Cuồng Tế Vô Song

chương 477: tiễn trương thiên về trời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bịch!

Cùng với âm thanh sắt thép chạm nhau, trong xe Trương Thiên đã xảy ra lung lay mạnh mẽ.

Đằng sau có một chiếc xe con màu đen đụng vào đuôi xe, xe cũng bị xung lực phía sau đụng trúng.

Thực ra Trương Thiên đã sớm biết có phía sau có người, hơn nữa còn là mấy người Trương Thiên đang đợi.

Chỉ là không ngờ đúng vào lúc đang phân tán sự chú ý cầm Uẩn Dựng Đan cho Châu Nhu Nhu, thì họ bị đụng trúng.

Sự rung chuyển dữ dội và cảm giác không trọng lượng trong xe không có ảnh hưởng lớn đến Trương Thiên.

Nhưng đối với người không có chút võ lực nào như Châu Nhu Nhu thì có thể bị quăng qua quăng lại.

Vì vậy phản ứng đầu tiên của Trương Thiên là chìa tay bảo vệ Châu Nhu Nhu đang ngồi ở ghế lái phụ, đảm bảo cho sự an toàn của cô.

Tay còn lại của anh đang giữ vô lăng, duy trì tốc độ chạy của xe và đồng thời tiến hành phanh xe!

Lượng người trên đoạn đường này hiện giờ tương đối ít, đây là Trương Thiên cố ý đi qua đây, nhưng vẫn không thể lao ra bên đường và làm bị thương những người vô tội …

Két!

Âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường không ngừng vang lên.

“A…” Châu Nhu Nhu cũng bị dọa sợ, nhắm mắt hét lên.

Trương Thiên bất chợt nhìn gương chiếu hậu, lông mày cứng lại, khẽ nghiến răng!

Cuối cùng xe của anh đã chạy chậm lại, không còn đột nhiên bị đụng trúng đánh bay nữa.

Trương Thiên thấp giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Châu Nhu Nhu phát hiện tốc độ xe đã bình thường, biến nguy thành an, lắc đầu: “Không sao!”

Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Uẩn Dựng Đan trong hộp đan trên tay, đan dược không bị hư hại gì, cô khẽ thở thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may là đan dược vẫn ở đây!”

Đây chính là đồ Vân Thiên tặng cô, vô cùng quan trọng.

Trương Thiên nhìn Châu Nhu Nhu, không hề có gì khác thường, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đan dược có cũng được không có cũng được, quan trọng nhất Châu Nhu Nhu là phụ nữ có thai, hơn nữa thời gian mang thai vẫn chưa lâu, trong thời gian giữ thai không thể xảy ra chuyện.

Anh mắt Trương Thiên ngưng lại, còn muốn xuống xe và đòi nợ người gây ra.

Nhưng không ngờ, đối phương mặc đồ đen nhìn qua lại một lần nữa khởi động nhanh như gió, hơn nữa còn đuổi theo Trương Thiên qua bên này.

Trương Thiên nghiêm trọng nói một câu: “Còn muốn tới à?”

Châu Nhu Nhu cho rằng chuyện xảy ra là va chạm từ phía sau, sau khi dừng lại cũng không có theo dõi nên cô chỉ quan tâm đến đan dược trong tay.

Khi cô nghe thấy lời của Trương Thiên một lần nữa thì lập tức lo lắng: “Đại ca Trương Thiên, có chuyện gì vậy?”

Trương Thiên không giải thích, chỉ bảo với Châu Nhu Nhu: “Ngồi bám tay nắm cửa cho chắc…”

Châu Nhu Nhu trở nên khẩn trương, hoang mang túm lấy tay nắm cửa, cũng túm chặt dây an toàn!

Soạt!

Trương Thiên nhìn thấy xe đăng sau lại tăng tốc muốn đâm một lần nữa, anh lập tức đánh lái vô lăng, chuyển đi một con đường khác phía trên.

Vèo!

Xe phía sau không ngờ Trương Thiên tránh được, xe chúng phóng nhanh vượt qua Trương Thiên rồi lại đụng ở phía trước.

“A!” Châu Nhu Nhu kêu lên sợ hãi.

Do đột nhiên bên trái mất đi trọng lực, đan dược trên tay cô đã tuột tay rơi xuống.

Châu Nhu Nhu hai mắt mở to, nhìn đan dược bay lên phía trước, theo bản năng cho chìa một tay ra túm lấy.

Đây là thứ đó có ý nghĩa quan trọng với cô, không những là món quà quý giá của Vân Thiên, mà còn là món quà quý giá của mình và đứa con…

Vừa bỏ tay, theo đó Trương Thiên phanh gấp, cả người cô bổ nhào về phía trước, phần đầu đụng trúng khung trước của xe, cô cũng không túm được hộp đan dược.

Bịch!

Trương Thiên để ý thấy Châu Nhu Nhu đột nhiên nhoài ra, lông mày nhíu chặt, trầm giọng gọi: “Châu Nhu Nhu…”

Xe dừng lại!

Trương Thiên vội vàng đưa tay ra đỡ Châu Nhu Nhu!

“Ai… ôi!”

Châu Nhu Nhu cảm thấy mình hơi chóng mặt, phần đầu đau nhức, cô chạm nhẹ tay vào đầu.

“Không sao chứ?” Trương Thiên gấp gáp hỏi.

Nếu Châu Nhu Nhu có chuyện, anh cảm thấy mình không chịu trách nhiệm nổi.

Châu Nhu Nhu một tay đỡ đầu, mắt nhắm, thấp giọng trả lời: “Không sao, đan dược…”

Rõ ràng là lo lắng Uẩn Dựng Đan có vấn đề gì không.

