay…”

Nhưng nào ngờ, vừa nói ra hai chữ này, Thẩm Mộ Ngạn lập tức đặt bình thủy tinh trong tay “cạch” một tiếng xuống kệ bếp.

Tiếp đó, anh ôm lấy eo Cố Phán, hung hăng đẩy cô lên mặt tường lạnh lẽo ở bên cạnh.

Hai cổ tay cô bị người đàn ông gắt gao giữ ở hai bên, không thể động đậy chút nào.

Thân hình cao lớn cứ như vậy đè ép xuống, hơi thở nguy hiểm lại mạnh mẽ quanh người anh, vào lúc này lại càng rõ ràng.

“Vẫn còn dám nói lần nữa? Hả?”

Giọng người đàn ông vẫn đang kiềm chế, nhưng Cố Phán có thể từ trong giọng điệu lạnh lùng, cảm nhận được hơi thở khiến người ta rùng mình.

Trái tim cô không ngừng run rẩy, không diễn tả ra được cảm giác lúc này là gì.

“Anh…”

Đối phương căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, nhanh chóng lại bất chấp hôn lên môi cô, trong động tác cùng hô hấp, đều tràn đầy hơi thở xâm lược trí mạng.

Cố Phán bị ép phải tiếp nhận, cũng không biết mình đã bị hôn bao lâu, người đàn ông mới thở hổn hển buông cô ra.

Anh cắn môi cô, khóe mắt đỏ bừng nhìn cô.

“Anh không muốn nổi điên, nhưng mỗi lần, em hình như đều rất dễ dàng ép anh mất khống chế.”

Dứt lời, căn bản không cho Cố Phán phản ứng, anh ôm ngang người lên, vững bước đi đến phòng ngủ.

Đêm đó cô gái nhỏ chịu đựng rất nhiều, ban đầu cô giãy giụa, người đàn ông cũng không vội, từng chút một dùng hơi thở của mình bao quanh cô, từng chút một khiến cô lạc lối, thậm chí sau đó, còn khiến cô gấp gáp.

Mãi đến cuối cùng, là tự cô không nhịn được nữa, ôm lấy cổ anh khóc sướt mướt, làm nũng chất vấn anh rốt cuộc muốn làm gì, còn có xong được hay không.

Thẩm Mộ Ngạn nặng nề cười nhẹ, một lát sau, bắt đầu dốc sức.

Cố Phán không biết đêm đó mình làm sao mà qua nổi, nhớ lại chuyện đó, hình ảnh còn dư lại cũng chỉ là người đàn ông ngược sáng phủ trên đỉnh đầu cô.

Sau đó, người đàn ông hít thở nặng nhọc mà dồn dập hỏi cô: “Còn chia tay nữa không?”

Giọng cô khàn đặc, bị giày vò liên tục lắc đầu: “Không chia tay, không chia tay nữa!”

Thẩm Mộ Ngạn hài lòng, cúi người hôn lên môi cô, lại kề sát bên tai cô hỏi: “Vậy Phán Phán thích ai nhất?”

“Anh… Thích anh…”

Lúc cô nói chuyện đã bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở, ở bên bờ sụp đổ.

Động tác của người đàn ông cẩn thận, lại hôn khóe mắt đẫm nước mắt của cô, cuối cùng giọng nói triền miên lại khàn khàn, quay lại dụ dỗ cô mở miệng –

“Nói thêm câu nữa, nói mãi mãi sẽ không rời xa anh.”

Truyện Chữ Hay