Đối với Trương Thiên mà nói, Uẩn Dựng Đan còn có thể luyện chế được, ngay bây giờ vẫn còn có chuyện quan trọng hơn.

Nghe Châu Nhu Nhu nói không sao, Trương Thiên nhướng mắt nhìn lên thấy chiếc xe con kia tiến lên từ bên cạnh.

Xe con màu đen phát hiện lần thứ hai đâm không thành công thì lập tức quay đầu xe.

Ma sát giữa lốp xe lại một lần nữa vang lên…

Ầm!

Còn muốn tới!

Chúng mày đang chơi với lửa rồi!” Trương Thiên lạnh lùng nghĩ thầm.

Mặc dù Châu Nhu Nhu có hơi choáng vangsm nhưng cũng chú ý đến tình hình trước mắt: “Đại ca Trương Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ là ai?”

Trương Thiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào chiếc xe phía trước, trầm giọng nhắc nhở Châu Nhu Nhu: “Là đám người Tư Đồ Hạo Đông!”

“Tư Đồ Hạo Đông?” Châu Nhu Nhu trừng mắt nghi ngờ: “Sao hắn lại tông vào xe chúng ta?”

Trương Thiên lạnh giọng: “Là được anh dẫn được, mục tiêu của bọn chúng chắc chắn là anh, anh chỉ là không ngờ rằng hắn hung ác hơn so với tưởng tượng!”

Chuyện Tư Đồ Hạo Đông muốn báo thù mình nằm trong dự liệu của Trương Thiên, sở dĩ mục đích khiêu khích Tư Đồ Hạo Đông trước cửa nhà họ Châu chính là để hắn tự tìm đến, dạy cho hắn ta một bài học.

Nhưng Trương Thiên không ngời rằng, Châu Nhu Nhu vẫn đang ở trên xe, nếu hắn có yêu Châu Nhu Nhu thì cũng sẽ không sai người mạo hiểm tông vào xe.

“Hình như chúng còn muốn đâm tiếp, chúng ta phải đi sao?” Châu Nhu Nhu nhíu mày hỏi.

“Nhu Nhu, em ngồi yên ở trên xe, anh đi xuống…”

Trương Thiên nói xong liền mở cửa xe đi xuống, hơn nữa còn chặn trước đầu xe.

Châu Nhu Nhu nhìn thấy xe đối diện đã tăng tốc lao tới, Trương Thiên xuống xe như vậy chắc chắn sẽ mất mạng.

Cô cuống cuồng: “Đại ca Trương Thiên…”

Nhưng Trương Thiên không nghe Châu Nhu Nhu, vẫn đứng sừng sững trước đầu xe.

Anh biết nếu mình cứ ở trên xe thì mấy tên này tuyệt đối sẽ không buông tha cứ tông vào xe.

Nhưng Châu Nhu Nhu sẽ không thể chịu đựng nổi các thương tổn này.

Hơn nữa Trương Thiên cũng sẽ không để bọn chúng đến làm loạn nữa.

Trương Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt, nghiến răng lẩm bẩm: “Tư Đồ Hạo Đông, tốt nhất là mẹ con Châu Nhu Nhu không xảy ra chuyện gì, nếu như Châu Nhu Nhu hoặc con của Vân Thiên có nửa phần chuyện xảy ra thôi, tao sẽ bắt họ Tư Đồ nhà mày đền mạng!”

Hai người từ chiếc xe con đối diện, sĩ quan lông mày rậm thấp giọng khẽ cười: “Lại còn xuống xe cơ à? Hơn nữa còn dám đứng trước đầu xe? Chờ chết đi!”

Sĩ quan miệng rộng cầm vô lăng, dồn sức đạp chân ga, nói trong tai nghe: “Lão đại, đâm chết hắn không?”

Mặc dù hai người trăm lần đều muốn Trương Thiên chết, nhưng dù sao cũng là sĩ quan, vẫn phải tuân lệnh!

Tiếp đó trong tai nghe chuyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Đâm!”

“Còn dám đi xuống, vậy chính là đi tìm cái chết rồi, vừa hay không liên quan đến Châu Nhu Nhu nhà họ Châu, cứ ép hắn cho tao…”

“Rõ!” Tên sĩ quan miệng rộng và tên sĩ quan lông mày rậm vui vẻ trả lời.

Khoảnh khắc tiếp theo, tên sĩ quan miệng rộng thả phanh, chiếc xe màu đen lao ra lao thẳng về hướng Trương Thiên.

“Đi chết này!”

“Còn không tránh ra, tao xem mày có bao nhiêu kiên nhẫn.

“Dám đánh vào mặt Lâm Bân tao, còn dam xuống tay với chị dâu Châu Nhu Nhu, thật sự là chê mạng lớn mà!”

Vèo!

Chiếc xe màu đen vẫn đang lao đến …

Châu Nhu Nhu kinh hãi hét lên: “Không được, anh Trương Thiên, anh mau tránh đi.

Trương Thiên không sợ hãi, trên mặt chỉ có vô số ý thù!

Một cái xe này không làm gì nổi Trương Thiên.

Xe chuẩn bị đâm vào Trương Thiên.

Đám người Tư Đồ Hạo Đông lộ ra ý cười thâm hiểm, nghĩ đến việc tiễn Trương Thiên trở về trời.

Thông qua tai nghe Tư Đồ Hạo Đông vẫn lạnh giọng thầm nói: “Chẳng qua chỉ là một chiến thần quá thời, mày có gì mà đắc ý? Dám kết thù với Tư Đồ Hạo Đông tai à, thế thì đi chết đi!”

Bên này Châu Nhu Nhu đã bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch…

Hai bên đâm vào nhau!

Ầm, một tiếng vang chấn động!.

Truyện Chữ Hay